Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Sau khi bệnh viện bị tấn công, Bạch Mộ Nhiễm quyết định chuyển nơi lánh nạn. Qua hai đợt sàng lọc điểm tích luỹ, người trong nơi lánh nạn đã không còn nhiều.

Lần trước Bạch Mộ Nhiễm mang táo tươi về, Nghiêm Mục chắc chắn anh ấy đã phát hiện nơi khác có thể ở, quả nhiên người trong nơi lánh nạn đã bắt đầu tiến hành di dời đến trang viên ở ngoại ô thành phố Giang Kinh.

Nơi này vốn là một trang trại rượu, có thể nhìn thấy giàn nho khắp nơi trong trang viên. Nó được xây dựng theo kiểu lâu đài châu Âu nên có thể nói là một nơi dễ thủ khó công. Lâu đài là một tòa kiến trúc màu nâu, phía sau còn có một khoảng đất trồng rau và vườn cây ăn trái to lớn.

Hóa ra nơi này là tài sản của bạn Bạch Mộ Nhiễm, sau này, khi bạn mình mất tích, Bạch Mộ Nhiễm quyết định dẫn mọi người chuyển đến đây.

Đoàn người lái xe trên đường cao tốc.

Chỉ có một ít người bọn họ trong thành phố trầm lặng.

Nghiêm Mục lái xe địa hình bên đường, Mạnh Kiều ngồi ở ghế phó lái.

San San, Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều chen chúc ở hàng ghế sau, trông giống như một nhà ba người. Mạnh Kiều phát hiện ra mặc dù Tiểu Kiều có hơi lạnh lùng nhưng gần như đáp ứng với mọi yêu cầu của San San. Bản thân Mạnh Kiều thường hay nghịch ngợm giành thức ăn với em gái mình, nhưng Tiểu Kiều có gì tốt đều nhét cho San San, lại không nói nhiều, làm cho San San ngại ngùng.

Nhưng cô bé vẫn rất thích người chị này.

Từ thành phố đến vùng ngoại ô tốn hơn hai tiếng lái xe, trên đường cũng ​​không có trở ngại gì như dự đoán, có lẽ Bạch Mộ Nhiễm đã đi dò đường rồi dọn dẹp sạch sẽ một lượt. Mạnh Kiều đang ngồi chỗ phó lái ăn một túi khoai tây chiên có hạn sử dụng hai năm, tiếng nhai nhồm nhoàm rất to.

Nghiêm Mục một tay lái xe, khuỷu tay còn lại chống lên mép cửa sổ, nói: “Cho anh một miếng.”

"Anh lái xe, anh phải tập trung lái xe, đừng cướp đồ ăn của em." Mạnh Kiều cười nói thầm: "Đây là hương vị bò hầm em tìm mãi mới được đấy."

Qua khóe mắt, Nghiêm Mục nhìn thấy Mạnh Kiều đang vui vẻ ngồi dựa vào ghế, anh khẽ đạp phanh, giảm tốc độ xe. Nghiêm Mục đổi tay cầm vô lăng, tay phải giữ cằm Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều cũng không trốn tránh, ngược lại nghiêng người về phía trước, lộ ra vẻ lưu manh không biết học được từ chỗ nào: "Sao, muốn ngang nhiên cướp đoạt à?"

"Này này này! Chị, lái xe phải chú ý an toàn! Trên xe này có ba mạng người vô tội đấy!" San San ngồi ở ghế sau nhắc nhở: "Thầy cô em nói, lái xe như thế này không an toàn đâu, này! Chị, sao chị còn tháo dây an toàn ra nữa!"


San San nghiêm túc khuyên can Mạnh Kiều, nhưng ai ngờ chị gái mình lại không sợ chết, cởi dây an toàn ra, vươn vai lao thẳng về phía Nghiêm Mục đang lái xe.

Lúc này phía trước vừa khéo bị đổ cây, những người ngồi trên xe phía trước bắt đầu xuống xe dọn dẹp.

Nghiêm Mục dựa lưng vào ghế, liếc nhìn Mạnh Kiều nhào về phía mình.

Mạnh Kiều ở rất gần anh, anh có thể nghe rõ tiếng thở của cô gái, hơi thở nóng hổi phả vào một bên mặt khiến anh ngứa ngáy. Bên miệng cô còn dính vụn khoai tây, trên ngón tay cũng toàn gia vị vị cà chua.

Nghiêm Mục nhìn cô, cười nói: “Không cho thật à?”

Mạnh Kiều mím môi gật đầu, ánh sáng trong mắt lấp lánh, đôi môi hồng hào, gương mặt cũng ửng hồng, hàng mi dài khẽ run rẩy. Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ mê mẩn, anh kéo cổ áo Mạnh Kiều, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Vụn khoai tây chiên nơi khóe miệng Mạnh Kiều bị Nghiêm Mục quét hết vào miệng mình, nụ hôn thẳng thắn không hề nao núng này khiến Mạnh Kiều thoáng đỏ mặt, đôi mắt ươn ướt chợt lộ ra vẻ luống cuống và ngượng ngùng.

Phản ứng ngây ngô như vậy khiến Nghiêm Mục vô cùng thỏa mãn.

Cổ cô gái nhuốm màu xinh đẹp, cô quay đầu đi chỗ khác, hơi tức giận trách: "Anh làm gì đấy!"

Cô vốn tưởng có người ở đó, Nghiêm Mục sẽ không dám làm gì.

Ai ngờ người đàn ông này lại bạo dạn như vậy, làm chuyện đó trước mặt mọi người...

Nghiêm Mục cười cười, nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ bừng của Mạnh Kiều, trong ánh mắt dịu dàng nhìn mèo con nghịch ngợm luôn chứa vẻ cưng chiều. Sau khi Mạnh Kiều bị chọc ghẹo thì yên tĩnh hơn nhiều, mắt ngân ngấn nước, nhưng Nghiêm Mục cảm nhận được rõ ràng cô đang dỗi vì bị mình đùa giỡn.

"Anh buông áo của em ra!" Mạnh Kiều nói.

Ngón tay của Nghiêm Mục nhẹ nhàng lướt qua cần cổ trắng như dương chi bạch ngọc của cô, Mạnh Kiều rùng mình, nắm lấy ngón tay của Nghiêm Mục: "Đừng quấy nữa!"

“Ăn khoai tây chiên.” Nghiêm Mục nói: “Em vẫn không muốn cho anh ăn à?”


"Ăn ăn ăn, ăn ăn ăn!"

Mạnh Kiều lấy một miếng trong túi ra nhét vào miệng Nghiêm Mục.

Nghiêm Mục nở nụ cười, ánh mắt cứ nhìn cô gái.

"Chị..." San San che mắt lại, nhưng nhìn qua các kẽ ngón tay: “Mù mắt em rồi chị! Chị đang là lưu manh đùa giỡn bên đường sao ạ? Lại còn chủ động nữa! Thầy cô em nói, không nên quá chủ động.”

Nghiêm Mục nhìn thấy ba khuôn mặt đỏ bừng của ba người trong kính chiếu hậu, nhếch mép cười: “Chuyện của chị em, anh không được xen vào.”

Tiểu Kiều ngồi ở hàng ghế sau không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Cái loại đàn ông gì thế này, được hời còn khoe mẽ!

Không ngờ, khóe mắt cô ấy lại nhìn qua Hạ Tinh Thần, vành tai Hạ Tinh Thần đỏ như muốn rỉ máu, cậu ngượng ngùng liếc nhìn cô ấy. Tiểu Kiều tức khắc trở nên giống như thiếu nữ ngây ngô chưa biết yêu, mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhiệt độ trong xe bỗng tăng lên, cô bé không biết nhìn vào đâu, chỉ có thể đổi chủ đề: “Chị, em cũng muốn ăn khoai tây chiên. Chị cho anh rể ăn mà không cho em, anh ấy còn ăn đậu hũ của chị.”

Cây cối trên đường đã được dọn sạch, xe lại khởi động.

Yết hầu Nghiêm Mục động đậy, anh mỉm cười nói: “Anh đâu có sàm sỡ cô ấy.”

San San ho khan rồi nói: "Anh rể, anh lo lái xe đi! Một nụ hôn của tài xế bằng hai hàng lệ của người thân đấy."

Mạnh Kiều quay lại nhìn San San, bĩu môi hừ một tiếng: "Con nít đừng có nhìn mấy chuyện của người lớn này, coi chừng đau mắt hột đấy!"

“Ơ chị! Chị cứ hôn trước mặt em, chuyện này có phải tại em đâu? Em muốn tránh cũng tránh không được nữa!” Cô bé vươn tay: “Khoai tây chiên! Cho em đi, em sẽ yên lặng ăn đến khi tới nơi.”


"Được thôi." Mạnh Kiều đã đỏ mặt, cô nhìn bộ dạng chưa thỏa mãn của Nghiêm Mục, vô thức kéo cổ áo lại, sợ người khác nhìn thấy vết hồng nhạt trên cổ mình. Đây là dấu vết Nghiêm Mục cắn lúc cô trêu chọc anh vào ngày hôm qua, cũng may là ở dưới xương quai xanh, nếu không lỡ bị San San nhìn thấy, sẽ vô cùng ảnh hưởng đến con bé.

Nghiêm Mục liếc mắt nhìn cô kéo cổ áo, rồi dùng phấn nền che đi dấu vết kia, anh chỉ cảm thấy cổ họng mình nóng đến khô khốc, bắt đầu sinh ra xúc động muốn bóp nát cô gái, ngón tay của anh nhất định sẽ để lại dấu vết thật đậm trên da cô.

Nhưng lúc này Nghiêm Mục vẫn tập trung lái xe.

An toàn là quan trọng nhất.

Ra khỏi quốc lộ, bọn họ tiến vào đường núi.

Cơ sở hạ tầng được xây dựng rất tốt, dù đã mấy tháng không có ai bảo trì nhưng giao thông vẫn thông suốt. Mạnh Kiều nhìn trung tâm thành phố ngày càng xa dần, không khỏi cảm khái, cảm thấy đoàn người này giống đội nhóm trốn chạy trong “Resident Evil”, cách xa lũ zombie, nhưng không ai biết được tiếp theo bọn họ sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm gì?

Tiểu Kiều nhìn chằm chằm những căn nhà trệt nhỏ và quầy bán quà vặt vụt qua: "Nơi này thật sự khác biệt... cảm giác tổng thể rất khác với thế giới của tôi."

Cô ấy rất hiếm khi chủ động nói chuyện.

“Hả?” Mạnh Kiều quay lại nhìn cô ấy: “Nhưng Hạ Tinh Thần thích ứng rất tốt, suýt chút nữa đã lừa được tôi rồi.”

Hạ Tinh Thần nhăn mặt: "Không đâu, anh Nghiêm đã nhìn thấu từ cái nhìn đầu tiên đó."

Lúc này Mạnh Kiều mới nhớ ra, sau khi ra khỏi phó bản Bạch Giác Quán, cô và Nghiêm Mục uống rượu trên sân thượng trường học. Người đàn ông đã nói hai điều, một là "bắt cô phải chịu trách nhiệm", hai là "cảnh giác với Hạ Tinh Thần", đáng tiếc, sau khi nói những lời này, cô đã bị Bạch Trình Hi bắt đi, không gặp Hạ Tinh Thần nữa.

Mình mãi về sau mới nhận ra.

Cô quay sang nhìn Nghiêm Mục, thở dài: “Cao thủ quả là cao thủ!”

Nghiêm Mục không biết trong lòng Mạnh Kiều đang trải qua ngàn vạn suy tư, đưa tay kéo phần da eo lộ ra ngoài của cô do cử động quá nhiều.

Hạ Tinh Thần lẩm bẩm: "Hai thế giới phần lớn giống nhau, ngoại trừ việc chúng ta có Giáo Hội. Em nghĩ em đã che giấu rất tốt."

"Vậy sao?" Nghiêm Mục hỏi: "Phó bản Bạch Giác Quán vốn được tạo ra dựa theo thế giới của các cậu, cậu quen thuộc với cách dùng từ lúc đó hơn chúng tôi."

Hạ Tinh Thần không phục: "Sao em biết được ngôn ngữ lại khác nhau chứ, dù sao mọi người đều nói tiếng Trung cả. Đúng không, Tiểu Kiều?"


Tiểu Kiều xấu hổ lắc đầu: "Em quả thực quá dễ bị người khác nhìn ra… Ngốc thật, y như trước đây."

Nói xong, cô ấy mỉm cười, nhưng hai người rất ăn ý, không nhắc lại chuyện trước đó.

Hiếm khi được an ổn sinh sống, cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Cuối cùng xe cũng đến trang trại rượu, hai mắt San San sáng lên, bé gái nào cũng có một giấc mơ công chúa. Tòa lâu đài khổng lồ có thể khiến bạn nhỏ tạm thời quên đi những bất hạnh trong cuộc sống. Lâu đài lớn đến mức có thể trú ẩn hơn trăm người. Nơi này có đất trồng rau, có thể dùng để sản xuất và sinh hoạt. dù sao cũng không thể điên cuồng vào nhiệm vụ chỉ để ăn cơm uống nước trái cây tươi được!

Bình thường trang trại rượu cũng đón tiếp khách, đương nhiên có rất nhiều phòng tiêu chuẩn để lựa chọn, Cuối cùng năm người chọn một phòng gia đình - hai nhà vệ sinh, hai phòng ngủ và một phòng khách, Mạnh Kiều rất hài lòng, biểu thị bạn trai nào đối xử với bạn gái mình không tốt thì ngủ ở sofa!

Hạ Tinh Thần nghe vậy hai má đỏ bừng, Tiểu Kiều im lặng nhưng cũng không phủ nhận chuyện này.

Mạnh Kiều nhìn theo bóng lưng hai người đi dọn dẹp, đột nhiên kỳ quái hỏi: “Sao em không ở cạnh anh nhỉ, xem ra giữa các thế giới song song cũng có khác biệt rất lớn. Không biết trong thế giới song song có anh hay không, không biết anh ở thế giới đó sống thế nào.”

Cô đột nhiên gọi Tiểu Kiều: "Tiểu Kiều, cô quen Nghiêm Mục không? Ý tôi là ở thế giới các cô ấy."

Tiểu Kiều nhìn anh, gật đầu.

"Thật sao?" Cô không hỏi tại sao hai người không ở bên nhau.

Nhưng Tiểu Kiều biết tiếp theo cô sẽ nói gì, dù hai người có tính cách khác nhau nhưng coi như vẫn hiểu rõ đối phương.

Cô ấy khẽ nói: “Không phải là thành viên của Hội Khoa Học, chỉ thấy trên báo. Khoảng ba năm trước, phó giáo sư Vật Lý trẻ tuổi nhất của trường đại học, vì ngăn cản kẻ bắt cóc thương tổn đến sinh viên mà không may qua đời.”

Hạ Tinh Thần thầm nói: Tiểu Kiều, chị không cần nói ra đâu...

Mạnh Kiều:...

Nghiêm Mục:...

Mạnh Kiều suy nghĩ một lúc, nhìn Nghiêm Mục nói: "Ừ... điều này chứng tỏ anh sẽ không biến thành người dị dạng... đồng thời cũng chứng tỏ anh khá thích hợp làm giáo viên..."

San San: Chị, chị không biết nói chuyện thì đừng nói!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận