Chạy Nạn Làm Ruộng Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con


“Nếu nhà ta không sống nổi thì nhà các ngươi đừng hòng.

”“Ai kêu mấy người dám cướp bánh của con trai ta.

”Dương Vũ nhìn cả nhà Vương gia với ánh mắt u ám và giọng điệu cảnh cáo.

Ánh mắt nàng nhìn Vương Thiết Đan một lúc, sau đó nở một nụ cười nham hiểm với cậu bé, trực tiếp dọa Vương Thiết Đan khóc rống lên.

Vương Thiết Đan hoảng sợ nhìn Dương Vũ, Vương lão thái thái thấy vậy liền chạy tới ôm cháu trai vào lòng dỗ dành.

Vương Chiêu Nga vừa rồi cũng bị ánh mắt của Dương Vũ dọa sợ, bà ta lập tức đứng chắn trước mặt Vương lão thái thái.

“Dương Vũ, ánh mắt vừa rồi của ngươi là có ý gì?”“Ngươi dám động đến con trai ta, chắc chắn ta sẽ không tha cho ngươi.

”Tuy miệng nói cảnh cáo thế thôi nhưng trong lòng Vương Chiêu Nga lúc này rất sợ hãi, bà ta sợ lúc không để ý Dương Vũ sẽ xông lên.


Dương Vũ không quan tâm, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Chiêu Nga, đang định nói thì Vương Hữu Quý chạy tới đứng chắn trước mặt Dương Vũ.

Dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Dương Vũ.

“Ngươi định làm gì? Không phải chỉ là xin lỗi thôi sao? Chúng tôi xin lỗi.

”Dương Vũ là một kẻ điên.

Ánh mắt vừa rồi nàng ta nhìn Thiết Đan thật đáng sợ.

Đây thực sự là một kẻ điên, tốt nhất là nên nhanh chóng xin lỗi và sau đó cả nhà tránh xa nữ nhân điên rồ này, đặc biệt là Thiết Đan.

Dương Vũ gật đầu, trên khuôn mặt xanh xao, gầy gò của nàng ta cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

“Sớm nói như vậy có phải tốt không, để mọi người đỡ phải mệt mỏi tranh cãi.


”Nói xong thấy Vương Thiết Đan đứng sau tổ mẫu thò đầu ra ngoài, cậu bé nhìn thấy nụ cười của Dương Vũ.

Ngay lập tức, cậu bé cảm thấy sợ hãi và gào khóc.

Vương Hữu Quý nhìn vẻ mặt của Dương Vũ cũng thấy có chút sợ hãi.

Nhìn bộ dạng này của họ, Dương Vũ bĩu môi cười, trông nàng thật giống một người phụ nữ độc ác muốn hãm hại cả nhà họ.

Bây giờ Vương gia bày ra bộ mặt thảm hại như này, ai không biết chắc sẽ tưởng nàng đang chèn ép gia đình họ.

Cuối cùng, kết thúc bằng lời xin lỗi và một khoản bồi thường của Vương gia dành cho Dương gia.

Trên khuôn mặt nhỏ bé của Dương lão nhị đầy sự kinh ngạc, trong tay cậu còn ôm năm cái bánh ngô và hai lượng bạc.

Dương Vũ không thèm quan tâm tới Dương lão nhị còn đang ngơ ngác, nàng cầm lấy hai lượng bạc và bỏ vào túi với vẻ mặt hài lòng.

“Mấy cái bánh này sẽ là đồ ăn của các ngươi trong mấy ngày tới, giữ cho cẩn thận, nếu bị cướp nữa là không còn gì ăn đâu.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận