Chạy Tình

Tuy nhiên, lúc đi vào văn phòng, Tống Dao còn đang tiếp tục xoắn xuýt nghĩ rốt cuộc có nên từ chức hay không. Từ chức ư, thật sự không nỡ mất đi một công việc tốt như vậy, không từ chức thì, lại sợ lúc tin đồn đó nổi lên bốn phía thì bản thân cô không chống đỡ nổi.

Rối rắm như vậy, rối như tơ vò, Quý Thừa Xuyên hiếm khi không đuổi cô ra ngoài, cúi đầu tập trung xem bảng báo cáo của mình.

Rốt cuộc, Tống Dao không nhịn được bèn mở miệng gọi: “Quý tổng…”

“Rốt cuộc đã nghĩ kỹ muốn nói gì rồi à?” Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô.

Cô vừa khó nhọc hạ xuống quyết tâm, lại do dự thêm một lần nữa: “Vâng… đã nghĩ kỹ… là muốn…. cái đó…”

“Nghĩ kỹ rồi nói tiếp.” Anh nói xong, lại cúi đầu xuống.

Chết thì chết, Tống Dao cắn răng một lần nữa: “Quý tổng, tôi có chuyện…”

Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt chăm chú, dừng lại suốt hai giây.

Tống Dao: “… Tôi là muốn trả lại chiếc váy cho ngài.” Cô đưa cái túi trong tay ra, đúng là vẫn không tìm được lý do mở miệng nói từ chức. T_T

“Không cần, tôi tặng cho cô.” Chẳng biết tại sao, trên mặt của tổng giám đốc đại nhân bỗng xuất hiện một tầng sương mù.

“Như vậy sao được ạ? Bộ váy này rất đắc tiền!” Tống Dao nóng nảy.

“Đây chỉ là suy nghĩ của cô.”

Sếp lớn quả nhiên là sếp lớn, chỉ một câu hỏi đã khiến cho Tống Dao á khẩu không đáp lời được. Đối với cô mà nói, bộ váy này đích xác là đồ vật trên trời, nhưng đối với Quý Thừa Xuyên mà nói, có thể ví như chín trâu mất đi một sợi lông cũng không so đo, đây là nguyên nhân cô không thể không tiếp nhận.

“Quý tổng, tôi biết rõ bộ quần áo vậy đối với ngài mà nói không xem là gì, nhưng với tôi, nó rất quý giá. Tục ngữ có câu, “có làm mới có ăn”, bộ váy này, tôi nhất định không thể nhận!” Cô giữ thái độ kiên trì.

“Theo ý của cô, ngược lại, hẳn là tôi càng nên đưa cho cô.” Rốt cuộc, Quý Thừa Xuyên để tay xuống, nghiêm túc nhìn Tống Dao.

Cô hơi mờ mịt: “Vì sao?”

“Bởi vì cô đánh Thịnh Tư Kỳ.”

Cuối cùng đã nói đến cái đề tài này, Tống Dao chấn động, có chút chột dạ: “Cái đó… như vậy sao…”

“Cô đánh anh ta thì tôi không cần ra tay. Tuy anh ta rất đáng ăn đòn, nhưng mà tôi ngại dơ tay.”

“Ồ?” Tống Dao kinh ngạc, đề tài này hoàn toàn phát triển theo hướng không nằm trong dự đoán của cô.

“Cho nên, quần áo cô cứ giữ đi, đây là những gì cô xứng đáng nhận được.”

“Thế nhưng…”

“Cô có thể đi rồi, tôi rất bận rộn.” Quý Thừa Xuyên nói xong, cúi đầu lần nữa, bộ dáng không có ý định tiếp tục.

Tống Dao rất bất đắc dĩ, tiếp tục phiền muộn, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Quý tổng, tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong, quay người lặng lẽ rời khỏi.

“Chờ một chút.” Anh bỗng gọi cô lại.

“Ngài còn gì dặn dò, thưa Quý tổng?”

“Hôm nay, sau khi tan tầm, đừng về.” Rốt cuộc vẫn tác phong của tổng giám đốc đại nhân, thậm chí ngay cả một câu “Có rảnh không?” cũng không thèm hỏi.

Không biết tại sao, Tống Dao có dự cảm chẳng lành, hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

“Cùng tôi đi gặp khách hàng.”

“Không phải nên là trợ lý Khương đi cùng ngài sao?” Tống Dao buồn bực, chuyện gặp gỡ khách hàng, vì thể diện của công ty, vậy mà không dẫn theo Khương Nam Hiên, tại sao lại là cô?

“Gần đây, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta.” Quý Thừa Xuyên vô cùng trực tiếp đáp lời.

Tống Dao bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vợ chồng son cãi nhau!

Vì tổng giám đốc đại nhân căn dặn, sau khi tan tầm, Tống Dao một mực ở lại phòng làm việc, chờ chỉ thị của Quý Thừa Xuyên.

Sáu giờ tối, đường dây điện thoại riêng của tổng giám đốc vang lên, gọi cô đi lên lầu.

Tống Dao không dám chậm trễ, lấy túi xách, lau lau rồi đi lên, đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Quý Thừa Xuyên đã thu dọn xong, không mặc áo khoác cũng không đem cặp văn kiện, hai tay trống trơn, không hề giống bộ dạng đi gặp khách hàng.

“Quý tổng, khách hàng…”

“Mau, đi thôi.”

Thái độ dứt khoát này làm cho Tống Dao không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo Quý Thừa Xuyên ra công ty, đi gặp “vị khách” không truyền thuyết.

Chuyện này thật quá khéo, địa điểm mà Quý Thừa Xuyên gặp vị khách này cũng là quán cafe trên tầng cao nhất trong trung tâm quảng trường khi hai người đi xem mắt. Hơn nữa, chỗ ngồi của khách quý còn là ở gần cửa sổ, Tống Dao hơi mất tự nhiên.

Trái lại, Quý Thừa Xuyên như không có chuyện gì ngồi xuống, bắt đầu xem thực đơn, một bên xem, một bên hỏi cô: “Muốn ăn món gì?”

Anh đang muốn hỏi ý kiến của cô ư? Tống Dao có chút được sủng ái mà lo sợ: “Tôi ăn cái gì cũng được, nhưng mà Quý tổng, khách hàng còn chưa tới, hay là chúng ta đợi thêm một lát?”

“Quên mất chưa nói với cô, bọn họ không tới.” Quý Thừa Xuyên vô cùng thản nhiên ngắt ngang lời cô.

Tống Dao kinh ngạc: “Bọn họ không tới, nói lúc nào?”

“Ngay lúc cô đi toilet.”

“Tôi có đi toilet?” Tống Dao bối rối.

Quý Thừa Xuyên trừng mắt liếc cô.

“Á! Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy tôi vừa mới đi!”

Ánh mắt của tổng giám đốc đại nhân lại khôi phục vẻ dịu dàng, cúi đầu xuống tiếp tục xem thực đơn.

Lúc này, trong lòng của Tống Dao lại không được bình tĩnh như anh. Đường đường là tổng giám đốc đại nhân bị khách hàng cho leo cây, nhất định bây giờ trong lòng anh rất khó chịu, nếu lửa giận trong chốc lát đổ lên người cô, như vậy thì chết chắc rồi!

Nghĩ đến đây, Tống Dao vội vàng đề nghị: “Quý tổng, bọn họ đã không tới, hay là tôi về trước nhé?”

“Ăn cái gì?” Quý Thừa Xuyên giống như không hề nghe thấy cô nói.

Tống Dao không cam lòng, tiếp tục nói: “Quý tổng, vậy tôi đi trước…”

“Có việc gì, cơm nước xong xuôi rồi nói sau.”

“…” Bị tước đoạt quyền lợi phát ngôn, Tống Dao ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Ăn cái gì?”

“Món rẻ nhất ạ.” Tống Dao thở dài.

“Vậy cô chỉ uống nước thôi sao?” Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu hỏi.

“… Vậy thì ăn cơm chiên trứng.”

“Một phần cơm chiên trứng.” Quý Thừa Xuyên nói với nhân viên phục vụ đứng chờ bên cạnh.

Đối phương xấu hổ nói: “Thật ngại quá hai vị, quán của chúng tôi không có món cơm chiên trứng.”

“Cái gì, ngay cả cơm chiên trứng cũng không có?” Tống Dao lộ vẻ thất vọng.

Anh nhân viên phục vụ nhỏ đáng thương lộ vẻ xấu hổ: “Thành thật xin lỗi tiểu thư, vốn quán chỉ có cơm chiên.”

“Vậy thì lấy món cơm chiên bên trong có trứng, tôi không có yêu cầu cao.”

“…” Anh chàng bó tay, lặng lẽ đưa mắt nhìn qua Quý Thừa Xuyên.

Tổng giám đốc đại nhân gật đầu ý bảo anh cứ làm theo.

Không còn cách nào, anh chàng bất đắc dĩ đành phải ghi “cơm chiên với tôm hùm Hắc Tùng” đằng sau ghi thêm ba chữ… cộng thêm trứng.

“Cơm chiên trứng với tôm hùm Hắc Tùng.”

Đây là món ăn mà tháng này nhà bếp của quán đề cử, tôm hùm Hắc Tùng được nhập khẩu từ nước Pháp, ngày hôm qua con tôm hùm to lớn còn đang tung tăng bơi bội vui đùa ở biển Australia, ngày hôm nay đã thêm vào một quả trứng không rõ lai lịch.

Nhìn “cơm chiên trứng” được bưng lên bàn, suýt chút nữa Tống Dao đã rơi nước mắt thành giông bão, cái này nào phải ăn cơm chiên trứng, đây là ăn tiền đó!

Nhìn dĩa cơm chiên trứng đắt nhất trên đời bày ra trước mặt mình, Tống Dao chậm chạp không dám gắp. Trái lại, Quý Thừa Xuyên rất “quan tâm” nói: “Tôi không ngại cô chụp ảnh trước đâu.”

Tổng giám đốc đại nhân, ngài thật sự biết cách bức ép tôi, Tống Dao vội vàng lấy điện thoại di động ra “tách, tách” hai tấm. Sau khi chụp xong, cô lại cảm thấy chỉ chụp thôi là có lỗi với dĩa cơm chiên trứng, vì thế thuận tay post lên kênh bạn bè, chuẩn bị tinh thần thật tốt để giả vờ như bị ép buộc.

Nào ngờ, chưa kịp vui mừng, Quý Thừa Xuyên đã bất thình lình hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

“Post trên kênh bạn bè, để cho bạn bè chiêm ngưỡng dĩa cơm chiên trứng đắt tiền nhất trong lịch sử.” Tống Dao không chút suy nghĩ trả lời.

Quý Thừa Xuyên cười lạnh: “Cô còn có kênh bạn bè à?”

“Có, trên WeChat của tôi mỗi ngày đều post.” Thuận miệng nói xong, vẻ mặt suy sụp. Thôi xong, cô đã quên mất mình đã sớm kéo tên tổng giám đốc đại nhân vào backlist.

“Để tôi xem cô đang post cái gì.” Quý Thừa Xuyên rất tự nhiên lấy điện thoại ra.

“Chờ một lát!” Tống Dao hoảng sợ kêu lên, “Tôi còn chưa post xong, ngài không thấy đâu.” Nói xong, cô dùng tốc độ nhanh nhất tìm tên của Quý Thừa Xuyên, kéo tên của anh ra khỏi blacklist.

Làm xong xuôi hết thảy, Tống Dao mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nói: “Quý tổng, tôi post xong rồi.”

Quý Thừa Xuyên giả vờ như không biết gì, làm mới lại kênh bạn bè lần nữa, quả nhiên xuất hiện cái tên “Dao Phát Tài”, hài lòng gật đầu nhẹ: “Không ngờ WeChat còn có công dụng này, tôi cũng post thử xem.”

Không chờ Tống Dao kịp ngăn cản, tổng giám đốc cao quý cầm điện thoại di dộng của mình lên, “tách, tách” hai tiếng chụp lại dĩa cơm chiên trứng kia, post lên kênh bạn bè.

Đơn giản chỉ là hình ảnh, không có ghi thêm câu chữ gì, nhưng Tống Dao lại quýnh quáng: “Quý tổng, ngài muốn chụp thì chụp phần bò bít tết của ngài ấy, phần cơm chiên trứng này có gì tốt để chụp đâu…”

“Bởi vì đắt mà.” Tổng giám đốc thản thiên đáp lời.

Tống Dao không phản bác nữa, dĩa cơm chiên trứng trên bàn hoàn toàn đắt hơn phần bò bít tết của tổng giám đốc đại nhân.

Nhờ phúc của “khách hàng”, Tống Dao ăn hết một dĩa cơm chiên trứng đắc tiền nhất trên đời, còn tiện thể uống thêm hai ly rượu đỏ có khả năng còn đắc hơn cơm chiên trứng, có chút lâng lâng.

Cơm nước no nê, ngồi lên xe, cô to gan thêm không ít, hỏi ngay mặt Quý Thừa Xuyên: “Quý tổng, ngài và trợ lý Khương không có việc gì chứ?”

“Cô có ý gì?”

“Có phải đã có xích mích gì không? Buổi sáng tôi thấy, bộ dạng của hai người dường như đều không vui. Thật ra vợ chồng son ấy à, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, không nên để tâm quá…”

“Cô nói cái gì đó?” Gương mặt của Quý Thừa Xuyên lập tức đen thui.

Lúc này, Tống Dao mới ý thức được mình vừa ăn nói lung tung, vội đổi chủ đề: “A, a, Quý tổng nhìn kìa, cảnh đêm trên sông bên kia đẹp quá!”

“Cô muốn xem?” Quý Thừa Xuyên nói xong, lập tức đánh tay lái.

Tống Dao quýnh quáng: “Không phải vậy, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, thật ra cũng không có gì đặc biệt cả!”

“Vậy tiếp tục nói đề tài vừa rồi, cô nói tôi và Khương Nam Hiên như thế nào?”

“Quý tổng, tôi cảm thấy cảnh đêm kia không xem thì thật là đáng tiếc, chúng ta đi xem đi!”

Quý Thừa Xuyên không nói thêm gì nữa, đạp chân ga, phóng tới bờ sông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui