Khó trách người nhà thương nàng ấy nhất không có đi tiễn nàng ấy.
Vẻ mặt Tạ phụ u sầu, đối mặt với nữ nhi của mình, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Là cha đã làm sai chuyện, bị hoàng thượng trách phạt.
”
“Cha nói bậy, rõ ràng Tạ gia chính là bị phủ Quốc Công liên lụy, tại sao người phải che giấu tỷ của con?” Tạ Minh tỏ vẻ mặt không cam lòng, cùng lúc nói chuyện còn đang căm tức nhìn Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên xe ván gỗ.
Khi Tạ Phương đang chuẩn bị hỏi rõ ràng, Tạ phụ mở miệng quát mắng Tạ Minh.
“Tạ Minh, con câm miệng cho ta, nơi này là nơi nói chuyện sao?”
Tạ Minh không cam lòng liếc nhìn lão tử nhà mình, hết cách ngậm miệng lại.
Nhị tẩu cũng không phải không hiểu những quanh co này, huống hồ còn có nhiều người đang nhìn Tạ gia như thế kia, cho dù sốt ruột tìm hiểu tình hình thực tế, cũng không thể nóng lòng trong phút chốc.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thấy Nhị tẩu chạy đi nói chuyện với người nương gia, đều đã vểnh tai lên dự tính nghe kỹ càng ngọn nguồn, ai ngờ, Tạ phụ vẫn là thận trọng, hai người nghe thấy trống vắng.
Cũng bất đắc dĩ như Nhị tẩu, muốn biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ đành tìm lại cơ hội.
Mặc lão phu nhân lại là một người thận trọng, nhìn thấy cả nhà thông gia, mặc kệ người ta có thái độ tốt với mình hay không, lễ phép gật đầu nhẹ, xem như chào hỏi.
Bên quan sai giao nhận xong xuôi, mới tượng trưng đi ngăn cản những người đó nhục mạ Mặc gia.
Trong chốc lát những người đó còn chưa hoàn toàn tiến vào vai phạm nhân, có thể nói là bảy người không phục tám người bất bình với quan sai quát lớn.
Ngươi một lời ta một câu ở đó chống đối.
Trong mắt quan sai, mấy người này giống như một người chết, nào sẽ nuông chiều bọn họ.
Có người tức khắc gỡ roi bên hông xuống, quất về phía mấy người nói chuyện sôi nổi nhất.
“Lão tử thấy các ngươi chán sống rồi, không muốn sống đến Tây Bắc thì cứ nói thẳng.
”
Roi quất vào người, thoáng chốc cảm giác đau đớn kéo lý trí của bọn họ trở về.
Bọn họ lại cúi đầu nhìn xem vải thô bao gai còn không bằng dân chúng bình thường trên người, không thể không tin tưởng sự thật đã bị tịch biên lưu đày.
Những người đó lại nhìn về sang cây roi trong tay quan sai, không hề dám xù lông nữa.
Nhưng bọn họ vẫn trừng mắt nhìn người Mặc gia.
Nữ quyến Mặc gia lấy Mặc lão phu nhân làm đầu, căn bản không nhìn sắc mặt của những người đó.
Điều này khiến đám người đó có cảm giác như một cú đấm đánh vào bông gòn.
Quan sai hô to một tiếng: “Nhân lúc hôm nay còn sớm, chúng ta lập tức lên đường.
”
Hắn ta vừa dứt lời thì thấy một chiếc xe ngựa từ kinh thành chạy tới.
“Chờ đã… Xin dừng bước…” Người đánh xe hô lớn.