“Nhớ để dành một chút cho ta, không được ăn hết.
”Sau khi nói xong, Dương Vũ tâm trạng vui vẻ bước tới một gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người xung quanh lén nhìn, thấy bộ dạng như vậy của Dương Vũ, trong lòng càng thêm chắc chắn, chuyện Dương Vũ bênh vực ba huynh đệ Dương gia chủ yếu là muốn tống tiền nhà Vương lão thái thái.
Vương gia đúng thật là xui xẻo, ai kêu nhà họ khi không lại đi chọc vào con hổ cái này chứ.
Xem ra sau này chúng ta phải tránh xa hai nhà này ra, cả hai nhà đều tàn ác như nhau.
Nếu động vào thì lấy đâu ra hai lượng bạc mà bồi thường.
Ba huynh đệ Dương gia nhìn mấy cái bánh ngô trong tay, chúng nhanh chóng gói nó lại cất kỹ, trên mặt còn hiện lên sự vui vẻ.
Tuy không hiểu những gì mà nữ nhân kia làm nhưng dù sao mấy ngày tới ba huynh đệ họ sẽ không lo đói nữa.
Chúng phải giấu cho kỹ, biết đâu nữ nhân kia hối hận và muốn đòi lại thì sao.
Dương Vũ đang quan tâm đến thông báo của hệ thống nên không nhìn thấy cảnh này.
Mà kể cả có thấy thì nàng ta cũng sẽ chẳng quan tâm.
[Hệ thống, mau phát phần thưởng đi.
]Ha ha, nàng hoàn thành nhiệm vụ tốt như vậy, không biết có phần thưởng gì tốt không đây.
[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Phần thưởng: 10 đồng vàng, 5 cái bánh ngô, 2 cái bánh bao thịt.
][Sau này mong ký chủ tiếp tục cố gắng.
]Hệ thống này thật là, nàng hoàn thành nhiệm vụ tốt như vậy mà phần thưởng chỉ có một chút.
Dương Vũ bĩu môi, chẳng lẽ đứng ra bảo vệ người khác không có đãi ngộ tốt hơn sao, nàng nhớ hồi đọc tiểu thuyết, mấy người khi xuyên sách toàn được hưởng đãi ngộ rất tốt.
Nhưng nghĩ đến chiếc bánh bao nhân thịt thơm lừng, Dương Vũ liền chảy nước miếng.
Mắt nàng đờ đẫn, vô thức nuốt nước miếng.
Đã lâu rồi nàng chưa được ăn no, với cả chiếc bánh bao nhân thịt này quá hấp dẫn.
Ở thời cổ đại, cho dù không phải là năm đói kém, những người dân bình thường muốn ăn bánh bao nhân thịt còn không nỡ mua.
Mà Dương Vũ trong những năm đói kém này được ăn bánh bao nhân thịt, quả là rất hạnh phúc.
Làm sao bây giờ, nàng rất muốn ăn, những chiếc bánh bao nhân thịt đang dụ dỗ nào.
Tục ngữ có câu, nuôi dạy con trai trong nghèo khó và nuôi dưỡng chính mình trong giàu có.
Nàng phải tìm thời gian thích hợp để ăn hai cái bánh bao nhân thịt này, sao lúc trước nàng không phát hiện chúng hấp dẫn như vậy chứ.
Lau nước miếng sắp chảy tới khóe miệng, Dương Vũ nở nụ cười mãn nguyện.
Nhưng nàng không biết rằng, Dương lão tam vẫn luôn nhìn nàng, thấy mẫu thân như vậy, đôi mắt của cậu bé tràn đầy nghi hoặc và sợ hãi.
.