Dưới gốc cây cam.
Tân Nguyệt nhìn con bướm chậm rãi vỗ cánh đậu trên đầu ngón tay, nhàn nhạt cười.
Một lúc sau, một cơn gió mạnh khẽ thổi qua, con bướm sợ hãi, vỗ cánh bay đi nơi khác.
Tân Nguyệt ngước mắt lên, nhìn theo hướng của con bướm, nhưng lực chú ý lại bị thu hút bởi hình bóng ở phía xa.
Khoảng cách hơi xa, Tân Nguyệt không nhìn rõ ngũ quan của người đó, nhưng nhìn dáng người, cộng thêm quần áo màu trắng, cô liền biết đó là Trần Giang Dã.
Cậu đứng bất động ở đó, cô cũng không biết cậu đang làm gì.
“Tân Nguyệt.”
Giọng nói của Tân Long vang lên từ phía sau.
“Ơi.”
“Tắt máy móc thu ống dây lại.”
“Dạ.”
Tân Nguyệt đứng dậy tắt máy, trước khi thu dọn đường ống máy móc, cô nhìn Trần Giang Dã một cái, cậu vẫn đứng đó.
“Con đâu rồi?” Tân Long thúc giục.
“Đến đây.”
Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, khom người đi vào rừng cây, đợi cho đến khi tất cả các đường ống được thu dọn mới đi ra, trên đường đã không còn bóng dáng của Trần Giang Dã.
Nhìn vào con đường núi vắng vẻ, Tân Nguyệt đoán có lẽ cậu chỉ là đi ngang qua đây.
Hôm nay đáng lẽ phải phun thuốc trừ sâu cho một mảnh ruộng khác, nhưng Tân Long ghét bỏ thời tiết quá nóng, không chịu phun nữa.
Trở về nhà đã hơn hai giờ, Tân Long chỉ tắm rửa qua loa rồi chui vào phòng ngủ, khi Tân Nguyệt tắm xong bước ra, cách hai căn phòng ngủ đều có thể nghe rõ tiếng gáy của ông.
Tân Nguyệt cũng có chút buồn ngủ, nhưng cô không muốn dùng thời gian ban ngày cho việc ngủ.
Cô vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, vắt chiếc khăn tắm còn ướt một nửa lên móc quần áo treo trên dây điện bên ngoài, thuận tiện ngẩng đầu nhìn sang vách bên cạnh.
Trần Giang Dã vẫn chưa về.
Thu hồi ánh mắt, Tân Nguyệt quay người bước vào nhà, chuẩn bị lấy sách vở làm bài tập.
Nhà của cô mặc dù là nhà một tầng, nhưng hai năm trước đã được sửa lại, Tân Long sửa sang lại căn phòng của cô, lắp máy nước nóng trong phòng tắm, đổi nhà vệ sinh từ hố xí thành bồn cầu ngồi xổm.
Tân Long tuy nói lười biếng, người cũng không đáng tin cậy, nhưng với tư cách là một người cha đơn thân, ông luôn đạt tiêu chuẩn, rất nhiều khi cô không cần nói ra, ông cũng biết cô đang cần gì, ví dụ như giá sách trong phòng ngủ.
Phần lớn số tiền mà Tân Nguyệt kiếm được đều dùng để mua sách, giá sách chất đầy tài liệu và sách bài tập, còn lại là sách giáo khoa cũ, Tân Nguyệt giữ lại toàn bộ không bán cũng không vứt đi.
Các sách bài tập được đặt trên hàng thứ tư của giá sách từ trên xuống, bởi vì có rất nhiều sách, mỗi quyển đều được đóng gói chặt chẽ, muốn lấy ra một quyển cũng rất phí sức, khi Tân Nguyệt lấy sách ra cũng làm rơi một cuốn khác.
Tân Nguyệt nhanh chóng bắt lấy cuốn sổ.
Sau khi nhặt cuốn sổ, nhìn bìa sách cũ và tờ giấy ố vàng, Tân Nguyệt hơi sững sờ.
Những hình ảnh loang lổ hiện lên trong đầu khiến vùng dưới ngực mang theo một trận đau nhói.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lật mở cuốn nhật ký từ nhiều năm trước, bên trong ghi lại khoảng thời gian đen tối trong cuộc đời cô.
Mặc dù cô đã sớm giải thoát cho bản thân, nhưng khi mở bìa ra, cô vẫn hít một hơi thật sâu.
Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở chiếu vào, ánh sáng chói chang làm cô choáng váng.
Cô nhíu mày, tránh ánh sáng chói lòa, chậm rãi lật đến trang đầu tiên.
Có một khoảng trống lớn trên tờ giấy ố vàng, chỉ có một hàng chữ:
【Mẹ đi rồi, mang hết tiền trong nhà đi, không mang theo tôi.】
Tân Nguyệt biết bên trong viết câu này, nhưng khi cô nhìn thấy dòng chữ này một lần nữa, cô vẫn cảm thấy trái tim co rút dữ dội.
Cô chớp mắt, tiếp tục lật phía sau.
Các trang sau có đầy đủ ngày tháng, còn viết thêm một dòng:
【Mẹ thật sự đi rồi.】
Trôi qua nhiều năm như vậy, cô vẫn có thể nhớ rõ tâm trạng khi viết những dòng chữ này.
Khi đó cô vẫn ôm một chút hy vọng, tưởng tượng một ngày nào đó mẹ cô sẽ trở về ngôi nhà mà bà ấy vẫn luôn ghét cay ghét đắng này.
Tân Nguyệt tiếp tục lật từng trang một cách chậm rãi, thấy sáu ký tự chữ giống nhau càng lúc càng trở nên cứng đờ.
Cuốn nhật ký cứ được lật như vậy nửa ngày, nội dung của cuốn nhật ký cuối cùng cũng khác đi, bên trên viết:
【Rõ ràng tôi không làm gì sai, tại sao bọn họ đều bảo tôi đi chết?
Tại sao?】
Tân Nguyệt không nhớ bản thân thực sự viết một đoạn như vậy, cũng không nhớ mình đã viết đoạn này với tâm trạng gì.
Là buồn bã?
Nghi hoặc?
Hay là phẫn nộ?
Cô nghĩ, khi đó cô rất yếu đuối, có lẽ là buồn bã càng nhiều hơn một chút.
Bởi vì còn nhỏ, cũng thật sự không hiểu, tại sao những người trong thôn lại đối xử với cô như vậy.
Rõ ràng là cô chỉ đụng phải một tên cưỡng hiếp muốn giết người, lôi kéo với hắn vài lần, nhưng người trong thôn một mực nói cô mất đi trong trắng.
Sau khi cô gái trốn thoát khỏi kẻ cưỡng hiếp đã treo cổ tự tử vì trầm cảm, bọn họ vẫn hỏi cô tại sao không đi chết.
“Nếu tao là mày, tao đã sớm treo cổ chết rồi.”
——Không chỉ có một người nói với cô lời này, như thể tất cả chỉ mong cô đi chết đi.
Bọn họ nói cô, quả nhiên không có mẹ dạy dỗ, đến cái gì là nhục nhã cũng không biết.
Bọn họ nói cô, lớn lên có cái mặt hồ ly tinh giống mẹ cô thì được việc gì, cũng chỉ là chiếc giày rách.
Bọn họ nói cô, mẹ cô không cần cô nữa, phán đoán cũng không có người đàn ông nào cần cô.
Cô từng cho rằng, là bởi vì bọn họ không được học hành nhiều cho nên suy nghĩ của bọn họ lạc hậu.
Sau này cô mới biết, những điều này không liên quan đến giáo dục, không liên quan đến môi trường, không liên quan đến việc họ giàu hay nghèo, bọn họ chỉ là ganh tị, là ác ý, là xấu xa từ tận đáy lòng.
Không phải người nào trong thôn cũng như vậy, cho dù nơi đó có nghèo đến đâu, cũng nhất định có người lương thiện, dù là thôn quê hẻo lánh hay đô thị sầm uất, luôn có một nhóm người như vậy——
Bọn họ sống trong bùn đất, cho nên mong người khác cũng phải lấm lem bùn đất, chướng mắt những người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chướng mắt những bông hoa nở trên đất cằn.
Nếu như cô không có khuôn mặt này, dựa vào điều kiện gia đình cô không tốt, dựa vào việc cô bất hạnh bị mẹ bỏ rơi, lẽ ra cô nên được đồng cảm chứ không phải chà đạp vu khống cô như vậy.
Bây giờ nhìn thấy câu nói này, trong lòng cô không buồn chút nào, chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô cười nhạo một tiếng trong lòng, sau đó lật tiếp.
【Cuối cùng cũng quay về trường rồi!】
Hàng chữ này được viết rất đậm, phía sau là một dấu chấm than thật to, như thể một việc được mong đợi rất lâu cuối cùng cũng đến, khi đó cô không biết, cô còn nghĩ rằng đó là nơi tránh gió, nhưng đã biến thành một địa ngục khác của cô.
Năm đó cô vừa vào sơ trung, vào một trường trung học ở trên huyện, bởi vì trường cách nhà quá xa, cô phải ở ký túc xá, không cần phải mỗi ngày đều chịu đựng những ánh mắt soi mói của người trong thôn.
Một hai tuần đầu tiên đi học, cuối tuần cô không muốn về nhà chỉ muốn ở lại trường học, thẳng đến khi tuần đầu tiên, một nam sinh cùng một đám đàn em chặn cô trên sân bóng rổ.
Cô không quen biết cậu ta, nhưng từ cách cậu ta ăn mặc và nói chuyện, hoàn toàn có thể nhìn ra được cậu ta là một tên côn đồ.
Mà không phải đơn giản là côn đồ, còn là một tên hết sức khốn nạn.
Bởi vì cô từ chối làm bạn gái của cậu ta, chào đón cô ở trường học chính là những trò bắt nạt vô tận.
Rõ ràng thế giới này lớn như vậy, nhưng trong khoảng thời gian đó, cô không có nơi nào để trốn, giống như một con cá trong biển bị ném vào sa mạc bất tận, không có nơi nào để trốn thoát.
Khoảng thời gian đó cô đối với thế giới có lẽ đã tuyệt vọng, sau khi viết khoảng thời gian đó trên nhật ký cô đã không còn viết nữa.
Nhìn vào tờ giấy trắng phía sau, Tân Nguyệt trầm tư.
Sự việc vào năm đó, có rất nhiều chi tiết cô không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ một số chi tiết bằng cách nhìn vào những từ trong cuốn nhật ký này.
Cô nghĩ, nếu nhiều năm sau mở cuốn sổ này ra, thứ duy nhất cô có thể tìm lại trong ký ức đã quên đó là quá khứ vô cùng dày vò.
Nhưng trong cuộc sống của cô vẫn còn những điều tốt đẹp.
Cô suy tư, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bìa nhật ký, cuối cùng cầm cuốn nhật ký và sách vở đi ra khỏi phòng.
Sau khi ngồi xuống bàn, cô cầm bút lên và bắt đầu viết lại nhật ký:
Trời trong, ngày 25 tháng 7
Hôm nay có một con bướm rất đẹp đậu trên tay tôi.
Viết xong câu này, cô dừng lại, ngước mắt nhìn sang lầu hai ở bên cạnh.
Một lúc sau, cô lại viết tiếp:
Khi con bướm bay đi, tôi nhìn thấy Trần Giang Dã.
Dường như, lúc nào cũng có thể gặp được cậu ấy.
Hôm nay dường như không có gì để viết ngoài những thứ này, Tân Nguyệt đóng nhật ký lại, bắt đầu làm bài tập.
Sau khi làm vài trang bài tập, khóe mắt của cô nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên ban công nhà bên cạnh.
Là Trần Giang Dã đã quay về.
“Trần Giang Dã.” Cô gọi cậu.
Trần Giang Dã vốn đang nhìn cô, chỉ là sau khi cô gọi cậu thì bước chân mới ngừng.
Vị thiếu gia cao quý lại lãnh đạm này dường như vẫn chưa quen với cách nói chuyện của người trong thôn, cho nên bây giờ vẫn chỉ nhìn cô, không có ý định mở miệng.
“Ngày mai tám giờ tôi qua gọi cậu hả?” Tân Nguyệt hỏi.
Trần Giang Dã gật đầu.
Tân Nguyệt ra hiệu ok với cậu, sau đó tiếp tục vùi đầu làm đề.
Nhưng Trần Giang Dã vẫn không dời ánh mắt.
Mặc dù Tân Nguyệt vùi đầu làm bài, nhưng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy cậu, biết cậu vẫn luôn đứng đó.
Cô không khỏi nhớ lại mấy ngày nay, từ lúc quen biết cậu đến bây giờ là hơn mười mấy ngày, cậu dường như vẫn luôn nhìn cô từ xa như vậy, khiến người khác có một loại cảm giác——
Cậu dường như có một chút thích cô, nhưng không thích nhiều như vậy.
Mà khoảng cách giữa hai người không phải là khoảng cách không xa cũng không gần, mà là ngọn núi vô hình, và là biển cả không thể vượt qua.
Hai giây suy nghĩ trôi qua, một chiếc máy bay giấy lại bay đến chỗ cô.
Trần Giang Dã không biết đã gấp từ bao giờ.
Chiếc máy bay giấy rẽ một góc trước bàn học của cô, hạ cánh xuống sân.
Tân Nguyệt đứng dậy đi ra nhặt chiếc máy bay, bên trên viết:
【Mì gói ăn hết rồi】
Viết nguệch ngoạc năm chữ, không có dấu chấm câu như thường lệ.
Lần này Tân Nguyệt không trực tiếp trả lời cậu, mà là viết chữ trên máy bay giấy, sau đó vứt qua cho cậu.
【Tối nay ăn gà, cậu qua không?】
Sau khi nhìn thấy dòng chữ trên chiếc máy bay, Trần Giang Dã xoay cây bút trong tay một vòng, tiếp tục viết trên máy bay:
【Qua】
Khi cô nhận lại chiếc máy bay giấy do cậu ném qua, Tân Nguyệt mỉm cười, không phải vì điều gì khác, chỉ là cảm thấy cách giao tiếp của bọn họ khá đặc biệt, mặc dù nói đúng ra thì đó chỉ là truyền giấy mà thôi.
Nhưng chuyền giấy hay gì đó, cũng trở thành một việc đẹp đẽ trong độ tuổi thanh xuân.
Nhưng không cần ghi điều này vào nhật ký.
Bởi vì cô nhất định sẽ không quên.
*
Chiều tối.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ba người quây quần trên chiếc bàn.
Lần này Tân Long không còn câu nệ như vậy nữa, nhưng vẫn cảm thấy ăn cơm mà không nói chuyện rất khó xử, cho nên vừa ăn vừa nói chuyện với Trần Giang Dã như cũ.
“Tiểu Dã cháu mấy tuổi rồi?”
Trần Giang Dã: “Mười tám.”
Tân Long: “Tròn mười tám tuổi rồi?”
Trần Giang Dã ừm một tiếng.
Tân Long cười, cầm đũa chỉ vào Tân Nguyệt nói: “Tân Nguyệt cũng tròn mười tám tuổi rồi.”
Vẻ mặt của Trần Giang Dã ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tân Nguyệt.
“Dân thành phố bọn cháu có lẽ học hành từ nhỏ, chắc cháu tốt nghiệp cấp ba rồi đúng không.”
Trần Giang Dã thu hồi ánh mắt: “Vẫn chưa, học kỳ sau lên 12.”
“Vậy cháu giống Tân Nguyệt, Tân Nguyệt học kỳ sau cũng lên lớp 12.”
Tân Long nhét hai ngụm cơm vào miệng, ngậm một miệng cơm tiếp tục nói, “Tân Nguyệt bị tai nạn xe nên học trễ một năm, sao cháu mười tám tuổi rồi mới lên lớp 12?”
Khi nghe Tân Long nói “Tai nạn xe”, mí mắt của Trần Giang Dã giật giật, sau đó cau mày, giống như đang nhớ lại ký ức tồi tệ nào đó, cậu cụp mắt xuống, lông mi dài rậm rạp che khuất mi mắt, khiến người khác không thể nhìn thấy biểu tình trong mắt cậu.
Nếu như không phải cậu ngừng động tác nhai lại, có lẽ sẽ không có ai phát giác ra biểu hiện của cậu.
Tân Nguyệt chú ý đến vẻ mặt của cậu, cho Tân Long một ánh mắt.
Tân Long nhận được ánh mắt của Tân Nguyệt, ho khan hai tiếng chuẩn bị chuyển chủ đề.
Nhưng Trần Giang Dã lại lên tiếng vào lúc này:
“Lúc sáu tuổi, cháu cũng xảy ra tai nạn xe.”
Giọng nói của cậu không dao động nhiều, cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
“Sáu tuổi?”
Xuất phát từ sự bất ngờ, Tân Long buột miệng nói ra, “Còn nhỏ như vậy sao xảy ra tai nạn?”
Lời đã nói ra, ông mới ý thức được không nên hỏi, thế là lại nhận được ánh mắt của Tân Nguyệt, vội vàng nói thêm một câu, “Có lẽ cháu không còn nhớ rõ nữa, sáu tuổi còn nhỏ như vậy.”
Tân Long cho rằng sau khi ông nói câu này, cậu sẽ giống như lần trước trả lời qua loa sao cậu đến đây, nhưng không có.
Cậu nói: “Cháu nhớ, hôm đó ba mẹ cháu ly hôn, chuẩn bị dọn đồ ra khỏi nhà, cháu lôi kéo bà ấy không để bà ấy đi, ba cháu nói bà ấy không cần cháu nữa, muốn ra nước ngoài đi tìm tình nhân của bà ấy.
Mẹ cháu cũng không giải thích, quay đầu bỏ đi.
Cháu đuổi theo bà ấy, bà ấy lên xe rồi cháu vẫn đuổi theo, đuổi đến một góc quẹo thì bị xe đụng trúng.”
Khi cậu nói về quá khứ biểu tình rất lạnh nhạt, dường như cậu bé bị mẹ bỏ rơi trong câu chuyện này không phải là cậu, ngữ khí cũng rất thờ ơ, như thể cậu không một quan tâm chút, hơn nữa có thể nhìn ra được không phải đang giả vờ không quan tâm.
Căn nhà rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng lao động cần cù ở bên ngoài, mang theo tiếng gió rít.
Những con muỗi đập cánh bay đến bức màn thủy tinh nóng hầm hầm của bóng đèn, lại vội vàng bay đi.
Tân Nguyệt lặng lẽ nhìn người bên cạnh qua ánh đèn màu cam trong phòng, từ khuôn mặt luôn giữ vẻ thờ ơ này, cô khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu liều mạng giữ chân một ai đó.
Cô từng cho rằng sự tùy tiện trên người và sự mệt mỏi dưới đáy của cậu, là bởi vì xuất thân của cậu ưu việt, tất cả ham muốn đều được thỏa mãn, tất cả cách nghĩ đều không chút kiêng dè mà làm, cho nên mới cảm thấy thế giới này thật nhàm chán.
Nhưng khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy, cậu có lẽ đã chán ghét rất nhiều người, rất nhiều sự việc trên thế giới này.
“Haiz……”
Một trận cười khổ não vang lên, Tân Long xúc động nói: “Cháu và Tân Nguyệt khá có duyên, mẹ của nó cũng đi cùng nhân tình, không cần nó nữa.”
Tân Long vừa nói, vừa cầm y rượu trắng bên cạnh: “Chú nghe thấy giọng điệu của cháu có lẽ xem nhẹ rồi, đây mới đúng, con người phải hướng về phía trước, chỉ cần nhìn thông suốt thì không có gì to tát cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.”
Ông giơ ly rượu trắng lên, hỏi Trần Giang Dã: “Biết uống rượu không?”
Trần Giang Dã: “Biết.”
“Uống một chút?”
“Ừm.”
“Vậy chú đi lấy ly cho cháu.”
Có người uống rượu cùng, Tân Long cao hứng vỗ vào đùi một cái, lập tức đứng dậy đi lấy ly rót đầy rượu cho Trần Giang Dã.
Hai người cứ uống rượu trắng như vậy, Tân Nguyệt cũng không ngăn.
Cô biết cha mình chưa được hai ly đã say ngất, tửu lượng nhỏ như vậy chẳng những không hại thân thể, ngược lại còn tốt cho sức khỏe.
Rượu có thể làm cho người ta hưng phấn, Tân Long mỗi khi say sẽ nói nhiều, da bò có thể bóc phết từ nam ra bắc.
Sau khi bắt đầu uống rượu, ông cứ càm ràm không ngừng.
Nhưng cũng là uống một loại rượu, nhưng Trần Giang Dã lại giống như uống nước lọc, một chút phản ứng cũng không có, không có cảm giác cay ở đầu lưỡi, cũng không có một nửa hưng phấn, càng không có đỏ mặt như quan công giống Tân Long, khuôn mặt xinh đẹp đó khiến người khác không thể rời mắt.
Trần Giang Dã rất cho Tân Long mặt mũi, uống rượu cùng ông nửa tiếng đồng hồ cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn.
Tân Nguyệt lấy những chiếc bát hai người không ăn nữa đem đi rửa, khi quay lại cô đã nhìn thấy Tân Long say khướt nằm trên bàn.
Cô không nói lời nào, khom người đỡ ông dậy.
Trần Giang Dã một tay chống cằm nhìn động tác quá đỗi quen thuộc của cô, trên mặt lộ ra ý cười: “Cần tôi giúp đỡ không?”
“Không cần, ngồi đó đợi tôi.”
Nói xong, Tân Nguyệt đỡ Tân Long đi vào phòng.
Chưa đi được hai bước, Tân Long đột nhiên ngẩng đầu lên, la hét: “Cha chưa say, tiểu Dã chúng ta tiếp tục uống.”
Tân Nguyệt thấy mắt ông mở không ra, phớt lờ ông, tiếp tục đỡ ông đi.
Tân Long tiếp tục nói mớ: “Lệ Phân ơi, Lệ Phân à……”
Nghe thấy vậy, Tân Nguyệt dừng bước chân lại.
Lệ Phân, là tên của mẹ cô.
Tân Long là thật sự say rồi, cho dù tỉnh táo một chút, ông cũng sẽ không bao giờ gọi hai chữ này, càng sẽ không nói những lời tiếp theo.
“Lệ Phân à, tôi chưa bao giờ nói với em nửa chữ không, em có lẽ biết rõ, cho dù em muốn đi, tôi cũng sẽ không ép buộc em ở lại.”
Nói đến đây, giọng nói vốn đã khản đặc của ông mang theo tiếng khóc.
“Nếu như em muốn nói ly hôn với tôi, tôi sẽ không nói không ly hôn, em muốn tiền tôi cũng cho em, nhưng em một mực muốn cầm tiền đi với người khác, để tôi và Tân Nguyệt trở thành trò cười, em thật tàn……”
Hai chữ phía sau ông không nói ra được, bởi vì Tân Nguyệt đã bịt miệng ông lại.
Sau khi nhanh chóng đỡ ông trở về phòng, Tân Nguyệt đóng cửa đi ra, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Giang Dã đang ngồi trên ghế quay lưng về phía bàn, khuỷu tay uể oải chống lên bàn, đôi mắt khẽ mở ngước nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt của cậu, trong lòng của Tân Nguyệt giống như có điều gì đó bị dây dưa.
Thật không thể trách cô nghĩ rằng cậu cũng có chút mê hoặc cô.
Ánh mắt của cậu nhìn cô quả thực không hề thuần khiết.
Chỉ cần cậu ở trong phạm vi tầm mắt, dường như mỗi lần cô ngước mắt lên, cô đều có thể nhìn thấy——
Cậu đang chăm chú nhìn cô.
Cô hít sâu một hơi, chớp mắt nói: “Đi thôi, tôi tiễn cậu về.”
Trần Giang Dã hơi mượn lực chống khuỷu tay lên bàn, lười biếng đứng dậy.
Tân Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của cậu còn lười biếng hơn thường ngày, trong lòng nghi ngờ: “Không lẽ cậu cũng say rồi?”
Đôi môi mỏng của Trần Giang Dã khẽ cong lên: “Trông tôi giống như đang say?”
Tân Nguyệt: “Có một chút.”
Độ cong bên khóe môi của Trần Giang Dã càng sâu thêm một chút: “Nếu như tôi say rồi, cô cũng đỡ tôi về?”
Tân Nguyệt liếc nhìn cậu: “Được rồi, cậu không say.”
“Đi thôi.” Cô xoay người hướng ra cửa.
Trần Giang Dã nhìn bóng lưng của cô, nụ cười trên khóe miệng không ngừng hướng lên, sau đó chậm rãi đi theo sau lưng cô.
Hai người đi ra ngoài sân, trong nhà đột nhiên truyền ra giọng nói của Tân Long, vẫn là tiếng gào thét cổ họng mang theo tiếng khóc:
“Lệ Phân à, Lệ Phân ơi.”
Cách hai bức tường đôi, ở trong sân cũng có thể nghe được tiếng hét rõ ràng.
“Tôi cứ nghĩ cha cô thông suốt rồi, hóa ra vẫn chưa.”
Nghe thấy câu nói này của Trần Giang Dã, Tân Nguyệt dừng bước, xoay người nhìn cậu.
Cô hít sâu một hơi, lại phả hơi ra ngoài, giọng nói mang theo một chút bất lực: “Ông ấy chỉ là cứng miệng mà thôi.”
Trần Giang Dã hơi hếch quai hàm lên, nhìn cô: “Vậy còn cô?”
Giọng nói của cậu lộ ra sự thờ ơ, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào đôi mắt của cô qua ánh trăng ló dạng trong đám mây.
Tân Nguyệt tránh ánh mắt của cậu, khẽ chớp mắt nói: “Không có gì là thông suốt hay không, buồn thì cứ buồn, chết không được thì sống tiếp.”
Nét mặt của cô có cảm giác bướng bỉnh, giọng nói của cô cũng ngoan cường, giống như một loại cỏ dại vô tận cho dù gió có thổi vẫn sẽ tiếp tục sinh trưởng.
Nhưng khi cô nói lời này cô lại cụp hàng mi dài xuống che khuất đôi mắt, có lẽ là không muốn Trần Giang Dã nhìn ra, trong mắt cô vẫn có chút mềm yếu.
Nhưng có một vài việc, càng che giấu càng lộ ra ngoài.
Lông mi của Tân Nguyệt dài và mỏng, giống như những chiếc lông vũ mềm mại, ánh sáng màu cam từ sân hắt ra một bóng mờ mờ dưới mắt cô, khiến cô trông dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Thực ra các đường nét trên khuôn mặt cô rất luôn dịu dàng, làn da cũng trắng mịn, giống như món đồ sứ mỏng nhẹ, có cảm giác cực kỳ dễ vỡ, là đôi mắt của cô luôn phòng thủ và lạnh nhạt, mới khiến cô toát ra vài phần thanh lạnh không dễ đến gần.
Trần Giang Dã nhìn cô lúc này có cảm giác càng dễ vỡ, đôi mắt rất tối, gần như hòa vào màn đêm, nhưng lại không hoàn toàn tối hẳn.
Không biết trôi qua bao lâu, thời gian lặng lẽ trôi qua, thiếu nữ đứng dưới ánh trăng chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen láy kia.
“Còn cậu?”
Cô hỏi cậu, “Cậu thật sự thông suốt rồi?”
Hai người nhìn nhau dưới ánh trăng và ánh sáng từ những bóng đèn kiểu cũ.
So với câu hỏi này, Trần Giang Dã dường như càng hứng thú với ánh mắt của cô hơn, nhìn cô một lúc lâu mới mở miệng:
“Không biết, tôi sẽ không nghĩ đến vấn đề này.”
“Tại sao?”
Vẻ mặt của Trần Giang Dã vô cảm nói: “Lười nghĩ.”
Nghe cậu nói ba chữ này, Tân Nguyệt không kiềm được bật cười một tiếng.
*Câu nói: 懒得想 – ba chữ.
Rất thích hợp với phong cách của cool boy.
Khi cười cô cụp mắt xuống theo thói quen, cho nên không nhìn thấy đôi mắt vừa rồi đối diện với cô, màu đen trong con ngươi lại sâu thêm một phần.
Lại bước thêm hai bước về phía trước là đến cửa.
Cửa bị kéo ra, Tân Nguyệt ngáp một cái, sau đó nhìn Trần Giang Dã nói: “Tiễn cậu đến đây.”
“Ừm.”
Tân Nguyệt giơ tay tùy ý gật đầu xem như vẫy tay chào tạm biệt.
Trần Giang Dã vẫn nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, sau khi dừng lại ở trên mặt cô một lúc, nhấc chân bước ra khỏi cửa.
Bước ra ngoài được hai bước, sau lưng vang lên tiếng đóng cửa.
Trần Giang Dã dừng lại, một lúc sau mới tiếp tục đi về phía trước.
Từ đây đến tầng hai bên cạnh, bình thường chỉ mất vài phút, nhưng Trần Giang Dã cảm thấy mình đã đi rất lâu.
Giống như bước vào một giấc mơ không rõ ràng.
Trong giấc mơ, thời gian và không gian chồng lên nhau, có núi, có hồ,có ve và tiếng gió, và tiếng ầm ĩ không xa cũng không gần.
Bươm bướm bay từ phía xa, dưới gốc cam cách đó không xa xuất hiện bóng dáng của thiếu nữ.
Cô cười nhàn nhạt dưới gốc cây, nhưng bầu trời lại phản chiếu hàng lông mi dài của cô, lộ ra vẻ mỏng manh khiến người ta muốn ôm vào lòng.
Nghe nói, bươm bướm có nghĩa là linh hồn trong tiếng Hy Lạp, đặc biệt là bướm xanh.
“Trần Giang Dã.”
Giọng nói của thím Vương đột nhiên vang lên ở bên cạnh.
Thím Vương liếc nhìn cậu hai cái: “Đang nhìn ngơ ngác cái gì vậy, nhìn đường.”
Trần Giang Dã thờ ơ “Ừm” một tiếng, nhấc chân bước lên lầu.
Đi được một nửa, điện thoại trong túi rung lên hai lần, cậu lấy điện thoại ra nhìn hai dòng tin nhắn ở bên trên, đều là của Từ Minh Húc gửi đến:
【Anh Dã, Kiều Ngữ hai ngày trước xuất viện rồi.】
【Gửi định vị qua đây, bọn em đợi cô ấy nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi đến thăm anh.】
Trần Giang Dã gửi định vị qua, xoay nửa ngày mới gửi thành công.
Một lúc sau, Từ Minh Húc lại gửi thêm một tin nhắn qua:
【Có cần gì không bọn em đem cho anh?】
Trần Giang Dã nghĩ ngợi, trả lời cậu ta:
【Chỉnh xe mô tô đem qua đây, mang thêm nhiều bao thuốc】
【Từ Minh Húc: ok】
Trần Giang Dã liếc nhìn tin nhắn cậu ta gửi, xoay điện thoại một vòng cất vào trong túi, nhưng vừa đi vào, điện thoại lại rung lên hai lần.
Cậu hơi mất kiên nhẫn cau mày, nhưng vẫn lấy điện thoại ra xem.
【Từ Minh Húc: Anh Dã, không phải chứ em nói anh, anh cũng tệ quá đi, Kiều Ngữ người ta vừa xuất hiện đã muốn đến thăm anh, còn anh thì sao, người ta nhập viện một câu cũng không hỏi.】
Những lời bảo cậu đối xử tốt với Kiều Ngữ một chút như vậy, bình thường Từ Minh Húc nói không ít, cậu luôn chọn cách khiến Từ Minh Húc câm miệng.
Nếu như gửi loại tin nhắn như vậy ở trên wechat, cậu trực tiếp không trả lời.
Nhóm người Từ Minh Húc luôn thích ghép đôi cậu và Kiều Ngữ, bọn họ cũng không làm sao để ghép đôi, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu như vậy, chỉ cần bọn họ không liên tục nói đến phiền, cậu cũng lười đáp lại.
Kiều Ngữ là hai năm trước bắt đầu chơi cùng nhóm với bọn họ, trong nhóm bọn họ trừ cậu ra, ai cũng đều hợp với Kiều Ngữ, làm việc gì cũng mang theo cô ấy, nhưng chơi với nhau hơn hai năm, cậu từ đầu đến cuối đều đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt, cả ngày ở cùng nhau cũng không nói được mấy câu.
Ban đầu, cũng không biết có phải bọn họ cảm thấy cậu đối xử với Kiều Ngữ quá lạnh nhạt hay không, cho nên không có việc gì làm thì bảo cậu đối xử tốt với Kiều Ngữ một chút, dịu dàng một chút.
Nhưng cậu từ nhỏ đã phản nghịch, ai bảo cậu làm việc gì, cậu nhất định không làm, chỉ thích làm việc theo ý mình.
Sau này, tính cách dần dần thay đổi, trở thành cuộc ghép đôi công khai và âm thầm.
Cậu không phải là người chậm chạp, biết rõ Kiều Ngữ thích cậu.
Mặc dù Kiều Ngữ chưa từng tỏ tình với cậu, nhưng bất cứ ai tinh ý đều biết cô ấy thích cậu, cậu cũng nghe Từ Minh Húc nói bóng gió với cậu không chỉ một lần.
Mà người tinh ý cũng sẽ biết, cậu đối với cô ấy không có một nửa tâm tư nào, Kiều Ngữ thích cậu hay không thích cậu, cậu một chút cũng không quan tâm.
Tại sao không quan tâm?
Tại vì trong nhóm bọn cậu có thêm cô ấy chơi cùng, hay bớt đi cô ấy, đối với cậu mà nói đều giống nhau, đều không quan trọng.
Cũng không chỉ đối với một mình cô ấy như vậy, mà là tất cả mọi người.
Tình cảm của mọi người đối với cậu, cậu đều không quan tâm.
Cuộc sống hết sức nhàm chán, làm việc gì cũng không hứng thú.
Nhưng khoảng thời gian này, cậu dường như cảm thấy cuộc sống mỗi ngày không còn nhàm chán như vậy nữa.
*
Tối hôm nay, Huyện Bồ chào đón một cơn mưa.
Cơn mưa rào không lớn không gây ra chút tiếng động nào, khiến cả ngọn núi yên tĩnh, ve sầu ẩn nấp, ếch nhái rút vào ruộng lúa, thế giới chỉ còn lại tiếng xào xạc.
Mưa tạnh, ngay cả tiếng xào xạc cũng không còn, yên tĩnh đến mức cả thế giới như đã chìm vào giấc ngủ say.
Trận mưa này đã cuốn đi tiếng kêu của côn trùng, ếch nhái và cái nóng oi bức của mùa hè, rất thích hợp để chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Trần Giang Dã lại mất ngủ.
Cậu thường xuyên mất ngủ, nhưng chỉ có lần này, cậu biết nguyên nhân vì sao mất ngủ——
Trong tâm trí của cậu chỉ toàn là hình bóng của một người.
Đây cũng là lần đầu tiên, cậu phát hiện mất ngủ không phải là một việc khó khăn.
Trước đây khi mất ngủ, cậu sẽ nghe một chút nhạc nhẹ để gây buồn ngủ, hôm nay cậu không cần, chỉ lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cho đến khi thế giới chìm trong im lặng, và tia sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua khe hở nhỏ trên cửa sổ trong phòng.
Cậu mở mắt khi ánh nắng leo lên hàng mi.
Nghiêng người lấy điện thoại, cậu nhìn thời gian:
Năm giờ hai mươi.
Còn hơn hai tiếng nữa mới đến tám giờ.
Trần Giang Dã đặt điện thoại trở về, chạm vào hộp thuốc lá bên cạnh, ngón tay lướt qua hộp đựng tai nghe trên đầu tủ.
Nhìn hộp đựng tai nghe màu trắng, động tác nhặt hộp thuốc của cậu khựng lại, cuối cùng tay của cậu hạ xuống, thuận tiện lấy luôn hộp đựng tai nghe.
Rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, Trần Giang Dã không vội châm lửa, vừa ngậm điếu thuốc vừa lấy tai nghe ra nhét vào lỗ tai, sau đó mở điện thoại lên, tìm bài hát 《sunrise》mà cậu đã nghe trong phần trong phần giới thiệu khi đi dạo trên núi ngày hôm qua, mở cửa sổ, nhìn những đám mây trên bầu trời nhuộm thành màu cam bởi những tia nắng mặt trời.
Cậu đối với âm nhạc không có tính phụ thuộc hay yêu thích, chỉ khi mất ngủ hay đi dạo hoặc lúc ngồi xe cậu mới nghe nhạc, cũng không có bài hát yêu thích nào.
《sunrise》là bài hát hiếm hoi mà cậu chủ động nghe lần thứ hai, bài hát này rất đặc biệt, cũng rất hợp cảnh.
Đây là bài hát tiếng Nhật, câu nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng bởi vì phong cách của bài hát quá đặc biệt cho nên lần đầu nghe cậu đã biết đây là bài hát của Nao’ymt.
Phong cách âm nhạc của Nao’ymt độc đáo đến mức chỉ cần nghe qua một bài hát của anh ấy, những bài hát khác của anh ấy cũng sẽ lần lượt xuất hiện trong phần giới thiệu, bởi vì hầu hết những người đã nghe một bài hát của anh ấy đều sẽ bị ngạc nhiên, từ đó nhấp vào trang chủ cá nhân của anh ấy để nghe các bài hát khác.
Trần Giang Dã chưa bao giờ nhấp vào trang chủ của anh ấy, nhưng cũng nhớ rõ tên.
Những bài hát của Nao’ymt khiến người khác có cảm giác du hành xuyên thời gian và không gian, hư ảo tưởng chừng như có như không, lại rõ ràng có thật.
Trong số mười bài hát của anh ấy, 《sunrise》không phải là bài hát sáng tác hay nhất, nhưng lời bài hát được viết gần như hoàn toàn phù hợp với quá khứ của cậu.
Trần Giang Dã không phải là người thích hồi tưởng quá khứ, nhưng cách miêu tả nỗi buồn trong lời bài hát cũng phù hợp với trạng thái hiện tại của cậu——
朝がきて目を開ける,
睁开双眼迎接早晨,
耳鳴りと惰性だけ,
身上有着耳鸣及惰性.
……
取り繕い歪む形,
这粉饰的扭曲形态,
すり寄る解決策は溶け出し,
最容易想的方法便是融化掉,
排水溝へ消えていく,
就这样消失在排水沟吧.
……
We all wait for the sunrise.
Dòng cuối cùng của lời bài hát là chờ đợi bình minh.
Cậu cũng đang đợi mặt trời mọc.
Những đám mây trên bầu trời đã chuyển từ màu cam nhạt sang màu cam đậm, ánh sáng ban mai đã xuyên qua những đám mây, nhưng vẫn chưa ló dạng ra ngoài.
Ngoài cậu ra, còn có một người khác đã đứng dưới bầu trời trước khi mặt trời mọc——
Một bóng người mảnh mai xuất hiện trong sân nhỏ bên cạnh.
Cậu xoay người nhìn cô.
Cô cũng đang nhìn cậu.
Bài hát trong tai nghe vẫn đang ngân nga, nhìn vào đôi mắt cô, cậu cảm thấy thời gian như ngừng trôi, cả vũ trụ đang chậm rãi trôi theo nhịp điệu giữa đôi mắt của cậu và cô.
Giống như trong bài thơ viết——
Khi tôi đắm chìm vào đôi mắt của em
Tôi nhìn thấy bình minh sâu thẳm
Tôi nhìn thấy ngày hôm qua cũ xưa
Nhìn thấy mọi thứ mà tôi không thể hiểu rõ
Tôi cảm thấy vạn vật đang chảy
Giữa đôi mắt của tôi và em
Gió nhấc nhẹ một chiếc lá, xoay cuốn nó giữa tầm nhìn của bọn họ.
Trần Giang Dã hơi nheo mắt lại, nhưng đôi mắt của Tân Nguyệt lại mở to hơn bình thường, giống như kinh ngạc vì cậu dậy sớm như vậy, đầu cũng chậm rãi quay sang một bên, giống như một con mèo con đang nghiêng đầu.
Cậu ấn mẩu thuốc lá vào gạt tàn, xé một trang giấy trong cuốn sách nằm trên bàn bên cạnh với đôi mắt sâu thẳm.
Sau khi vùi đầu viết hai từ, cậu gấp tờ giấy thành chiếc máy bay giấy ném nó cho Tân Nguyệt.
Lần này máy bay giấy không trúng tâm, rơi ra bên ngoài sân.
Tân Nguyệt ngước mắt lên nhìn Trần Giang Dã, thấy cậu không có ý định tiếp tục viết thư cho cô, cô bĩu môi, đi ra khỏi cửa, chuẩn bị nhặt máy bay giấy lên, lại nhìn thấy cậu đứng thẳng dậy, một tay nhảy ra khỏi cửa sổ, đi ra ban công.
Tân Nguyệt không biết cậu muốn làm gì, dừng chân nhìn cậu, sau đó nhìn thấy cậu nhảy từ ban công xuống.
Tân Nguyệt kinh ngạc trợn to mắt to, giây tiếp theo lập tức lao ra ngoài.
Tầng một của ngôi nhà gỗ ở nông thôn cao hơn một mét đó!
Mở cửa ra, cô nhìn thấy Trần Giang Dã bình an vô sự đi về phía này, vẫn là phong thái uể oải như thường lệ.
Tân Nguyệt ngơ ngác.
Trong hai giây cô ngây người, Trần Giang Dã đã nhặt chiếc máy bay giấy rơi bên ngoài, ném cho cô.
Bị mũi máy bay giấy chọc vào ngực, Tân Nguyệt cau mày, bắt lấy chiếc máy bay giấy theo bản năng, nhưng cô không nhìn nội dung trên chiếc máy bay, vẫn chăm chăm nhìn Trần Giang Dã, xem ra quả thực cậu không bị gì.
“Cậu……”
Cô sắp xếp ngôn từ một lúc, “Cậu từng tập qua?”
Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu xuống: “Tập cái gì?”
Tân Nguyệt chỉ ban công nhà thím Vương: “Nhảy từ trên cao xuống chân của cậu không đau?”
Trần Giang Dã nhếch đôi môi mỏng: “Cô có nhìn rõ tôi nhảy xuống như thế nào không?”
Tân Nguyệt lắc đầu.
Trần Giang Dã vừa đi về phía cô, vừa nói: “Tôi cao 1m86, chiều dài cánh tay 1m, tầng hai cao nhiều nhất là bốn mét.”
Tân Nguyệt không hiểu mối liên kết này.
Trần Giang Dã biết cô nghe không hiểu, thế là biểu diễn cho cô xem, nhảy lên bắt lấy mép tường, sau đó buông tay nhảy xuống: “Tôi chỉ nhảy một mét, không đến mức đau chân.”
Bây giờ Tân Nguyệt đã hiểu, khi cậu nhảy xuống, cậu đã nắm lấy mép ban công, thõng hai chân xuống và đáp xuống đất.
Tân Nguyệt nhớ lại động tác nhảy xuống, nhưng không nhớ ra cậu dừng lại ở ban công, cũng là nói cậu nhảy từ bên này sang bên kia của ban công, sau đó bám vào ban công để đặt chân xuống, động tác được thực hiện trong một lần, không có nửa điểm dừng lại.
Đây có lẽ là từng luyện qua.
“Cậu từng luyện vượt chướng ngại vật?” Cô lại hỏi.
Trần Giang Dã: “Thứ này mà cần luyện?”
Tân Nguyệt: “……”
Ừm, vẫn là rất ngầu.
“Vậy tán thủ gì đó, cậu cũng chưa từng tập qua?”
“Cái này từng tập qua.”
“Tôi nói mà.”
Trần Giang Dã nhướng mày: “Làm sao, cô muốn học?”
Tân Nguyệt: “Tất nhiên muốn, nhưng không có điều kiện.”
Trần Giang Dã nghiêng đầu nhìn cô, dường như có suy tư.
Một lúc sau, cậu nói: “Tôi có thể dạy cô vài chiêu.”
“Chỉ vài chiêu, học có tác dụng không?”
“Đủ phòng thân.”
Tân Nguyệt nghĩ ngợi: “Cậu bằng lòng dạy, tôi bằng lòng học.”
Trần Giang Dã khẽ mỉm cười, nói: “Trở về dạy cho cô.”
Tân Nguyệt “Ừm” một tiếng, lúc này mới nhìn xuống chiếc máy bay giấy trên tay, bên trên viết:
【Mở cửa】
“Cậu bảo tôi mở cửa làm gì?”
“Giờ này còn có thể làm gì?”
Trần Giang Dã vòng vo với cô, cái gì cũng không nói, nhưng Tân Nguyệt hiểu rất nhanh, mỉm cười ngước mắt lên hỏi cậu: “Tôi nấu mì, cậu ăn không?”
“Ăn.”
Tân Nguyệt lại mỉm cười.
Còn chưa đến sáu giờ, hôm nay cô đã cười hai lần.
Nhưng cô rõ ràng là người không thích cười.
Khi đó, mặt trời từ từ nhô lên bầu trời, nhuộm những đám mây thành một màu hồng mộng mơ, những chú chim tung cánh bay ngang trời, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Khung cảnh đẹp đẽ này lại chẳng có ai quan tâm, đôi trai gái đứng dưới bầu trời chỉ biết nhìn nhau, sau đó sánh vai nhau bước vào sân nhỏ.
________________
Lời của tác giả:
Ai có thể từ chối một người, cái gì cũng không thích, chỉ thích trai ngầu của bạn huhu.
Giới thiệu chương sau:
Cô có thế nào cũng không nghĩ đến, người như cậu sẽ hát vì cô.
Cậu bắt đầu thả thính rồi!
_________________
Tiểu tiên nữ:
Bài hát “Sunrise” của Nao’ymt tiếng Nhật, mình không biết dịch, cũng tìm không được bản vietsub, cũng không tìm được chuyển thể qua tiếng trung huhuhu..