Ánh sao chiếu xuống, buổi đêm yên bình.
Bông tuyết li ti rơi trong đêm rét lạnh, còn chưa chạm đầu vai đã bị hơi nước hòa tan.
Mạnh Kiều bị hơi nóng làm cho đỏ bừng cả người, ngón tay nắm chặt khăn tắm, khớp xương trắng bệch. Mồ hôi từ trán cô chảy xuống, hòa tan trong hồ nước nóng.
Hơi thở khiến lỗ tai và cần cổ mảnh khảnh của cô đỏ bừng.
Nghiêm Mục hạ thấp giọng.
“Đừng có khiêu khích anh, em biết hậu quả đấy.”
Khuôn mặt ướt át của Mạnh Kiều phản chiếu ngọn lửa bập bùng trong phòng như sao trời rơi xuống đáy biển. Cô cắn môi cười, nghiêng đầu nhìn mồ hôi trên trán người đàn ông, chợt cảm thấy anh có sự gợi cảm khó nói nên lời.
Mà rất nhanh, cô không còn sức để cười nữa.
“Đau à?”
Nghiêm Mục dừng lại.
Cô không nói chuyện, bám vào cạnh hồ nước nóng, tinh tế run rẩy.
Hồ quá nóng, hâm linh hồn người ta thành một cái động. Cô như muốn hòa tan trở thành một hồ bơ ngọt ngào.
Đêm khuya.
Mạnh Kiều rúc vào trong ngực Nghiêm Mục, nửa ngủ nửa tỉnh, trong tầm tay là một chai Whiskey không biết lấy từ đâu ra. Ban đầu cô không thích vị Whiskey vì cứ cảm thấy như uống một ngụm cồn to vậy, nhưng hiện tại cô đột nhiên cảm thấy loại hương vị cháy bỏng này cũng rất được.
Trên người cô nồng nặc mùi rượu, cọ qua cọ lại trong ngực người đàn ông giống một con mèo con.
Nghiêm Mục ôm cô, vô thức sửa sang lại mái tóc rối trên vai cô, trên ngón tay đeo chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh, nhìn về phía ánh trăng vô biên ngoài cửa sổ. Mạnh Kiều cựa quậy, quay mặt ghé vào ngực người đàn ông, vùi đầu vào chỗ cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em vẫn cảm thấy cuộc sống bình yên hiện tại rất nhanh sẽ phải kết thúc, cũng không biết khi nào là điểm cuối nữa. Dẫu sao không thể cứ mãi sống thế này được.”
Nghiêm Mục hôn lên khóe mắt cô: “Có thủy có chung, cuối cùng sẽ qua thôi. So với bây giờ, sau này xây dựng lại sẽ càng thêm gian nan.”
Mạnh Kiều nói: “Vậy mà anh đã nghĩ xa đến vậy rồi, nhỡ đâu lúc đó không có em và anh thì sao?”
Cô ôm chặt Nghiêm Mục, để nhiệt độ cơ thể của Nghiêm Mục truyền lại lên người mình. Cảm giác như vậy thật tốt, như từ ác mộng về tới nhân gian. Hơi thở nóng bỏng của cô tan trong bóng đêm mênh mang.
“Anh ôm chặt em đi, em cảm thấy còn chưa đủ.” Mạnh Kiều nói.
“Còn lạnh?” Nghiêm Mục hỏi.
“Vâng.” Cô khẽ đồng ý, không nói ra nổi trong đó là đau khổ hay bi thương: “Em không muốn giống Tiểu Kiều, em cũng không muốn anh giống Hạ Tinh Thần.”
Âm dương cách biệt.
Cảnh còn người mất.
Nghiêm Mục cười: “Em uống rượu vào là đa sầu đa cảm. Trong miệng đều là mùi cồn.”
“Khó ngửi à?” Mạnh Kiều đưa mắt nhìn anh, ánh mắt hai người nhìn về nhau trong bóng đêm như một cục đá rơi vào hồ nước.
Cô ghé sát vào anh.
Nghiêm Mục nhìn cô, ôm lấy bả vai cô, phủ lên môi cô bắt đầu vuốt ve. Ngọn lửa dần bùng cháy trong cơ thể, từ ngực bỏng cháy đến ngón chân, khiến Mạnh Kiều thở không nổi.
Người đàn ông buông cô ra, cười khẽ nói: “Rất thơm.”
Muốn say thì cùng nhau say.
“Đừng! Anh vẫn nên giữ tỉnh táo thì hơn.” Môi cô hơi sưng lên, vừa rồi tí nữa thì cô cho rằng đã bị cắn chảy máu. Cô hôn khẽ lên má người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Anh nói xem lúc nào mới có thể kết thúc, hết năm nay hay là năm sau? San San còn phải đi học, dù sao cũng phải có lớp học.”
“Anh không biết.” Nghiêm Mục nói: “Nhưng anh đã nghĩ rất xa rồi, Mạnh Kiều.”
“Bao xa?”
Người đàn ông kéo chăn, che sống lưng bóng loáng của cô gái lại. Anh ôm chặt cô vào trong ngực mình, nhỏ giọng thầm thì bên tai cô: “Rất xa, nghĩ đến chúng ta sẽ kết hôn, sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở vùng đảo xích đạo mà em thích. Là kiểu đảo mà em thường xuyên nhắc đi nhắc lại, Maldives hoặc là đảo Saipan trời xanh mây trắng, uống Coca lạnh, từng hàng xoài, dừa xanh, không tốt ư?”
Mạnh Kiều ngẩn ra: “Em còn tưởng đàn ông sẽ không thích việc kết hôn này chứ.”
“Anh sẽ nghĩ đến vì anh rất thích.”
Lần đầu tiên Nghiêm Mục dùng giọng trầm thấp, thản nhiên như vậy để biểu đạt thẳng tình yêu của mình. Tuy anh và Mạnh Kiều mới quen chưa được nửa năm, nhưng vào sinh ra tử đã hình thành sự ăn ý không thể miêu tả. Đó là hòa hợp từ linh hồn, dẫu sao bạn sẽ không tìm được người thứ hai như vậy.
Anh khàn giọng.
Mười ngón tay hai người đan vào nhau.
Sức mạnh duy nhất đỡ lấy cơ thể Mạnh Kiều chính là ngực Nghiêm Mục.
“Ừm, em cũng rất muốn.” Cô nói.
Mạnh Kiều nhô đầu ra khỏi ngực Nghiêm Mục, nhìn về phía bầu trời đen như màu mực: “Lần sau hy vọng nhiệm vụ có thể cho em một phó bản ấm áp và đơn giản. Chúng ta có thể ở trong đó hưởng tuần trăng mật, sau đó lại tìm manh mối. Xin hệ thống tiến hành suy xét ạ!”
Nói xong cô cười tủm tỉm quay đầu lại: “Em đã ước xong, chỉ có vậy thôi.”
“Ngủ đi.” Nghiêm Mục kéo chăn: “Cứ đến lúc đi ngủ là em bắt đầu quậy. Hôm nay cũng thế, hôm qua cũng vậy.”
“Ôi! Đừng nói chuyện hồi tối!” Mạnh Kiều đỏ mặt. Cô thật sự rất thích lăn lộn Nghiêm Mục trong ổ chăn, sau đó lại bị người đàn ông lăn lộn đến khóc lóc rơi lệ. Nhưng đây đều là chuyện hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra và đề cập đến vào ban ngày, bởi vì lúc làm, Mạnh Kiều không biểu hiện ra ngoài, lúc nhắc đến thì gương mặt sẽ đỏ như hoa đào, khiến người ta không khống chế được.
Nghiêm Mục nhếch môi cười.
Mạnh Kiều vùi đầu trong chăn, cởi áo tắm dài ra, dựa vào cơ thể người đàn ông: “Em cảm thấy em sẽ viết tiểu thuyết đề tài tình yêu... Ngày xưa không biết viết nên chỉ có thể viết tiểu thuyết kinh dị, bây giờ viết được rồi.”
“Viết như thế nào?” Nghiêm Mục trầm giọng hỏi.
“Nếu muốn ở bên nhau... thì sẽ muốn ôm ấp, hôn hít... Sau đó viết một ít chuyện không thể miêu tả...” Giọng điệu của Mạnh Kiều rất ngây thơ: “Không phải chúng ta cũng vậy à?”
Nghiêm Mục:...
Nghiêm Mục: “Cho dù tiểu thuyết mạng không bị giới hạn nhiều thì mấy thứ mà em viết có lẽ không đăng lên được đâu. Về sau vẫn nên viết tiểu thuyết kinh dị của em thôi...”
“Mọi người đã trải qua chuyện kinh khủng vậy rồi, chắc chắn sẽ cảm thấy tiểu thuyết của em không đáng sợ, không thị trường. Về sau em muốn viết câu chuyện tình yêu ngọt ngào.” Cô cố chấp nói.
“Được, viết.” Nghiêm Mục dừng một chút rồi xoa bóp vành tai cô, giọng nói lười biếng kèm hơi thở cực nóng lại làm người ta mê muội: “Bây giờ có cần linh cảm không?”
Tai Mạnh Kiều nóng lên, nhéo cơ bụng Nghiêm Mục.
“Cần...”
Nghiêm Mục nuốt nước bọt một cách rõ ràng, yết hầu trượt lên trượt xuống, sức trên tay cũng tăng thêm. Anh thích cô hơi chau mày và lông mi bị thấm ướt như một con búp bê đắt tiền dễ vỡ. Bạn cho rằng mình chơi hỏng rồi, ai biết “búp bê” lại chỉ dùng một ánh mắt đã có thể quyến rũ bạn đến không kiềm chế được.
“Hửm?”
“Anh nói xem, đêm còn dài lắm. Em muốn biết đêm dài đến nhường nào.”
Đây là một câu hoàn chỉnh cuối cùng của Mạnh Kiều.
Hơi thở nhanh và mạnh mẽ khàn khàn của Nghiêm Mục quanh quẩn trong biệt thự kiểu Nhật rộng rãi, trên chiếu tatami là bóng dáng quấn lấy nhau.
Ngày hôm sau.
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục bị San San đánh thức. Nguyên một buổi sáng, cô bé không thấy chị mình nên vội vàng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải ngày hôm qua chị bị ngã nặng lắm không. Buổi tối cô bé dựng lỗ tai nhỏ, nhạy bén nghe thấy tiếng vang lạch cạch trong phòng bên cạnh nên biết hai người không ngủ.
“Chị! Có phải hôm qua chị bị ngã đau không?” San San ở cửa gọi to.
Phía sau cô là Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều không biết làm sao.
Từ cơ năng thân thể, Tiểu Kiều đã không được coi là con người. Cho nên dù ngày hôm qua Mạnh Kiều che miệng, cô ấy vẫn biết hai người ở phòng bên cạnh đang làm gì. Hạ Tinh Thần mờ mịt nhìn Tiểu Kiều cả đêm không nghỉ ngơi, cho rằng cô ấy không quen nằm chiếu tatami cứng, vì thế nhỏ giọng an ủi một lúc lâu, gánh vác tất cả việc chăm sóc San San của ngày hôm nay.
Tiểu Kiều không tiện nói gì nữa. Dẫu sao cô ấy không thể thật sự nghiêm túc giải thích hai vợ chồng bên cạnh kia cả đêm không ngủ, đến cuối cùng Mạnh Kiều đã bắt đầu khóc nức nở mà còn không được tha.
Mạnh Kiều quấn kín mít, mở cửa nói: “Mọi người đi về trước đi, lát nữa bọn chị về.”
San San ghé vào nhỏ giọng hỏi: “Chị làm sao thế? Ngủ không ngon à? Không nên chứ nhỉ? Ngâm nước nóng ngủ ngon lắm mà.”
Đúng là cô có ngâm nước nóng, cũng thật sự hôn mê, nhưng mà thẳng đến hừng đông cô mới eo đau lưng đau nằm ở trên giường. Mạnh Kiều nhìn sắc mặt Tiểu Kiều là đã đoán được tám chín phần mười, cô xách San San muốn theo vào nhìn một cái, nói: “Tiểu Kiều, làm phiền cô đưa con bé về học. Trẻ con nên đi học!”
“Ừ.” Tiểu Kiều cũng không muốn ở lâu trong bầu không khí khô nóng này.
“Ui da, đừng mà! Em còn muốn ở chỗ này thêm mấy ngày mà! Ba ngày, chị ơi, ở ba ngày thì sao?” San San đưa ngón tay ra vung vẩy: “Em muốn học ở đây!”
“Không được, mê muội mất cả ý chí.” Mạnh Kiều nói.
Tiểu Kiều cũng lặp lại một lần: “Mê muội mất cả ý chí.”
Câu này là nói cho Mạnh Kiều nghe.
Mạnh Kiều đóng cửa lại, thấy Nghiêm Mục đã tỉnh. Anh cười nhìn Mạnh Kiều, trên vai còn có mấy vết đỏ nhạt do bị cào đêm qua. Cô lại chui vào chăn, trêu chọc: “Tiểu Kiều nói không thể mê muội mất cả ý chí. Dậy đi.”
Nghiêm Mục nhếch môi: “Được.”
Lúc hai người trở lại lâu đài trang trại rượu thì đã là buổi chiều. Trong trang trại rượu vẫn tiến hành các công việc hằng ngày đâu vào đấy. Mọi người coi nơi này trở thành một nơi thế ngoại đào nguyên, có thể tạm thời tránh né côn đồ cướp điểm tích lũy và đám Giáo Hội không biết đến từ đâu.
Vào nửa cuối tháng 12, trong núi bắt đầu thường xuyên có tuyết, nhiệt độ không khí dần biến thành âm. Mạnh Kiều ở lì trong phòng không muốn đi ra ngoài, lại bị Nghiêm Mục túm đi chạy bộ, lấy lý do tăng tốc độ phản ứng lúc chạy trốn. Thật ra dưới sự huấn luyện của Nghiêm Mục, tố chất thân thể Mạnh Kiều bắt đầu tăng vọt, chạy 800m không hề thở gấp, còn nhanh hơn cả lúc đi học.
Bông tuyết bay tán loạn.
Phủ cả thế giới thành màu trắng.
Giữa trưa, Mạnh Kiều bắc hai thanh gỗ trên mặt đất trống trải, nướng khoai tây.
San San ngồi ở bên cạnh cô, hứng thú bừng bừng nhìn khoai tây thơm nức: “Chị, em cảm thấy chị đúng là hiền thê lương mẫu.”
“Chị cũng thấy thế, về sau chị còn có thể viết truyện về ẩm thực.” Mạnh Kiều nghiêm túc gật đầu.
Đột nhiên, trên cánh đồng bát ngát nổi lên một cơn gió.
Lỗ tai Mạnh Kiều khẽ động: “Em nghe thấy gì không?”
“Không ạ.” San San nghiêng đầu trả lời.
Giây tiếp theo, Mạnh Kiều kéo San San phi thân chạy trốn. Chỗ bọn họ vừa đặt chân lập tức nở rộ đóa hoa máu màu đỏ.