Chạy Trốn Bằng Cách Yêu Đương Trong Game Kinh Dị


Sau khi Kinh Thành nghe điện thoại trở lại, mọi thứ trong phòng ăn lập tức trở lại bình thường.

Ngón tay bị chặt đứt đã biến trở về thành thịt tôm hùm trắng tuyết, chẳng qua bên trên lại có thêm một lớp sốt cà chua đỏ tươi, khiến người ta sợ hãi.
Chẳng đợi Kinh Thành tán gẫu được bao nhiêu với Lục Tây, Kinh Đường ngồi bên cạnh lại bắt đầu quấn lấy gã nói đông nói tây.

Nhìn điệu bộ thân mật khắng khít của hai anh em họ, như thể không muốn Lục Tây cơ hội nào để xen mồm.
Giờ phút này Lục Tây cũng hiểu được chút ít rằng có lẽ gã Kinh Thành này có cảm tình với Giang Chi Hàm.

Nếu không vừa rồi khi gặp nhau, gã sẽ không tỏ ra kích động như vậy, mà cái cậu Kinh Đường kia rõ ràng là một cậu bệnh kiều cuồng anh trai.

Trước mặt anh trai là một thiên sứ ngoan ngoãn đáng yêu, anh trai vừa quay đi thì lập tức biến thành ác quỷ nham hiểm gian ác, nhất là với Giang Chi Hàm mà Kinh Thành yêu thầm.

Nếu Kinh Thành không ở đây, e rằng mình đã sớm bị cậu ta ăn tươi nuốt sống rồi.
Cư xử hai mặt, quả là phiên bản thu nhỏ của Diệp Trầm Tiêu mà.
Nghĩ vậy, Lục Tây chợt nhớ ra vấn đề được nhắc tới trên màn hình điện tử trước khi bắt đầu trò chơi, đó là chọn tạo hình nhân vật người chơi.

Lúc đó mình đã bất cẩn điền thành "Chỉ cần đừng bị bệnh kiều thích là được", vậy nên liệu có phải hệ thống đã dựa vào điều này để bố trí cậu trở thành nhân vật được người mà bệnh kiều thích yêu thầm không?

Đờ mờ...!Đúng là sẽ không bị bệnh kiều thích, nhưng cậu còn mạng để sống chắc!
Dựa theo kinh nghiệm đụng độ với gã bệnh kiều Diệp Trầm Tiêu kia, Lục Tây có thể kết luận: Chỉ cần là người bị bệnh kiều nhắm tới thì chắc chắn sẽ không thể có đối tượng nào yêu thích.

Đối tượng đó không chỉ là con người, mà còn là tất cả sinh vật và phi sinh vật trong thế giới thực và thế giới không thực.

Nếu như có, thì đối tượng này nhất định sẽ có kết cục chết bất đắc kỳ tử.
Ví dụ như Garage kits(1) mà cậu từng bảo dưỡng, rồi như tài khoản game mà cậu luyện 7 năm trời.
Lục Tây buồn bực xoa vết bầm trên mu bàn tay, giống như đã chứng kiến kết cục vô cùng thê thảm của mình nên lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống trò chơi bỗng vang lên trong ý thức.
【Thông báo trò chơi: Giá trị nguy hiểm của người chơi trước mắt quá cao! Đồng hồ cát tử vong sẽ bắt đầu đếm ngược, người chơi sẽ bắt đầu hình thức chạy trốn khẩn cấp sau 10 phút nữa, xin hãy sẵn sàng.】
Lục Tây:!!!
Trong ý thức trống trơn bỗng xuất hiện một chiếc đồng hồ cát lớn đang đếm ngược, phần cát bên trong đã bắt đầu chảy xuống một cách nhanh chóng, kèm theo đó là tiếng hạt cát chảy xuống, biểu thị thời gian đang trôi qua rất nhanh.
10 phút, mình chỉ có 10 phút thôi!
Lục Tây nhìn sương trắng dần bốc lên trên bàn ăn, trong lòng không khỏi nôn nóng, bây giờ cậu phải làm sao đây? Chẳng lẽ bắt cậu nói rõ ràng với Kinh Đường rằng mình và Kinh Thành hoàn toàn không có khả năng, nhóc quỷ bệnh kiều này liệu có buông tha cho cậu?
Nếu làm thế thì khoan nói tới việc liệu Kinh Đường có buông tha cho mình hay không, ngộ nhỡ Kinh Thành cũng bị tha hóa bởi lời từ chối lạnh lùng vô tình của mình rồi biến thành hai con quỷ bệnh kiều cùng đuổi theo lấy mạng cậu, vậy cậu chết chắc cũng không nghi ngờ gì đâu nhỉ?
Không được, làm thế thì thật sự quá liều.

Lục Tây túm lấy góc khăn trải bàn không khỏi tưởng tượng, nếu mà có hướng dẫn thì hay rồi.

Gượm đã...!hướng dẫn!
Trong lúc bén lửa, Lục Tây chợt nghĩ tới điều gì rồi nhanh chóng nhấp vào thẻ thân phận.

Cũng may hệ thống trò chơi này đã lưu trữ thẻ thân phận và thẻ nhiệm vụ trong ý thức của người chơi, có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Nhìn thẻ thân phận của Giang Chi Hàm, ánh mắt Lục Tây bỗng dừng ở thanh 【Nhận phần thưởng】.

Bởi vì mọi thứ đến quá đột ngột nên vừa rồi Lục Tây không hơi đâu mà để ý nhiều, bây giờ cậu mới nhận ra phía sau thanh nhận thưởng này viết rõ: 【Gói quà cho người mới】.
Lục Tây tức thì nhấp vào hình ảnh 【Gói quà cho người mới】, một chuỗi số liệu chi chít được lưu trữ trong ý thức nhanh chóng hiện ra.

Sau khi đã tải xong, cuối cùng Lục Tây cũng nhận được hướng dẫn đầu tiên.
【Hướng dẫn trò chơi: Nếu muốn đồng hồ cát tử vong dừng lại, người chơi phải giành được sự chú ý của đối tượng mục tiêu là Kinh Đường.

Độ chú ý càng nhiều thì thời gian dừng lại càng lâu.】
Lục Tây: Độ chú ý? Nghĩa là muốn cậu thu hút sự chú ý của Kinh Đường?
Nhìn nhóc quỷ bệnh kiều đang liên tục dựa sát vào Kinh Thành, Lục Tây hít sâu một hơi rồi bất chấp xiên một miếng bông cải xanh đưa cho Kinh Đường, nhưng chưa kịp đặt nĩa lên bàn đã bị đối phương hất xuống đất.
"Ai cho phép em vô lễ như vậy!" Kinh Thành đau lòng nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ bừng của Lục Tây, bị Lục Tây né tránh một cách tỉnh bơ.

Kinh Thành cho rằng cậu không vui, trong lòng lại áy náy không thôi, bèn nhìn Kinh Đường đầy giận dữ, lạnh lùng nói: "Kinh Đường, xin lỗi Chi Hàm đi."
Nhưng Kinh Đường lại không đồng ý, âm sắc đan xen giữa chút non nớt của thiếu niên và sự trưởng thành của đàn ông, nhưng giọng điệu khi nói lại âm u ảm đạm, mang theo sự áp bách hoàn toàn trái ngược với tuổi tác: "Không gắp thức ăn cho người khác là phép xã giao cơ bản của cơm Tây, là anh ta không hiểu phép tắc, cớ gì em phải xin lỗi."
Lục Tây che mu bàn tay bị đánh đỏ lòm, chỉ có thể cười góp: "Không sao đâu, Tiểu Đường nói đúng lắm, cơm Tây là không được để người khác gắp thức ăn cho, là tôi quên mất thôi."
Một khúc nhạc đệm đã khiến cho bầu không khí trên bàn ăn trở nên căng thẳng hơn.

Lúc sau, Kinh Đường lại quấn quýt nói chuyện với Kinh Thành, Lục Tây cũng bị hai người họ phớt lờ.
Lục Tây nhìn cát đen trong phễu chỉ còn chưa tới một phần tư, chỉ thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Xem ra chiêu gắp thức ăn này không hiệu nghiệm rồi, mặc dù có thu hút sự chú ý đối phương, nhưng rõ ràng độ chú ý này không đủ để đồng hồ cát tử vong dừng lại.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến một tên bệnh kiều chú ý?
【Hướng dẫn trò chơi: Từ nhỏ đối tượng mục tiêu đã thiếu khuyết tình thương từ gia đình, người chơi có thể tăng sự chú ý thông qua việc tiếp xúc thân mật.】
Lục Tây:...
Tiếp xúc thân mật?
Ê, cái hướng dẫn này do ai viết thế, Lục Tây hứa không bem chết nó đâu!
Mới gắp thức ăn thôi đã bị đánh thế này, nếu trực tiếp sờ tay vào thì chắc cả bàn tay của mình cũng bị đối phương cắt phăng luôn.
Lục Tây nhìn cánh tay đang ôm chặt vai Kinh Thành rồi bất thình lình nghĩ tới một vấn đề: Đối phương có thể cử động tay, nhưng chân thì không, nếu chỉ dưới không có cảm giác thì hẳn là đối phương cũng không nhận ra đâu?
Nghĩ vậy, Lục Tây lén cởi giày một cách không biết xấu hổ, cũng may bàn ăn là hình chữ nhật và khoảng cách đối diện cũng không quá xa nên Lục Tây đã từng chút một duỗi chân về phía đối diện...
Bởi vì chuyện vừa xảy ra nên Kinh Thành vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mãi đến khi Kinh Đường nói về một quyển tiểu thuyết đã đọc ngày hôm nay, gã mới mở miệng.
Thấy anh trai đã để ý đến mình, Kinh Đường lập tức hăm hở: "Hóa ra anh hai cũng đọc rồi, quyển sách đó thật sự rất hay, mở đầu sử dụng bút pháp hồi tưởng lại, góc nhìn bắt đầu từ bọn giết người..."

Chợt, một cảm xúc xa lạ truyền đến từ mắt cá nhân, khiến Kinh Đường không khỏi nhíu mày.
Thấy em trai đột nhiên dừng lại, Kinh Thành hơi khó hiểu: "Sao thế?"
Kinh Đường liếc nhìn Lục Tây — kẻ đang vờ như không liên quan đến mình đầy âm u, tiếp tục nói: "Không có gì đâu ạ, chỉ cảm thấy nam chính bị chém rơi đầu ngay từ đoạn mở đầu, thật sự quá thương tiếc."
Giọng điệu u ám, tựa như một lời cảnh cáo đẫm máu.
Nhưng Lục Tây ngồi đối diện lại chỉ nghe được 【Thông báo trò chơi: Người chơi đã giành được +1 độ chú ý từ đối tượng mục tiêu, đồng hồ cát tử vong tạm dừng +2 phút.】
+2 phút thôi hả?
Thế này thì ngắn quá rồi, ngay cả việc ngồi xổm thôi cũng tốn hết thời gian.
Lục Tây lại to gan giơ chân lên: 【Thông báo trò chơi: Người chân đã giành được +2 sự chú ý từ đối tượng mục tiêu, đồng hồ cát tử vong tạm dừng +4 phút.】
Thấy thời gian tạm dùng đã từ 2 phút lên 6 phút, Lục Tây mừng rơn hết sức, thì ra thời gian tạm dừng có thể được tích lũy liên tục khi thời gian tiếp xúc tăng lên!
Cái gọi là giải thưởng lớn ắt có người tài giỏi, là khi Lục Tây ngồi một cách trang nghiêm trước bàn ăn, khuôn mặt tuấn tú pha nét nữ tính mang theo vẻ u buồn mờ nhạt, trông như một quý công tử đang tổn thương vì tình, khiến người ta thương tiếc.

Ấy mà ai có thể ngờ rằng cậu lại đưa chân về phía hai chân không đi được của thiếu niên ở đối diện, cái chân được bao bọc bởi chiếc vớ đen mỏng đang dán vào mắt cá chân mảnh khảnh của thiếu niên, cọ qua cọ lại.
"Sau khi trận chiến xảy ra, nam chính chết trong loạn lạc, nữ chính tái hôn với một người buôn trà họ Công cũng đang trên đường chạy trốn, rồi được cha tìm thấy trên đường dẫn con gái về quê nhà..." Kinh Đường nắm chặt các ngón tay trắng bệch, bởi cậu ta đang ngấm ngầm chịu đựng, khớp xương năm ngón tay chạm nhau phát ra âm thanh rùng mình.
Vì đầu gối bị thương nên cậu ta không thể đi lại bình thường, nhưng hai đùi vẫn có cảm giác.

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có kẻ dám đụng vào chân mình, còn cạ lên đùi mình suốt 5 phút đồng hồ nữa.
Tên biến thái ghê tởm này!
Cuộc trò chuyện của hai anh em vẫn đang tiếp tục, đến cả bản thân Kinh Đường cũng chưa nhận ra rằng sự chú ý của mình đã hoàn toàn chuyển lên người Lục Tây ở đối diện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận