Tiễn bà Trần kia cũng con dâu của bà ta đi rồi bà Thẩm mới cười cười nói với Bạch Vãn Vãn: "Có phải rất trẻ con hay không? Để cháu cười chê rồi."
Bạch Vãn Vãn nói: "Không hề trẻ con, người đặc biệt phải đối xử đặc biệt."
Loại người như này, nên trị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà Thẩm thở dài, nói: "Bà Trần kia là hàng xóm của dì khi dì còn là một thiếu nữ, không biết vì cái gì mà luôn thích so sánh với dì, nhưng mà gia thế của bà ta không được như dì, gả chồng cũng thua kém dì, chỉ là bởi vì sức khỏe của Thời Thâm không tốt mà con trai của bà ta lại khoẻ mạnh cho nên bà ta đã đắc ý mười mấy năm rồi, cảm thấy chính mình tốt hơn dì."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Chấp niệm của bà Trần kia với bà Thẩm sâu bao nhiêu vậy trời.
"Nhưng chỉ là sức khoẻ của Thời Thâm không tốt mà thôi," bà Thẩm tiếp tục nói, "Còn lại mọi phương diện đều mạnh hơn con trai bà ta không biết bao nhiêu lần, còn Vương Hân Di kia cũng coi như là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Thời Thâm và con trai bà ta, con trai của bà Trần thích cô ta, cô ta lại thích Thời Thâm, sau đó không biết như thế nào mà con trai bà ta theo đuổi được Vương Hân Di, bà ta lại cảm thấy chính mình thắng dì một bậc, haizz, cháu nhìn vẻ đắc ý kia của bà ta đi."
Bạch Vãn Vãn lập tức có thể hiểu được vì sao bà Thẩm lại muốn cô diễn kịch khoe khoang với Thẩm Thời Thâm, cách của bà Thẩm đã rất nhẹ nhàng nương tay rồi, nếu như để cô đụng phải loại người này thì nói không chừng cô đã tức giận đến mức đánh bà ta một trận rồi.
Cô an ủi bà Thẩm: "Người thích đua đòi so sánh thì đa số đều là vì tự ti."
"Còn không phải vì tự ti sao, dì cũng kinh thường việc so sánh với bà ta, nhưng mà ruồi bọ vẫn luôn ong ong lượn trước mắt cũng phiền thật sự ấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Vãn Vãn cũng hiểu loại cảm giác này, với tình tình nóng nảy của cô, đừng nói là để loại người này lắc lư trước mặt mấy chục năm, nói không chừng mấy chục ngày đã lên bàn thờ ngồi, tro cốt cũng chẳng còn nữa rồi.
Mấy ngày nay bà Thẩm đều ở bệnh viện, hôm nay Thẩm Thời Thâm đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường, bà ấy cũng yên tâm hơn không ít, nhìn thấy Bạch Vãn Vãn đến đây rồi thì quyết định về nhà một chuyến.
Bạch Vãn Vãn ước gì bà ấy trở về nhà, nếu không thì ở trước mặt mẹ người ta mà nắm tay con trai của nhà người ta giống như tên biến thái ấy.
Hơn nữa cô có linh cảm là trong một hai ngày nữa thì Thẩm Thời Thâm sẽ tỉnh lại.
Vừa vặn hai hôm nay là thứ bảy và chủ nhật, cô canh chừng ở đây, là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thời Thâm tỉnh lại, nói qua với anh trước, không để cho anh hiểu lầm quá sâu, tên Thẩm Thời Thâm này không dễ lừa như bà Thẩm, điên lên thì không hề nói lý với người khác.
Chờ đến khi bà Thẩm đi rồi, Bạch Vãn Vãn đi vào phòng bệnh, bảo mẫu quản gia của nhà họ Thẩm rất thức thời mà tránh đi, để lại phòng bệnh cho Bạch Vãn Vãn cùng Thẩm Thời Thâm.
Trong phòng bệnh, ánh nắng cuối thu lập loè chiếu vào phòng bệnh qua cửa sổ, ánh nắng sáng ngời khiến sắc mặt tái nhợt của người nằm trên giường càng nổi bật, thậm chí có chút trong suốt đến mức không chân thật, phảng phất như thiên sứ rơi xuống thế gian.
Phi, ác ma.
Bạch Vãn Vãn cưỡng ép chính mình thoát khỏi sắc đẹp của Thẩm Thời Thâm, ngồi xuống điều trị bên trong cho Thẩm Thời Thâm, hôm nay có đủ thời gian nên có thể điều trị cho Thẩm Thời Thâm lâu hơn một hồi.
Sát khí cùng khối khí bệnh tật rung chuyển bất an trong cơ thể anh sau khi được cô dốc lòng điều trị đều đã bị áp xuống không ít, bắt đầu khôi lúc trạng thái bình yên không có việc gì không quấy nhiễu nhau.
Chờ sau khi Thẩm Thời Thâm tỉnh lại, Bạch Vãn Vãn truyền thụ cho anh công pháp đứng đắn thì sẽ không xuất hiện loại tình huống như thế này nữa.
Còn việc tương lai Thẩm Thời Thâm sẽ biến thành dạng gì thì mặc cho số phận đi, hiện tại là xã hội tuân thủ pháp luật, tuy rằng khả năng là lòng dạ của anh khá là đen tối nhưng cũng là một công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật, sẽ không làm chuyện gì vượt rào cho nên không có khả năng đi giết người.
Hơn nữa trên tay anh có kịch bản không biết là đã hoàn chỉnh được bao nhiêu phần trăm… Tên Thẩm Thời Thâm này có phải là vai ác trước kia không còn khó mà nói đây, không phải không có khả năng anh cũng mượn xác hoàn hồn giống như cô.
Cô ngồi điều trị hơn nửa tiếng, chờ lúc cuối cùng cũng điều trị xong thì Bạch Vãn Vãn cảm thấy đan điền của chính mình trống rỗng, đã không ép ra được một giọt linh khí nào nữa.
Quá vô tư, cô sắp bị tinh thần vô tư của chính mình làm cho cảm động luôn rồi.
Bạch Vãn Vãn thả tay của anh lại trên giường, đứng dậy khỏi ghế, lại cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cô vội duỗi tay muốn bắt cái gì đó để chống đỡ, nhưng mà phòng bệnh đáng chết này rộng thật sự, xung quanh không hề có cái gì, Bạch Vãn Vãn không còn thừa sức để tự hỏi, nghiêng người cắm đầu ngã xuống giường bệnh, không cẩn thận còn đụng ngã cái ghế, phát ra động tĩnh không nhỏ.
Nếu người nằm trên giường bệnh tỉnh lại có cảm giác, chắc chắn là giờ phút này sẽ kêu lên một tiếng "á".
"Shit!"
Bạch Vãn Vãn cũng ngã rất chật vật, nhưng mà té ngã một cái khiến cho đầu óc của cô rõ ràng hơn, cô luống cuống tay chân bò dậy, ngồi ở mép giường, lại phát hiện tay của Thẩm Thời Thâm đặt ở bên sườn của giường bệnh biến thành trạng thái nắm chặt thành quyền.
"..." Tên chó này, ép khô chút linh khí cuối cùng của cô, cuối cùng phát hiện không ép được nữa thì chuẩn bị tỉnh sao?
"Làm sao vậy, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Đám người dì Lâm ở bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng chạy vào.
"Tôi không ăn cơm sáng cho nên có chút tụt huyết áp," Bạch Vãn Vãn thuận miệng bịa một lý do, lại nhìn về phía người nằm ở trên giường, nói: "Hình như anh ấy sắp tỉnh rồi, gọi bác sĩ đến xem đi."
"Thật vậy sao?" Gương mặt của dì Lâm vui vẻ, lại thấy sắc mặt của Bạch Vãn Vãn xanh mét, môi trắng bệch, nhìn có vẻ không ổn lắm, lại nói: "Cô có bị nặng lắm không?"
Bạch Vãn Vãn rất muốn nói là không có việc gì nhưng không có sức để làm màu được nữa, vươn tay nói: "Có hơi nặng, phiền dì đỡ tôi một chút."
Dì Lâm vội đỡ Bạch Vãn Vãn đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi, lại đi kêu bác sĩ đến kiểm tra cho Thẩm Thời Thâm, Bạch Vãn Vãn dựa vào sô pha trong phòng nghỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần một hồi, chờ tin tức của bác sĩ bên kia, không nghĩ tới nhắm mắt lại hôn mê luôn.
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa.
Bạch Vãn Vãn mở mắt ra, ý thực có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không biết hôm nay là hôm nào, ánh mắt cô mê mang đánh giá bốn phía một chút, mới nhớ là hình như mình đến bệnh viện điều trị bên trong cho Thẩm Thời Thâm, sau đó vì tiêu hao linh khí quá nhiều mà té xỉu, nhìn thấy tay của Thẩm Thời Thâm nắm chặt…
Đúng rồi, Bạch Vãn Vãn lập tức tỉnh táo lại, có phải Thẩm Thời Thâm tỉnh lại rồi không?
Nghĩ đến đây, Bạch Vãn Vãn vội đứng dậy muốn đến xem.
"Cô Vãn, cô tỉnh rồi!" Bạch Vãn Vãn vừa đi tới cửa đã đụng phải dì Lâm đang xách theo một hộp đồ ăn tiến vào, bà ấy nói: "Nhanh tới ăn chút gì đi, nếu không tí nữa lại hoa mắt choáng váng bây giờ."
Bạch Vãn Vãn hỏi: "Tổng giám đốc Thâm thế nào rồi? Anh ấy tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi!" Nói đến đề tài này, trên mặt dì Lâm tràn đầy ý cười, "Tỉnh lại lập tức nói muốn gặp cô, tôi nói cô quá mệt nên ngủ rồi mới bằng lòng từ bỏ đấy."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Tại sao? Tại sao cô lại té xỉu ở thời khắc mấu chốt lúc Thẩm Thời Thâm tỉnh lại, ngay cả cơ hội để bịa chuyện bào chữa cũng không có!
Nếu không cô hoàn toàn có thể giải thích trước! Hiện tại, sau khi bị bà Thẩm bọn họ nói bừa một hồi, cô cũng không dám tưởng tượng cuối cùng là Thẩm Thời Thâm sẽ có biểu cảm gì.
Cô đã giúp anh như vậy rồi, không đến mức lại dùng việc một ngàn năm trăm vạn để uy hiếp cô chứ.
Dì Lâm nói: "Cô muốn đến xem cậu ấy trước sao? Nếu không tôi đưa hộp đồ ăn này đến phòng bệnh rồi cô đến ăn ở phòng bệnh đi."
"Không, không, không cần," Bạch Vãn Vãn cự tuyệt từ thân cho đến tâm, bịa một lý do hoàn mỹ nói: "Tôi ăn ở bên này một chút rồi qua đấy thôi, không muốn khiến cho anh ấy lo lắng quá."
"Cũng được," dì Lâm cười tủm tỉm bày đồ ăn ra, "Đứa bé này cũng rất hiểu chuyện."
"..." Bạch Vãn Vãn chột dạ cam chịu.
Đồ ăn mà dì Lâm lấy tới đều là đầu bếp nữ của nhà họ Thẩm làm, bất kể là đồ ăn hay hương vị thì đều rất tuyệt, bản thân Bạch Vãn Vãn lại tiêu hao quá nhiều, hiện tại là thời gian ăn cơm chưa, vốn dĩ tâm trạng của cô còn hơi đau trứng nhưng lập tức bị những món ăn ngon này chữa khỏi.
Chờ lúc cô cơm nước xong thì đã có ý chí chiến đấu tràn đầy có thể tức chết mười tên Thẩm Thời Thâm.
Trong phòng bệnh của Thẩm Thời Thâm.
Bà Thẩm gọt vỏ táo, nói với Thẩm Thời Thâm đang ngồi trên giường bệnh: "Mấy ngày nay con ở trong ICU, mỗi ngày Vãn Vãn đều xin nghỉ để qua đây, chỉ để thăm con một lúc, chậc chậc chậc, mấy người trẻ tuổi như các con đều thích dính dính lấy nhau buồn nôn hề hề."
"..." Khóe miệng của Thẩm Thời Thâm giật giật.
Anh mới tỉnh lại không lâu lắm, cũng không có cảm giác suy yếu khi mới khỏi bệnh nặng mà ngược lại phảng phất như có một dòng nước ấm không thể nhìn thấy được quanh quẩn quanh người anh, áp chế những nhân tố táo bạo lung tung về chỗ sâu trong cơ thể, không thể nhảy nhót làm loạn nữa.
Nhưng đồng thời anh cũng biết, anh sẽ đột nhiên té xỉu cũng là bởi vì luyện tâm pháp mà Bạch Vãn Vãn dạy cho anh.
Có thể thấy được Bạch Vãn Vãn thật sự là con gà mờ không thể tin tưởng hoàn toàn được.
Từ ngày hôm qua anh đã bắt đầu có ý thức mỏng manh, hôm nay đã rất rõ ràng, anh có thể cảm giác được rõ ràng là ai đến thăm bệnh, làm cái gì, ngay cả lời mà Bạch Vãn Vãn nói lúc nắm tay anh anh cũng biết rõ hết, anh có thể tỉnh lại nhanh như vậy đều có một phần nguyên nhân tại vì bị chọc tức.
Đương nhiên, cơ hội lớn nhất để anh tỉnh lại là bị Bạch Vãn Vãn "đập" một cái, đừng thấy Bạch Vãn Vãn gầy gầy cao cao như vậy, ngã một cái là thiếu chút nữa đã ép ruột gan phèo phổi của anh ra ngoài hết.
Nhưng anh không hề nghĩ tới chính là, anh chỉ hôn mê mấy ngày mà thôi, khi tỉnh lại thì thế giới đều thay đổi.
Bạch Vãn Vãn, cái tên này từ khi anh bắt đầu trọng sinh thì đã bị liệt vào hạt giống số một trong danh sách những người "phải giết" lại trở thành bạn gái của anh, càng đáng giận hơn là cả thế giới đều rất vừa lòng với "bà Thẩm" tương lai này.
Ngoại trừ anh ra.
Ngay cả lúc phụ nữ trên thế giới này chết sạch rồi thì anh cũng sẽ không thích Bạch Vãn Vãn!
Nhưng mà, Thẩm Thời Thâm cũng không phải người vô ơn như vậy, anh biết Bạch Vãn Vãn làm như vậy là vì để cứu anh, cho nên có tức giận cũng phải mỉm cười mà thừa nhận người bạn gái này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thời Thâm âm thầm hỏi: "Cô ấy có kể chúng con quen nhau như thế nào không?"
"Có chứ!" Bà Thẩm không chút do dự nhảy vào bẫy của con trai, nói: "Con bé nói con bị bài báo của con bé viết làm cho cảm động, chủ động theo đuổi con bé, có phải hay không?"
Thẩm Thời Thâm: "???"
Người phụ nữ này có cần chút mặt mũi nào nữa không?
Khụ khụ, thật ra là bà Thẩm thổi phồng lên thôi, Bạch Vãn Vãn nói là Thẩm Thời Thâm nhìn thấy bài viết về dưỡng sinh của cô, thử một chút thì phát hiện có tác dụng rất lớn với cơ thể của anh cho nên mới tới làm quen với cô, thường xuyên qua lại thì quen biết.
Nhưng mà bị bà Thẩm thổi phồng lên như vậy, thì…
"Sắc mặt của con sao lại khó coi như vậy? Cơ thể không thoải mái sao?" Bà Thẩm thấy sắc mặt của Thẩm Thời Thâm không tốt, hỏi.
"Không có," Thẩm Thời Thâm thu sắc mặt lại, cười khẽ, "Con đang nghĩ là Vãn Vãn nhà con sao lại chưa tới."
"..." Bà Thẩm bị loé mù mắt chó, chà xát da gà nổi trên cánh tay, "Con không yêu đương thì giống như hòa thượng, yêu đương vào rồi thì buồn nôn thật đấy."
Dạ, con đang muốn làm cho mẹ ghê tởm đấy!
Lúc hai người còn đang nói chuyện thì Bạch Vãn Vãn ngàn hô vạn hoán(*) xuất hiện ở cửa phòng bệnh, cô vung móng vuốt lên với hai người ngồi trong phòng: "Xin chào, quấy rầy rồi."
(*)Ngàn hô vạn hoán: nhớ mong, kêu gọi, thúc giục mãi.
"Vãn Vãn," Bà Thẩm nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt càng tươi hơn nữa, "Cháu lại không tỉnh thì chỉ sợ người nào đó muốn chạy như bay qua thăm cháu đấy."
Chạy như bay qua để giết cô mới đúng.
Bạch Vãn Vãn đi vào phòng bệnh, có chút chột dạ không dám nhìn Thẩm Thời Thâm, xin lỗi bà Thẩm: "Làm hai người phải lo lắng rồi."
"Cháu không sao là tốt rồi, sau này phải ăn cơm sáng cho đầy đủ biết không? Nào, ăn quả táo này đi." Nói xong, bà Thẩm đưa quả táo gọt gồ ghề lồi lõm trên tay cho cô.
Thẩm Thời Thâm: "..."
Mất công anh còn cho rằng cuối cùng thì người mẹ mười ngón không dính nước mùa xuân(*) này cũng chịu động tay một lần vì anh.
(*)Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: bàn tay không phải làm việc nhà, việc nặng nhọc gì.
"Cảm ơn dì," Bạch Vãn Vãn nhận lấy, cố gắng không để cho nụ cười của mình nhìn quá giả, nói với Thẩm Thời Thâm: "Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?"
Thẩm Thời Thâm mỉm cười: "Có bạn gái dốc lòng chăm sóc, không tốt cũng được tình yêu này ủ ấm."
Bạch Vãn Vãn: "..."
"Khụ khụ khụ," bà Thẩm không muốn ở lại nơi này nữa, nói: "Vậy hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi ra ngoài một hồi trước, đúng rồi Vãn Vãn, canh gà ở bên kia, để nguội một chút rồi đút cho Thời Thâm uống nha."
Bạch Vãn Vãn rất muốn bảo bà Thẩm không cần đi, đừng bỏ cô lại, cô không muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Thời Thâm nhưng cô biết rõ trốn tránh là vô dụng, dù sao cô cũng là vì cứu Thẩm Thời Thâm, không có gì phải sợ hết.
Nghĩ như vậy, lập tức Bạch Vãn Vãn lại yên tâm.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, không khí hoà thuận vui vẻ vừa rồi tức khắc trở nên căng thẳng, giương cung đấu kiếm.
"Bạn gái?"
Trên mặt Thẩm Thời Thâm còn treo nụ cười nhưng lại có khí thế như mưa gió sắp tới, nếu đổi lại là những quản lý cấp cao hiểu biết tính tình của anh trong công ty thì lúc này có lẽ là đang chọn một nơi có phong thủy bảo địa(*) để yên giấc.
(*)Phong thủy bảo địa: khu đất đẹp có phong thủy tốt, quý giá.
Nhưng Bạch Vãn Vãn không hiểu, thậm chí là không sợ chết mà nhếch miệng cười với anh: "Anh kêu tôi à? Bạn trai."