Thế giới hiện thực.
Người ở bệnh viện ít đi một nửa.
Trên màn hình lớn, nhân số giảm bớt đến bốn phần năm ban đầu.
Đây là cơ chế của hệ thống, dân cư trên địa cầu đang không ngừng giảm bớt. Người có thể sống sót, điểm tích lũy xếp hạng cao mới có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới. Đợt xếp hạng điểm tích lũy lần hai nhanh chóng bắt đầu, người xếp hạng điểm tích lũy nằm trong số 20% cuối bảng sẽ hóa thành bột phấn màu đen. Cuối cùng mọi người nghênh đón thế giới điểm tích lũy lần thứ ba.
Mạnh Kiều chán muốn chết dựa vào vách tường bệnh viện lạnh băng, ngậm điếu thuốc. Ban ngày Nghiêm Mục tiến hành huấn luyện thể năng cho Hạ Tinh Thần và San San, mà buổi tối anh nghiên cứu quan hệ giữa động đất và thế giới song song. Anh cảm thấy tất cả những việc xảy ra đều có liên hệ mắt xích với nhau, ảnh hưởng đến nhau. Cho dù là thế giới song song hay là nhiệm vụ phó bản thì có lẽ đều có liên hệ tất yếu sâu xa với nhau.
Không biết bên thế giới song song thế nào?
Năng lực của Tương Liễu càng ngày càng thấp, rất nhanh người ở thế giới song song sẽ không chịu khống chế nữa. Ký ức vốn có ập đến, làm thế giới càng thêm hỗn loạn. Mạnh Kiều nhìn con số lấp lánh nhấp nháy trên màn hình lớn. Sau khi chết cuối cùng con người sẽ biến thành một bộ phận của con số này, không còn ai nhớ đến nữa.
Thành phố Giang Kinh tràn ngập cảm giác Steampunk(*), màn hình màu trắng, đường phố trống trải đổ tuyết, quảng trường yên tĩnh không người và tiếng hét thỉnh thoảng phát ra.
(*) Phong cách Steampunk là một nhánh của thể loại khoa học giả tưởng hay khoa học huyền bí kết hợp với phong cách công nghệ lấy ý tưởng từ máy móc chạy bằng hơi nước thế kỷ 19.
Mà cuộc sống của Mạnh Kiều coi như khá an ổn.
Mãi đến một ngày trung tuần tháng 12.
Mạnh Kiều đang ngồi trên sân thượng ăn ngô đóng hộp, hơi lạnh trung hoà nước đường ngọt ngấy của đồ hộp. Cô ăn một muỗng, San San ăn một muỗng, hai người ăn vui vẻ vô cùng.
Đột nhiên, tường bệnh viện hơi đong đưa.
Cô đã sớm quen với động đất nên nghiêng đầu oán giận với Nghiêm Mục: “Sao lại động đất?”
“Từ năm tháng trước, tần suất động đất càng ngày càng nhiều, hiện tại càng ngày càng thường xuyên.” Nghiêm Mục mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen. Áo khoác phác hoạ dáng người cao lớn như một sĩ quan Đức uy phong lẫm liệt.
Mạnh Kiều xoa khuôn mặt bị lạnh đến đỏ ửng: “Quá lạnh, về phòng đi! Nếu sau này không có hệ thống sưởi, em kiến nghị hủy diệt luôn đi. Hoặc là chúng ta đến hải đảo thôi, mỗi ngày biển rộng cát trắng cũng không tồi, có thể thoải mái ngày nào hay ngày đấy.”
“Chị, chị chơi trong nước chưa đủ à?” San San hỏi: “Bình quân mỗi ngày ở thôn Vạn Hà chúng ta bị ướt một lần. Em cảm thấy chị bị ngâm tới sắp nở ra rồi. May mà chị không trang điểm, chứ không có khi càng đáng sợ.” Ở trong nhiệm vụ, cô bé trưởng thành rất nhanh, trong vui đùa cũng có sự chín chắn không hợp tuổi.
Mạnh Kiều chọc vào trán San San: “Lời của người lớn, đừng học.”
Cô quay đầu nhìn Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần: “Ai dạy con bé? Đánh chết hai người bây giờ!”
Hạ Tinh Thần xua tay: “Chị, không phải! Dù sao cũng không phải em!”
Mạnh Kiều lườm Nghiêm Mục, đứng phắt dậy.
Đột nhiên.
“Keng keng keng… keng keng keng…”
Mạnh Kiều vội kéo San San lại: “Tiếng gì thế?”
San San không nghe thấy: “Chị?”
Nghiêm Mục lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, nhạc nền đồng thời vang lên trong đầu hai người!
Âm thanh kia như tiếng bước chân từ giày thép nặng nề, đang sải bước về phía bọn họ. Mạnh Kiều từ sân thượng nhìn xuống, ở cửa bệnh viện tụ tập hơn mười người mặc áo choàng màu đen. Bọn chúng ngâm xướng ca khúc quen thuộc, sau đó vững bước đi vào bệnh viện.
Là Giáo Hội.
Là Giáo Hội của thế giới song song!
Mạnh Kiều nhanh chóng quyết định rời đi từ đường thoát hiểm của bệnh viện. Nhưng mà giây tiếp theo, một Giáo Sứ nhún người bay lên trời, vọt thẳng lên tầng năm của bệnh viện, nhìn bốn người như hổ rình mồi.
Dao nhỏ của Nghiêm Mục rời tay bay đi, Giáo Sứ đột nhiên nâng cánh tay lên, trên cánh tay khuếch tán thành một tấm chắn lớn hình tròn, chặn dao nhỏ đang bay nhanh đến!
“Keng!”
Tiếng đập trong trẻo vang lên.
Mạnh Kiều kéo San San lùi ra phía sau một bước, ai ngờ lại có Giáo Sứ leo dọc theo vách tường ngoài bệnh viện như con nhện bốn chân, đứng đối diện với cô. Đây không phải người chết, thiên phú của Mạnh Kiều có vẻ thành trứng chọi đá.
San San hô to một tiếng, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm vào Giáo Sứ áo đen kia, trong giây lát áo choàng bị bén lửa, ngọn lửa mạnh mẽ bao vây lấy thân thể Giáo Sứ, gã kêu thảm thiết.
Bên Nghiêm Mục, ngón tay anh hơi dùng sức, tấm bọt nhựa mà Giáo Sứ giẫm dưới chân lập tức dựng đứng, tấm bọt biển biến thành thép căng ra chọc thẳng vào bàn chân gã ta, xuyên qua thân thể còn chưa kịp phản ứng của gã!
Mà cùng lúc đó, dưới sân thượng, nhóm Giáo Sứ đã đột phá lớp bảo vệ của bệnh viện, chui lên trên tầng.
Mạnh Kiều cầm lấy một ống thép, chuẩn bị mở cửa chạy trốn, nhưng mà chỗ cửa cầu thang thoát hiểm đã truyền đến tiếng bước chân của nhóm Giáo Sứ. Nghiêm Mục nhanh chóng quyết định đóng cửa sắt, ngăn cách bốn người và Giáo Sứ trong cầu thang.
Nhóm Giáo Sứ bắt đầu đập cửa sắt đã bị đóng, San San nhìn về phía khung cửa, khung cửa kia cũng bắt đầu bị nung nóng biến thành màu đỏ cam! Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Giáo Sứ bị bỏng.
Nghiêm Mục lấy được đạo cụ từ chỗ Giáo Sứ vừa rồi - lò xo nhảy bật, còn lại ba lần có thể sử dụng. Anh nhìn độ cao dưới lầu, lại nhìn San San.
Người đàn ông không nói hai lời, dứt khoát bế Mạnh Kiều lên. Anh nhìn Hạ Tinh Thần, nói: “Tôi đi xuống trước, sau đó sẽ lên đón San San.”
Mạnh Kiều còn chưa kịp phản ứng, Hạ Tinh Thần đã ngầm hiểu, lập tức ôm nồi của mình chạy đến: “Cầm cái này xuống, tôi tự nhảy!”
Mạnh Kiều:?
Cảm giác rơi tự do làm trái tim đập tăng tốc. Cô nhắm mắt lại nắm chặt cổ áo của người đàn ông. Bên tai là tiếng gió gào thét, chờ Mạnh Kiều chóng mặt nhức đầu chạm chân xuống đất, Nghiêm Mục đã về lại sân thượng bế San San lên. Cửa sắt lung lay sắp đổ, giây tiếp theo bị nhóm Giáo Sứ mở ra. Giáo Sứ nhảy lên như châu chấu, chuẩn bị bắt lấy ba người đang muốn chạy trốn.
Hạ Tinh Thần nhắm ngay chỗ đất trống để phơi chăn trong bệnh viện. Cậu nhắm mắt lại nhảy theo Nghiêm Mục rồi thét chói tai ngã lên đống chăn nệm. Cho dù nệm mềm mại cũng không chịu nổi lực va chạm mạnh như vậy. Mạnh Kiều đỡ đầu Hạ Tinh Thần, rót cho cậu ấy nước thuốc trong nồi.
Tứ chi bị gãy nhanh chóng phục hồi như cũ, Hạ Tinh Thần run rẩy hai cái, choáng váng bò dậy.
Sự ăn ý của bốn người đã không cần bất kỳ lời nào để miêu tả.
Tất cả động tác liền mạch lưu loát.
Hạ Tinh Thần chỉ cần một ánh mắt của Nghiêm Mục đã hiểu cậu nên làm gì.
San San và Nghiêm Mục cũng phối hợp rất tốt.
Nhóm Giáo Sứ đứng ở sân thượng bệnh viện nhìn bốn người dưới lầu, đang chuẩn bị phát động công kích. Bỗng có hai dây tường vi từ sàn bệnh viện leo lên giống như thép xuyên qua cơ thể nhóm Giáo Sứ, húc người lên như một cây cột.
Lực lượng mạnh mẽ căn bản không cho người ta bất kỳ thời gian giãy giụa nào, cho dù có đạo cụ có thể khôi phục thân thể, nhưng bị dây leo chọc thủng thì chỉ có tử vong tuần hoàn!
Cổ họng Giáo Sứ phát ra tiếng rống giận. Bọn chúng ra sức dùng đạo cụ của mình ngăn cản dây leo, nhưng dây leo cứng cỏi mọc ra gai nhọn, chọc vào cánh tay và trái tim bọn chúng, xuyên qua thân thể bọn chúng, tạo thành đóa hoa tường vi tươi đẹp trên áo dài màu đen.
Bạch Mộ Nhiễm đã trở lại.
Nhưng mà, mặt đất bằng phẳng lại bắt đầu đong đưa kịch liệt, kiến trúc xung quanh bắt đầu vặn vẹo, dần dần dung hợp với kiến trúc của thế giới song song. Cách đó không xa nứt ra một khe hở màu đỏ tím, Mạnh Kiều thầm kêu không hay, bốn người tránh sau vách tường bệnh viện quan sát. Chỗ cái khe loáng thoáng có thể thấy hoa văn giáo đường màu sắc rực rỡ, còn có bóng dáng màu đỏ của một vị Giáo Chủ.
Trong ánh sáng lập lòe, trên đất trống sau lưng bốn người cũng xuất hiện một cái khe khác.
Hiện giờ, xung quanh bọn họ đều là Giáo Sứ muốn lấy tính mạng bọn họ.
Bốn người và toàn bộ bệnh viện đã bị bao vây.
Dây leo dựng lên từ đường nhựa, Mạnh Kiều ngẩng đầu thấy Bạch Mộ Nhiễm đứng ở sau cửa kính tầng hai nhìn chăm chú vào đám khách không mời mà đến có thực lực mạnh mẽ này.
Người chơi trong bệnh viện bị bừng tỉnh cũng rối rít lấy đạo cụ của mình gia nhập vào trận chiến. Không cần bất kỳ lời nói gì, chỉ nhìn dáng vẻ kỳ lạ của đám Giáo Sứ này thì cũng biết bọn chúng đến để cướp tính mạng mình!
Giáo Sứ phân công nhau đánh về phía bốn người Mạnh Kiều và bệnh viện. Giáo Sứ có nhiều đạo cụ hơn so với người chơi bình thường, thực lực cũng càng thêm mạnh mẽ. Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần không có bất kỳ năng lực công kích nào, chỉ có thể dựa vào San San và Nghiêm Mục không ngừng ngăn cản.
Đồng thời trong bệnh viện cũng truyền đến hàng loạt tiếng kêu sợ hãi, không nhìn cũng biết trong phòng đã triển khai trò chơi giết chóc tàn khốc.
Thép của Nghiêm Mục kết hợp lửa của San San làm nhiệt độ rét lạnh lập tức biến mất, sắt thép nóng đỏ chọc phá cơ thể Giáo Sứ dưới sự điều khiển linh hoạt của Nghiêm Mục giống một cái bàn ủi khắc vào làn da bọn chúng bốc lên khói trắng cuồn cuộn, trong không khí lan tràn mùi thịt nướng khét!
Nhưng mà, người Giáo Hội càng ngày càng nhiều.
Mạnh Kiều kéo Hạ Tinh Thần tránh ở góc tường hận bản thân không thể góp sức.
Giáo Sứ đánh xuyên tường sau lưng hai người, Mạnh Kiều lắc người chạy trốn. Trên lưng cô bị vũ khí sắc bén cào ra ba vệt, máu tươi lập tức nhuộm đỏ áo lông màu trắng.
Cô cắn răng lùi về phía sau, tay cầm côn sắt cản công kích từ khảm đao của Giáo Sứ.
“Chị!” San San hét to một tiếng. Cô bé vốn đã ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng thấy Mạnh Kiều bị thương thì mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.
Nghiêm Mục đá một tấm thép sang, cạnh nhọn sắc bén ngăn cản cánh tay Giáo Sứ đang chuẩn bị sử dụng đạo cụ.
Nửa cánh tay bị văng lên giữa không trung!
“Sao nhiều người như vậy!” Mạnh Kiều gia nhập chiến đấu. Trước mặt cô có năm người, sau lưng còn có mười người: “Bọn chúng điên rồi à! Có lẽ em nên bảo Bạch Thần bắt bọn chúng về!”
“Có khi cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc.” Nghiêm Mục chau mày, anh ngó thấy phía sau lưng Mạnh Kiều đổ máu.
“Không có việc gì.” Mạnh Kiều nói.
“… Rầm!”
Dây leo phá tan cửa kính bệnh viện, xuyên hai thi thể Giáo Sứ.
Ánh mắt Mạnh Kiều sáng lên, cũng không quan tâm được nhiều, hô to: “Cho tôi, đưa thi thể cho tôi, Bạch Mộ Nhiễm!”
Hai thi thể như là xâu thịt dê bị đưa xuống, quăng ở trước mặt Mạnh Kiều. Mạnh Kiều chạm tay vào thi thể, hốc mắt cô chảy máu giàn giụa!
“Mạnh Kiều!” Nghiêm Mục nhận thấy không đúng, nhưng Giáo Sứ vốn không cho bọn họ cơ hội thở dốc, khởi xướng một đợt tấn công mới!
Thể lực San San đã không chống nổi. Cô bé uống chén thuốc của Hạ Tinh Thần, cố gắng duy trì thiên phú.
Giáo Sứ đánh về phía San San.
“San San!” Mạnh Kiều hét lớn một tiếng, mà lúc này Nghiêm Mục đang dây dưa với Giáo Sứ, trên cổ tay là vết thương vỡ ra do đạo cụ.
Nghiêm Mục thò tay ra kéo San San lung lay sắp ngã đến bên cạnh mình, ai ngờ Giáo Sứ áo đen ngang trời xuất hiện đâm thẳng vào cổ tay anh!
Máu tươi nóng bỏng phun trào, dừng trên xi măng màu xám trắng giống như hoa phượng tiên nở rộ.