Em gái tóc xanh giải quyết xong bà cụ thì phát hiện Mạnh Kiều đang nặng nề nhìn chằm chằm dây thừng của mình.
Cô ấy cúi đầu, tự cầm dây thừng quấn quanh cánh tay của mình: “Nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Mạnh Kiều nói.
Diệp Tử.
Chủ nhân của đạo cụ này vốn là Diệp Tử.
Đạo cụ có thể kế thừa cũng có thể tặng. Nhưng ai sẽ tặng đạo cụ của mình cho một người không liên quan đây?
Cho nên, Diệp Tử đã chết?
Em gái tóc xanh móc cái kẹo cao su vị ô long đào trong túi ra cho vào miệng, đoán được gì đó: “Sao? Chị biết Diệp Tử?”
Cô ấy thấy được đáp án từ trong mắt Mạnh Kiều.
Em gái tóc xanh vẫn nhai kẹo cao su, qua nửa phút mới thong thả nói: “Diệp Tử là chị tôi, tôi tên Diệp Tiệp. Tôi biết chị, chị của tôi từng kể rồi.”
Bây giờ Mạnh Kiều mới cảm thấy, nếu Diệp Tiệp bỏ mái tóc màu lam này đi thì thật ra rất giống Diệp Tử. Hai người đều có khuôn mặt chín chắn, chẳng qua Diệp Tiệp càng thêm kiêu ngạo hơn Diệp Tử, giống thiếu nữ phản nghịch.
Diệp Tiệp dựa vào lan can, không kiêng dè ánh mắt của Mạnh Kiều: “Đạo cụ ở chỗ tôi, tôi biết chị nghĩ gì. Chị đang nghĩ có phải tôi giết chị ấy không chứ gì?”
Cô ấy thừa nhận rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại rất nặng nề.
Sau khi chị của Diệp Tiệp ra khỏi phó bản bệnh viện tâm thần, bỗng nhiên bị chứng bệnh nứt da một cách khó hiểu. Làn da cô ấy bắt đầu lõm xuống với các mức độ khác nhau, bên ngoài làn da có những lỗ đen nổi mốc. Diệp Tử nói với Diệp Tiệp, cô ấy cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó sắp mọc ra, chẳng biết tại sao cô ấy nghe thấy tiếng hít thở.
Diệp Tử khẩn cầu em gái giết mình đi, để lấy điểm tích lũy và đạo cụ của cô ấy.
Nhìn ngực chị mình mọc ra cánh tay, Diệp Tiệp đau lòng và bất lực. Từ nhỏ bố mẹ của hai chị em Diệp Tiệp đã ly hôn. Bố các cô tức giận bỏ nhà đi bởi vì mẹ sinh ra hai đứa con gái, mà mẹ cũng bỏ quê hương ra đi bởi vì cuộc hôn nhân thất bại này, tìm bố dượng, sinh được đứa con trai. Sau đó hai chị em sống nương tựa lẫn nhau ở nhà người thân. Tuy rằng Diệp Tiệp hơi phản nghịch, thường xuyên cãi lại chị, quan hệ nam nữ lung tung, nhưng tình cảm của hai người không hoàn toàn xa cách.
Sau khi Diệp Tử bị bệnh, dần mất ý thức. Diệp Tiệp không đành lòng nhìn chị gái đau đớn như vậy nên cho cô ấy uống thuốc ngủ. Cuối cùng cô lấy được điểm tích lũy và đạo cụ của chị mình. Sau khi rời khỏi nhà, cô gặp chàng trai xăm mình, vì thế hai người lại ở bên nhau, hưởng thụ vui sướng cuối cùng trong đau khổ.
Diệp Tiệp lại châm thuốc: “Chị của tôi là người tốt, tôi rất yêu chị ấy.”
“Đi thôi, lên sân thượng.” Mạnh Kiều không nói tiếp gì nữa.
Mây đen bao phủ sân thượng, khiến người ta cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có.
Bên cạnh sân thượng có một chai thủy tinh vỡ nát, là cái mà ngày hôm qua Nghiêm Mục ném. Anh nhặt cái chai rỗng lên, ném xuống, vậy mà cái chai lại biến mất. Sân thượng không phải lối ra, chẳng qua là một lối đi nối hai thế giới như gương thôi. Nói cách khác tòa nhà này hình thành một vòng tròn khép kín, muốn tìm kiếm lối ra vật lý là không có khả năng.
Cuối cùng Mạnh Kiều đã hiểu vì sao phải tìm cách chạy trốn khỏi nơi này, ma quỷ nhiều như vậy, sớm hay muộn cũng bị hao mòn đến chết.
Mọi người quyết định cố gắng không rời xa nhau, như vậy mới có thể giúp nhau kịp thời, sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối rời khỏi nơi này.
Bố cục mỗi tầng trong tòa nhà đều giống nhau, chật chội u ám làm người ta không thở nổi. Nghiêm Mục đứng giữa cầu thang tầng 5, nhìn vách tường dán đầy . Trên vách tường không phải tin tức tệ nạn khiêu dâm, cờ bạc và ma túy thì là thông báo tìm người. Thông báo tìm người dán rất nhiều lớp, đã ố vàng. Anh lật xem trang giấy phủ kín tro bụi, nghiền ngẫm tin tức lưu lại trên đó. Cuối cùng anh phát hiện được một ít manh mối trên vách tường.
Ngày 7 tháng 7, đạo trưởng Trương ở Thanh Hoa Quán mất tích ở đây. Mong các hộ gia đình từng gặp đạo trưởng Trương liên hệ với Thanh Hoa Quán. Điện thoại liên hệ: 873-3641.
Ảnh chụp đạo trưởng Trương in trên tờ giấy ố vàng nhăn nheo.
“Tìm được rồi.” Nghiêm Mục nói: “Muốn thử xem không?”
Mạnh Kiều cầm thông báo tìm người, bởi vì không phải vật mà bản thân đạo trưởng đã từng sử dụng, trên đó cũng không còn sót lại oán hận của người chết, cho nên cô xem không rõ lắm. Trong đầu chỉ có ấn tượng mơ hồ, dường như đạo trưởng đang mở đàn làm phép, xung quanh đặt đầy ngọn nến đang cháy. Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, tất cả ngọn nến tắt ngấm, trên đỉnh đầu đạo trưởng vang lên tiếng nước tí tách.
Tí tách, tí tách.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Mạnh Kiều hơi đau đầu.
“Em nghe thấy tiếng nước, nhưng em không biết ở đâu. Chỗ nào có nước? Nhà vệ sinh? Tiệm cắt tóc?”
“Tầng ba.”
Nghiêm Mục từng nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách ở đó.
Nhưng mà, tầng ba quá nhiều căn hộ, tìm kiếm từng nhà sẽ lãng phí không ít thời gian. Mọi người đi tìm ở nhà vệ sinh nam - nữ trước, cũng không có bất kỳ phát hiện gì.
Bạch Trình Hi nói: “Mở báo cháy ra, người đều chạy ra cả là được rồi còn gì.”
“Sao? Có bao nhiêu thì cậu giết từng đó à?” Mạnh Kiều nhìn cậu ta.
Bạch Trình Hi vừa muốn nói gì, lại nghe thấy Mạnh Kiều nói: “Độ nghiện “ăn” của cậu cao đấy.”
Mắt cậu ta sáng rực, xuyên tạc ý của cô: “Chị đang quan tâm tôi à?”
Nghiêm Mục nói: “Sợ cậu chết rồi không dễ giải thích với anh của cậu.”
Mạnh Kiều vuốt vách tường lạnh băng, tiếng nước tí tách lại lần nữa quanh quẩn ở bên tai. Oán quỷ trong tòa nhà này quá đông đảo, không phải một sớm một chiều mà tạo thành. Nếu cô là đạo sĩ, có lẽ sẽ làm một lần siêu độ trước, sau đó xử lý đặc biệt những chỗ cứng đầu giống như bác sĩ chữa bệnh. Mà rất có khả năng ông ấy đã chết khi “xử lý đặc biệt”.
Nghiêm Mục cũng nghĩ đến điều này. Vào tối qua, anh đã quan sát toàn bộ bố cục tầng lầu, bao gồm từ chiều dài phòng và phân bố đường nước bên ngoài, về cơ bản có thể phán đoán những căn hộ nào sử dụng nhà vệ sinh công cộng, mà căn hộ nào có phòng vệ sinh riêng. Anh chỉ về bên phải Mạnh Kiều: “Mấy căn hộ trong cùng này có lẽ đều là hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục giống căn nhà của “Bốn người quy thiên”, có phòng vệ sinh.”
“Đúng là âm thanh này rất giống nước từ trên nhỏ xuống bồn tắm.” Mạnh Kiều nói.
Diệp Tiệp đi đến bên cạnh Mạnh Kiều: “Đi thôi, mọi người đi cùng nhau, như vậy đối phó cũng khá dễ.” Cô ấy hất mái tóc xanh biếc, cười hì hì nói: “Chị là bạn của chị tôi, chị đã cứu mạng chị tôi. Cho nên tôi cũng muốn chú ý đến chị nhiều một tí!”
Lần đầu tiên, có người đi lên trước Mạnh Kiều và Nghiêm Mục khi đối mặt với nguy hiểm.
Mà người bạn thân của Diệp Tiệp cũng đuổi kịp, anh ta không yên tâm để Diệp Tiệp một mình.
Diệp Tiệp đứng ở cửa phòng đầu tiên: “Đá văng cửa luôn à?”
Cô ấy còn chưa nói xong, đã ngửi thấy một mùi tanh. Vừa nãy đứng ở giếng trời, mùi đưa tới không quá rõ ràng, mà bây giờ đứng ở trước cửa cô ấy có thể ngửi được một mùi vừa thối vừa ẩm.
Diệp Tiệp bóp mũi, chỉ cửa sắt đóng chặt.
Chàng trai xăm mình nói: “Cậu tránh ra.”
Diệp Tiệp nghiêng người.
Chàng trai xăm mình cầm tay nắm cửa đã rỉ sét, dùng sức kéo, chỉ nghe cửa lớn ầm một tiếng, bụi đất rỉ sắt tung bay. Cửa sắt chống trộm vậy mà bị chàng trai xăm mình kéo đổ. Trong cửa chống trộm là cửa gỗ khép hờ, cửa gỗ mở ra một khe nhỏ bởi lực chấn động, mùi tanh tưởi nồng nặc đánh thẳng vào thần kinh!
Chàng trai xăm mình nhịn cơn buồn nôn lui về phía sau hai bước, Nghiêm Mục tiến lên: “Để tôi.”
Bạch Trình Hi cảm thấy người đàn ông này đang thể hiện ở trước mặt Mạnh Kiều. Cậu ta bất mãn, cũng muốn đi ra phía trước khoa tay múa chân một phen. Mạnh Kiều nhìn hành động của cậu ta, dứt khoát kéo người về: “Cậu yên tĩnh tí đi.”
Kẽo kẹt, cửa bị mở ra.
Trong phòng sương khói màu trắng bay đầy, trong giây lát bị vầng sáng của đèn pin chiếu vào thì tất cả biến mất. Diệp Tiệp nheo mắt lại: “Sao tôi cảm thấy khói trắng giống một khuôn mặt người. Bây giờ tôi bắt đầu nhớ phó bản trước rồi, ít nhất không tởm cũng không thối như này. Đầu tôi sắp nổ luôn đây này!”
“Nói chuyện càng nhiều hít vào càng nhiều.” Chàng trai xăm mình nói.
Diệp Tiệp ngậm miệng.
Nghiêm Mục đi vào trong phòng, mấy con chuột chù ăn đến béo ú nhanh chóng chạy trốn qua chân anh. Mạnh Kiều ghét bỏ nhảy dựng lên, lúc chạm đất lại vừa hay giẫm phải cái đuôi chuột. Tiếng cô chửi và tiếng chít chít chói tai của chuột đồng thời vang lên, vang vọng toàn bộ hành lang.
Nghiêm Mục đỡ lấy Mạnh Kiều lảo đảo: “Đừng vào vội.”
Anh bật đèn lên.
Trong phòng cũ nát không chịu nổi, trên vách tường mốc đen từng mảng, trên mốc đen còn mọc sợi mốc xanh, đong đưa theo cơn gió mà mọi người tạo ra khi tiến vào. Mạnh Kiều dùng tay áo bịt kín mũi. Nếu hít phải mốc đen này, chắc chắn sẽ bị bệnh nặng. Nhà này có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, cộng lại không đến 40 mét vuông.
Hơi nước trong phòng khách bay lên, trên mặt sàn xi măng màu xám cũng có vết nước, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước tí tách. Trên sàn phòng khách bày mấy ngọn nến, phù chú đã cháy một nửa bị máu tươi vẩy lên. Mạnh Kiều cầm lấy kiếm gỗ đào trên mặt đất, Nghiêm Mục duỗi tay muốn giúp cô hóa thành thép lại bị Mạnh Kiều từ chối.
“Hóa thép không nhạy đâu, chất liệu bất đồng. Anh có từng thấy sắt thép đuổi quỷ không?” Mạnh Kiều cười nói.
Nghiêm Mục đứng ở giữa phòng khách, chiếu đèn pin sang phòng ngủ. Giường gỗ trong phòng ngủ đã mọc đầy rêu, chăn màu hồng phấn vừa nhìn đã biết ngấm đầy nước, phải nặng tới mười mấy cân. Chăn trải phẳng trên giường, nếu không Mạnh Kiều sẽ hoài nghi trong chăn này có một người đang nấp.
Lúc này.
“Hu hu hu…”
“Hu hu hu…”
Trong nhà vệ sinh loáng thoáng truyền đến tiếng có người vừa khóc vừa cười. Diệp Tiệp và chàng trai xăm mình đi theo sau Mạnh Kiều, người chơi còn lại trông hai đứa bé.
“Có ai không? Ai ở đó?” Mạnh Kiều hỏi nhỏ.
Trong nhà vệ sinh vẫn còn tiếng khóc nhưng không có bất kỳ ai trả lời.
Âm thanh loáng thoáng như người uể oải hấp hối.
Nghiêm Mục giẫm lên sàn nhà chảy xuôi nước bẩn đặc sệt đứng ở cạnh cửa nhà vệ sinh. Hiện tại bọn họ như nhân vật chính trong phim kinh dị, tìm đường thám hiểm nhà ma. Thậm chí Mạnh Kiều có thể tưởng tượng ra khi Nghiêm Mục đẩy cánh cửa thì sẽ xuất hiện một ma nữ đầu bù tóc rối, cả người thối rữa!
Nhưng mà nhân vật chính trong phim kinh dị thì đều sẽ không chết.
Nghiêm Mục đẩy cánh cửa nhà vệ sinh ra, cửa gỗ rỗng ruột dường như đựng đầy nước, nước thong thả sóng sánh theo động tác cửa gỗ bị mở ra. Dưới đèn pin chiếu sáng, một cô gái bất chợt xuất hiện ở trước mặt bốn người!
Mạnh Kiều: Nói thật, linh cảm của em trong nhiệm vụ vẫn rất chuẩn.
Nghiêm Mục: Đây là một chuyện đáng để mừng thầm à?
Mạnh Kiều: Em đoạt được buff tiên đoán mà.
Cô gái đưa lưng về phía bọn họ, bả vai run lên bần bật. Trước mặt cô gái là mành tắm kéo kín, có lẽ trong bồn tắm có thứ càng kinh khủng hơn đang ở đó.
“… Hu hu hu…”
“… Cứu… Cứu tôi…”
“… Cứu… Cứu tôi…”
Cô gái vẫn luôn nức nở.