Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Mạnh Kiều lấy được nội dung chủ tuyến, cảm thấy thoải mái tinh thần.

Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, tìm được đạo sĩ thì tiến hành siêu độ cả tòa nhà là bọn họ có thể rời khỏi đây.

“… Á á á! Chết người rồi!”

Nhà vệ sinh tầng một truyền đến tiếng thét chói tai, một em gái kinh hãi chạy ra: “Vừa rồi… vừa rồi tự nhiên có một người đàn ông nhảy ra! Giết người, giết người!”

Trên sàn nhà vệ sinh nam có một thi thể nằm đó. Thi thể bị kéo vào trong buồng vệ sinh, một con dao cắm trên bụng. Mạnh Kiều có ấn tượng với người chơi bị chết này, không ngờ anh ta vừa vào thế giới hiện thực đã bị sát nhân giải quyết trong nhà vệ sinh.

Mạnh Kiều nói: “Nói với mọi người đừng vào nhà vệ sinh ở tầng một, có lẽ tên sát nhân kia cũng không ra được.”

Em gái tóc xanh, chàng trai xăm mình và chị Đơn nghe được tiếng thét chói tai cũng vội vàng chạy tới. Em gái tóc xanh nói: “Tôi vào từ nhà vệ sinh tầng ba, sàn nhà ướt nhẹp, có lẽ nhà vệ sinh đó cũng có vấn đề. May mà vừa rồi quỷ không xuất hiện, chứ không chắc chắn tôi sẽ chết. Nhưng mà phó bản này vẫn hơn zombie, dẫu sao người đã chết sẽ không biến thành quái vật đi cắn bạn.”

Mạnh Kiều theo bản năng nhìn về phía thi thể trong nhà vệ sinh.

Vẫn may, không đứng lên biến thành quỷ.

Điều này làm cô nhớ đến phó bản “Chơi trốn tìm”.

Đời này cô không muốn trải nghiệm lại cảm giác tự cho là thông minh sau đó bị một đám quỷ nhìn chằm chằm đến sống lưng lạnh toát.

Nhưng mà, nếu có một đám Nghiêm Mục thì có lẽ...

Cũng không tệ lắm.

“Trên tầng cũng chết người.” Chị Đơn nói: “Đây là nhiệm vụ cưỡng chế đào thải hàng tháng, sẽ không đơn giản. Mục đích là đào thải.” Chị ấy hiểu rất rõ, nhưng trên mặt không hề có sự sợ hãi với cái chết.

Trong lúc nói chuyện, một cậu nhóc mười mấy tuổi từ trên tầng chạy xuống, khóc gọi mọi người đi cứu chú của cậu nhóc!

Mấy người vội vàng chạy lên, chỉ thấy được một thi thể không đầu nằm ở hành lang. Cậu nhóc suy sụp khóc lớn, cả người run rẩy bởi vì đau thương và sợ hãi.

Từ sau khi phó bản bắt đầu, bố mẹ cậu liên tiếp mất vì bảo vệ cậu. Sau đó cậu lại tìm được chú mình, hai người cùng nhau bắt đầu cuộc sống vượt ải. Ai biết vừa vào phó bản này chưa đầy một ngày, chú đã chết ở trước mặt cậu.

Cậu nhóc không cách nào chấp nhận kết quả này, kéo áo chị Đơn: “Dì ơi, cháu cầu xin dì! Đây là người thân duy nhất của cháu! Chú ơi! Cầu xin mọi người, có cách nào cứu chú của cháu không!”

Cậu nhóc biết đầu đã mất, người cũng không sống được, nhưng cậu không cách nào tiếp nhận hiện thực chú của mình đã chết.

Dù San San nhỏ hơn cậu nhóc, nhưng cô bé vẫn chủ động đi sang an ủi cậu. Hai đứa nhỏ đồng bệnh tương liên ôm nhau khóc thút thít, San San cũng nhớ lại nỗi đau khi biết bố mẹ mình đã bị giết. Cô bé tìm được tờ danh sách trong một phó bản. Tờ danh sách có thể kiểm tra vị trí và trạng thái sống còn của mọi người, vì thế San San không dùng tờ danh sách này để tiến hành nhiệm vụ phó bản mà dò hỏi về bố mẹ mình.

Cuối cùng cô bé biết được bố mẹ chết trong phó bản tàu biển chở khách. Hai người ôm nhau chết, vùi thân nơi biển rộng. San San nhớ đến hồi đầu năm, cả nhà lên kế hoạch kéo cả Mạnh Kiều cùng đi Maldives nghỉ phép. San San càng nghĩ càng khó chịu, cũng gào khóc.

Mạnh Kiều dụi mắt.

Chị Đơn là một người mẹ mất con, đỏ mắt ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy hai đứa nhỏ, cũng đau lòng đến không nói nên lời, chị ấy như nhìn thấy được bóng dáng con của mình từ hai đứa bé. Ở trong phó bản, gần như tất cả mọi người đều mất đi người thân, người yêu, nhưng vẫn lựa chọn mạnh mẽ, mang theo hy vọng mà sống sót.

“Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi.”

Cậu nhóc khóc tới không thở nổi, chị Đơn vỗ lưng cậu nhóc.

“Chú vì cứu cháu... Là vì cứu cháu... Lúc ấy có một bà cụ xông đến...” Cậu nhóc nhớ lại tất cả những gì vừa diễn ra, chú của cậu đẩy cậu ra, tự mình đối mặt với ma quỷ vọt tới. Thật ra trước khi có phó bản, quan hệ của cậu nhóc và chú chỉ rất hời hợt như thân thích qua lại trong ngày lễ ngày tết. Cậu không ngờ chú sẽ hi sinh bản thân vì cứu cậu.

Đó là hành động theo bản năng, căn bản không có bất kỳ thời gian nào để đắn đo.

Mạnh Kiều quay đầu, dựa sát vào Nghiêm Mục: “Em cảm thấy không giống phó bản thôn Vạn Hà. Quỷ ở đây giết người không có quy tắc, bọn chúng càng thích gì làm nấy giống như một hộ gia đình riêng biệt. Nhưng bọn chúng cũng có thể bị giết chết, chỉ xem bạn có đủ mạnh để thắng được bọn chúng không thôi. Điều này rất dễ cũng rất khó. Em không có năng lực tự bảo vệ mình, bọn chúng hành động quá nhanh. Em không xác định thiên phú của mình có thể phát huy được không.”

Quá nhiều người cần bảo vệ.

Mạnh Kiều nhìn về phía Bạch Trình Hi.

Bạch Trình Hi thản nhiên: “Tôi không phải culi.”

“Chính cậu.” Mạnh Kiều nói.

“Tôi không bảo vệ người khác, bọn họ không đáng.” Bạch Trình Hi nói.

Mạnh Kiều không nói chuyện nữa.

Lúc này Hạ Tinh Thần đã lấy nồi ra, rót chất lỏng vào chai nhựa.

“Mọi người phải giết chết bà ta, cầu xin mọi người! Cháu phải báo thù cho chú!” Cậu nhóc nghẹn ngào, đôi mắt khóc tới sưng lên: “Cháu muốn giết bà ta! Phải giết bà ta!”

Chú của cậu nhóc là bị bà cụ ma kia giết.

Nghiêm Mục nói: “Ngày hôm qua có người chơi nói có bà cụ không đầu đi tìm đầu khắp nơi. Có lẽ không tìm thấy nên mới vặn đầu người khác xuống.”

Sức chiến đấu của ma quỷ ở đây quá mạnh.

Hơn nữa có vẻ giống ma quỷ ở Bạch Giác Quán, đông người thì sẽ không xuất hiện, chỉ thích công kích cá nhân đi lẻ.

Em gái tóc xanh ngậm điếu thuốc, trong lòng khó chịu: “Đệch, già mà không đứng đắn! Tôi không hiểu nổi! Đám ma quỷ này, ai giết bọn chúng thì tìm người đó báo thù đi. Tôi ghét nhất mấy con quỷ giết người vô tội vạ này! Có bệnh, hèn, khiến người ta ghê tởm, thật mất mặt quỷ!”

Thi thể chú của cậu bé dần dần biến mất, thành bột phấn màu đen. Nhưng ký ức của cậu nhóc về chú không theo đó mà biến mất. San San nắm bàn tay lạnh băng của cậu nhóc: “Em tên San San, về sau anh đi theo bọn em đi. Chị gái và anh rể của em tốt lắm, bọn họ sẽ bảo vệ anh.”

“Vương Hạo Nhiên.” Cậu nhóc gần như không thở nổi.

Trong phó bản, ma quỷ hoành hành.

“Đi đâu?” Mạnh Kiều hỏi: “Tòa nhà này lớn như vậy, chúng ta tìm từng nhà không biết có thể gặp phải bao nhiêu quỷ. Phó bản này tên ‘mạnh mẽ xông lên trời’ mới đúng.”

Cô đang nói thì ở sau lưng có một cô gái váy đỏ không biết từ đâu vọt ra. Cô gái có làn da trắng như tuyết, mái tóc dài suôn mượt màu đen xõa đến eo. Trong tay cô ta cầm một cái kéo, giày cao gót màu đỏ giẫm lên sàn nhà cộp cộp.

Cô gái đánh giá mấy người đứng trong hành lang, dừng bước chân hỏi: “Tụi bây có thấy một tên đờn ông đội nón mô?”

Mấy người có nhìn thấy một người đàn ông đội mũ không?

Mạnh Kiều lắc đầu.

Tòa nhà này, người giống quỷ, quỷ giống người, căn bản không phân biệt ra khác nhau chỗ nào.

Nhưng Mạnh Kiều thấy được thứ đồ máu me nhầy nhụa giữa đôi môi đỏ của cô gái kia. Cô kéo San San ra sau lưng mình theo bản năng. Cô gái nhìn xung quanh một vòng, không tấn công bọn họ mà tiếp tục đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm: “Hấn ở đó, hấn ở đó.”

Cô gái này đang tìm kiếm người đàn ông đội mũ.

“Anh Mã.” Em gái tóc xanh phân tích: “Không phải sáng nay có người chết à? Người nọ chắc bị gương đưa vào nơi này, sau đó lại gặp gỡ cô gái kia. Không đội mũ có lẽ không bị sao, chắc là bị tên nào bội bạc. Chị xem, con quỷ kia tốt chưa? Có oán báo oán, có thù báo thù, không làm người vô tội bị thương.”

Mạnh Kiều:...

“Hiện tại người chơi bị chia ở hai thế giới. Tôi cảm thấy nếu không tập trung lại thì sẽ xảy ra chuyện.” Hạ Tinh Thần nói.

“Anh vẫn nghĩ tốt quá rồi. Có vài người không thể gọi là “người” được, chỉ thích đấu tranh nội bộ, cứu bọn họ không đáng.” Em gái tóc xanh khinh miệt: “Nhưng mà sống đến bây giờ, tôi cảm thấy mọi người đều không phải người tốt lành gì!”

Hạ Tinh Thần: Tôi cảm thấy tôi tốt...

Mạnh Kiều: Tôi cảm thấy tôi cũng tốt...

“Manh mối trong tòa nhà này quá nhiều. Nếu tìm ở từng tầng thì không bằng thử lên sân thượng ở tầng trên cùng trước xem sao?” Mạnh Kiều hỏi.

Thang máy và cầu thang, mọi người vẫn lựa chọn cầu thang.

Hành lang tối om, em gái tóc xanh xung phong cầm đèn pin đi tuốt ở đầu. Mạnh Kiều đã quen với mùi hôi thối, mà San San rõ ràng nhỏ tuổi lại dắt Vương Hạo Nhiên như một người chị.

Ánh đèn pin chiếu sáng lên trên vách tường dầu mỡ đen như mực, em gái tóc xanh nói: “Tôi xem trên phim, cuộc sống thời đó cũng gần như này, bẩn - loạn - kém, quả thực không phải cho người ở!”

Cô ấy đang nói chuyện, đột nhiên trước mắt hiện lên một bóng trắng.

Cô ấy giật mình: “Mẹ nó, ai đấy?”

Em gái tóc xanh lập tức tăng tốc. Tốc độ của cô ấy cực nhanh như tập luyện chạy nước rút, chạy thẳng một mạch đẩy cửa cầu thang tầng ba ra.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Mạnh Kiều nhìn thấy người chơi còn dữ hơn mình.

Em gái tóc xanh vọt đến tầng ba, nghe được âm thanh già nua lướt tới từ hư vô: “Cháu thấy đầu bà đâu không... Cháu thấy đầu bà không?”

Con quỷ trước mắt đúng là con quỷ giết chết chú của Vương Hạo Nhiên.

Nó mặc một chiếc áo ngủ màu nâu, chân cẳng có vẻ không nhanh nhẹn. Nhưng cái đầu kia đúng là chú của Vương Hạo Nhiên! Trên cái đầu vốn trẻ trung đã mọc đầy tóc hoa râm và nếp nhăn, hòa thành một thể với cơ thể của bà cụ.

Quái đản không thể diễn tả thành lời.

Em gái tóc xanh tức giận mắng một tiếng: “Mình không có đầu còn bắt mọi người không đầu cùng! Lấy đầu người khác ra cái thể thống gì!”

Mạnh Kiều kéo cửa cầu thang tầng ba ra, nhưng bất ngờ phát hiện không kéo ra nổi. Chàng trai xăm mình vẫn luôn đi cùng em gái tóc xanh sốt ruột. Anh ta dùng cơ thể huých cửa, cửa rung lên bần bật nhưng vẫn không mở ra.

Bà cụ vươn bàn tay dính đầy máu lao tới với tốc độ mà mắt thường không thể thấy rõ nữa. Lúc này, em gái tóc xanh hô to một tiếng trong tay có thêm một sợi dây thừng. Dây thừng như một con rắn dài, quấn quanh đôi tay bà cụ.

Em gái tóc xanh dùng tay túm rồi ném ngược lên. Bà cụ ma bị ném thẳng lên trên tường. Cái đầu lăn lộc cộc đến bên chân cô ấy.

Cùng lúc đó, Nghiêm Mục đá văng cửa, gặp được em gái tóc xanh.

Bà cụ không chết, chấp niệm nhìn cái đầu trước mắt.

Vương Hạo Nhiên nhìn thấy bà cụ đã lập tức sợ tới ngất xỉu.

Em gái tóc xanh dùng một chân đạp lên cơ thể không đầu, trói con quỷ như bánh chưng rồi châm chọc: “Chỉ bằng bà… chỉ bằng bà còn muốn giết tôi á?”

Mạnh Kiều nhìn em gái tóc xanh, sững sờ.

Dây thừng này.

Rất quen...

Cô đột nhiên nhớ tới một cô gái, cô ấy bình tĩnh và chín chắn, sẽ an ủi người chơi khác hoang mang sợ hãi. Ấn tượng của Mạnh Kiều với cô ấy rất tốt, cảm thấy cô ấy chắc chắn sẽ biến thành một cao thủ trong tương lai, nhưng đây rõ ràng là đạo cụ của cô ấy.

Đây là, dây thừng đã từng được Nghiêm Mục hóa thép!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui