“Không đau hả?”
Thấy Trần Giang Dã không trả lời, Tân Nguyệt dừng động tác lau vết thương cho cậu.
Trần Giang Dã chớp mắt, con ngươi đối diện với tầm mắt của cô: “Không đau.
”
“Thật không đau?”
Tân Nguyệt hơi không tin, lúc nãy cô không cẩn thận dùng tay có chút mạnh.
Trần Giang Dã không nặng không nhẹ “Ừm” một tiếng.
Cậu thật không cảm thấy đau, thậm chí còn không biết cô bắt đầu từ khi nào.
Tân Nguyệt cho rằng dây thần kinh của cậu đau đến mức chậm phát triển, cảm thấy nhẹ nhõm, mạnh dạn sức thuốc.
Tuy nhiên, cô hơi dùng lực một chút, Trần Giang Dã bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Dọa Tân Nguyệt giật mình, khó hiểu nhìn cậu: “Không phải cậu nói không đau hả?”
Trần Giang Dã đau đến mức hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Đó là lúc nãy.
”
Vẻ mặt của Tân Nguyệt thêm khó hiểu, lẩm bẩm một câu trong miệng: “Tôi còn không dùng lực như lúc nãy.
”
Nghe thấy vậy, biểu tình của Trần Giang Dã khựng lại, dời ánh mắt sang một bên.
Tân Nguyệt liếc cậu hai cái, tiếp tục khử trùng vết thương cho cậu.
Vết thương trên trán cậu hơi lớn, nhìn giống như một lỗ máu, nhưng dường như chỉ rách ngoài da mà thôi, lúc này lau sạch máu xung quanh vết thương thì không còn đáng sợ như vậy nữa.
Sau khi sát trùng vết thương này xong, Tân Nguyệt lấy băng gạc nhúng vào cồn lau vết máu trên mặt cậu, chỉ là vừa giơ tay lên phát hiện tay có chút mỏi, móc tay với Trần Giang Dã: “Cậu cúi đầu thấp xuống một chút.
”
Trần Giang Dã giống như hơi phân tâm, ánh mắt nhìn sang một bên, đầu chỉ cúi thấp xuống.
“Lại thấp chút nữa.
”
Lúc này, Trần Giang Dã đưa ánh mắt qua, lại cúi đầu thấp xuống.
“Ây da, cúi xuống chút nữa.
”
Trần Giang Dã nhìn Tân Nguyệt, không động đậy, đôi mắt không biết có phải là do ngược ánh sáng hay không, một mảng đen như mực.
Tân Nguyệt đang muốn hỏi cậu làm trò gì vậy, nhưng cậu đột nhiên phủ người xuống, khuôn mặt góc cạnh nhanh chóng phóng to trước mặt cô, chóp mũi suýt chút nữa chạm vào cô.
Tân Nguyệt lúc này đang kiễng chân lên, trọng tâm vốn dĩ không được vững, cậu đột nhiên dựa gần như vậy trực tiếp khiến cô mất thăng bằng.
May mà Trần Giang Dã phản ứng nhanh, vươn tay nắm lấy cánh tay cô, sau đó kéo người trở lại.
Tân Nguyệt kinh ngạc ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của Trần Giang Dã đang nhìn cô một cách kiên định.
Đôi mắt của cậu như hai vũng mực không thể tan chảy, không nhìn ra được cảm xúc nào.
“Bây giờ thì được chưa?”
Cậu nhìn chằm chằm Tân Nguyệt như vậy, giọng nói có chút khàn giống như được đánh bóng bằng giấy nhám.
Giọng nói lọt vào tai, không biết là bởi vì nhiễm từ hay sao, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng điện tê dại, khiến cô hoảng loạn chớp mắt.
Cô vừa chớp mắt vừa dời mắt sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Không bảo cậu cúi thấp như vậy.
”
“Ồ.
”
Trần Giang Dã cười một tiếng.
“Tân Nguyệt.
”
Cậu gọi tên của cô, giọng điệu trầm thấp mang theo vẻ cà lơ phất phơ: “Cô thật khó hầu hạ.
”
Tân Nguyệt cắn cánh môi, xì xầm một câu: “Cậu mới khó hầu hạ.
”
Tân Nguyệt vẫn nhìn sang một bên, không nhìn chằm chằm vào đôi mắt luôn khiến người ta có cảm giác như bị cuốn vào, nhưng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy cậu đang giữ tư thế cúi thấp đầu xuống, không có ý định ngẩng đầu lên.
Tân Nguyệt không muốn lại gần cậu như vậy, cô âm thầm nhích gót chân thụt lùi về phía sau, nhưng Trần Giang Dã đột nhiên tay ra sau cổ cô, giữ gáy cô lại, giống như không cho phép cô lùi về phía sau.
“Cậu làm gì vậy?!”
Tân Nguyệt bị động tác của cậu làm giật mình ngước đầu lên.
Trần Giang Dã ngược lại trầm tĩnh, con ngươi nhìn trên đỉnh đầu của cô, ung dung nói: “Trên đầu cô dính thứ gì.
”
Nói xong, cậu đưa tay còn lại lên lấy thứ dính trên tóc của cô xuống, đưa cho cô xem.
Là cánh hoa của cây hòe.
Tân Nguyệt khẽ mím môi, giơ tay đẩy tay cậu ra.
Trần Giang Dã thu tay về, đổi tay khác cầm cánh hoa đưa về phía Tân Nguyệt, sau đó thổi một cái.
“Phù――”
Cánh hoa bị thổi lên mặt Tân Nguyệt.
“Trần Giang Dã.
”
Tân Nguyệt nổi cáu vuốt ve mặt mình, quét cánh hoa xuống, trả thù cậu bằng cách dùng miếng gạc trong tay đập vào mặt Trần Giang Dã một cái, “Cậu còn muốn khử trùng nữa không?”
Trần Giang Dã thong thả nhắm mắt lại.
Lại mở mắt ra, đáy mắt còn mang theo ý cười: “Vậy cô còn muốn trả ân tình nữa không?”
“Tất nhiên không muốn!”
Tân Nguyệt nghiến răng, “Có thể không trả là tốt nhất!”
Trần Giang Dã hơi híp mắt, vẻ mặt giống như bất ngờ.
Đôi mắt đen láy của cậu chỉ sáng lên một chút vào lúc này.
Qua một lúc, cậu nhìn chằm chằm cô nói:
“Không có lương tâm.
”*
*没良心: Câu gốc ba chữ, dịch ra bốn chữ.
Nghe thấy bốn chữ này, trong lòng Tân Nguyệt lộp bộp một hồi.
Không biết có phải là do lúc nhỏ cô bị đầu độc bởi phim truyền hình của Quỳnh Dao hay không, cô luôn cảm thấy bốn chữ “Không có lương tâm” được dùng để miêu tả những người bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng Trần Giang Dã lại vừa nói vừa cười, giống như đang chơi trò tán tỉnh với cô vậy.
“……”
Tân Nguyệt bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, lập tức âm thầm đưa suy nghĩ này ra khỏi đầu mình.
Cô hít sâu một hơi, trừng mắt với Trần Giang Dã, sau đó lại lấy miếng gạc lau vết máu trên mặt cậu, nhưng động tác vẫn có chút thô lỗ.
Trần Giang Dã cảm thấy khuôn mặt không bị thương sắp bị cô chà muốn rách da, nhưng cậu vẫn câu miệng cười, không nói gì.
Lau sạch mặt xong, tiếp theo là khóe miệng bị nứt.
Đôi môi của Trần Giang Dã rất đẹp, khi không cười thì giống như làn mây mỏng, có một loại cảm giác trời sinh lạnh lẽo không muốn người khác đến gần, nhưng khi cười lên lại mang theo cảm giác thiếu niên, nói toạc ra là tùy tiện.
Tân Nguyệt nhìn khóe môi hơi nhếch lên, không khỏi nhớ đến nụ cười vô cùng đẹp mắt của cậu vào ngày hôm qua.
Vào giây phút đó, cô thậm chí có thể đồng cảm với Chu U Vương trong King You Of Zhou, người này khi cười lên hoàn toàn khác với lúc không cười, không cười đã đủ bắt mắt, cười lên càng thêm chết người.
Cô hít thở sâu.
Khi khử trùng khóe miệng cho cậu, Tân Nguyệt chỉ mất vài giây, cô không muốn nhìn chằm chằm vào miệng của cậu.
Trên người Trần Giang Dã trừ mặt và tay ra, còn lại trên cánh tay chỉ có một vết, những chỗ khác chủ yếu là vết bầm, chỗ xanh chỗ tím, nhìn thấy còn đáng sợ hơn vết thương, đến ngày mai phán đoán càng đậm hơn.
Tân Nguyệt nhìn thấy người cậu toàn là vết thương, không nhịn được hỏi cậu thêm một lần: “Cậu thật sự không đi khám bệnh xem sao?”
“Ừm.
”
Tân Nguyệt lại nhìn trán của cậu: “Cậu không sợ bị chấn thương não?”
Trần Giang Dã cau mày: “Xem phim nhiều quá rồi phải không, nào dễ bị chấn thương não như vậy.
”
“Ồ……”
Tân Nguyệt thu dọn băng gạc, đứng lên nói với cậu: “Ngày mai cha tôi đi mua nông dược, tôi nhờ ông ấy mua cho cậu ít thuốc.
”
Trần Giang Dã: “Cảm ơn.
”
Tân Nguyệt khẽ nhếch môi: “Không cần cảm ơn, trả ân tình cho cậu mà thôi.
”
Trần Giang Dã dời mắt đi, vẻ mặt không nói được là cười hay không cười.
Một cơn gió từ bên ngoài thổi vào, cuốn lấy mái tóc lòa xòa trên trán cậu, ánh nắng màu vàng nhạt kèm theo chút nóng bức cuối cùng của hoàng hôn rải rác trên người cậu.
Tiếng ve kêu không ngớt ở ngoài sân, nhưng cũng không quá mức ồn ào.
*
Ngày hôm sau.
Bởi vì chân đau, Trần Giang Dã không thể ra ngoài đi dạo, nhưng tín hiệu của nhà thím Vương không tốt, không thể chơi game được.
Sau khi thức dậy vào buổi trưa hút vài điếu thuốc xong, cậu ăn sơ qua chút đồ ăn, lấy máy tính bảng từ trong hành lý ra, chuyển chiếc ghế ra ngồi ngoài ban công, mở phần mềm vẽ trên máy tính bảng.
Cậu biết vẽ, nhưng không học qua bài bản, hoàn toàn dựa vào thiên phú.
Thiên phú là thứ đáng để ghen tị, Trần Giang Dã cho dù chưa từng học qua, hơn nữa khi nào nhàm chán hoặc muốn sửa đổi mô tô của mình cậu mới vẽ, vậy mà còn vẽ đẹp hơn khối người.
Cậu xoay cây bút cảm ứng trong tay, quét mắt một vòng, ánh mắt cuối cùng khóa chặt ở bông hoa hồng dại mọc ở dưới gốc cây.
Nhìn bông hoa hồng dại, cậu suy tư một lúc lâu mới bắt đầu động bút.
Một vài nét vẽ, phác thảo đường viền của bông hoa hồng, sau đó bắt đầu tô màu, lại vẽ thêm các chi tiết.
Khi cậu sắp vẽ xong, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng la hét của một cô gái từ xa:
“Là ai ném?!”
Cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai, giống hệt với chiếc mũ trong phòng của cậu.
Đứng cách cô bảy tám mét là một vài đứa trẻ, trên mặt đều là biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.
“Đều ném hết đúng không?”
Tân Nguyệt ném viên đá về phía bọn chúng.
“Mau chạy!”
Một đứa trẻ trong đám hết lên, những tên nhóc khác liền bỏ chạy, một tên nhóc béo ụ còn không quên ném những viên đá còn lại vào người Tân Nguyệt trước khi bỏ chạy.
Tân Nguyệt tránh né, ngồi xổm xuống trực tiếp nhặt một nắm đá ném về phía bọn chúng.
Cách đó không xa truyền đến vài tiếng “ây dô” đau đớn, vài tên nhóc che mông, vài đứa thì che lưng, có đứa thì chạy khập khiễng, rõ ràng là bị nện trúng chân.
Nhìn thấy một màn này, Trần Giang Dã cười một tiếng.
Lúc này, Tân Nguyệt phủi tay quay người lại nhìn thấy cậu, nhưng ánh mắt của cô chỉ dừng trên người cậu không đến nửa giây.
Nhưng ánh mắt của Trần Giang Dã vẫn luôn không thu về.
Cậu giống như đang suy tư điều gì đó, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, xoay cây bút cảm ứng trong tay.
Thẳng đến khi Tân Nguyệt đi vào nhà, cậu mới thu ánh mắt lại, sau đó ngừng xoay cây bút trên tay, rũ mắt xuống máy tính bảng vẽ thêm vài nét――
Vẽ gai nhọn cho bông hoa hồng.
Bông hoa hồng mà cậu vẽ không giống bông hoa hồng mọc bên đường, cũng không giống bất kỳ bông hoa hồng được bán trên thị trường, không phải màu đỏ, màu hồng hay là màu trắng, mà là trong suốt, cánh hoa long lanh như thạch anh, lại thanh lạnh, phát sáng, óng ánh như ánh trăng.
Đây là bông hoa hồng độc nhất vô nhị thuộc về cậu.
Là bông hoa hồng của riêng cậu.
Chương sau
Share this:.