5
Nửa đêm, tôi hơi rã rời vì sốt, cổ họng như bốc cháy, không khí thở ra nóng bức. Tôi mò mẫm xung quanh và uống một viên thuốc khác. Tôi muốn ngủ, chỉ khi ngủ rồi tôi mới không cảm thấy khó chịu. Mũi bị nghẹt và cơn đau đầu nhức nhối. Trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi sờ vào điện thoại và nhìn thì thấy đã 3 giờ sáng.
Mở WeChat, vòng kết nối bạn bè mà Lưu Vân đăng trước đó đã bị xóa, hoặc có thể cô ta đã chặn tôi. Kỳ Thần đã thực hiện một số cuộc gọi thoại WeChat cho tôi và để lại một loạt tin nhắn thoại.
Tôi bấm vào một vài trong số chúng, giọng điệu của anh ta có vẻ hơi thất vọng. Có vẻ như anh ta nghĩ tôi chỉ đang thể hiện sự nóng nảy của mình.
Có lẽ mấy năm gần đây tôi đối xử tốt với anh ta quá nên anh ta đã quên mất tôi là ai. Tôi mỉm cười với chính mình.
Tôi và Kỳ Thần là bạn học đại học, khi chúng tôi tập quân sự, anh ta đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ta theo đuổi tôi suốt hai năm trước khi tôi đồng ý hẹn hò.
Khi theo đuổi tôi, anh ta rất ngoan ngoãn và ân cần với tôi. Tính tình tôi luôn nóng nảy, lúc đó anh ta nói thích nhất sự thẳng thắn của tôi. Trong mắt các bạn cùng lớp, chúng tôi là một đôi tiên đồng ngọc nữ, lúc đó anh ta rất tốt với tôi.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi ở lại thành phố này và cùng nhau làm việc chăm chỉ. Khi anh ta vào công ty, tôi tính cách phóng khoáng và không thích cuộc sống hành chính nên bắt đầu làm việc tự do.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Bao năm ở bên anh ta, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, ngày càng quan tâm và đối xử với anh ta tốt hơn, đến mức bây giờ anh ta coi sự cố gắng của tôi là điều đương nhiên.
Nghĩ đến chuyện đã qua, trong lòng tôi thấy cay đắng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ có một cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng như vậy.
Một ngày trước khi phát hiện mình dương tính, tôi bị khô họng, chóng mặt và sốt nhẹ, lúc đó tôi nói với Kỳ Thần: “Hình như em bị các triệu chứng của Covid-19”.
Anh ta chỉ trả lời: “Đừng suy nghĩ nhiều.” Anh ta không quan tâm chút nào, cũng không nhắc đến việc tôi vẫn còn hai hộp thuốc ở chỗ anh ta.
Kỳ Thần từng rất yêu thương tôi, hồi tôi học đại học, chỉ cần tôi ho nhẹ là anh ta sẽ lo lắng. Ký ức để lại trong tôi đẹp đến nỗi khi nhìn thấy Lưu Vân đăng lên WeChat những thứ mà Kỳ Thần đưa cho cô ta, tôi biết rằng anh ta không thích tôi nữa, tôi không thể chấp nhận nên tôi đã mất kiểm soát.
Nhưng tôi không hối hận, vì anh ta không còn yêu tôi nữa nên tôi sẽ lấy lại tình yêu của tôi dành cho anh ta mà không chút do dự. Tôi có đủ khả năng để yêu được, bỏ được.
6
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy cơn sốt không hề thuyên giảm mà còn trở nên nặng hơn. Mặt tôi như bốc cháy, lồng ngực thắt lại, tim đập thình thịch, buồn nôn và muốn nôn. Tôi biết tình hình rất nghiêm trọng và tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức.
Tôi lấy điện thoại di động ra bấm số 120 (cấp cứu), rồi nhớ ra không nói được nên đành cúp máy và nhờ nhóm cộng đồng giúp đỡ. Có người sẵn sàng đồng ý, chính là người hàng xóm nhiệt tình đã giúp tôi thoát khỏi Kỳ Thần ngày hôm qua.
Sau khi suy nghĩ, tôi lại gửi một tin nhắn khác cho Phương Vân. Phương Vân ở rất gần tôi, chưa đầy nửa giờ cô ấy đã đến.
Thấy mặt tôi đỏ bừng vì sốt, cô ấy liên tục giúp tôi lau toàn thân bằng khăn ấm.
Quá lâu không thấy 120 đến, Phương Vân lại gọi điện mấy lần thúc giục, tổng đài nói gần đây có rất nhiều người gọi xe cấp cứu, hãy chờ đợi nhưng tôi không thể, tôi không mở mắt được nữa.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt với nhiều dụng cụ khác nhau trên người. Bác sĩ bảo là viêm cơ tim do viêm phổi, chưa qua cơn nguy kịch và cần tiếp tục nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã hôn mê suốt hai ngày. Phương Vân không vào được, chỉ có thể nhìn tôi từ xa qua tấm kính.
Tôi đã phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một tuần, đó là tuần đau đớn nhất trong cuộc đời tôi. Nhiều lần, tôi rơi vào trạng thái hôn mê, nghe thấy tiếng bác sĩ, y tá cấp cứu và âm thanh các loại y cụ khác nhau.
Sau nhiều lần cấp cứu, cuối cùng cái mạng của tôi cũng được giữ lại, tôi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tiếp tục được theo dõi ở phòng bệnh đa khoa thêm một tuần.
Trong thời gian nằm viện, Kỳ Thần chưa hề đến gặp tôi lấy một lần, ngoài việc liên tục yêu cầu tôi xóa vòng bạn bè, anh ta cũng không hề tỏ ra quan tâm đến tôi.
Ngoại trừ Phương Vân, không ai biết tôi phải nhập viện, Kỳ Thần đã biết tôi dương tính nhưng anh ta thậm chí còn không nói một lời an ủi.
Tôi yêu cầu Phương Vân sử dụng điện thoại di động của mình hàng ngày để cập nhật tình hình lại tiền và thuốc cho tôi của Lưu Vân trong vòng bạn bè.
Ngày tôi xuất viện, Phương Vân tức giận đến mức gửi ảnh tôi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kèm theo dòng chữ:
[Cô gái hôm nay đã xuất viện. Trong cơn dịch bệnh, chúng ta đã nhìn rõ rất nhiều người và nhiều việc. Người từng nói yêu cô ấy, sau khi biết tin cô ấy dương tính đã đưa thuốc hạ sốt của cô ấy cho người được gọi là đồng nghiệp nữ của anh ta. Thế là cô ấy phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Cầu mong cuộc sống của cô ấy từ nay trở đi sẽ là cầu vồng.]
Kỳ Thần có lẽ đã xem Khoảnh khắc Wechat của Phương Vân, cuối cùng anh ta đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat để hỏi xem dạo này tôi thế nào.
Tôi trực tiếp hỏi Kỳ Thần khi nào anh ta sẽ trả lại thuốc cho tôi, nếu không tôi không ngại đến công ty họ để lấy.
Anh ta vẫn tỏ ra không đồng tình như vậy, cho rằng tôi chỉ đang tức giận: [Em có thể trưởng thành hơn được không? Em có thấy xấu hổ không?]
7
Sau khi về nhà thu dọn đồ đạc, tôi bắt taxi đến thẳng công ty của Kỳ Thần. Quầy lễ tân hỏi tôi đang tìm ai, tôi nói tôi đến đây để đòi nợ, Kỳ Thần đã đưa đồ của tôi cho Lưu Vân mà không có sự cho phép của tôi và tôi muốn lấy lại.
Sau khi quầy lễ tân đưa ra phản hồi cho ban lãnh đạo công ty, họ gọi Kỳ Thần và Lưu Vân ra ngoài và để chúng tôi tự giải quyết vấn đề.
Kỳ Thần đến, nhưng Lưu Vân không đến. Kỳ Thần kéo tôi về phía phòng họp, tôi tách ra, lao thẳng đến chỗ của Lưu Vân, lớn tiếng chất vấn cô ta: "Lưu Vân, cô lấy đồ của tôi mà không có sự đồng ý của tôi, còn muốn trốn nợ?! Cô hành động như một tên trộm!"
Tôi đã đến công ty của họ vài lần khi họ mới chuyển đến vào năm ngoái, vì vậy tôi rất quen thuộc với vị trí của họ. Văn phòng của họ có không gian mở, một văn phòng lớn trên toàn bộ tầng, ngoại trừ phòng họp là phòng kín, tất cả các khu vực làm việc của nhân viên đều không bị cản trở.
Khi tôi hét lên, hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi và Lưu Vân.
Kỳ Thần trầm mặt chạy tới: "Tống Nguyên, chúng ta ra ngoài nói chuyện, em đi theo anh."
Tôi hất tay anh ta ra, nhìn Lưu Vân: "Cô cũng cùng đi đi."
Vẫn biết lớn tiếng ở chỗ người khác là bất lịch sự nhưng tôi vẫn nói to để làm Lưu Vân xấu hổ. Đồng thời, sự tò mò của đồng nghiệp cũng được khơi dậy, mục đích đã đạt được và họ lại xấu hổ khi làm phiền đồng nghiệp của mình.
Chúng tôi đi xuống tầng dưới, đến một không gian thoáng đãng, quả nhiên có rất nhiều người đến xem. Tôi một lần nữa nêu rõ mục đích của mình:
"Lưu Vân, tôi yêu cầu trả lại những thứ cô đã lấy của tôi, sau đó tôi sẽ rời đi."
"Tống Nguyên, em đang nói cái gì vậy? Cái này anh đưa cho Lưu Vân."
"Nhưng thứ anh lấy là đồ của tôi! Anh đã được sự cho phép của tôi chưa? Anh đã trộm đồ của vợ sắp cưới và đưa cho đồng nghiệp nữ của anh. Nó thực sự không thuộc về anh, Kỳ Thần!"
Lưu Vân mặt đỏ như tôm luộc, biện hộ: "Chị Nguyên Nguyên, tôi không biết đó là đồ của chị, nếu biết chị không đồng ý, tôi sẽ không lấy."
Tôi khịt mũi: "Ồ, sao cô không trả lại? Ngày đầu tiên tôi rõ ràng đã yêu cầu cô trả đồ cho tôi. Cô làm sao vậy? Tại sao bây giờ cô lại giả vờ ở trước mặt mọi người?"
Sắc mặt cô ta tái nhợt, liếc nhìn Kỳ Thần cầu cứu, trong mắt dường như có nước mắt, bộ dáng đáng thương, rồi cắn môi: "Chị Nguyên Nguyên, tôi... tôi sẽ trả lại cho chị, chị đợi được không?"
“Từ ngày đầu tiên tôi đã yêu cầu cô trả lại, ngày nào tôi cũng nhắc nhở, nhưng cô lại làm ngơ. Đã hơn nửa tháng rồi, tôi nghi ngờ rằng cô không muốn trả.”
Kỳ Thần nắm lấy cánh tay tôi và cố gắng dùng vũ lực kéo tôi đi: "Tống Nguyên, ở đây nhiều người như vậy, đừng phát đ--iên, họ sẽ đăng lên vòng bạn bè đấy."
8
Lúc này chị Trần quản lý của họ đi tới: "Lưu Vân, Bây giờ cô có thể trở về lấy thuốc trả lại cho cô ấy được không? Chuyện đơn giản như vậy xử lý đi."
Chị Trần và tôi cũng biết nhau, khi Kỳ Thần mới vào công ty này, chị Trần là người cố vấn của anh ta, lúc đó chị ấy đã chăm sóc Kỳ Thần rất tốt, để cảm ơn chị ấy, Kỳ Thần và tôi đã mời chị ấy đi ăn tối nhiều lần.
Chị Trần lại nhìn tôi: "Tống Nguyên, sao gần đây cô gầy như vậy?"
Tôi kể cho chị ấy nghe chuyện xảy ra.
Chị Trần liền hỏi Kỳ Thần: “Kỳ Thần, Tống Nguyên bị bệnh nằm viện lâu như vậy, sao cậu không nghỉ phép để chăm sóc cô ấy? Công việc quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng.”
Kỳ Thần lúng túng nói: “Không phải công ty chúng ta nhiều việc sao? Ban ngày tôi thuê y tá, buổi tối chăm sóc cô ấy.”
Phù, lại thích đắp mặt nạ lên mặt đấy. Tôi chế giễu và vạch trần lời nói dối của anh ta ngay tại chỗ: "Kỳ Thần, đừng nói nhảm, anh đến chăm sóc tôi khi nào? Tôi nằm viện nào, phòng nào anh biết không?"
Kỳ Thần do dự, sờ sờ đầu, không nói nên lời. Tôi tiếp tục nói: “Nếu Kỳ Thần không đưa hết thuốc của tôi cho Lưu Vân, khiến tôi chậm hạ sốt thì tôi đã không cần phải nhập viện.”
Dù tôi có nói hơi quá nhưng đúng là bác sĩ cho biết nếu uống thuốc hạ sốt sớm thì sẽ không nguy hiểm đến thế. Nếu hôm đó Kỳ Thần mang thuốc cho tôi ngay lúc tôi nói không khỏe thì có lẽ tôi đã không phải đến bệnh viện.
Tôi tính tình bất cẩn, không nhớ đã để thuốc cho Kỳ Thần, chắc chắn Kỳ Thần phải nhớ, anh ta tỉ mỉ hơn, nhưng lại không hề nói cho tôi biết.
Sắc mặt Chị Trần có chút u ám, nhìn về phía Kỳ Thần: “Kỳ Thần, những lời Tống Nguyên nói có phải là sự thật không?”
Kỳ Thần cúi đầu không nói gì. Chị Trần nhìn Lưu Vân rồi nhìn Kỳ Thần, vẻ mặt nghiêm túc: "Lưu Vân, Kỳ Thần, hôm nay hai người nên giải quyết chuyện của Tống Nguyên. Tống Nguyên, bây giờ cô và Kỳ Thần nên cùng Lưu Vân về nhà cô ta, bảo cô ta trả thuốc cho cô."
Vẻ mặt Kỳ Thần u ám, hỏi tôi ngay tại chỗ: "Tống Nguyên, không phải em đã khỏe rồi sao? Tại sao còn cần những thứ thuốc này?"
Tôi nhìn anh ta cười một cách giận dữ, biết anh ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ mặt vô liêm sỉ như vậy của anh ta.
Tôi khịt mũi: “Con cờ hó nhà hàng xóm nhà tôi bị nhiễm bệnh, tôi muốn lấy về cho nó uống”.
Mặt Kỳ Thần lập tức đỏ bừng, có lẽ là vì bị tôi chọc giận: "Tống Nguyên, em!"
"Được rồi! Lấy đồ của người khác rồi trả lại không phải là đúng sao? Cần gì quan tâm họ dùng nó để cho lợn hay c--hó ăn." Chị Trần ngắt lời Kỳ Thần: "Lưu Vân, nhanh đưa Tống Nguyên về lấy đi. Bạn bè của Tống Nguyên ngày nào cũng nhắc cô chuyện này. Cô lại không chịu trả cho cô ấy. Cô nghĩ cái quái gì vậy?"
Lưu Vân do dự: "Chị Nguyên Nguyên, thuốc đó giá bao nhiêu? Tôi sẽ trả cho chị."
"Tôi không bán!"
Vớ vẩn, thuốc hạ sốt bây giờ là hàng hiếm.
Chị Trần có chút không kiên nhẫn: "Lưu Vân, cô cho rằng người ta ng--u ng--ốc sao? Đi, tôi đi cùng cô, mau trả lại đồ cho người ta, có thấy xấu hổ không?"
Kỳ Thần cúi đầu, rít một hơi thuốc dài: “Đi thôi, tôi lái xe.”
Chúng tôi đi bộ đến gara ngầm, Kỳ Thần đi phía trước, Lưu Vân đi theo Kỳ Thần, còn chị Trần và tôi đi cạnh nhau phía sau.
Khi lên xe, Lưu Vân tự nhiên ngồi ở ghế phụ, cô ta và Kỳ Thần ngầm hiểu như nam nữ yêu nhau.
Chiếc gối thỏ tai dài của tôi ở ghế phụ bị tàn phá đến xơ xác.
Khi yêu Kỳ Thần, tôi rất độc đoán và ghen tuông nên đã dùng một chiếc gối thỏ to chiếm vào ghế phụ trên xe để chứng tỏ đó là ghế dành riêng cho bạn gái. Hiển nhiên, chiếc ghế đặc biệt này đã bị người khác chiếm giữ vô số lần.
Tôi không nói gì mà ngồi ở hàng ghế sau với chị Trần. Kỳ Thần lái xe, dọc đường mọi người đều im lặng, mỗi người đều có mối bận tâm riêng.
Kỳ Thần rất quen thuộc đường về nhà Lưu Vân, trên đường không có xe cộ, rất nhanh đã đến trước cổng một khu dân cư. Đó là một khu dân cư cũ, những ngôi nhà ít nhất cũng đã ba mươi năm, Kỳ Thần thoải mái lái xe đến một tòa nhà, đỗ xe và nói thuốc đang ở đây.
9
Chị Trần nói: "Lưu Vân, lên lầu lấy thuốc và những thứ cô đã dùng trước đó. Tống Nguyên, trước đó cô mua bao nhiêu? Chúng ta cùng nhau tính toán."
Tôi kiểm tra hồ sơ thanh toán của trung tâm mua sắm và cho họ xem, số tiền không nhiều, chỉ 2.000 nhân dân tệ.
Trước sự thúc giục của Chị Trần, Lưu Vân đã chuyển tiền cho tôi.
Sau khi chuyển tiền cho tôi, cô ta không hề có ý định xuống xe.
"Sao còn đứng đó? Mau lấy thuốc cho Tống Nguyên." Chị Trần có chút thiếu kiên nhẫn.
Cuối cùng, Lưu Vân cũng chậm rãi bước ra khỏi xe, nhìn chị Trần và tôi, lưỡng lự không nói.
"Lưu Vân, cô muốn nói cái gì?" Chị Trần cau mày.
Lưu Vân nhìn Kỳ Thần như muốn cầu cứu, Kỳ Thần nhìn cô ta một lúc rồi quay sang tôi hỏi: "Tống Nguyên, người nhà Lưu Vân có người bị bệnh, thuốc hạ sốt đã dùng hết."
Ồ, thảo nào cô ta lại từ chối trả lại cho tôi.
"Tôi mặc kệ, cô nhất định phải trả nguyên vẹn lại cho tôi. Tôi nhớ rõ một hộp còn nguyên, một hộp mở ra, mới dùng được 2 viên."
"Tống Nguyên, sao bây giờ em lại như thế này?"
"Tôi là người như thế nào? Anh nói cho tôi biết đi? Việc tôi lấy lại đồ của mình có vi phạm pháp luật không?"
Chị Trần: “Lưu Vân, nhà cô đã dùng bao nhiêu?”
"Tôi...tôi không biết, tôi không để ý."
“Tống Nguyên mỗi ngày đều nhắc cô, cô không để ý sao?”
Lưu Vân cúi đầu: "Tôi đi xem trước."
Một lúc sau cô ta quay lại với một chiếc túi: "Tuần trước mọi người trong gia đình tôi đều bị ốm nên chỉ còn lại bấy nhiêu thôi."
Tôi mở nó ra và thấy chỉ còn lại chưa đến hai vỉ.
Thuốc tôi mua có 36 viên trong một hộp và 72 viên trong hai hộp, tôi đã dùng 2 viên thì còn lại 70 viên. Bây giờ cô ta chỉ đưa lại 20 viên thuốc cho tôi.
Tôi hỏi cô ta: “Gia đình cô là lợn à? Uống từng đó ibuprofen?”
Kỳ Thần bảo vệ cô ta: “Tống Nguyên, em có thể đừng hung hăng như vậy được không? Em uống thuốc rồi, có nhổ ra được không?”
"Thật tuyệt vời, thiếu 50 viên thuốc, còn không thừa nhận nhà mình toàn lợn? Cho dù cả nhà có bị đốt thành tro cũng không thể dùng nhiều thuốc như vậy?"
Lưu Vân vẻ mặt bi thương khóc lên: "Tôi..."
Kỳ Thần lo lắng: "Tại sao có thể nói chuyện như vậy? Tống Nguyên, đạo đức của em đi đâu rồi?"
“Lời tôi nói không phải là sự thật sao?”
"Em muốn gì?"
"Tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi không thể tin được là nó lại biến mất đột ngột như vậy."
Tôi nhấc máy, Kỳ Thần ngăn tôi lại: "Tống Nguyên, em đ--iên à? Tại sao lại gọi 110 vì chuyện nhỏ nhặt như vậy?"
Chuyện nhỏ như vậy, haha, tôi đã suýt chết đấy.
"Chúng ta làm cho ra lẽ. Hãy tìm cách giải quyết nó. Đừng trì hoãn nữa." Chị Trần ủng hộ tôi.
Lưu Vân nói: "Tôi lên hỏi mẹ xem còn gì không."
Lúc này chị Trần mới nói: “Chúng ta cùng đi nhé.”
Nhà Lưu Vân ở tầng 3, số 303.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, nói với họ mục đích đến và yêu cầu họ giao thuốc cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.
Mẹ của Lưu Vân nói rằng bà sẵn sàng ăn miếng trả miếng với tôi nếu tôi làm việc đó, bà ta gần như dùng ngón tay chọc vào mặt tôi, như thể bà ta sắp đánh nhau với tôi.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, nếu bà ta dám chạm vào tôi, tôi sẽ không thương xót họ.
Lưu Vân bước tới ôm lấy mẹ cô ta: "Mẹ, đừng mắng cô ấy nữa, lãnh đạo của con còn ở đây."
Mẹ cô ta cuối cùng cũng ngừng nói và tìm được một hộp ibuprofen chưa khui.
"Thuốc ở đây, chú của con cũng bị sốt, hôm nay vốn là muốn đưa thuốc đi cho chú của con."