Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Bé trai trải qua bạo lực học đường và bạo lực gia đình, hình vẽ vặn vẹo vừa rồi đã có thể giải thích. Kết hợp thuốc ngủ bị em gái quán rượu phát hiện, Mạnh Kiều phán đoán cậu nhóc này rất có khả năng không chịu nổi nữa, hạ thuốc ngủ vào thức ăn của bố mẹ mình, chuyện sau đó rất rõ ràng.

“Nhưng trong phòng không có thi thể, hai người lớn như vậy đi đâu được?” Mạnh Kiều hỏi.

“Căn cứ bí mật.” Nghiêm Mục nói.

Mấy người ngoài cửa còn đang tìm kiếm xem có nhiều manh mối hơn không.

“Sao tôi cảm thấy hơi nóng, hình như vách tường nóng ý.” Em gái quán rượu nói.

“Có phải trong phòng hơi ngột ngạt, lại nhiều người đứng không?” Anh Lý nói: “Mở cửa ra cho thoáng, có khi do khí CO2 đấy.”

Anh Lý nói rồi đi mở cửa.

Lúc anh ta mới kéo cửa ra, đột nhiên, một con chó gầy gò bị đốt cháy đen dữ tợn nhảy ra, cắn đứt cánh tay anh ta!

Anh Lý kêu một tiếng, ngay sau đó ngoài cửa chen vào ba con chó săn cháy đen, cắn ống quần anh ta kéo thẳng ra ngoài. Chó săn trừng đôi mắt màu đỏ tươi, trên hàm răng sắc bén vương đầy máu.

Em gái quán rượu sợ tới mức liên tục lui về phía sau, gọi to mọi người trong phòng: “Anh Lý, anh Lý bị bắt đi! Cứu người! Cứu mạng với!”

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đuổi theo ra, chỉ nhìn thấy trên sàn nhà chảy xuôi máu tươi và cái tay đứt. Tiếng chó sủa và mèo kêu quanh quẩn trong hành lang, những thú cưng bị cậu bé giết chết xuất hiện. Bọn nó nhai nát thi thể anh Lý rồi lại chui ra, Nghiêm Mục nhấc tay trái, lưỡi dao rất lớn cắt đứt đôi chó săn phát cuồng.

Nói là chó cưng, Mạnh Kiều cảm thấy đây giống như chó bị nhiễm chất độc sinh hóa dẫn tới biến dị, cả người cháy đen, khóe miệng nứt đến ót, hàm răng kẽo kẹt kẽo kẹt nhai máu thịt.

Chị Đơn kéo hai đứa bé ra sau người.

Tốc độ phản ứng của chó cực nhanh, thấy Nghiêm Mục là một mục tiêu khó đối phó, nó chuyển hướng chạy về phía Mạnh Kiều. Mạnh Kiều túm ghế gỗ lên ném sang, ai biết con chó thấy ghế dựa thì càng thêm hưng phấn, kêu gào vọt tới. Nhưng bản năng và tốc độ của động vật không nhanh bằng thiên phú của Nghiêm Mục, chỉ thấy không khí vừa được ma sát phát ra một luồng sáng trắng.

Lúc Mạnh Kiều nhìn lại, trên mặt đất chỉ còn thi thể thối rữa.

“Thằng bé này không chỉ giết một con chó.” Mạnh Kiều nói.

Nghiêm Mục dùng đinh thép ghim thi thể lên sàn nhà, vì phòng ngừa nó chết rồi lại đứng dậy tạo thành thương tổn lần nữa với Mạnh Kiều. Mạnh Kiều nhịn cơn buồn nôn chạm vào thi thể, trong đầu xuất hiện hình ảnh.

Trong hình ảnh, cậu bé mặc đồng phục kẻ sọc trắng đen đứng ở cuối hành lang tối om. Cậu bé giết chết con chó cưng nhà hàng xóm, sau đó nhét nó vào một cái thùng. Thùng này có lẽ để nướng khoai lang hoặc là hạt dẻ, Mạnh Kiều gần như có thể cảm nhận được lá sắt nóng bỏng của nó.

Chó bị ném vào.

Sau đó là mèo.

Con thỏ của bạn học.

Cậu nhóc ôm thi thể cháy đen của chúng nó mỉm cười trào phúng. Mạnh Kiều không hề nhìn được vẻ ngây thơ nào từ trong ánh mắt nó mà giống như bị ác ma nhập vào. Sống trong bạo lực hàng ngày, nó đã hoàn toàn mất đi lý trí và lương tri. Mà động vật có lẽ chỉ là thí nghiệm ban đầu.

Giống như tội phạm biến thái giết người liên hoàn, khi còn nhỏ có lẽ đã bắt đầu giết động vật, bọn chúng sẽ tìm cảm giác, tích lũy kinh nghiệm.

Mạnh Kiều mở choàng mắt, đột nhiên phát hiện trong phòng khách đứng đầy bóng đen trẻ con.

Nhưng qua giây lát lại biến mất.

Vừa rồi mất đi một đồng bạn, làm không khí trong phòng nhuốm đầy bi thương.

Mạnh Kiều khẽ nói: “Những con chó đó là do cậu bé giết, nhưng trước mắt tôi còn chưa thấy hồn ma của cậu nhóc. Oan hồn bị cậu nhóc giết có thể tấn công chúng ta, nhất định phải cẩn thận.”

Vương Hạo Nhiên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, San San che mắt cậu ấy lại bảo cậu ấy không phải sợ.

Em gái quán rượu cũng chưa từng thấy cách chết tàn nhẫn đến vậy: “Sao mọi người có thể bình tĩnh vậy, vừa rồi đã chết một người đó! Chẳng lẽ không tìm thi thể anh ta về à?”

“Thi thể sẽ thành bột phấn.” Chú Trương nói: “Bên ngoài quá nguy hiểm.”

“Sao mấy người máu lạnh vậy?” Em gái quán rượu dùng phẫn nộ che giấu sự sợ hãi của mình, trách cứ: “Ít nhất nên kéo thi thể anh ta về chứ!”

Bạch Trình Hi cười nói: “Vậy cô tự đi đi. Nếu cô chết luôn thì chúng tôi sẽ không kéo cô về.”

Giờ phút này, mỗi người đều có vẻ máu lạnh, nhưng đây là hành động bình thường.

Mạnh Kiều liếc Bạch Trình Hi một cái: “Mở cửa đi.”

Bạch Trình Hi: Tôi có lý do nghi ngờ chị đang vả mặt tôi.

Không đúng! Mạnh Kiều hóa thân thành thánh mẫu từ khi nào thế?

Trong phòng không có đồ mà bọn họ muốn. Hồn ma của bé trai không ở trong phòng, rốt cuộc đây không phải trò chơi giải mật mã, không thể đi loanh quanh trong phòng mãi được. Một bé trai mặc đồng phục kẻ sọc trắng đen đứng trong hành lang, nhìn Mạnh Kiều chằm chằm.

Làn da nó đã bị đốt cháy đen, da thịt thối rữa có thể nhìn ra được hình dáng mơ hồ.

Nhiệt độ trong hành lang cũng bắt đầu tăng dần.

Mạnh Kiều nghĩ đến tối hôm trước, cô cảm thấy nhiệt độ ở tầng bốn cao hơn các tầng khác, có lẽ liên quan đến cậu bé này. Đạo sĩ Trương nói kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Gương ở tầng một thuộc kim, mà trước mắt chắc là thuộc hỏa. Cậu bé đi một bước về phía Mạnh Kiều. Tuy cậu bé nhìn rất đáng sợ, nhưng không có ý làm hại Mạnh Kiều.

“Em nhích ra sau một tí.” Nghiêm Mục nói.

Mạnh Kiều đứng ở phía sau Nghiêm Mục, trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng vang bụp bụp. Cô quay phắt đầu lại, thấy sau lưng vậy mà có một loạt trẻ con đang đứng, có nam có nữ, mặc đồng phục giống nhau, trong không khí tràn ngập mùi thối rữa. Kẻ bị bạo hành học đường bùng nổ, bắt đầu phản kháng sẽ hình thành cục diện hôm nay.

“Em nóng quá...”

“Cứu em, cứu em được không...”

“Thả tôi ra đi! Thả tôi ra ngoài!”

Trong miệng mấy đứa trẻ bị cháy phát ra tiếng cầu cứu thảm thiết đứt quãng. San San hét lên một tiếng, trong phòng cũng xuất hiện mấy đứa bé. Mấy người trong phòng co cụm lại. Trên ngón tay San San cháy lên ngọn lửa. Nếu bọn chúng đến gần một bước nữa, cô bé sẽ đốt cháy bọn chúng. Nhưng ngay khi ngón tay San San toát ra ngọn lửa, sau lưng nhóm trẻ con cũng bốc cháy lửa mạnh hừng hực.

Bọn chúng nhào về phía San San như phát rồ, kéo cô bé chui vào trong lửa lớn. San San sợ hãi hét to.

Cùng lúc đó, nhóm trẻ con bắt đầu kéo quần áo Mạnh Kiều, Nghiêm Mục đưa chân đá bay mấy đứa bé thối rữa. Mà bọn nó không cảm giác được đau đớn, đứt tay đứt chân vẫn trườn bò nhào về phía Mạnh Kiều như người giấy không có cảm giác.

Chó săn cháy đen cũng chợt xuất hiện, đôi mắt lập lòe ánh sáng quái đản trong bóng đêm.

Mạnh Kiều đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Mục, để anh giải quyết nguy hiểm trong hành lang, còn cô thì vào phòng cứu San San. Lúc này, máu Bạch Trình Hi quấn quanh trên tay mấy đứa bé ma như tơ hồng, nhưng mà sợi tơ cũng không thể giam cầm chúng nó thành con rối gỗ không nhúc nhích.

Chị Đơn và Vương Hạo Nhiên căn bản không túm được San San bị đứa bé ma bóp chặt cổ chân.

Mạnh Kiều dứt khoát dùng tay thô bạo túm đầu một đứa bé ma giật ra sau, ngọn lửa đốt lên mu bàn tay cô, cơn đau cháy bỏng khiến trán cô toát mồ hôi hột. Em gái quán rượu và chú Trương cũng vội vàng dùng ghế dựa đập đứa bé ma, muốn chém đứt bàn tay lôi kéo của bọn chúng. Nhưng mà đúng lúc này, đứa bé ma và San San đều biến mất.

Trong hành lang hỗn độn, những đứa bé ma và chó săn còn sót lại cũng biến mất vào hư không.

Toàn bộ cánh tay Mạnh Kiều bị bỏng nghiêm trọng, ánh mắt nặng nề. Hạ Tinh Thần đưa chén thuốc đạo cụ cho cô. Cô lắc đầu: “Hiện tại không cần.”

San San càng cần hơn.

Cô kéo cánh tay bị thương rời khỏi phòng.

Nghiêm Mục nói: “Chắc con bé ở căn cứ bí mật.”

Cũng chính là chỗ cậu bé hại chết bố mẹ mình và các bạn học khác.

Mạnh Kiều nhặt lên một miếng thịt thối bị cháy đen trên sàn hành lang, căn cứ hình ảnh trong đầu nói: “Bếp lò, phòng, không phải một phòng một sảnh, chắc là một gian. Phía tây tòa nhà, không có cửa sổ, có mùi cháy khét.”

Chị Đơn nói: “Bên cạnh quán trọ! Đêm hôm đó tôi vẫn luôn ngửi được mùi cháy khét!”

Mọi người chạy về phía quán trọ. Lúc này bà chủ quán trọ đang rảnh rỗi đọc báo: “Chạy mô rứa, không được làm ồn mô!”

Mạnh Kiều hỏi: “Bà chủ, có thấy một cậu bé mặc đồng phục thường xuyên xuất hiện ở gần đây không?”

Bà chủ gập tờ báo nói: “Cô hỏi đứa người đại lục kia hở, ba thằng nhóc thuê phòng thứ ba bên trái để đặt thiết bị.”

Thứ ba bên trái.

Mạnh Kiều vội vàng chạy tới.

Trong phòng truyền đến tiếng đập cửa sắt “Uỳnh… uỳnh… uỳnh… uỳnh…”.

Cuối cùng cô đã biết âm thanh đêm đó mình nghe được là gì rồi!

Là tiếng bạn học bị hại cào cửa, đập cửa cầu cứu.

Nghiêm Mục đá văng cửa, trong phòng khô nóng giống như một cái lồng hấp khổng lồ, mấy thi thể bị cháy xém chồng chất trong góc. Trong phòng đặt một ngăn tủ bằng sắt rất lớn, ngăn tủ đã bị đốt đỏ rực có vẻ dùng để đốt cháy rác rưởi hoặc là đốt cháy cơ thể người. Tiếng khóc kêu của San San từ tủ sắt truyền đến. Cô bé đã bị nóng đến không chịu nổi, cả người nổi lên bọt nước.

Cô bé sợ mình sẽ chết.

Chết ở chỗ này.

Cô bé không muốn rời đi bằng một cách thê thảm như vậy, nhưng sau khi chết cô bé có thể thấy bố mẹ nhỉ?

Thân thể vừa nóng vừa đau.

San San đã không thể suy nghĩ, thiếu oxy, mất nước làm cô bé hôn mê trong tủ sắt. Nghiêm Mục dùng hai tay kéo mạnh cửa sắt, bàn tay bị bỏng lột một tầng da. Mạnh Kiều nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, căn bản không cách nào suy xét gì cả. Hạ Tinh Thần chợt thấy một bóng dáng mỉm cười đứng trong hành lang.

Giống như đúc với cậu bé trên ảnh chụp.

Cậu không kịp nói chuyện, dứt khoát rút gương bát quái trong túi Mạnh Kiều ra, chạy về phía cậu nhóc! Hạ Tinh Thần rất ít khi dũng cảm như vậy, cậu vẫn luôn đứng ở phía sau Mạnh Kiều và Nghiêm Mục, nhưng mà chuyện này chạm tới điểm mấu chốt trong lòng cậu. Ngày xưa cậu không bảo vệ tốt Tiểu Kiều và em gái của Tiểu Kiều, hôm nay không thể lại mất San San.

Mạnh Kiều không thể mất em gái như Tiểu Kiều!

Hạ Tinh Thần móc gương đồng ra dán ở trên mặt cậu bé, máu thịt cậu bé bắt đầu hòa tan. Biểu cảm xem diễn của nó lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, cùng với gương tan vỡ, ngọn lửa bắt đầu cháy trên người cậu nhóc.

Cùng lúc đó, Nghiêm Mục kéo cửa sắt, không màng tất cả ôm San San ra. Cô bé vẫn còn hơi thở mong manh, Hạ Tinh Thần rót hết nước thuốc mà vừa rồi Mạnh Kiều không uống cho cô bé. Quả nhiên bị thương càng nặng, hiệu quả khôi phục càng rõ ràng.

Nhưng thuốc chỉ có từng đó, đạo cụ của Hạ Tinh Thần rơi vào thời gian làm lạnh.

Lúc San San tỉnh lại, thấy chị mình và Nghiêm Mục đang bôi đầy thuốc bỏng lên cánh tay.

Thuốc bỏng đầy mùi dầu mè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui