Chạy Nạn Làm Ruộng Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con


Nàng biết ông trời thương nguyên chủ của mình.

Không phải chỉ vì quan tâm tiểu nhân vật này, mà đây là điều người mẫu thân nên làm![Thời gian hoàn thành nhiệm vụ là một đêm, ký chủ mau chóng hoàn thành để thay đổi số mệnh.]Dương Vũ rất vui mừng, nàng rón rén đi tới trước mặt ba đứa trẻ, chăm chú nhìn bọn chúng, lúc ngủ trông thật đáng yêu.Không thể không nói, ba đứa trẻ này tuy da vàng vọt, người bẩn thỉu nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo.

Trong truyện chúng được gọi là Tam Tuyệt công tử, ngay cả nam chính cũng thua vài phần.Tuy rằng ban ngày trời nóng như thiêu đốt nhưng về đêm lại có chút se se lạnh.Đứa con trai út từ khi sinh ra sức khỏe đã kém hơn hai ca ca của mình, nhưng nguyên chủ không hề quan tâm, thỉnh thoảng còn đánh cậu.


Để mà nói, cậu bé sống được đến bây giờ là mạng rất lớn.Nhìn Dương lão tam run rẩy vì lạnh, trong lòng Dương Vũ mềm nhũn, nàng nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.“Đứa nhỏ này sao lại gầy như vậy!”Tuy biết cậu bé rất gầy nhưng không ngờ lại gầy như vậy.

Nàng ôm cậu bé ngồi xuống bên cạnh hai đứa trẻ còn lại.......[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành, bạn đã nhận được đầu tổ.]Mặt trời rực lửa thiêu đốt trái đất, nắng nóng bao trùm đoàn người tị nạn.Dương lão đại quay đầu nhìn Dương Vũ, lại tiếp tục chạy đi, khuôn mặt nhỏ bé của cậu bị ánh nắng làm đỏ ửng, môi nứt nẻ, lông mày nhỏ nhíu chặt.Người mẫu thân này từ hôm qua đã có hành động rất kỳ lạ, và hôm nay, khi cậu tỉnh dậy thấy đệ đệ đang được nàng ta ôm vào lòng.Cậu bé sợ đến mức nghĩ rằng người mẫu thân này sẽ đánh đệ đệ của mình, vì trước đây nàng ta đã từng làm như vậy.


Lúc đó tam đệ rất thích mẫu thân.

Có một lần, nàng ta tỏ vẻ dịu dàng ôm tam đệ vào lòng, sau đó liền trở nên hung dữ và ném đệ ấy xuống đất.Nhưng hôm nay không như vậy, nàng vẫn rất dịu dàng.Không biết người mẫu thân ác độc này đang định làm trò quỷ quái gì nữa.Cậu bé không tin người mẫu thân này, nhất định nàng ta có mục đích khác, chẳng lẽ là muốn đem tam đệ đi đổi thức ăn sao?Nghĩ đến đây, mắt Dương lão đại đỏ hoe, trong mắt tràn ngập sự hận thù.Nàng ta dám! Chỉ cần nàng dám làm vậy, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.Dương Vũ kéo lê cơ thể mệt mỏi, trên người còn mang theo một bọc đồ, nàng ngước nhìn mặt trời và thở dài tuyệt vọng.Nàng không biết rằng, lúc này, cậu con trai cả đang muốn giết mình.Dọc đường đi chỉ còn tiếng kêu than và tiếng khóc của trẻ con.

Cả đoàn người không nói chuyện, chỉ kéo lê cơ thể mệt mỏi với những bước chân nặng nề.Đi bộ hơn nửa ngày, đoàn người dừng lại ở một khu rừng.“Được rồi, đêm nay mọi người ở đây nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục xuất phát.”Trưởng thôn Vương nói xong cũng ngồi xuống.Những người phụ nữ tất bật chuẩn bị nấu ăn.Ba đứa trẻ đói quá, bụng kêu ùng ục, chúng ngồi cách Dương Vũ không xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận