Chạy trốn cùng vai ác ốm yếu

Lịch làm việc của Thẩm Thời Thâm là do Chu Nham phụ trách, Bạch Vãn Vãn rất chính thức gọi điện cho Chu Nham để hẹn trước.
 
Lúc đầu Chu Nham nghe cô bảo Thẩm Thời Thâm đồng ý nhận phỏng vấn còn không tin, Thẩm Thời Thâm người này khiêm tốn, không thích phô trương vô cùng, ngoại trừ những lúc chế tạo tin tức giả để mê hoặc đối thủ ra thì không thích xuất hiện trước mắt công chúng, rất nhiều tạp chí thậm chí cả đài truyền hình muốn phỏng vấn anh nhưng đều bị trực tiếp từ chối.
 
Cho nên "người mẹ già" Chu Nham lại gọi điện thoại xác nhận lại với Thẩm Thời Thâm, nhận được đáp án khẳng định rồi thì sau đó mới bàn bạc thời gian với bên Bạch Vãn Vãn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Gần đây lịch làm việc của tổng giám đốc Thâm tương đối bận rộn, hơn nữa cô Vãn cũng biết là sức khoẻ của anh ấy không tốt, không biết hạn cuối của bên cô Vãn là tới khi nào nhỉ?"
 
"Chắc là ngày mùng chín tháng này."
 
Ngày mười lăm là ngày xuất bản, tất cả bản thảo phải hoàn thành việc sửa chữa vào ngày mười hai phải, trước khi sửa bản thảo còn phải sơ thẩm, kiểm tra lần hai, nói chung là phải qua ba lần xét duyệt. Cô phỏng vấn xong còn phải viết bản thảo, sửa chữa cho nên ngày muộn nhất mà cô có thể chờ là đến ngày mùng chín.
 
"Mùng chín? Vậy thì chỉ còn mấy ngày nữa thôi, chỉ sợ là không thể sắp xếp được, cô Vãn cũng chọn thời gian kiểu nước đến chân mới nhảy quá." Chu Nham khó xử nói.
 
Bạch Vãn Vãn cũng biết là mình làm như vậy thì có chút làm khó người khác.
 
Phỏng vấn cũng không phải chỉ đơn giản hỏi mấy vấn đề là có thể xong, đầu tiên cần thiết phải chụp ảnh, phải hoá trang cho người được phỏng vấn, tạo hình, làm xong rồi quay chụp, sau khi quay chụp xong thì tham gia phỏng vấn, những việc linh tinh vụn vặt ghép lại thì khả năng là phải tốn gần 3 -4 tiếng đồng hồ, cũng mất gần nửa ngày rồi.
 
Thẩm Thời Thâm là tổng giám đốc, lại mang bệnh đi làm, trăm công ngàn việc thì làm sao có khả năng rút ra được thời gian khoảng nửa ngày trong khoảng thời gian ngắn cho cô phỏng vấn được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong tuần này thì lịch làm việc của anh chắc chắn cơ bản đã đầy rồi.
 
"Vậy… Chiều nay có được không?" Hôm nay là chủ nhật, tuy rằng giờ đã hơn hai giờ rồi nhưng nếu cần quay chụp thì vẫn kịp.
 
"Chiều nay ngài Thâm phải làm kiểm tra sức khỏe theo lịch," Chu Nham nói, "Không có cách nào."
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Trời không độ cô rồi.
 
Nhưng mà… Trời sẽ không tuyệt đường sống của ai cả, Bạch Vãn Vãn vẫn có biện pháp đối phó, ban ngày Thẩm Thời Thâm đi làm nhưng do sức khoẻ nên sẽ không tăng ca, nếu thật sự không được thì cô sẽ chọn khi tam tầm rồi đến công ty anh làm phỏng vấn.
 
Cô hoàn toàn có thể hoàn thành những nội dung cần phỏng vấn lúc anh đang trang điểm, ảnh chụp cùng video ngắn thì tạo dáng chụp một chút là được, quay chụp không có phông nền bối cảnh thì tất nhiên là tương đối phiền toái nhưng văn phòng xa hoa kia của Thẩm Thời Thâm hoàn toàn có thể dùng để làm phông nền được, không cần thêm thắt gì.
 
Còn việc quay chụp thì vốn Thẩm Thời Thâm đã đẹp lại ăn ảnh, cũng không cần tạo dáng quá nhiều như những ngôi sao nam kia, nếu thuận lợi thì chắc chắn có thể làm xong trong hai tiếng.
 
Bạch Vãn Vãn nói ý tưởng này cho Chu Nham, bên Chu Nham không thể quyết định được, phải xác nhận lại với Thẩm Thời Thâm, kết quả cuối cùng sau khi xác nhận lại là buổi chiều thứ năm tuần này anh có rảnh, cũng là ngày mùng chín có thể phỏng vấn.
 

Có trời biết hiện tại tổng giám đốc Thâm không hề muốn ở chung với Bạch Vãn Vãn vào buổi tối một chút nào hết.
 
Tuy rằng có hơi ngoài ý muốn nhưng Bạch Vãn Vãn giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng rồi nên thả lỏng lại.
 
Mùa đông dần đến, thời tiết cũng bắt đầu hạ nhiệt độ rất nhanh, thậm chí là bắt đầu có tuyết rơi.
 
Trước khi Bạch Vãn Vãn xuyên qua thì là một người phương Nam chính cống, chưa từng thấy tuyết rơi nên khi nhìn thấy tuyết trắng như lông ngỗng rơi từ trên trời xuống thì vô cùng hưng phấn, thậm chí còn hỏi bạn trai có muốn cùng nhau làm người tuyết hay không?
 
Sau đó bị đối phương dội một câu trẻ con trở lại.
 
Gần đây bạn trai cũng không muốn gặp cô.
 
Không có cách nào, Bạch Vãn Vãn tự mình cần một cái xẻng nhỏ, sau khi tan tầm thì chuẩn bị xây một cái dưới tiểu khu, đền bù lại thơ ấu chưa từng thấy tuyết.
 
Lúc cô đang lúi húi làm đầu cho người tuyết thì nhận thấy có một người đi tới, cô ngẩng đầu lên, dừng một chút, tìm tòi một lúc lâu trong trí nhớ của nguyên chỉ rồi sau đó rũ mắt, hạ giọng chào hỏi: "Bố."
 
Người tới đúng là bố của nguyên chủ, Bạch Hướng Dương.
 
Sau khi Bạch Hướng Dương ly hôn với Lý Hiểu Cầm thì rất nhanh sau đó đã tái hôn, lúc này là mẹ ông ta tự mình khảo nghiệm qua, có thể nấu cơm và còn rất chăm chỉ.
 
Kết quả lại là một con cọp mẹ không hơn không kém, sau khi tái hôn thì cuộc sống của Bạch Hướng Dương vô cùng thê thảm, lúc đầu thì mỗi năm ông ta sẽ đến thăm Bạch Vãn Vãn vài lần, chu cấp một ít phí nuôi dưỡng nhưng sau đó thì không hề có một cái gì hết, thậm chí đã hai ba năm rồi nguyên chủ cũng chưa gặp người bố này.
 
"Vãn Vãn…" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn đặc trưng của những người hút thuốc nhiều, "Thật đúng là con rồi, bố còn cho rằng mình nhìn nhầm."
 
Nếu người này thật sự là bố ruột của cô thì chắc chắn là Bạch Vãn Vãn sẽ khịa lại ông ta rằng "Dùng nhìn nhầm cũng không đúng lắm nhỉ? Phải là không quen biết mới đúng chứ", nhưng người này không phải, cho nên cô lạnh nhạt nói: "Ông tới có chuyện gì sao?"
 
Đều đã chạy đến dưới nhà của người ra rồi thì chắc cũng không phải là trùng hợp đi ngang qua đâu nhỉ.
 
"Bố…" Bạch Hướng Dương có chút co quắp mà xoa tay, "Đã lâu không thấy hai mẹ con các con nên bố lại đây thăm."
 
Bạch Vãn Vãn thấy trên tay ông ta xách theo không ít đồ vật lớn lớn bé bé, trời lạnh như vậy mà cũng không mang bao tay, bàn tay thô ráp đều đã đông lạnh đến tím tái, cô có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn người tuyết mà mình làm chưa xong, vỗ vỗ tuyết trên người mình rồi nói:
 
"Vậy lên nhà ngồi đi."
 
Tuy rằng loại ý tưởng này có chút ác ý nhưng trước sau gì Bạch Vãn Vãn vẫn cảm thấy không có việc gì không đăng Tam Bảo điện(*), người bố này đã rất lâu rồi chưa xuất hiện mà bỗng tới chơi thì kiểu gì mà chả có mục đích.
 
(*) Không có việc gì không đăng Tam Bảo điện: Chỉ việc không có chuyện sẽ không tới cửa đến thăm, chỉ cần tới cửa, tất nhiên là có việc muốn nhờ.
 
Trong sách cũng không xuất hiện chi tiết nữ chính gặp bố ruột của cô, lúc này nguyên chủ đang gắn bó keo sơn tình chàng ý thiếp với Lãnh Dạ, mỗi ngày đều hận không thể dính bên nhau với Lãnh Dạ, có tới thì cũng bị Lý Hiểu Cầm đuổi đi không nói cho cô.
 

Lý Hiểu Cầm đang ở nhà, nhìn thấy ông ta thì sắc mặt lạnh lùng: "Tôi đã nói là tôi sẽ không giúp, nơi này không chào đón ông, cầm theo hư tình giả ý(*) của ông lăn khỏi cánh cửa này ngay."
 
(*) Hư tình giả ý: Thành ý, tình cảm giả dối.
 
"..." Bạch Vãn Vãn cảm thấy chính mình mang sai người về nhà rồi.
 
Nhưng mà so sánh đối lập hai người đã từng là vợ chồng trong và ngoài cánh cửa thì thật sự là chênh lệch quá lớn, mấy năm nay tuy rằng Lý Hiểu Cầm nỗ lực công tác nhưng dù sao cũng là người phụ nữ tinh anh giỏi giang trong công sở, lại là bà chủ nên khí chất hiện ngay ở đấy, bà ấy rất chú ý tới cử chỉ ăn mặc, hơn nữa gần đây lại đổi một kiểu tóc vô cùng thời thượng nên thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi vô cùng.
 
Mà Bạch Hướng Dương bị gia đình cùng năm tháng mài dũa, hai bên thái dương đã có tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn, hơn nữa còn mập ra, cơ bản là đã không còn được trẻ tuổi như Lý Hiểu Cầm nữa.
 
"Hiểu Cầm," Bạch Hướng Dương bị bà ấy nói như vậy, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin nhìn bà ấy, "Tôi thật sự đã không còn đường nào để đi nữa rồi, coi như là tôi cầu xin bà đấy, nể mặt tôi là bố của Vãn Vãn mà giúp tôi một lần đi."
 
"Tiếng phổ thông tôi thi được loại A." Lý Hiểu Cầm bỗng nói một câu không đầu không đuôi như thế.
 
Lúc Bạch Hướng Dương đang khó hiểu thì nghe thấy bà ấy lạnh nhạt nói: "Cho nên nếu tai ông không điếc thì chắc là nghe hiểu được lời tôi nói, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, lăn."
 
Ngầu! Trong lòng Bạch Vãn Vãn vỗ tay rầm rầm cho Lý Hiểu Cầm.
 
Chồng trước tệ bạc xấu xa thì nên bị như vậy.
 
"Vãn vãn…" Bạch Hướng Dương nhìn về phía cô, đáng thương bất lực nhìn cô.
 
Bóng cao su lại bị đá về phía cô, Bạch Vãn Vãn khụ khụ, nói: 
 
"Cô giáo nói người lớn đang nói chuyện con nít không được xem mồm vào."
 
Bạch Hướng Dương: "..."
 
Môi Bạch Hướng Dương ngập ngừng một lát, bỗng nhiên "bùm" một tiếng quỳ xuống.
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Đậu má!
 
Đại ca, ông đây là muốn mạng người hả?
 
Nhưng mà ông ta chơi xấu thì Lý Hiểu Cầm cũng không phải ăn chay, bà ấy lấy di động ra, trực tiếp gọi cảnh sát: "Alo, cảnh sát à? Trước cửa nhà tôi có một người đàn ông không rõ lai lịch đến ăn vạ, không biết muốn làm gì, nhà chúng tôi chỉ có hai người tôi và con gái tôi nên rất sợ hãi… Ài, làm phiền các anh phải ra ngoài lúc trời lạnh như thế này rồi, địa chỉ của tôi là tầng mười hai của chung cư số chín đường Đồng Hoà."
 

Bạch Hướng Dương: "..."
 
Nói xong rồi Lý Hiểu Cầm lại gọi tiếp: "Alo, phóng viên của đài truyền hình địa phương phải không? Bên này tôi có một câu chuyện về khúc mắc gia đình vô cùng chấn động… Ừ, đối phương là chồng trước của tôi, mặt dày mày dạn quỳ trước cửa nhà chúng tôi muốn chúng tôi vay tiền cho ông ta, mà đích đến của số tiền này cũng rất hấp dẫn… Được, cô lập tức tới liền đúng không?"
 
Bạch Hướng Dương: "..."
 
Gọi xong hai cuộc điện thoại rồi thì bà ấy nói: "Muốn quỳ thì quỳ đi, Vãn Vãn, đóng cửa."
 
Bạch Vãn Vãn nghe lời, trực tiếp đóng cửa.
 
Bạch Hướng Dương thấy thế thì nhanh chóng muốn ngăn cản nhưng ông ta vừa đứng dậy thì cảm giác dưới chân mềm nhũn, ngẩng đầu thì thấy Bạch Vãn Vãn đang không mặn không nhạt cười với ông ta, khiến cho ông ta nổi da gà đầy người, trơ mắt nhìn cô đóng cửa lại.
 
"Con của ông ta hút chích thành nghiện, vay nặng lãi nên bị người ta trói lại, muốn hai trăm vạn, nếu không trả tiền thì chém đứt hai tay của nó, ông ta cho rằng mẹ mở toà soạn làm bà chủ thì chắc chắn là không thiếu tiền nên tìm mẹ mượn." Sau khi đóng cửa lại thì Lý Hiểu Cầm nhún vai một cái, giải thích với Bạch Vãn Vãn.
 
Bạch Vãn Vãn thè lưỡi, cô không thể nói xấu Bạch Hướng Dương nên bèn nói:
 
"Mẹ làm rất đúng."
 
"Hừ hừ," Tâm tình của Lý Hiểu Cầm không hề bị ảnh hưởng chút nào, đắc ý nói: "Không có cách nào, ngày xưa chê mẹ chỗ này chỗ kia giờ thì mẹ đã là người mà bọn họ không thể trèo cao nổi rồi, ha ha ha, sướng vãi chưởng…"
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Cô còn đang muốn an ủi Lý Hiểu Cầm vài câu.
 
Vì thế cô quyết đoán vuốt mông ngựa, nịnh nọt: "Tổng giám đốc Cầm uy vũ khí khách."
 
Tổng giám đốc Cầm khiêm tốn nhận lời khích lệ này.
 
Bạch Vãn Vãn nhìn từ mắt mèo ra ngoài thì thấy Bạch Hướng Dương quanh quẩn ở cửa một hồi rồi đi, cô hỏi Lý Hiểu Cầm:
 
"Ông ta đi rồi, mẹ không gọi điện thoại thật phải không?"
 
Nếu không chờ lúc nữa cảnh sát phóng viên tới thì tới công chuyện luôn đấy.
 
"Mẹ gọi 10086(*)," Lý Hiểu Cầm nói tới đây, cười nhạo, "Với cái tính tình ích kỉ yếu đuối kia của ông ta thì tùy tiện hù doạ tí là chạy thôi."
 
(*)10086: Là tổng đài hỗ trợ dịch vụ bên Trung Quốc.
 
Ích kỉ yếu đuối… Bạch Vãn Vãn nghe thấy hai từ đấy thì có chút đồng tình với Lý Hiểu Cầm, bà ấy có đủ tài hoa, năng lực, ngoại hình mà lại bởi vì một người như vậy, một đoạn hôn nhân như thế mà không hề tái hôn, sống một mình hơn hai mươi năm.
 
Tới buổi chiều thứ năm, Bạch Vãn Vãn và Thẩm Thời Thâm cùng nhau tới studio đã hẹn trước để làm phỏng vấn.
 
Tổng giám đốc Thâm nhìn thấy cô thì có vẻ như là không vui lắm, cũng không hề nhìn cô một cái, Bạch Vãn Vãn sờ sờ mũi, anh là boss phản diện cũng là boss ngây thơ hả? Nếu nói mất mặt thì cô mới là người mất mặt hơn nhưng qua hai ngày thì đã hoàn toàn không còn cảm giác nữa mà người này còn ngúng nguẩy khó xử.
 
Rất nhanh stylist và chuyên viên trang điểm đã tạo hình xong cho Thẩm Thời Thâm, buổi ghi hình hôm nay có hai bộ quần áo, một bộ là âu phục màu xanh biển phối với áo sơ mi màu tím nhạt, một bộ khác là áo sơ mi trắng âu phục đen điển hình, một bộ có đeo cà vạt còn một bộ không.
 

Trời sinh Thẩm Thời Thâm đã đẹp rồi lại thêm thời gian này đang tu luyện tâm pháp cho nên sắc mặt và khí chất tốt hơn rất nhiều, tinh thần no đủ, tùy tiện trang điểm nhẹ một chút cũng có thể đẹp đến mức khiến người khác phải hét lên.
 
Bạch Vãn Vãn đã chuẩn bị bố trí xong nơi để phỏng vấn, ra ngoài thì vừa vặn gặp được Thẩm Thời Thâm đã hoá trang xong, ôm ngực nói: "Tổng giám đốc Thâm, ngài có biết là ngài mắc phải một tội lớn lắm không?"
 
Tổng giám đốc Thâm lạnh nhạt nói:
 
"Bóp chết cô sao?"
 
"..." Bạch Vãn Vãn cảm thấy đây là ý tưởng chân thật nhất trong lòng tổng giám đốc Thâm hiện tại.
 
"Không," nhưng vẫn phải tiếp tục diễn tiếp, Bạch Vãn Vãn nói: "Ngài đốt lửa trong lòng tôi, hiện tại cả trái tim tôi đều rực lửa vì ngài mất rồi."
 
Thẩm Thời Thâm: "..."
 
Sao không thiêu chết cô luôn đi!
 
Người nào đó còn cố tình không biết thu lại, lấy di động ra, nói: "Tôi có cơ hội hân hạnh cùng chụp ảnh chung với ngài không?"
 
"Không muốn thất nghiệp thì câm miệng." Thẩm Thời Thâm không hề muốn nói nhảm với cô chút nào nữa.
 
"..." Bạch Vãn Vãn thức thời mà làm động tác kéo khóa miệng lại, tỏ vẻ sẽ im lặng.
 
Nhìn bóng dáng của tổng giám đốc Thâm đi xa, Bạch Vãn Vãn sờ sờ đầu, cô cảm thấy là mình đắc tội với Thẩm Thời Thâm nhưng mà hoàn toàn không biết mình đắc tội anh ở nơi nào, chuyện xấu hổ tối ngày hôm đấy cũng không nghiêm trọng đến mức này mà.
 
Thẩm Thời Thâm chụp xong một bộ ảnh ở studio rồi lại đi thay bộ quần áo thứ hai, Bạch Vãn Vãn đứng ở cửa chụp trộm vài bức ảnh, lòng yêu cái đẹp ai mà không có chứ, huống chi là "bạn trai" của chính mình đâu.
 
Buổi chụp hình rất nhanh đã kết thúc, khi Bạch Vãn Vãn đang muốn cất di động trở về chuẩn bị phỏng vấn thì có một số điện thoại lạ gọi vào máy cô, cô bắt máy.
 
"Alo, xin chào?"
 
"Xin hỏi đây là số của cô Vãn phải không?" Giọng nói của đối phương có chút dồn dập.
 
"Ơ, đúng vậy, xin hỏi anh là…"
 
"Cô Vãn! Lần trước tôi tìm người chặn đường cô là tôi không đúng, nhưng mà tôi đã được một bài học rồi, cầu xin cô đại ân đại đức rộng lượng buông tha cho tôi đi."
 
Bạch Vãn Vãn: "???"
 
Cái quần gì vậy?





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận