Nhưng mà Bạch Vãn Vãn đã đoán sai, Thẩm Thời Thâm thực sự không lừa cô.
Cô vì cứu anh mà phải hao phí nhiều linh khí như vậy, thậm chí còn té xỉu ở phòng bệnh đều là sự thật không thể chối bỏ, tuy là Thẩm Thời Thâm không thích cô nhưng cũng không phải người không biết lý lẽ tốt xấu.
Thẩm Thời Thâm cũng không biết loại tình huống như Bạch Vãn Vãn phải bồi bổ như thế nào nhưng ngày hôm qua lúc Bạch Vãn Vãn nói chuyện với bà Thẩm thì có nhắc tới giữa trưa bọn cô đều ăn cơm hộp bên ngoài, một suất khoảng hai ba mươi tệ là xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổng giám đốc Thâm được nuông chiều từ bé, khó có thể tượng tượng được một suất cơm hộp giá hai ba mươi tệ sẽ trông như thế nào, đại khái là hương vị cũng không quá tốt, vì thế để biểu đạt lòng biết ơn nên Thẩm Thời Thâm bảo nữ đầu bếp trong nhà chuẩn bị cả cơm trưa cho cô, mỗi ngày đều đưa qua cho cô.
Nhưng mà ngày đầu tiên đã bị cho leo cây.
Người của nhà họ Thẩm đưa cơm lại công ty thấy Bạch Vãn Vãn không ở thì cũng không mang hộp đồ ăn đi mà để lại công ty của cô, Bạch Vãn Vãn trở lại công ty, mở hộp đồ ăn ra thì kinh ngạc phát hiện trong đấy hoàn toàn không có hoành thánh nhân cá mặn, toàn bộ hộp đồ ăn đều là đồ ăn vừa đẹp vừa thơm vừa ngon, mở ra còn nóng hầm hập, mùi hương tỏa ra thơm phức, là tay nghề của nữ đầu bếp nhà họ Thẩm.
Lúc ở bệnh viện Bạch Vãn Vãn có ăn qua đồ ăn mà nữ đầu bếp của nhà họ Thẩm làm, ngon lắm luôn!
"Oa, thơm quá," Bao Bao lần theo mùi hương mà đến, nhìn đồ ăn bên trong hộp đồ ăn, ánh mắt sáng lên, "Nhìn có vẻ ngon quá."
Bạch Vãn Vãn hào phóng đưa chiếc đũa cho cô ấy: "Có muốn nếm thử hay không?"
"Muốn muốn!" Bao Bao không hề khách khí làm ra vẻ, vừa ăn vừa khen ngon, chờ lúc cô ấy thử mỗi loại đồ ăn một chút xong thì chưa đã thèm mà buông đũa xuống: "Ngon quá, là cơm hộp ở tiệm nào vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." Nếu Bạch Vãn Vãn nói là "bạn trai" đưa thì chắc là ngày mai toàn thế giới đều sẽ biết là cô có người bạn trai đưa cơm trưa tình yêu cho cô mất, nghĩ lại vẫn là thôi đi.
"Đặt ở một tiệm ăn tại nhà đấy," Bạch Vãn Vãn thuận miệng bịa chuyện, "Cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi đắt."
Đúng thật là chỉ cần một từ đắt thôi đã làm cho Bao - lương tháng chỉ mấy ngàn tệ - Bao lui bước, không hỏi tiếp là tiệm ăn tại nhà nào linh tinh nữa, chỉ thè lưỡi nói: "Má ôi, đặt ở tiệm ăn tại nhà cơ, xem ra là đỗ nghèo khỉ như tôi không ăn nổi rồi."
Bạch Vãn Vãn chột dạ cười cười, cô cũng không ăn nổi được chứ!
Giữa trưa cô ăn không vào, tuy rằng Bao Bao còn rất muốn ăn nhưng vì dáng người nên chỉ có thể nhịn, Bạch Vãn Vãn cất những đồ chưa ăn đi, tính toán là buổi tối hâm lại để ăn, bạn trai đưa mà, không cần khách khí với anh.
Bao Bao giúp cô cất thức ăn đi, lại nói: "Ngày mai là ngày lễ độc thân đấy, xin hỏi là con chó độc thân như cậu chuẩn bị hưởng ngày lễ đấy như thế nào đây? Có muốn cùng đồng loại là tôi đi happy cùng nhau không nào?"
Ngày lễ độc thân?
Bạch Vãn Vãn nhìn lại lịch, phát hiện là ngày mai đã là ngày 11-11, xong rồi, mấy ngày nay bận quá cũng không thêm đồ vào giỏ hàng của cô, phải tìm một sư phụ trong ngành mua sắm cùng học hỏi thôi.
"Được nha," Cũng đã rất lâu rồi Bạch Vãn Vãn không đi chơi nên nhận lời mời của Bao Bao.
Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi, nhân lúc đang độc thân thì cứ tận tình mua sắm đã.
Nhận được lộc của người ta rồi thì Bạch Vãn Vãn nhắn tin WeChat cho Thẩm Thời Thâm nói lời cảm ơn, bên kia anh chỉ lạnh nhạt nhắn lại một câu ừ, sau đó không để ý đến cô nữa.
Nói trắng ra là trong lòng vẫn có khúc mắc với cô.
Bạch Vãn Vãn thở dài, dù sao cô cũng không cần phải làm bạn gái thật sự của Thẩm Thời Thâm, có khúc mắc thì có đi, thỉnh thoảng chọc tức anh cũng vui lắm.
Buổi chiều.
Bạch Vãn Vãn chải chuốt lại bản thảo phỏng vấn lúc sáng lại một lần, chuyên đề phỏng vấn này là vở kịch lớn định kỳ của bọn họ cho nên bản sơ thảo phải giao cho bên Tần Tá thẩm định trước, đưa ra ý kiến sửa chữa rồi sau đó cô lại chỉnh sửa thành bản thảo phỏng vấn hoàn chỉnh.
Lấy bản thảo phóng vấn đã đóng dấu ra, Bạch Vãn Vãn gõ cửa văn phòng của Tần Tá, phát hiện thấy Diệp Dao ở bên trong nên cô vội nói: "Chủ biên Tá còn có việc à? Vậy tí nữa tôi lại đến."
"Không có việc gì," Tần Tá xua tay nói, "Chúng tôi nói xong rồi."
"Vậy tôi đi trước đây," Diệp Dao cũng không ở lại, cô ta chớp chớp mắt với Tần Tá, nói: "Vậy giám đốc Tá cũng đừng quên ngày mai nha."
Tần Tá mỉm cười gật đầu.
Bạch Vãn Vãn: "..."
Nhanh như vậy đã có chuyện mờ ám rồi, good job nha.
Nhưng mà trước khi Bạch Vãn Vãn đến thì Diệp Dao vốn là bông hoa của toà soạn tạp chí, người đẹp, năng lực lại tốt, vẫn luôn là loại được người khác vây quanh tôn sùng.
Nhưng mà sau khi Bạch Vãn Vãn đến thì trạng thái cân bằng bị phá vỡ, tâm tư của Diệp Dao lộ ra ngoài, lòng dạ tương đối hẹp hòi cho nên bắt đầu đối đầu giằng co với cô, mang cái mũ "nữ phụ ác độc" lên.
Với loại đàn ông đa tình như Tần Tá thì chỉ cần Diệp Dao có lòng thì chuyện hai người có gì với nhau là chuyện không có gì lạ.
Nhưng mà cô nhớ rõ cốt truyện trong tiểu thuyết là từ đầu Tần Tá đã có ý với cô, không biết bây giờ là do xấu hổ vì để cô bắt gặp được người cũ của mình hay là do những nguyên nhân khác, ví dụ như sức quyến rũ của cô không bằng nguyên chủ hay sao mà Tần Tá lại nhắm thẳng vào Diệp Dao.
Bạch Vãn Vãn mừng rỡ vì không cần trải qua loại cốt truyện máu chó kiểu chỉ cần là có tên đàn ông nào xuất hiện thì đều thích cô, thật sự thiểu năng vãi chưởng.
Cô có một "bạn trai" đã đủ cho cô lăn lộn rồi, lại thêm người nữa chắc cô hộc máu chết mất.
"Chúng tôi hẹn nhau đi xem phim vào ngày lễ độc thân," Tần Tá cười tủm tỉm nói: "Cô có muốn đi cùng hay không?"
Vậy thì Diệp Dao sẽ bóp chết cô.
Bạch Vãn Vãn lắc đầu nói: "Tôi có hẹn rồi."
"Thế à, vậy thì tiếc quá," Nhưng mà nghe giọng điệu của Tần Tá chả hề có chút tiếc nuối nào, "Ngày hôm đấy thật sự xin lỗi vì để cô đi một mình."
"Không có việc gì," Bạch Vãn Vãn biết điều nói: "Sự việc ngày hôm đấy tôi đều đã quên rồi."
Nghe vậy thì Tần Tá sửng sốt một chút, sau đó hiểu ý mà cười nói: "Ngồi đi, nói chuyện công việc."
….
Sau khi Thẩm Thời Thâm tỉnh lại thì sức khoẻ khôi phục rất khá, Bạch Vãn Vãn bỏ ra nhiều linh khí như vậy cũng coi như không phí, không quá hai ngày là anh có thể đi tản bộ dưới lầu được rồi, anh không thích bệnh viện, hơn nữa cơ thể đã không sao nên trực tiếp xuất viện về nhà nghỉ ngơi chăm sóc.
Trước đấy Bạch Vãn Vãn truyền cho anh loại công pháp rác rưởi, hại anh phải đi viện một chuyến, còn suýt chút nữa là ngủm củ tỏi luôn nên giờ cô cũng không dám làm loạn nữa, thành thành thật thật quyết định truyền thụ cho anh loại công pháp mà cô đang tu luyện.
Bạch Vãn Vãn vẫn gọi taxi đến nhà Thẩm Thời Thâm như cũ, lúc cô đến thì Thẩm Thời Thâm đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách xem đi động, nhìn thấy cô thì vô cùng lạnh nhạt nói: "Cô lại tới làm gì?"
Bạch Vãn Vãn cười gian: "Tôi là bạn gái của anh thì đương nhiên tới làm việc mà bạn gái nên làm nha."
Thẩm Thời Thâm: "..."
"Được rồi," Thẩm Thời Thâm nói: "Phòng của tôi là cái thứ nhất bên phải ở trên lầu hai, nằm lên giường chờ tôi đi."
"..." Bạch Vãn Vãn muốn phi lên cho anh một đạp lắm nhưng mà đối phương giở giọng lưu manh thì cô càng phải lưu manh hơn anh, Bạch Vãn Vãn mờ ám cười nói: "Tổng giám đốc Thâm, tôi thì không thành vấn đề nhưng mà ngài… hình như có chút vấn đề nhỉ?"
Lời này ám chỉ rất rõ ràng, Bạch Vãn Vãn nói xong lập tức lùi sau ba bước, e sợ bị anh đánh.
Đúng thật vậy, Thẩm Thời Thâm nghe xong thì sắc mặt thay đổi một chút, nhưng mà không giận dữ như trong dự đoán mà thậm chí anh còn cười tươi nhìn Bạch Vãn Vãn: "Cô có biết là việc giữa nam và nữ thì có rất nhiều phương pháp để chơi không?"
Bạch Vãn Vãn: "???"
Đậu má!
"Không biết cũng không sao," Ánh mắt của Thẩm Thời Thâm lưu chuyển, đuôi mắt hơi nhếch lên cũng mang theo vài phần kiều diễm không nói nên lời, "Bạn trai sẽ giúp cô được tự mình thử nghiệm…"
"Cút cút cút," Cuối cùng thì Bạch Vãn Vãn cũng không thể lưu manh được nữa, giơ cờ trắng đầu hàng, "Anh cút đi, không biết xấu hổ!"
Thẩm Thời Thâm lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, nghiêm túc nói: "Là ai không biết xấu hổ trước?"
Bạch Vãn Vãn: "..."
Là cô được chưa? Bạch Vãn Vãn rơi lệ đầy mặt, luật hoa quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo trong truyền thuyết là đây chứ đâu.
"Được rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, đại lão, ngài nể tình tôi không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới truyền thụ tâm pháp cho ngài mà buông tha tôi nha!" Bạch Vãn Vãn rất hiểu lý lẽ co được dãn được nói.
Thẩm Thời Thâm nghe cô nói muốn truyền thụ công pháp chó má gì đó cho anh thì lập tức kéo căng cảnh giác.
Lần này anh vào bệnh viện thì chắc chắn hơn nửa nguyên nhân có liên quan đến bộ công pháp chó má gì đây của Bạch Vãn Vãn.
Cô còn dám tới!
"Không cần đưa tâm pháp gà mờ của cô ra để lừa tôi nữa, vốn dĩ tôi còn có thể sống đến ba mươi tuổi mà bị cô chơi một vố như vậy thì không chừng là năm nay tôi cũng không qua được đâu."
"Sẽ không đâu," Bạch Vãn Vãn giải thích cho anh, "Lần trước là tôi không đúng, truyền cho anh bộ tương đối… chính là một bộ tâm pháp tương đối yếu cho nên anh mới xảy ra chuyện, hiện tại thì chắc chắn là không có vấn đề gì, tin tôi đi!"
Thẩm Thời Thâm: "Tín dụng đã tiêu hao quá mức rồi."
"Đừng như vậy mà," Bạch Vãn Vãn nói: "Anh là bạn trai của tôi chẳng lẽ tôi lại hại anh sao? Ngay cả tôi có muốn hại anh thì cũng phải chờ lúc chúng ta kết hôn rồi hại chứ, như vậy thì tôi có thể thừa kế di sản hàng tỷ bạc của anh, tọa ủng giang sơn(*), bao nuôi mấy chàng trai trẻ thơm ngon ngọt nước chứ."
(*) Tọa ủng giang sơn: Thời xưa làm vua thì cả đất nước là của vua, ý chỉ là ngồi trên giang sơn vàng bạc hưởng thụ.
Thẩm Thời Thâm: "..."
"Tin tôi đi," Bạch Vãn Vãn dịch đến bên người anh, câu lấy ngón út của anh, làm nũng nói: "Bạn trai.."
Thẩm Thời Thâm nhìn ngón tay đang câu lấy ngón út của mình, đại khái là gần đây Bạch Vãn Vãn truyền quá nhiều linh khí cho anh nên kích thích thần kinh của anh thì phải, tiếp xúc với cô như vậy mà anh cũng không cảm thấy phản cảm.
Dám câu lấy ngón tay của anh như vậy cũng không có ai khác ngoài cô.
Không khí giằng co một lát.
Cuối cùng Thẩm Thời Thâm mở miệng nói: "Tạm thời tin cô một lần."
Tuy là Bạch Vãn Vãn thích chọc tức anh nhưng mà dù sao thì đối phương cũng là một mạng người tươi sống, sau khi xảy ra chuyện thì cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng không làm xằng làm bậy nữa, thành thật truyền thụ lại công pháp cô đang tu luyện cho anh.
Lần này chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì.
Thẩm Thời Thâm có gần hết linh khí của cô nên bộ nhập môn tâm pháp này chỉ cần nửa giờ là anh đã hiểu rõ rồi, còn lại chỉ cần chậm rãi củng cố là được, Bạch Vãn Vãn làm xong việc rồi chuẩn bị đi về thì lại có người đến.
Người mới đến là bà Thẩm.
"Ồ, Vãn Vãn!" Bà Thẩm vừa vào cửa thấy cô thì tức khắc mặt mày hớn hở, bà ấy rất thích Bạch Vãn Vãn.
Nếu bà ấy biết cái gọi là quan hệ người yêu của Thẩm Thời Thâm và Bạch Vãn Vãn là giả thì chắc là sẽ bị chọc giận khóc.
Đừng nói là hôn lễ, thậm chí là bà ấy còn vẽ ra cả phòng trẻ con để chuẩn bị ôm cháu nội rồi kia kìa!
"Cháu chào dì," Bạch Vãn Vãn lễ phép chào bà ấy.
"Ừa," Bà Thẩm đáp lời, đi tới, "Chiếc váy hôm nay cháu mặc đẹp quá, giống như tiên nữ nhỏ ấy, ôi dáng người này này, chân này này, chậc chậc chậc, Thời Thâm thật có phúc."
Thời tiết hôm nay hơi nóng nên Bạch Vãn Vãn mặc váy, váy này là lần trước cô mua, còn chưa kịp mặc thì trời trở lạnh, hiện tại khó khăn lắm mới ấm lên chút, phải nhanh mặc nếu không thì không còn cơ hội để mặc mất.
Đối mặt với những lời khen không dứt của bà Thẩm, Bạch Vãn Vãn khiêm tốn cười cười, Thẩm Thời Thâm cảm thấy có phúc mới lạ đấy, không chửi thầm cô trong lòng thì đã coi là anh rộng lượng lắm rồi!
Thẩm Thời Thâm không biết "vợ" đẹp, cơ bản là anh không chú ý tới Bạch Vãn Vãn mặc cái gì, bà Thẩm nói như vậy thì anh mới phát hiện là chiếc váy hôm nay Bạch Vãn Vãn mặc đúng thật là rất thích hợp với cô, làm nổi bật dáng người lả lướt hấp dẫn của cô, đôi chân dài thẳng tắp miên man mặc vớ lót nền đen lộ ra dưới váy, nếu đi trên đường cái thì chắc tỉ lệ người quay đầu lại ngắm là rất cao.
Thẩm Thời Thâm không phải là người mê cái đẹp, mê chân đẹp nhưng nhìn Bạch Vãn Vãn ăn mặc trang điểm như thế này thì sắc mặt cổ quái một chút.
Cũng.. cũng đẹp đấy!