Trên đường đi Bạch Vãn Vãn còn cảnh cáo chính mình, Thẩm Thời Thâm là người bệnh, người bệnh hôn mê lâu ngày mới tỉnh, cơ thể suy yếu, chờ lúc nữa bất kể là anh có nói cái gì cũng phải nhường anh, ôn tồn giải thích rõ ràng, đừng đối đầu với anh.
Nhưng mà vừa thấy mặt của Thẩm Thời Thâm thì những lời tự mình cảnh cáo đấy tự chạy lên chín tầng mây luôn rồi.
Miệng nhanh hơn não rồi đậu má.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ như thế này, Bạch Vãn Vãn thở dài, khi đang muốn nói rõ ràng hết nguyên nhân sự việc thì nghe Thẩm Thời Thâm tiếp tục mỉm cười, nói: "Cũng được, nếu cô đã mất trăm phương ngàn kế, lần này cũng là vì cứu tôi, công lớn không biết lấy cái gì để báo đáp vậy thì để tôi lấy thân báo đáp vậy."
Bạch Vãn Vãn: "???"
Từ từ, đại lão, đợt này anh hôn mê lại bị hồn ai xuyên vào sao?
Thoạt nhìn không giống lắm.
"Ai nghĩ trăm phương ngàn kế hả?" Bạch Vãn Vãn trừng mắt lườm anh một cái, "Tôi đây cũng là vì cứu anh, nếu không phải muốn gặp một người ở cái bệnh viện chó má này của các người còn khó hơn gặp tổng thống nước Mĩ thì anh cho rằng tôi muốn giả làm bạn gái của anh sao? Giảm thọ mười năm đấy anh biết không hả?"
Thẩm Thời Thâm: "Ngay từ đầu đã lấy danh nghĩa chữa bệnh để tiếp cận tôi, sau khi cho tôi chút ngon ngọt làm tôi tin tưởng cô thực sự có năng lực thì lại cố ý lừa tôi tu luyện tâm pháp kỳ quái làm tôi phát bệnh, thừa dịp khi tôi hôn mê bất tỉnh lại tự nhận là bạn gái của tôi khắp nơi, ban đầu ngay cả họ tên của tôi cô không biết mà có thể tìm được tới công ty của tôi, hơn nữa còn chắc chắn cô có thể điều trị khỏi bệnh cho tôi như vậy, cô Vãn, đây không phải là cô nghĩ trăm phương ngàn kế âm mưu từng bước thì nói ra ai tin nổi."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Thẩm Thời Thâm còn nói cô tự luyến, giờ xem tên này mới là tên cuồng tự luyến ấy.
Nếu cô thật sự thích anh thì trực tiếp trói anh về nhà là được rồi, còn cần phải đi một vòng lớn như vậy sao?
Không đúng không đúng, Bạch Vãn Vãn gạt phăng những ý tưởng lung tung rối loạn đấy ra khỏi đầu, trọng điểm trong lời của Thẩm Thời Thâm ở phía sau, phía trước lắm điều như vậy thực ra đều là vì để kích thích cô, nói lời khách sáo.
Giống như cô đang nghi ngờ anh nắm giữ kịch bản, khẳng định là Thẩm Thời Thâm cũng sẽ có niềm nghi ngờ tương đồng, cho nên anh đang thử, muốn cạy ra chút tin tức từ trong miệng cô.
Hai người bọn họ vốn không vừa mắt nhau, bình thường nếu nghe được những lời nói này của anh thì chắc cô sẽ tức giận đến mức muốn đôi co giải thích một phen, nếu mà tính cách nóng nảy một chút thì đã bị anh lừa vào tròng rồi.
Tên chó này cũng ghê gớm phết.
Bạch Vãn Vãn thuận thế nói: "Đúng vậy, tôi nghĩ trăm phương ngàn kế, tôi đã yêu thầm tổng giám đốc Thâm rất lâu rồi, nếu anh muốn lấy thân báo đáp thì tôi cũng không từ chối, sau này mong anh chăm sóc quan tâm nhiều hơn nha, bạn trai, hoặc là… ông xã."
Thẩm Thời Thâm: "..."
"Nào, honey, uống chút canh gà, anh phải khỏe nhanh lên để cưới tôi nha." Nói xong, Bạch Vãn Vãn bưng chén canh gà để ở bên cạnh lên, muốn đút cho Thẩm Thời Thâm.
Thẩm Thời Thâm tức quá hoá cười, anh nên nói là Bạch Vãn Vãn này không có đầu óc hay là quá thông minh đây.
Đời trước anh không tiếp xúc với cô nhiều lắm, ngẫu nhiên cũng có một vài lần, kết luận là Bạch Vãn Vãn thuộc về loại người không thông minh cho lắm cho nên anh không quá quan tâm đề phòng người này.
Hiện tại xem ra là anh quá coi thường Bạch Vãn Vãn.
Cô vẫn khá có đầu óc đấy chứ.
Hoặc có thể nói là có khả năng tình huống của cô phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Lúc này là lúc so xem ai không biết xấu hổ hơn, tổng giám đốc Thẩm cảm thấy chính mình không thể thua, vì thế nhắm mắt lại, nói:
"Cô đút cho tôi!"
…
Bởi vì một lần đàm phán thất bại cùng kịch bản, vô duyên vô cớ Bạch Vãn Vãn lại thêm một người 'bạn trai', chờ lần sau nghĩ lại thấy có chút dở khóc dở cười, quá ngây thơ!
Lúc Bạch Vãn Vãn rời khỏi bệnh viện đã là buổi tối, tài xế của nhà họ Thẩm lái xe đưa cô đến dưới lầu.
Tạm biệt tài xế của nhà họ Thẩm, Bạch Vãn Vãn đi về phía nhà của hai mẹ con cô, vừa mới đi tới cửa đã thấy có người bước xuống từ chiếc SUV cao gần hai mét đỗ bên cạnh.
Lãnh Dạ…
Tên đàn ông này đúng là âm hồn không tan, dai như đỉa!
Trên người Lãnh Dạ có mùi rượu, chắc là vừa uống rượu xong, đôi tay anh ta cắm trong túi quần, vẻ mặt kiêu căng lạnh lùng, lặng lặng nhìn Bạch Vãn Vãn.
Bạch Vãn Vãn dừng bước chân: "Có rắm thì phóng nhanh đi, không có thì ăn nhiều đậu nành chút rồi lại đến."
"..." Lãnh Dạ bị cô mắng hai câu, trên gương mặt lạnh như băng sương xuất hiện một khe nứt, anh ta lạnh mặt, giọng nói nặng nề: "Xe của Thẩm Thời Thâm à? Quan hệ của cô với anh ta đúng thật là không bình thường."
Chuyện này anh ta cũng biết?
Đúng là tổng giám đốc bá đạo, Bạch Vãn Vãn tỏ vẻ phục sát đất từ đáy lòng, ngoài miệng lại không phun được lời nào hay: "Sao? Tổng giám đốc Dạ quản trời quản đất, giờ ngay cả chuyện tôi ngồi xe của ai cũng muốn quản sao?"
Lãnh Dạ thấy cô thừa nhận, híp mắt nguy hiểm nhìn Bạch Vãn Vãn:
"Cô cũng thích tên bệnh quỷ kia sao? Cô đã làm người tình của anh ta rồi sao?"
Chữ 'cũng' dùng thật sự tinh tế.
Không sai, trong cuốn tiểu thuyết hội tụ những tinh hoa của các cuốn ngôn tình máu chó đời đầu này thì sơ đồ liên hệ tình cảm là cô thích Lãnh Dạ, Lãnh Dạ thích ánh trăng sáng của anh ta, mà từ nhỏ trong lòng ánh trăng sáng của anh ta đã có tình cảm ngưỡng mộ yêu mến Thẩm Thời Thâm…
Có thể thấy nhờ ánh trăng sáng này mà thù hận giữa Thẩm Thời Thâm và Lãnh Dạ đã bắt đầu từ rất sớm.
Nếu lại thêm mũi tên thẩm thời thích cô nữa thì vừa thành cái vòng trong hoàn mỹ luôn.
"Không cần áp cái ý nghĩ dơ bẩn của anh lên người khác, tâm địa của ngài Thâm thiện lương, rộng rãi ra tay giúp tòa soạn tạp chí của chúng tôi vô điều kiện ," Bạch Vãn Vãn che lương tâm, nhịn nhau kéo trứng ra nói: "Với tôi mà nói, anh ấy là người tốt cứu tôi khỏi nguy nan."
"..." Vẻ mặt của Lãnh Dạ như bị táo bón, hiển nhiên là không có cách nào có thể hình dung được chữ 'tốt' đứng cạnh Thẩm Thời Thâm.
Qua giây lát, anh ta hừ cười một tiếng, nói: "Tên bệnh quỷ mắc lao kia nhờ bề ngoài ốm yếu, đóng giả một khuôn mặt nhân nghĩa tốt đẹp thôi mà cô đã bị chơi đến xoay quanh rồi à? Đừng để đến khi tòa soạn tạp chí mang họ Thẩm rồi cô còn đếm tiền giúp anh ta."
"Anh không được nói anh ấy như vậy!" Bạch Vãn Vãn cũng diễn theo, lấy ra dáng vẻ hoa sen trắng(*) của nữ chính trong vở kịch máu chó: "Việc mà chính anh không làm được thì không cần hắt nước bẩn lên người khác, ngài Thâm không phải loại người như vậy."
(*) Hoa sen trắng: chỉ những người tỏ vẻ thanh cao, yếu ớt, lương thiện đến mức đôi lúc ngu ngốc.
...Nói xong chính Bạch Vãn Vãn cũng buồn nôn, cô cảm thấy cô có thể đi casting thử kính làm nữ chính của phim chiếu khung giờ vàng tám giờ được rồi.
Ánh mắt Lãnh Dạ âm trầm đen tối nhìn chằm chằm cô, Bạch Vãn Vãn vô tội nhìn trở về, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, đột nhiên Lãnh Dạ tiến lên hai bước, trực tiếp ép Bạch Vãn Vãn tới bên cạnh vành đai xanh, phía sau cô làm một bụi cây lùn, lùi cũng không thể lùi được nữa.
Đây là muốn 'Bụi cây đông'(*) sao?
(*)Bụi cây đông: giống với Kabedon, thường xuất hiện trong manga hay anime shōjo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh. Ở đây là ép vào bụi cây.
Lãnh Dạ không âm không dương nhìn cô một lát, nhưng mà sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng xả ra một nụ cười: "Bạch Vãn Vãn, chúng ta hẹn hò đi."
Bạch Vãn Vãn: "???"
Đậu má, anh ta đang đùa cô đấy à?
Hôm nay hai người đều vội vàng muốn tiến lên làm bạn trai của cô, Bạch Vãn Vãn hoài nghi có phải ai đó trộm gieo cây hoa đào trên người của cô không.
"Làm bạn gái của tôi," Lời tỏ tình của Lãnh Dạ rất phù hợp với thân phận tổng giám đốc bá đạo của anh ta, "Những gì Thẩm Thời Thâm có thể cho cô, tôi cho cô gấp bội."
"Thế à?" Gương mặt Bạch Vãn Vãn thờ ơ lạnh nhạt, "Thẩm Thời Thâm quyết định chuyển cho hết công ty của anh ấy cho tôi không trừ một xu nào, anh cũng muốn gấp bội sao? Tôi đây không ngại đâu."
Lãnh Dạ: "..."
Bạch Vãn Vãn đã chịu đựng tên tổng giám đốc bá đạo ngu mà lì này đủ rồi, cười lạnh nói: "Tổng giám đốc Dạ, không phải tôi nói anh, quấn lấy một thế thân như tôi chỉ vì đôi mắt của tôi giống với cô ta thì có ích gì? Nếu anh thật sự là đàn ông thì theo đuổi cô ta đi, đuổi không được thì bỏ thuốc, thật sự không được thì dùng biện pháp mạnh hơn đi, ngay cả vào tù vì cô ta cũng không dám mà còn không biết xấu hổ nói mình thích cô ta."
"..." Ánh mắt Lãnh Dạ tối lại, bỗng nhiên nắm lấy cằm của Bạch Vãn Vãn, "Sao cô lại biết cô ấy? Cô điều tra tôi sao?"
Bạch Vãn Vãn bị anh ta nắm lấy cằm, không nói chuyện, chỉ là bỗng nhiên âm trầm cười một chút.
Sau đó cánh tay mà Lãnh Dạ đang nắm lấy cằm của cô bỗng thấy đau đớn như bị điện giật, đột nhiên buông cô ra, ôm lấy tay mình.
Bạch Vãn Vãn ghét bỏ mà dùng cánh tay xoa xoa cằm của chính mình, nói: "Tổng giám đốc Dạ, không ai dạy cho anh bất cứ bộ phận nào trên người của con gái đều không được chạm vào nếu chưa có sự đồng ý sao?"
"Cô…" Lãnh Dạ có chậm hiểu cũng cảm thấy được có chuyện không thích hợp, "Cô đã làm cái gì?"
"Tổng giám đốc Dạ, tôi với anh là chuyện không có khả năng, bất kể là làm người tình hay là người yêu đều không thể, tuy rằng tôi là một người bình thường nhưng cũng không phải là thịt cá để mặc người xâu xé, lần sau anh mà còn như vậy thì tôi sẽ cắt tay anh đi đấy."
Dứt lời cô lập tức xoay người đi, Lãnh Dạ tức muốn hộc máu, còn muốn tiếp tục ngăn cô lại thì cảm giác cánh tay phải của chính mình chợt lạnh, khi quay đầu lại thấy rõ tình huống thì mồ hôi lạnh ra đầy người, cũng tỉnh rượu hơn không ít.
Tay áo của anh ta, từ cánh tay trở xuống đều bị cắt sạch, sắc ngọt.
...Lần sau anh mà còn như vậy thì tôi sẽ cắt tay anh đi đấy.
Bạch Vãn Vãn thực sự có năng lực này, không phải là đang hù dọa người khác.
Lại nghĩ đến kỹ thuật xắt rau điêu luyện của cô, Lãnh Dạ run rẩy một cái, lập tức rượu gì cũng tỉnh hết.
…
Về đến nhà, Bạch Vãn Vãn mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian này cô vẫn luôn cảnh cáo chính mình không cần đắc tội với Lãnh Dạ, nếu không thì xui xẻo chính là cô với toà soạn tạp chí nhưng cuối cùng vẫn không nhịn xuống được.
Cô chính là không quen nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng đấy của Lãnh Dạ, cảm thấy là cô làm bạn gái của anh ta chính là đang ban ơn cho cô.
Hơn nữa hẹn hò bạn gái cái gì, chỉ là lấy cớ thôi, không chiếm được thì vĩnh viễn không cam lòng, Lãnh Dạ càng không chiếm được cô thì dục vọng chiếm hữu càng quấy phá, muốn chinh phục cô.
Dù sao bất kể là người tình hay là bạn gái thì đều chỉ là cái tên gọi mà thôi, muốn chia tay thì cơ bản là không cần trả giá gì cả.
Ghê tởm ai đấy.
Chuyện này xem như hoàn toàn đắc tội anh ta rồi.
Vấn đề lớn như vậy tới, ba ba Thâm ới, hiện tại cô ôm đùi còn kịp không?
Ba ba Thâm đang ở bệnh viện, rõ ràng là máy sưởi trong phòng bệnh rất sung túc lại hắt xì hơi một cái.
Về đến nhà, Lý Hiểu Cầm cũng không ở nhà, có lẽ là đi ra ngoài thả lỏng, Bạch Vãn Vãn đổ một ly nước sôi để nguội cho chính mình, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Trên bàn trà có đặt một quyển bản thảo dùng giấy A4 để đóng thành sách, Bạch Vãn Vãn tiện tay mở ra nhìn một chút, phát hiện là do bên Tần Tá gửi lại đây, là bản sơ thảo về việc sửa đổi tạp chí.
Bạch Vãn Vãn đọc qua một lát, không thể không nói Tần Tá đúng là cử nhân xuất sắc, trong bụng ẩn giấu đồ vật, sửa chữa kết cấu của tạp chí đúng thật là hợp lý hơn phía trước rất nhiều.
Tạp chí của bọn họ có chuyên mục kể chuyện tâm sự tình cảm là hot nhất bởi vì bọn họ tiếp nhận rất nhiều câu chuyện của những người phụ nữ khác nhau, dám viết cũng rất biết cách viết cho nên chuyên mục này rất được hoan nghênh.
Nhưng internet càng ngày càng được phổ cập rộng rãi, không gian sinh tồn của sách báo tạp chí giấy truyền thống lại càng hẹp, độ hot của chuyên mục cũng giảm xuống rất nhanh, hơn phân nửa tòa soạn tạp chí đều đã thành tạp chí thời trang, mời ngôi sao tớ chụp ảnh, sửa chữa thành 'album ảnh trân quý' mà fans muốn.
Vì thế tạp chí không có giá trị trân quý như bọn họ thì ngoại trừ một ít bà chủ gia đình hoặc là bác gái gì đó còn nhớ thương chuyên mục tình cảm để thấy được sự đồng cảm thì không có thành phần bạn đọc mới mẻ nào rót vào.
Cho nên Tần Tá đao to búa lớn cắt giảm chuyên mục chiếm trang báo này, ngược lại dồn càng nhiều sức vào chuyên đề về các nhân vật, mỗi kỳ thì bọn họ đều sẽ có một chuyên đề về một nhân vật, mời một ít ngôi sao, người thành đạt, hơn nữa cơ bản là đẹp trai, thật ra là để kéo nguồn máu mới rót vào, để càng nhiều fans mua sắm vì thần tượng.
Tần Tá mở rộng thành hai chuyên đề, hơn nữa đề cử một ít nhân vật có thể làm chuyên đề, không chỉ có giới hạn trong những ngôi sao cùng người thành đạt mà còn một số người đứng đầu các khía cạnh khác như con trai của nhà XX giàu số một thành phố, quán quân cuộc thi E-sports XX, hot girl hot boy XX cũng đề cử vào hết.
Còn có khu vực cho chuyên mục dưỡng sinh dưỡng nhan cũng bắt đầu từ lớn bằng bàn tay biến thành cả trang báo, hơn nữa còn kiến nghị chờ mức độ nổi tiếng được kéo lên thì bên này có thể đi kèm mấy quảng cáo của các hãng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp…
Mấy đồng một quyển tạp chí thì cơ bản không thu vào được mấy, cấy quảng cáo vào mới là thứ kiếm được nhiều tiền nhất cho tạp chí.
Bạch Vãn Vãn xem xong, thả bản thảo lại chỗ cũ, cô không dám nói cải cách của Tần Tá là đúng trăm phần trăm nhưng đúng thật là so với hiện tại thì cái này khoa học hơn rất nhiều.
Nhưng mà khi mọi người đều đang nỗ lực vì tương lai của toà soạn tạp chí thì cô lại sạch sẽ lưu loát đắc tội với Lãnh Dạ, cũng không biết toà soạn tạp chí có nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
Nghĩ nghĩ, Bạch Vãn Vãn lấy di động ra, nhắn tin cho Thẩm Thời Thâm.
[Bạch Vãn Vãn: Bạn trai, nghỉ ngơi chưa?]
Bên kia Thẩm Thời Thâm đã trả lời lại rất nhanh.
[Cẩu kim chủ: Bạn gái không ở bên người, khó có thể ngủ được.]
"Khụ khụ khụ."
Bạch Vãn Vãn nhìn thấy tin nhắn thì bị sặc nước sôi để nguội, lúc Thẩm Thời Thâm hư hỏng lên cũng rất có thể khiến cho người ta khó chịu ghê tởm đấy.