Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)



Sáng sớm hôm sau, Lý Yêu Yêu mặc áo phông cổ tim ra ngoài, trên cổ lộ rõ chứng cứ phạm tội hôm qua hắn bắt Tô Di lưu lại. Lý Yêu Yêu không cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn vì thế mà đắc ý, ngược lại Tô Di một mực cúi đầu không dám nhìn chuyện tốt hôm qua mình làm.

Tối hôm qua Tô Duy và Đại Hoàng ở phòng bên trái, Tô Kiềm thì ở phòng bên phải, ba người nghe rõ toàn bộ quá trình từ khi Lý Yêu Yêu rên rỉ phóng đãng đến khi chuyển sang trường phái dịu dàng nhu mì. Sáng sớm ngồi chung một chỗ ăn sáng, Tô Duy vẫn thản nhiên như thường, còn Đại Hoàng mỗi lần vô tình nhìn sang vẻ mặt thản nhiên của Lý Yêu Yêu lại không nhịn được cười, mà Tô Kiềm thì từ đầu đến cuối mặt đen như than..

Sau khi ăn sáng xong, cả nhà ra bãi biển chơi, bởi vậy mà đàn ông trong nhà đều chỉ mặc quần đùi bãi biển, tất cả chứng cứ phạm tội cứ thế mà lộ ra giữa ban ngày ban mặt —— Cả người Lý Yêu Yêu in đầy dấu hôn dấu gặm cắn, mà người Tô Di thì sạch bong kin kít, chỉ có hai dấu hôn mấy hôm trước Lý Yêu Yêu lưu lại, nhưng cũng rất mờ gần như không nhìn thấy. Bởi vậy mà, ai là côn đồ ai là bạch liên hoa được thể hiện rõ.

Thế là cả sáng nay, Lý Yêu Yêu cố ý ưỡn ngực đi qua đi lại trước mặt Tô Kiềm, Tô Kiềm nhìn hắn như nhìn một con gián đầy vi khuẩn, cuối cùng bèn nhảy xuống biển tránh hắn quấy rầy. Lý Yêu Yêu lại chạy tới bên người Tô Bác Hoa muốn tiếp tục thảo luận chuyện đồ cổ, vốn hôm qua Tô Bác Hoa vẫn còn trò chuyện cởi mở, hôm nay lại lúng túng mượn cớ rời đi.

Cuối cùng, Lý Yêu Yêu quay về bên người Tô Di, cao hứng bừng bừng mà nói: “Vợ yêu à, đến ba em cũng cố ý trốn anh! Năm phút trước ông ấy vừa mới đi WC, anh vừa đi tới, ông ấy lại đi tiếp!”

Tô Di thầm nghĩ: Cuối cùng anh cũng biết mình phóng đãng rồi sao?

Ấy thế mà Lý Yêu Yêu lại nói: “Vợ yêu vợ yêu, em nói xem có phải ông ấy cảm thấy hổ thẹn với anh không? Con trai cưng của ông ấy lại chà đạp anh thành ra nông nỗi này!” Nói xong chỉ trỏ về phía ngực mình.

Tô Di: “…….”

Vết thương trên tay Lý Yêu Yêu còn chưa khỏi, thế nên không thể xuống nước. Vốn Tô Di muốn ở trên bờ chơi cùng hắn, nhưng mấy người đi qua lướt ánh mắt qua ngực Lý Yêu Yêu, sau đó lại chuyển ánh mắt mập mờ nhìn sang Tô Di đang thân thiết với hắn. Được vài lần, cuối cùng Tô Di mặt mỏng cũng không chịu nổi ánh mắt này, trốn xuống biển.

Lý Yêu Yêu lười biếng thả người trên cát, hết lăn ra tán ô phơi nắng lại lui về nơi bóng râm thưởng thức cảnh trên bờ, rất thoải mái tự tại.

Đến khi Tô Di bơi một vòng trở về, phát hiện Lý Yêu Yêu đang dán mắt vào một soái ca tóc vàng đi ngang qua. Dưới thân soái ca chỉ có một chiếc quần bơi bé màu đậm ướt nhẹp, trong đũng quần phồng lên một vật lớn, quả thật phải dùng hai tay mới nắm được. Nếu nhìn kỹ hơn một chút, bởi quần bơi bó sát người mà hình dạng vật kia hiện ra rất rõ ràng.

Tô Di tức đến đau dạ dày, chật vật đợi đến khi soái ca tóc vàng kia rời khỏi tầm mắt, vốn là Tô Di tưởng rằng Lý Yêu Yêu sẽ nhìn lại bản thân mình, ai ngờ, Lý Yêu Yêu lại nhìn sang một soái ca tóc nâu đang chậm rãi thả bước qua.

Tô Di cười đầy u ám mà bước lên trước, vứt khăn mặt vừa mới lau người xong xuống mặt Lý Yêu Yêu: “Anh đang nhìn cái gì?”

Lý Yêu Yêu lấy khăn mặt ra, cuối cùng chú ý tới Tô Di đã quay về bên cạnh hắn, ánh mắt không tự chủ mà dời xuống dưới hạ thân anh, hừ một tiếng nói: “Nhỏ thật…”

Tô Di giận đến thiếu chút nữa thổ huyết: “Anh! Anh tưởng của anh to lắm à! Anh nhìn người ta đi, đó, đó mới là.. là đàn ông!” Anh tiện tay chỉ một anh chàng da đen đi ngang qua. (Đàn ông: Nam Nhân)

Anh chàng da đen nghe thấy vậy quay đầu cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, dùng tiếng Trung khó nghe nói: “Xưn chào, xao nị biếc tên tiếng Chung của ngộ là Nam Nhân?”

Lý Yêu Yêu tức giận liếc mắt: “Này! Vợ chồng lục đục, cảnh cáo chú đừng quấy rối!”

Tô Di xấu hổ cúi đầu không dám nói lời nào.

Anh chàng da đen nhún nhún vai, bỏ đi.

Lý Yêu Yêu giận tím mặt, nắm tay Tô Di ấn vào quần mình: “Em dám chê ông đây nhỏ?! Là ai bị ông đây làm con mẹ nó kêu cha gọi mẹ xin tha thứ?!”

Tô Di mắc cỡ đỏ bừng mặt, giãy mấy cái mà không cựa ra được, cảm thấy vật kia dưới tay mình dần dần lớn lên, biết rõ tính Lý Yêu Yêu chẳng phân biệt nặng nhẹ nên cũng không dám động đậy nữa, không ngừng xin lượng thứ: “Không không, anh không nhỏ chút nào!”

Lý Yêu Yêu trừng mắt, Tô Di nói: “Thật đó. To hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là phải phù hợp!”

Lý Yêu Yêu hừ hừ hai tiếng, đang định buông tay anh ra, lại thấy sai sai, tiếp tục cả giận nói: “Mặc kệ có phù hợp hay không, ông đây cũng không nhỏ! Cậu em của ông đây to thế này, ai dùng thì người ấy biết!”

Tô Di dở khóc dở cười: “Đúng đúng, em dùng qua em biết. Anh là thần côn đệ nhất thiên hạ!” (Côn: gậy)

Lúc này Lý Yêu Yêu mới tạm hài lòng buông tay anh ra, từ từ nói: “Nói thế cũng không phải. Cơ mà sao em có thể so sánh anh với cái tên da đen kia được! Cái mông vàng của em chỉ có thể chịu con chim vàng của ông đây thôi!”

Tô Di khóc không ra nước mắt: Là ai so sánh anh với người da trắng trước chứ?! Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn vâng lời mà làm lành: “Vâng vâng vâng, anh là Dương Quá, là thần điểu đại hiệp một tay!” (Điểu: chim; Tô Di nói lái từ Điêu)

Mặt Lý Yêu Yêu có vẻ tiểu nhân đắc chí: “Em chờ tối nay anh đây thể hiện bản sắc phái mạnh trên giường đi!”

Ở ngoài bãi biển cho tới trưa, buổi chiều cả nhà chia ra ngồi kayak[1] đi tham quan, buổi tối lại xem biểu diễn múa bụng địa phương, lúc này mới mệt mỏi quay trở lại biệt thự.

Hôm nay đi vô cùng mệt mỏi, hiếm khi Lý Yêu Yêu không giày vò Tô Di, gọi điện thoại vấn an Nam Cung Cẩu Thặng rồi rửa mặt đi ngủ sớm.

Cứ như vậy mà qua một ngày nữa, ở Trung Quốc đã tới ngày 30 âm lịch, buổi trưa Tô Bác Hoa và bà Tô cùng mọi người bận rộn chuẩn bị ở phòng bếp, cùng nhau nấu ăn làm cơm tất niên, những người không thể giúp thì ngồi trong phòng xem chương trình mừng xuân.

Tô Di đang ngồi nhặt rau ở sảnh, đột nhiên Lý Yêu Yêu đi xuống lầu, ra vẻ thần bí mà ngoắc tay với anh: “Cục cưng, lên đây.”

Tô Di tò mò bỏ vật trong tay xuống tới gần hỏi: “Chuyện gì?”

Lý Yêu Yêu kéo anh lên lầu: “Theo anh về phòng, anh có cái này tặng em.”

Tô Di không hiểu gì bị hắn kéo lên tầng, “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị hắn khóa lại.

Tay trái của Lý Yêu Yêu treo trước ngực, tay phải nâng sau gáy một chân co lại, thể hiện đường cong hình chữ S đầy quyến rũ: “Thích không?”

Tô Di ngẩn người mất mấy giây: “Thích cái gì?”

Lý Yêu Yêu nhướn mày: “Thích anh không?”

Tô Di lại sửng sốt thêm vài giây nữa, phì cười một tiếng: “Cái mà anh muốn tặng em.. chính là anh sao?”

Lý Yêu Yêu giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, vội vã mà nói: “Mau cởi, mau cởi đi, giờ ở Trung Quốc đang là 11h45′ đêm giao thừa, anh muốn dùng dịch tinh dương của anh làm quà tặng em! Đảm bảo anh tặng sớm nhất!”

Tô Di cảm thấy bất đắc dĩ: “Đừng lộn xộn, em còn phải giúp nấu ăn…”

Lý Yêu Yêu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh nghiêm túc mà.”

Tô Di nghi ngờ nhìn hắn, xác nhận ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc thì lại càng bất đắc dĩ hơn: “Để tối đi.. Em hứa hôm nay không nhận quà, để tối nay cho anh tặng quà đầu tiên được không?”

Lý Yêu Yêu ngoảnh mặt làm ngơ, xông lên kéo quần anh xuống: “Nhanh thôi mà! Anh hứa đấy! Sang năm mới anh cho em đi xuống luôn!”

Tô Di sợ ảnh hưởng tới cánh tay bó bột của hắn nên không dám kiên trì, cuối cùng vẫn ỡm ờ bị hắn cởi quần ra, đành phải khóc không ra nước mắt mà nói: “Thế anh.. nhanh lên một chút!”

Lý Yêu Yêu giơ tay xin thề: “Chúng ta tốc chiến tốc thắng!”

Thế là hắn làm công tác mở rộng qua loa mất hai phút, Tô Di không kịp chờ mà thúc giục: “Được rồi đấy, anh nằm xuống đi.”

Lý Yêu Yêu vội cởi quần, nhảy cẫng lên trên giường: “Oh yeah! Vợ yêu, nhanh! Nhanh lên!”

Tô Di cắn răng ngồi lên trên người Lý Yêu Yêu, nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn, thực sự là cắn răng nuốt máu vào trong bụng: Sao mình lại vớ phải cái tên dở hơi này chứ? Chắc kiếp trước mình nợ hắn nhiều lắm!!

Tô Di không dám lâu la, dùng tốc độ nhanh nhất mà lên xuống, chốc lát sau bắp chân rút gân, anh liền chuyển sang quỳ gối làm, nơi ngậm vật kia đung trái đưa phải, đợi bắp chân khôi phục lại bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

Lý Yêu Yêu thoải mái hừ hừ vài tiếng, nắm đồng hồ thở dốc: “Vợ yêu đừng vội, chúng ta còn năm phút nữa!”

Tô Di đâu để ý tới hắn, ngón tay xoa bóp ngực hắn, lại cúi đầu liếm vành tai hắn, dùng tất cả thủ pháp ve vãn.

Lý Yêu Yêu thoải mái kêu to, chốc lát sau không biết đã ném đồng hồ đi đâu rồi, hét rống lên: “Vợ yêu, tiếp tục đi! Làm tốt lắm!”

Lúc thì Tô Di làm rất nhanh, lúc thì biên độ chậm lại, run như lên cơn động kinh, thiếu chút nữa bị ho suyễn.

TV ở dưới nhà truyền tới tiếng MC đài trung ương: “Chúng ta cùng đếm ngược cho năm mới… Mười.. chín..”

Mồ hôi Lý Yêu Yêu tuôn như mưa, hai mắt thất thần: “Ohh…”

“Sáu.. năm…”

Lý Yêu Yêu: “Chờ một chút! Dừng một chút!”

“Ba… hai…”

“A!!!!!” Lý Yêu Yêu bắn rồi.. bắn rồi………….

“Một… không! Chúc mừng năm mới!”

Lý Yêu Yêu, Tô Di: “………”

Lòng tự trọng của đồng chí Lý Yêu Yêu chịu đả kích chưa từng có, giận tím mặt: “Em! Tại em cả!”

Cả người Tô Di run lên, vùi mặt vào trong chăn, cười đến run rẩy.

Lý Yêu Yêu tức đến sùi bọt mép: “Tại em mà ra cả! Em em em, em cắn chặt như thế làm gì! Em, em, em làm nhanh như thế làm gì! Em! Em!!!”

Tô Di nín cười run giọng nói: “Đều~~~ là lỗi~~~ của em.”

“Hừ!” Hiếm có dịp da mặt dày như tường thành của Lý Yêu Yêu đỏ lên, lấy gối che kín mặt, cả giận nói: “Mau biến đi biến đi! Anh không muốn nhìn thấy em nữa!!”

Ở bên kia đại dương.

Dư Ngư và Xa Xà ngồi xổm trên quảng trường bắn pháo hoa, pháo nổ bùm bùm đến là đinh tai nhức óc.

Dư Ngư nhéo tai Xa Xà hét lớn: “Lão Xà! Năm mới rồi! Năm mới vui vẻ!”

Xa Xà mặt không đổi sắc gật đầu, dùng khẩu hình nói, năm mới vui vẻ.

Dư Ngư không cam lòng mà liếm môi, nhéo tai Xa Xà tiếp tục rống: “Ông có lời nào muốn nói với tôi không?!”

Xa Xà nhìn anh một cái, suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Thân thể khỏe mạnh!”

Dư Ngư hít sâu một hơi, ra chiêu sư tử rống: “Lão Xà! Ngày đẹp thế này! Ông có muốn thẳng thắn thừa nhận mấy năm qua ông đơn phương không?!”

Vẻ mặt Xa Xà hờ hững: “Cái gì?”

Dư Ngư dán môi vào lỗ tai Xa Xà, giọng nhỏ dần: “Không thì, ông thừa nhận yêu thầm tôi đi, nể tình huynh đệ chúng ta, tôi sẽ gắng gượng ở với ông mấy ngày!”

Tiếng pháo tan dần, những đóa hoa cuối cùng nở rực rỡ trên bầu trời đêm.

Xa Xà hờ hững đứng lên, vỗ vỗ vai anh: “Năm mới rồi, nên đi chữa bệnh tương tư đi!”

Dư Ngư: “……….”

Pháo hoa rực rỡ dần tàn lụi ở phía chân trời.

Cũng trong thành phố đó.

Kiều Du và Cẩu Thặng ăn cơm tất niên hai người không quá phong phú náo nhiệt nhưng lại vô cùng ấm áp, sóng vai nhau ngồi trên giường xem chương trình mừng năm mới.

Kiều Du là người phía nam, những tiểu phẩm miền bắc anh nghe một câu cũng không hiểu, nhưng tiết mục ca nhạc nhảy múa anh lại không có hứng thú, vì vậy chốc lát sau đã ngáp ngắn ngáp dài.

Nam Cung Cẩu Thặng xem hay không cũng được, thấy Kiều Du như vậy liền hiểu ý mà tắt TV đi: “Buồn ngủ à?”

Kiều Du ghé tới gần ngực gã, khẽ nói: “Cảm ơn anh đã đón năm mới cùng em…”

Nam Cung Cẩu Thặng sửng sốt, thuận thế ôm lấy anh.

Kiều Du cười đến cô đơn: “Từ sau khi bà nội qua đời, em đều đón năm mới một mình…” Tuy anh từng qua lại với những người đàn ông khác, nhưng làm gì có ai chịu bỏ gia đình sang một bên mà đến với anh?

Nam Cung Cẩu Thặng vuốt vuốt tóc anh, nghĩ lúc này mình chỉ cần nghe, không cần nói.

Kiều Du thở một hơi dài: “Thật ra trước đây em không xem mấy chương trình mừng xuân, nhìn người ta vui vẻ, trong lòng mình lại càng thấy khó chịu. Nếu không phải hằng năm bên ngoài luôn bắn pháo hoa, có khi qua năm mới hay chưa em cũng không biết.” Có rất nhiều năm, Kiều Du tắt điện thoại di động, sợ có ai vô tâm gửi tin nhắn chúc phúc nhắc anh đây là một ngày quan trọng tới nhường nào. Mà đây, lại là một sự thật tàn khốc tới cỡ nào. Mãi đến sau này anh thích Tô Di mới bắt đầu mở di động ra chờ tin nhắn. Tin nhắn của Tô Di không màu mè, chỉ một câu vô cùng đơn giản chúc mừng năm mới, nhưng trên đầu câu luôn là ba chữ “Anh Tiểu Kiều”, để Kiều Du biết tin nhắn này là thật lòng gửi đến anh.

Mà bây giờ, ngoài việc mong đợi một tin nhắn ra, anh còn mong có một người ấm áp bên cạnh nhiều hơn.

Kiều Du hít sâu một hơi, ngồi dậy nói: “Chúng ta làm tình đi.”

Nam Cung Cẩu Thặng sửng sốt: “Sao…?”

Nhìn Kiều Du khí thế thế kia, nhưng vừa nói xong lại dần dần mất tinh thần, cười khổ nói: “Em… em dùng tay được không? Dùng, dùng miệng cũng được…”

Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười lắc đầu, điều chỉnh tư thế một chút: “Giơ chân lên đi.” Nếu Kiều Du có ý định, Cẩu Thặng quyết định thử tiến thêm một bước.

Kiều Du hiểu ý gã, khẽ cắn môi, sợ hãi nói: “Ở chính diện được không? Để em nhìn anh.”

Cẩu Thặng gật đầu.

Gã đặt hai chân Kiều Du lên vai, để vật hơi ngẩng đầu của mình từ từ chen vào đùi Kiều Du.

Kiều Du căng thẳng nắm chặt chăn, hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt Nam Cung Cẩu Thặng, thể như sợ nếu không để ý người trước mặt sẽ biến thành một người xa lạ.

Cẩu Thặng dịu dàng an ủi hắn: “Đồng chí Tiểu Kiều, em biết anh là ai không?”

Kiều Du gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cẩu Thặng..”

Gã vừa làm với cậu em của Kiều Du, vừa chậm rãi di chuyển cậu em của mình, dùng khẩu âm Thiểm Tây nói, đồng chí Tiểu Kiều này, em có nhớ lần đầu tiên em gặp anh là khi nào không?”

Kiều Du biết gã đang muốn giúp mình phân tán sự chú ý, liền cố gắng phối hợp, quên đi chuyện mình đang làm: “À.. Ở Như Gia Trang Bảo Kê, lúc đó đội khảo cổ bọn em đang đào cổ mộ của Ngư bá..”

Nam Cung Cẩu Thặng cười nói: “Sai rồi, trước đó nữa.”

Kiều Du hồi tưởng một lúc lâu, nghi hoặc hỏi: “Là khi nào vậy?”

Cẩu Thặng nói, lúc còn bé nhà em có mời người coi số mạng tới cho em không?

Kiều Du suy tư hồi lâu, hoảng hốt nói: “Bà nội em nói, lúc em ba tuổi có mời thầy bói về xem tướng số cho em..” Anh vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Cẩu Thặng: “Đừng nói là anh nhé?!”

Cẩu Thặng cười nói, không được sao?

Nếu là người khác thì, Kiều Du còn không tin, nhưng nếu là Nam Cung Cẩu Thặng…

Anh sững sờ nói: “Em.. mệnh phạm cô gia, trường thọ vô phúc thật sao?”

What the..?! Nam Cung Cẩu Thặng bịa chuyện lại đụng trúng nỗi đau, không khỏi thầm mắng trong lòng: Thằng cha nào không có đạo đức nghề nghiệp vậy, sao không nói mấy lời dễ nghe?! Con mẹ nó còn trả tiền mời về?! Cái loại chết tiệt này sớm muộn gì cũng chết đói!

Gã cười gượng nói: “Bà nội đùa em đó. Em là trường thọ vãn đát chi tương, sống qua ba đại khảm nhân sinh thì tốt rồi.”

Qua hồi lâu, Kiều Du mới cảm thấy không ổn: “Không đúng, rốt cuộc năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Cẩu Thặng nhún vai: “Anh là tinh quân hạ phàm, không thể nói được.”

Kiều Du không khỏi nở nụ cười. Lời này của gã đương nhiên anh không tin. Nhưng anh lại không cảm thấy Nam Cung Cẩu Thặng đang gạt mình, mà coi đây là phương thức biểu đạt hài hước của gã.

Phương pháp này của Nam Cung Cẩu Thặng rất hiệu quả, tuy rằng bởi vì phân tán sự chú ý mà giảm bớt khoái cảm, nhưng Kiều Du quen rồi cũng dần dần thả lỏng mà phối hợp, cuối cùng ngón tay của Nam Cung Cẩu Thặng cũng chiếm được căn cứ.

Xong xuôi, Cẩu Thặng ôm tình nhân bé bỏng của mình, thầm nghĩ: Cứ tiến hành theo tuần tự này, chẳng bao lâu nữa là có thể bắt được đồng chí Tiểu Kiều!""

Kayak là một chiếc thuyền tương đối nhỏ và hẹp, được điều khiển hoàn toàn bằng sức người, thiết kế chủ yếu để được tự đẩy bằng mái chèo tay. Kayak truyền thống có một boong và một hoặc nhiều buồng lái, mỗi chỗ ngồi một tay chèo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui