Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình Mạnh Kiều.
Cô ngừng thở, nhắm mắt lại. Thị giác từ tội phạm truyền lại cho cô, cô dựa vào trực giác tránh trái tránh phải. Hiệu quả choáng váng do gương mang đến dần dần yếu bớt, đầu óc cũng càng thêm tỉnh táo. Gã đàn ông giơ dao bước tới gần, Mạnh Kiều nhìn thấy được bóng dáng của bản thân từ thị giác của gã.
Cô chợt móc gương ra, quay người lại.
Ánh sáng trắng của gương từ thị giác truyền về trong đầu, quá loá mắt.
Trong khoảnh khắc, không khí đột nhiên xuất hiện tiếng thét chói tai và gào rống của người đàn ông.
Nghiêm Mục biết đã kết thúc. Thật ra vừa rồi anh vẫn luôn dùng khóe mắt liếc gương, mắt phải đã không nhìn rõ bởi vì choáng váng và nước mắt, nhưng mắt trái còn có thể thấy rõ động tác của Mạnh Kiều. Nếu vừa rồi thất bại, anh sẽ không chút do dự cắt gã kia thành hai đoạn.
Nghiêm Mục nói: “Lần sau đừng hành động một mình.”
“Rầm…”
“Rầm…”
“Rầm…”
Trong gương bát quái xuất hiện gương mặt dữ tợn của người đàn ông vừa rồi, gương bát quái lập tức vỡ vụn, gương đồng rơi vỡ đầy đất. Cùng lúc đó, gương phía trên bồn rửa tay ở nhà vệ sinh cũng bắt đầu xuất hiện từng vết rạn.
“… Cạch!”
Gương vỡ thành bột phấn, rơi xuống bồn rửa tay.
Hạ Tinh Thần bị uống đạo cụ của mình, mặt đỏ lên vì mùi khó ngửi. Chị Đơn đỡ cậu nghỉ ngơi một lát. Ở trong mắt chị ấy, Hạ Tinh Thần cũng như một đứa trẻ con chưa lớn. San San ngửa đầu nhìn Bạch Trình Hi đang có vẻ hờ hững, túm góc áo cậu ta: “Cảm ơn anh, đã đến cứu em.”
Cô bé cho thiếu niên một cái ôm lớn.
Bạch Trình Hi sửng sốt.
Mạnh Kiều thu dọn gương, nhìn Bạch Trình Hi, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Trước kia, lúc yêu qua mạng, Bạch Trình Hi chưa từng gọi video với Mạnh Kiều. Nhưng cậu ta có theo dõi nick Weibo clone của Mạnh Kiều, trên Weibo đều là ảnh chụp Mạnh Kiều ăn nhậu chơi bời. Cậu ta ấn tượng sâu nhất là tấm ảnh cô gái bê một bát mỳ to, tươi cười ngọt như một chiếc kem sữa mật ong, lộ ra tám cái răng trắng tinh.
Thật ra Mạnh Kiều không biết đoạn thời gian đó đã xảy ra việc gì với Bạch Trình Hi. Bạch Mộ Nhiễm là cảnh sát, nhưng lúc mới gặp thì Bạch Trình Hi lại giống thủ lĩnh của đám du côn. Mà lại lần nữa gặp mặt, cậu ta đã thay đổi một bộ mặt khác, điều này khiến người ta không thể đoán nổi đã xảy ra việc gì.
“Một phần năm, có vẻ khá dễ dàng. Cứ theo đúng tiến độ này thì buổi tối hôm nay chúng ta sẽ làm xong.” Mạnh Kiều đắc ý.
Nghiêm Mục nhìn tầng năm: “Có lẽ khó đấy, bọn họ còn chưa có động tĩnh gì.”
Chị Đơn lo lắng nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Bọn họ lên tầng năm trước. Diệp Tiệp sứt đầu mẻ trán nói cho bọn họ, tuy rằng tìm được phòng có quỷ rồi, nhưng nơi này rất bình yên, không có gì hết. Bọn họ cần tìm được quỷ để có thể tiến hành phong ấn. Mạnh Kiều kể lại một vài chuyện vừa xảy ra trong nhà vệ sinh, hy vọng cung cấp được vài manh mối cho Diệp Tiệp.
Vì tiện phối hợp, Nghiêm Mục đề nghị bọn họ xử lý xong đại hung ở tầng bốn trước.
Bọn họ đi qua tầng bốn rất nhiều lần.
Tiệm cắt tóc, quán trọ đều ở tầng này, và bọn họ thường xuyên ngửi được mùi cháy kỳ lạ và tiếng gõ tường ở tầng bốn này.
Gái ở tiệm vẫn đang ôm khách, mặc hở hang vây quanh Bạch Trình Hi dò hỏi thiếu niên có muốn vui sướng nữa không. Mạnh Kiều nhìn cảnh này lại muốn cười.
“Cậu đừng vứt bọn họ xuống, tôi sẽ cảm thấy cậu rất bạo lực.” Cô cười nói với Bạch Trình Hi.
Lại một lần nữa, thắp nến.
Khói nến theo hành lang chật chội dần bay đi, mãi cho đến cuối hành lang phía nam. Mạnh Kiều nhớ đến âm thanh mình nghe được đêm mới vào ở. Cô tiện tay vỗ vách tường, phát hiện không phải âm thanh này. Khói vờn quanh trên cửa chống trộm của một căn phòng có vẻ khá ấm áp, trên cửa chống trộm còn treo một con thỏ bông bẩn thỉu.
Vặn tay nắm cửa không được.
“Anh dùng bạo lực đi.” Mạnh Kiều thờ ơ nói.
“Xông loạn nhà dân, bất lịch sự.” San San nói.
Nghiêm Mục nắm lấy tay nắm cửa, lỗ khóa biến hình, cửa lạch cạch một tiếng mở ra.
Căn hộ này khá lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách một nhà vệ sinh. Nhà ở sạch sẽ ngăn nắp, không có mùi gì lạ. Phòng khách bày sô pha vải, bàn trà và bàn ăn. Bọn họ phát hiện một tấm ảnh chụp trên tủ TV. Đây là một gia đình ba người, bố mẹ ôm cậu bé trai cười tươi rói ở trước ảnh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mấy người chơi cẩn thận đứng ở hành lang hỏi: “Có ai không? Có ai không?”
Mạnh Kiều ló đầu ra, phát hiện là mấy người chơi vừa mất tích.
Theo thứ tự là anh Lý - sinh viên khoa thể dục thể thao, chú Trương - huấn luyện viên thể hình, em gái quán rượu mắt to dễ thương.
San San như bà cụ non, giới thiệu nhiệm vụ chủ tuyến và những gì đã xảy ra với họ: “Trước mắt chắc căn nhà này có vấn đề, mọi người có thể tùy ý nhìn xem.” Sau khi liên tục bị kinh sợ, cô bé cũng gan dạ hơn.
Sự chú ý lại lần nữa trở về căn nhà. Không có bóng quỷ, cũng không có bất kỳ chỗ nào kỳ lạ. Căn hộ này có hai phòng ngủ, một gian rõ ràng là phòng trẻ em. Trong phòng trẻ em dán mấy poster hình vẽ quái đản, Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn: “Không phải trong phòng bé trai đều dán Ultraman à? Thế này quá kỳ lạ.”
“Đầu dê vặn vẹo, đứa bé này có lẽ thích đọc truyện ma phương tây hoặc pháp thuật đen.” Nghiêm Mục nói. Anh xé poster xuống, lộ ra chằng chịt ký hiệu kỳ quái được vẽ bằng tay trên vách tường màu trắng.
Con dê được trẻ con bôi vẽ không có kết cấu và bộ xương khô, mực nước màu đỏ và màu đen chảy dài ở vách tường.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Kiều là dường như nội tâm đứa nhỏ này không ổn.
Có con cái nhà nào lại vẽ pháp thuật đen và đầu lâu trên vách tường đây?
“Có thể nhìn thấy gì không?” Nghiêm Mục hỏi.
“Không có gì hết. Đâu phải em sờ vào gì cũng xuất hiện hình ảnh đâu. Nói tóm lại thi thể, mộ bia, đồ có oán niệm. Nhưng mà xem hình vẽ của cậu nhóc này, có lẽ là rất hận.”
“Có khi hận ý đã tiêu tan.” Nghiêm Mục nói.
Trong phòng ngủ của cậu bé chỉ có một chiếc giường và một bàn học. Mở ngăn bàn ra, chỉ có những que diêm nhỏ gần như bị đốt hết và mấy cái ô tô đồ chơi, còn lại chỉ có một vài quyển sách ố vàng bị xé rách. Mạnh Kiều tiện tay mở ra, phát hiện mỗi một tờ trong sách bài tập không phải dính đầy mực nước thì đã bị xé rách.
Trừ những thứ này ra, chẳng còn phát hiện gì cả.
“Mọi người tìm được gì không?” Mạnh Kiều hỏi.
“Chị, không có gì cả. Phòng ngủ chính sạch sẽ có lẽ đã lâu không có ai ở! Nhưng quần áo và vật dụng hàng ngày đều có. Cảm giác như bố mẹ nhà này vội vàng rời đi vậy.” San San nói.
Mấy người chơi mới tới cũng nhanh chóng gia nhập đội ngũ tìm tòi.
Em gái quán rượu mắt to dễ thương kéo ngăn kéo bàn ăn ra, phát hiện mười mấy túi nilon trong suốt đóng gói bột phấn màu trắng. Em gái quán rượu giơ lên, lắc lắc dưới ánh đèn: “Không thể nào! Nhà này không bán ma túy đấy chứ? Có ai xem được đây là gì không?”
Chú Trương huấn luyện viên thể hình đi tới: “Để tôi xem.”
Em gái quán rượu hoảng sợ: “Chú à, chú từng gặp bột phấn màu trắng này rồi?”
Chú Trương liếc xéo cô ta một cái: “Đừng vớ vẩn. Cháu xem viên thuốc này chưa vỡ hết, tôi hoài nghi là thuốc ngủ.” Chú ấy lại lục ngăn kéo, quả nhiên tìm được lọ thuốc ngủ.
“Thuốc ngủ. Thuốc ngủ nghiền thành bột làm gì nhỉ?” Em gái quán rượu hỏi.
Anh Lý sinh viên khoa thể dục thể thao ngồi xổm trên mặt đất nhìn vết đập khả nghi trên ghế: “Đương nhiên là bỏ thuốc người ta rồi. Nếu không trừ tự sát ra, ai mà uống nhiều thuốc vậy được.”
Em gái quán rượu vội vàng buông thuốc ngủ, chắp tay trước ngực xin lỗi: “Đắc tội rồi, đắc tội rồi.”
Anh Lý xách ghế dựa lên bằng một tay: “Mọi người xem, ghế này gồ ghề lồi lõm, chân ghế dựa đều sắp gãy, như có người dùng sức đập nó vào tường. Hơn nữa vách tường đúng là có vết lõm. Nhà này sẽ không có khuynh hướng bạo lực gì đó chứ?”
“Mẹ kiếp, tôi hiểu rồi. Ông bố có khuynh hướng bạo lực, giết chết vợ và đứa con trai cuối cùng tự sát, sau đó hình thành hung trạch này!” Em gái quán rượu chợt hiểu ra: “Ông ta dùng thuốc ngủ này!”
Anh Lý nói: “Cô bị ngốc à? Ông ta dùng đến ghế dựa rồi, sao còn dùng thuốc ngủ! Thuốc ngủ là dùng cho người có thể lực yếu, bằng không người đàn ông này có khuynh hướng bạo lực đập tường uỳnh uỳnh thì đã sớm đánh chết người rồi.”
“Đàn ông các anh không ai tốt cả!” Em gái quán rượu nhìn vách tường tức giận bất bình.
Chú Trương nói: “Cô nhóc à, cháu nói vậy không đúng rồi. Ở đâu cũng có người nóng tính, không phải tất cả mọi người là người xấu.”
Mạnh Kiều nghe bên ngoài ríu rít, thấy cuối cùng bắt đầu có người chủ động suy xét, cảm thấy hết sức vui mừng.
“Trong phòng này không có gì.” Mạnh Kiều nói.
Nghiêm Mục sờ sờ dưới bàn rồi rút ra một quyển sổ nhật ký màu xám dưới đáy bàn. Sổ nhật ký dùng băng dính dán ở phía dưới, cho nên rất khó bị phát hiện.
Mạnh Kiều nhìn rồi thầm nói, xem ra khi còn nhỏ “cao thủ” thường xuyên giấu đồ, quen cửa quen nẻo như vậy.
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều: “Có phải khi còn nhỏ anh sợ bố mẹ lật xem sổ nhật ký của anh không? Có phải trong nhật ký có ghi lại cô gái mà anh thích không? Em cảm thấy em muốn xem.”
Nghiêm Mục yên lặng mở nhật ký ra.
Ngày 25 tháng 1: Bọn họ xé nát vở bài tập của mình, giáo viên nói mình chưa làm xong bài tập. Chỉ bởi vì mình không phải người ở đây cho nên khinh thường mình ư?
Ngày 26 tháng 1: Buổi tối bố mẹ lại cãi nhau. Bố dùng ghế dựa đánh mẹ, bởi vì mẹ mắng bố là đồ phế vật vô dụng.
Mẹ đánh mình, nói mình cũng là đồ phế vật.
Ngày 1 tháng 2: Các bạn hỏi mình có tiền không, mình không có. Sau khi về nhà, mẹ phát hiện trên người mình đều là bùn thì đánh mình một trận, bắt mình không được chơi với các bạn hư, phải học tập cho tốt. Chỉ có học tập tốt mới có đường ra. Mình không tin, mình không có đường ra!
Ngày 2 tháng 2: Mình hi vọng bọn họ chết hết đi.
Ngày 15 tháng 2: Hàng xóm nuôi một con chó nhỏ, bị mình bắt trộm.
Ngày 21 tháng 2: Căn cứ bí mật là một chỗ tốt.
Ngày 4 tháng 3: Thịt chó khá ngon. Bố mẹ không cho mình ăn nướng BBQ, nhưng mình thích ăn.
Ngày 1 tháng 4: Hôm nay ngày cá tháng tư, nhưng hôm nay ăn thịt mèo rất ngon.
Mạnh Kiều đọc đến đây đã bắt đầu ghê tởm. Thằng nhóc này ăn cả chó nhà hàng xóm nuôi, mèo mà mình nhặt. Cô sờ bụng mình: “Xem ra hoàn cảnh gia đình thật sự rất ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý. Dẫu sao em biết có vài người phải dùng cả đời để đi chữa vết thương thời thơ ấu.”
Nghiêm Mục tiếp tục lật trang.
Ngày 4 tháng 4: Mẹ nói gần đây không ngủ được, cho nên mua ít thuốc ngủ.
Ngày 5 tháng 4: Bị bố phát hiện.