Khi ảo ảnh biến mất, Mạnh Kiều phát hiện mình đã chạy đến bờ sông tối om, nước sông đã thấm ướt vào đế giày của cô. Mạnh Kiều nắm chặt tay thành nắm đấm, dùng hết sức lực chạy về phía thôn trang. Cô còn trẻ, cô không muốn bị quỷ nước tóm đi đâu!
Khi Mạnh Kiều chạy đến đầu thôn, Nghiêm Mục cũng đang chạy tới.
Anh phát hiện ra ảo ảnh sớm hơn Mạnh Kiều, nguyên nhân rất đơn giản. Mạnh Kiều sẽ không bao giờ đi song song với Hạ Tinh Thần mà bỏ rơi anh ở phía sau. Đây là chi tiết nhỏ mà người đàn ông trưởng thành đang yêu phát hiện ra. Quả nhiên, anh vừa thử một cái, ảo ảnh đã bị phá vỡ.
Trong ảo ảnh, nó không giết người là vì nó không có năng lực đó, cho nên khi Nghiêm Mục lao tới bờ sông, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng lảo đảo của Mạnh Kiều.
Hai người ôm chặt nhau trong bóng tối, sau đó quay lại tìm San San và Hạ Tinh Thần.
Lúc này San San và Hạ Tinh Thần đều đã rơi vào ảo ảnh giống hệt nhau.
San San nắm lấy tay Mạnh Kiều nhưng phát hiện lòng bàn tay của chị gái mình rất lạnh, ướt nhẹp nước: "Chị, chị không sao chứ? Sao chị đổ mồ hôi nhiều thế?"
Mạnh Kiều không nói gì, sắc mặt tái nhợt tiếp tục đi về phía trước, cô nắm chặt tay San San, làm cô bé đau đớn. San San ngẩng đầu nhìn cô mới phát hiện khuôn mặt của chị gái mình u ám vô cùng đáng sợ, giống như một người chết đuối ngâm trong nước.
Cô bé quay lại nhìn Nghiêm Mục, trên môi Nghiêm Mục đang nở nụ cười quái gở, chỉ có Hạ Tinh Thần ở bên cạnh anh dường như không nhận ra.
"San San, sao vậy?" Hạ Tinh Thần hỏi: "Khó chịu chỗ nào sao? Hay là do chưa ăn tối?"
San San thấp thỏm lẩm bẩm: "Anh Tinh Thần..."
"Sao vậy?" Hạ Tinh Thần đi tới.
San San đưa tay ra, chủ động ôm Hạ Tinh Thần, lòng bàn tay của Hạ Tinh Thần rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với Mạnh Kiều.
San San bỗng đẩy tay Mạnh Kiều ra, kéo Hạ Tinh Thần bỏ chạy, hét lên: "Bọn họ không phải chị em! Họ là quỷ đó! Chạy nhanh đi!"
Biểu cảm trên khuôn mặt của “Mạnh Kiều” và “Nghiêm Mục” hơi thay đổi, miệng như bị kẹt đĩa, cười khúc khích không ngừng, giống như hai con rối hung dữ lao về phía San San và Hạ Tinh Thần.
San San hét toáng lên, chỉ vào hai người, đột nhiên, cơ thể “Nghiêm Mục” bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng theo bộ quần áo cotton của anh, mùi mùn cưa cháy và đốm lửa nhỏ tràn ngập trong không khí.
Khi San San lấy lại tinh thần, mọi thứ xung quanh cô bé đã thay đổi —— hai người vẫn đứng cạnh giếng cổ, không di chuyển một bước.
Sau đó Hạ Tinh Thần mới ý thức được, sắc mặt tái nhợt, môi run run: "Vừa rồi là ảo giác? Là ảo giác!"
San San cũng rất sợ hãi: "Đi mau đi, mau trở về!"
"Lộp bộp."
Bầu trời tối đen không biết đã bị mây đen che phủ từ lúc nào, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, Hạ Tinh Thần kéo San San lại: "Đi mau, ai đó?"
Bên kia, Mạnh Kiều đang mò mẫm đi về phía giếng cổ, không ngờ còn chưa tới nơi, trời đã đổ mưa. Nghiêm Mục tìm thấy một cái ô, Mạnh Kiều cầm ô hét lớn, nhưng không có ai trả lời. Mưa càng lúc càng nặng hạt, dần hình thành những vũng nước trên nền đất gồ ghề, nước mưa soi bóng những ngôi nhà im lìm xung quanh.
Cơn mưa vốn lâm râm đã trở nên xối xả, Mạnh Kiều bước qua vũng nước, bỗng nhiên Nghiêm Mục nhìn thấy một bóng người màu đỏ lóe lên trong vũng nước dưới chân cô.
Một cô dâu mặc váy đỏ tươi cười trong vũng nước, đôi bàn tay bầm đen tái nhợt vươn ra khỏi mặt nước, toan nắm lấy mắt cá chân của cô gái.
"Mạnh Kiều!"
“Hả?” Mạnh Kiều sửng sốt, giẫm một cái, đạp cái tay về lại trong mặt nước. Cô sửng sốt, lại cảm thấy dưới chân có gì mềm mềm, đang định quay người lại, thì Nghiêm Mục đã khẽ động đậy ngón tay. Một cơn gió thoảng qua mắt cá chân của cô, vũng nước nhỏ biến thành một tấm thép dày! Nghiêm Mục đội mưa chạy tới: “Đừng chạm vào vũng nước này.”
Mạnh Kiều nhấc chân lên: "Vừa rồi sao thế?"
“Em đạp cô ta vào trong lại rồi.”
Mạnh Kiều:...
Tiếng mưa át đi tiếng la hét của hai người, nhưng San San cũng may mắn, gặp được Mạnh Kiều đang tìm mình trên đường về. San San đang ngồi trên vai Hạ Tinh Thần, trên chân cô bé đầy những dấu tay xanh xanh. Vừa gặp được Mạnh Kiều, cô bé sững người, kêu thử mấy tiếng. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì òa khóc ——.
“Đừng khóc, về nhà trước đã!” Mạnh Kiều cầm ô che cho Hạ Tinh Thần và San San, bốn người đi nhanh trong mưa.
Không ai nói gì.
Ánh đèn trong nhà chiếu sáng làn mưa đang rơi, Mạnh Kiều mơ hồ nhìn thấy một cô dâu đội khăn trùm đầu màu đỏ đang ngồi trong từng hạt mưa, đôi môi đỏ mọng mỉm cười với họ.
Nghiêm Mục đi cuối bảo vệ Mạnh Kiều, khi anh bước vào nhà, đột nhiên dừng lại, một đôi tay trắng bệch từ trong nước vươn ra kéo chân anh, một cô dâu chậm rãi bò ra khỏi vũng nước chỉ rộng nửa mét.
“Đi vào đi!” Mạnh Kiều đẩy Hạ Tinh Thần và San San vào trong, quay người kéo Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục nghiêm mặt nói: "Trở về!"
Mạnh Kiều cúi đầu nhìn xuống, thấy tất cả các vũng nước đều là cô dâu đang cười toe toét!
"Mẹ nó!" Cô chửi thề một tiếng rồi đá cái nệm màu nâu ra khỏi phòng, khiến nước bắn tung tóe. Cái nệm biến thành một cây cầu, rơi thẳng xuống chân Nghiêm Mục. Nghiêm Mục trở nên hung ác, chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai, vũng nước nữ quỷ kia bò ra trong nháy mắt biến thành thép, nữ quỷ bị gãy ở thắt lưng, biến thành nửa người.
Nghiêm Mục giẫm lên đệm nhảy vào nhà, Mạnh Kiều đỡ được bóng người đang chạy tới, cả hai cùng ngã vào trong nhà.
Trong sân, cô dâu mặc phục sức đỏ tươi cười vặn vẹo, đầu ngón tay trắng bệch là móng tay đỏ tươi, móng tay cào trên sàn nhà phát ra tiếng ken két.
San San nhìn thẳng vào nữ quỷ trước mặt, trong phút chốc không còn sợ gì nữa, kẻ làm tổn thương chị gái và anh rể cô bé đều phải chết! Trong đôi mắt nhuốm đầy mồ hôi và nước mắt của cô bé nổi lên ngọn lửa cháy rực, cô bé hét lớn một tiếng. Quần áo cô dâu bắt đầu cháy xém dần dần, kèm theo tiếng rống thê lương của nữ quỷ.
Đây không phải là một đêm yên bình.
Mọi người đóng cửa lại, Hạ Tinh Thần nấu một nồi nước thuốc. Nếu không phải bên ngoài trời đang mưa, Mạnh Kiều đã thò đầu ra ngoài hít thở không khí trong lành, Hạ Tinh Thần không quan tâm mọi người có bị thương hay không, múc cho mỗi người một chén: "Có bệnh hay không cũng qua uống một miếng đi.”
Mạnh Kiều nhìn chén nước thuốc xanh sền sệt: "Ừm... Tôi vô cùng, vô cùng không muốn uống... có được không? Tôi thấy món cá đù chiên hôm nay khá ngon, không muốn ói nó ra."
San San dứt khoát bưng chén lên uống cạn, còn ợ một cái.
Mạnh Kiều:...
“Em thích uống thật à?” Mạnh Kiều hỏi.
San San bĩu môi, buồn bã nói: "Lúc làm nhiệm vụ, mỗi khi đói bụng, anh Tinh Thần sẽ nấu cho em uống, vị mỗi lần đều khác nhau, nên không ngán."
Mạnh Kiều ôm đầu: "A —— chị không muốn uống đâu —— Thứ này còn kích thích đau đớn hơn là nữ quỷ nữa!"
Cô đã bị thứ này giày vò không ít.
Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều, thấy trên người cô quả thực không có vết thương nào, bèn uống giúp Mạnh Kiều. Mạnh Kiều cười vui vẻ, không khỏi cảm thán: "Thầy Nghiêm thật là tốt."
"Ừm."
Mấy người chưa tỉnh hồn bắt đầu cởi quần áo, vắt nước trong quần áo rồi phơi khô, San San còn dùng lửa hơ khô chăn bông ẩm ướt, làm chăn bông ấm áp dễ chịu.
Mạnh Kiều nhìn bộ dáng nghiêm túc của em gái, đột nhiên thật lòng hỏi: "San San, em biết phun lửa không?"
San San dừng động tác, bất đắc dĩ nói: “Chị, em không phải người diễn xiếc, không biết phun lửa.”
Mạnh Kiều: "Ồ..."
Một lúc sau, cô lại hỏi Hạ Tinh Thần: “Ngoài cái nồi đó ra, cậu còn có thứ gì khác không?”
"Không..." Hạ Tinh Thần lắc đầu.
“Ồ, vậy thì cậu thực sự chẳng tiến bộ gì cả…”
Nghiêm Mục thấy Mạnh Kiều chán nản thì tìm cái gì đó để nói: "Sao em không mở cửa nhìn xem?"
Được sự cho phép của bạn trai, Mạnh Kiều nhảy xuống giường mở cửa ra, bên ngoài yên tĩnh, không có nữ quỷ nửa người, cô cau mày, vỗ đầu nói: "Xong rồi, xong rồi, lúc đó em nên kéo nữ quỷ đó vào trong luôn, lỡ đâu em có thể tìm ra được gì đó thì sao? Vừa hoảng một cái là quên béng.”
San San nằm dài trên giường, "Chị... Sao em cảm thấy theo anh chị mệt thật đó… Chị còn muốn cho quỷ vào..."
Mạnh Kiều không ngừng cười nói: "Đây gọi là thầy nghiêm sinh ra trò giỏi đúng không, Nghiêm Mục?"
Nghiêm Mục hỏi ngược lại: “Anh nghiêm khắc với em lắm à?”
Tinh thần buôn chuyện của San San bùng lên, cô bé nằm trên giường nhìn Mạnh Kiều: "Chị, anh Nghiêm Mục rất hung dữ sao? Sao lúc đầu hai người gặp được nhau vậy? Có tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân gì đó không?"
Mạnh Kiều: Hay lắm, câu hỏi này giống hệt những gì Hạ Linh đã hỏi lúc đó.
Mạnh Kiều quyết định không trả lời!
Nghiêm Mục bật cười.
Mặc dù đêm đó trời mưa nhưng hệ thống dường như đã nghe thấy lời cầu khẩn của Mạnh Kiều nên chỉ hơi lạnh, San San ngủ ở trong cùng, mà Nghiêm Mục vì Mạnh Kiều đã đá cái nệm ra ngoài nên thuận lý thành chương ngủ cùng với bạn gái. Cái giường này quá nhỏ, Mạnh Kiều không thể chen chúc với San San được, nên nửa người trên dán sát vào lồng ngực Nghiêm Mục, ngay cả đầu cũng vùi vào vai anh.
Chỉ có mình Hạ Tinh Thần ngủ dưới đất: Một nhà ba người, chỉ có mình tôi là thừa thãi...
Ba người đều đã mệt muốn chết, lúc trên thuyền bọn họ hoàn toàn ngủ không ngon, nên ăn ý mặc kệ tiếng rít và tiếng móng tay cào vào cửa liên tục vang lên, chìm vào mộng đẹp. Chỉ có Nghiêm Mục dịu dàng hôn lên tóc Mạnh Kiều, kéo chăn đắp lên vai cô.
Mạnh Kiều lẩm bẩm: "Đừng giày vò em nữa… Mau ngủ đi..."
Bàn tay của Nghiêm Mục lướt qua lưng cô gái, cuối cùng đặt lên eo cô, nhiệt độ cơ thể của Mạnh Kiều khá thấp, ôm lấy Nghiêm Mục ấm áp rất thoải mái, vì vậy cô cọ cọ khiến cả người Nghiêm Mục như bốc cháy. Anh cắn nhẹ xuống cổ cô gái một cái, nghe thấy tiếng rên rỉ mơ màng của cô, cơ thể cũng run rẩy, mới hài lòng nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai vào nhiệm vụ, số lượng người chơi đã giảm từ ba mươi xuống còn hai mươi ba người.
Ngày hôm sau Mạnh Kiều tỉnh dậy, phát hiện toàn thân mình dán sát vào người Nghiêm Mục, cô vẫn nằm trong lòng anh, San San đã dậy từ lâu, đang nằm trong chăn cười khúc khích: “Cảnh này thú vị hơn phim thần tượng nhiều.”
“Chị em có cái gì tốt mà nhìn!” Mạnh Kiều chui vào trong chăn, xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình.
San San nghiêm túc nói: “Bởi vì tiêu chuẩn như vậy, phim truyền hình chắc chắn sẽ không vượt qua được kiểm duyệt!”
Lời của hổ sói.
Xem ra trẻ em vẫn cần được giáo dục từ nhỏ.
San San lại hỏi: “Vậy bây giờ chị đã có em bé chưa?”
Mạnh Kiều: Ai đó mau tới cứu tôi với...!!