Chạy Nạn Làm Ruộng Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con


Cảnh vật xung quanh lúc này gần như đã héo khô hết vì thiếu nước, chỉ còn vài cái lá trên cây là vẫn còn một chút xanh.

Làn gió nóng thổi qua những chiếc lá vàng khô héo, tiếng vang vọng trong không gian yên tĩnh.

“Trước nhà ta cũng có một cái cây.

Ta thương ngồi dưới gốc cây và lắng nghe tiếng gió thổi qua kẽ lá.

Ngày đó thật đẹp.

”Một ông lão gầy như da bọc xương, hai má lõm xuống, nằm trên xe kéo nhìn đống lá, giọng nói yếu ớt và khó nghe.

Người đàn ông bên cạnh ngồi im lặng nghe ông lão nói, ánh mắt hắn ta sũng sờ.

Đúng vậy, khi đó cuộc sống tuy có vất vả nhưng mọi người trong gia đình quầy quần hạnh phúc bên nhau.


Con trai hiếu thuận, con dâu thì hiểu chuyện, nhưng sao bây giờ lại biến thành như này.

Nhìn gương mặt sạm đen, thân hình gầy guộc đang mặc một bộ đồ rách tả tơi, đôi môi nứt nẻ của con dâu mà ông lão thấy xót.

Người ta đều nói, nam tử hán không việc gì phải rơi nước mắt nhưng lúc này hai mắt của người đàn ông đã đỏ hoe.

Hắn ta cố kìm lại nước mắt, không muốn người nhà lo lắng: “Phụ thân, người ăn chút gì đi.

”Ông lão nhìn đứa con trai trầm mặc ít nói của mình, cũng không biết nói gì, đành quay đầu đi chỗ khác.

“Ăn đi, đừng lãng phí đồ ăn cho ta.

”Nhìn một màn này , Dương Vũ có chút cảm động, trên mặt nàng lộ vẻ phức tạp.

Tình trạng này không chỉ xảy ra trong mỗi gia đình họ.


Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời thiêu đốt, trong lòng thở dài.

Nàng thực sự không coi thế giới này là thế giới thực.

Nàng chỉ cảm thấy những người xung quanh chỉ là người giấy, nhưng khi thấy cảnh này, trai tim nàng rất xúc động.

Đại nạn chỉ vừa mới bắt đầu, bảy năm hạn hán còn dài, nó đã giết vô số mạng người, nhưng đây chỉ là mở đầu cho sự xuất hiện của nam nữ chính.

Nếu thực sự có thiên đạo thì tại sao lại ưu ái cho nam chính như vậy?Chỉ là mở đầu nhưng lại cướp đi vô số kiếp người.

Dương Vũ cười giễu cọt thầm nghĩ, thôi bỏ đi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, hiện tại bản thân mình nàng còn lo chưa xong, huống chi là những người khác.

Qua mấy ngày tiếp, nước của mọi người gần như đã hết sạch.

Trưởng thôn gọi mọi người lại tụ tập bàn chuyện trong lúc nghỉ ngơi.

Phụ nữ ôm con, đàn ông thì cõng đồ đạc, hiện tại nhà ai còn có người già thì hầu hết đã từ chối ăn uống.

Một số người già đã qua đời, bầu không khí xung quanh đều rất yên tĩnh và ảm đạm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận