Trong một góc kín đáo ở tủ quần áo phòng ngủ có một cái hộp nhỏ, trong hộp đặt ba tấm ảnh.
Trên ảnh chụp là một đôi tình nhân trẻ. Người đàn ông đeo một cái kính đen hình tròn, tóc rẽ ngôi giữa, mặc sơ mi trắng và quần màu ghi, cười tươi rói như ánh mặt trời. Anh ta ôm bạn gái mình, mà làn da cô bạn gái trắng nõn, son môi màu hồng phấn diễm lệ tôn lên làn da non mềm của cô gái.
Cô gái là nữ chủ nhân của căn phòng này ư?
Nhìn từ bên ngoài, chắc là ăn khớp với đồ trang điểm vừa rồi, nhưng ai lại đặt ảnh của mình xuống dưới đáy tủ quần áo. Chẳng lẽ là vì bọn họ chia tay?
Hoặc là người đàn ông đã qua đời?
Nhưng nếu là chân ái thì có phải nên đặt ở đầu giường không?
Nghiêm Mục cầm ảnh chụp để xuống dưới ánh đèn, trên ảnh chụp cô gái chợt xuất hiện dấu móng tay cào qua cào lại, đặc biệt là chỗ mặt, gần như đã sắp trong suốt.
Không thích.
Là thù hận.
Nghiêm Mục đoán được chân tướng: “Anh đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Anh ra khỏi căn hộ, đi sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Mạnh Kiều vuốt ve ảnh chụp, khác với Nghiêm Mục, cô cảm nhận được một tình yêu bệnh hoạn. Nữ chủ nhân căn nhà rất yêu người đàn ông này, bằng lòng trả giá tất cả vì tình yêu này. Tình cảm mãnh liệt này khiến Mạnh Kiều nổi da gà. Cô tiếp tục tìm kiếm ở tủ quần áo, cuối cùng tìm được món đồ càng kỳ lạ.
Bùa chú.
Ngọn nến.
Que diêm.
Cùng với báo chí.
Trên tờ báo là tin tức về một vụ tai nạn giao thông. Ở ngã tư đường đã xảy ra vụ va chạm ô tô đâm nhau nghiêm trọng, trong đó tạo thành cái chết của một người phụ nữ, một người đàn ông bị thương nhẹ. Được biết, sự cố xảy ra bởi vì người đàn ông uống rượu sau đó lái xe tạo thành va chạm giữa xe con và xe tải.
Dưới bản tin là bức ảnh một chiếc xe hơi màu trắng bị đâm nát. Chiếc xe hơi màu trắng này xuất hiện trên bức ảnh của đôi tình nhân.
Được, nam nữ đều đã chết.
Mạnh Kiều lấy phần bùa chú còn lại ra. Cô cố gắng phân biệt, dường như chỗ bùa này có tác dụng bảo vệ nhà cửa bình an.
Nữ chủ nhân của căn hộ này đã gặp phải chuyện gì đây?
Lúc này Diệp Tiệp nói: “Phải rồi! Thật ra lúc mới vào nhà, có người nhìn thấy một cô gái đang uống gì đó, tôi đoán là nước bùa. Đã thành quỷ còn không quên uống nước bùa, xem ra làm nhiều chuyện mờ ám đây mà. Chẳng lẽ là tai nạn xe cộ bị đâm chết sau đó hồn phách cô ta về đây?”
“Người bị đâm chết không phải chủ nhà này.” Mạnh Kiều nói.
Đột nhiên.
Cửa sổ bị gió thổi tung, bức màn màu trắng phất phơ như chiếc váy dài của ma nữ.
Mạnh Kiều lấy gương ra tùy thời chuẩn bị xông lên đánh ma nữ, Mạnh Kiều thấy loáng thoáng trên vách tường trong phòng có mấy bóng dáng. Dáng người đều là những cô gái thon thả.
Trong cảnh tranh sáng tranh tối, người đàn ông có bạn gái vừa chết vọt về phía Mạnh Kiều!
Vừa rồi Diệp Tiệp sợ anh ta lại nổi điên lần nữa, vì thế trói anh ta vào phòng khách. Ai ngờ anh ta tránh thoát dây thừng hung ác cướp lấy gương trong tay Mạnh Kiều!
“Choang!”
Người đàn ông đấm vào gương, gương lập tức nứt toác, mất đi tác dụng vốn có.
Em gái quán rượu nhảy ra xa hơn một mét: “Anh điên rồi! Anh điên rồi hả!”
Diệp Tiệp và chú Trương lao lên giật cái gương ra khỏi bàn tay chảy đầy máu của người đàn ông.
Người đàn ông cười ác độc: “Ai bảo chúng mày không cứu cô ấy, ai bảo chúng mày không cứu cô ấy! Nếu như vậy, mọi người đừng mong sống mà rời đi, thiếu một cái gương, không ai có thể sống mà rời khỏi nơi này!”
Mạnh Kiều nhìn bàn tay trống trơn.
Thể loại gì...
Người đàn ông chỉ vào cậu sinh viên vừa rồi vì sợ hãi mà xô đẩy bạn gái mình, khiến bạn gái anh ta bị bàn tay quỷ bắt lấy, cuối cùng trở thành một đống máu thịt: “Không phải mày muốn sống à? Không cần sống nữa, chúng ta đều đi theo cô ấy thôi!”
Mạnh Kiều hiếm khi nhìn thấy người đàn ông nào có thể làm ra việc điên cuồng đến vậy.
Chị Đơn và Hạ Tinh Thần kéo hai đứa nhỏ rời xa người đàn ông.
Diệp Tiệp chỉ vào anh ta: “Anh bị điên à? Bản thân không muốn sống thì đâm đầu vào tường đi! Anh không muốn sống, mọi người còn muốn sống đó!”
Chú Trương vẫn luôn không nói chuyện cũng mang biểu cảm bi thảm: “Nhóc à, không đến mức chứ!”
Gương nát đầy đất, không thể sửa được.
Năm cái gương vừa đủ cho năm tầng.
Thiếu một cái cũng không được.
Người đàn ông nhếch mép mặc kệ những lời phê phán của mọi người, đi thẳng đến gần cậu sinh viên: “Đều do mày. Mày chết là tốt nhất! Tại sao mày lại đẩy cô ấy lúc bàn tay quỷ xuất hiện!”
Bạn gái anh ta là ký thác duy nhất còn sót lại của anh ta. Cô ấy dịu dàng và lương thiện, như một tia sáng chiếu rọi cuộc đời anh ta. Thật ra hai người đều đã nghĩ đến việc chết thế nào ở trong phó bản, lúc những vật không thể chống lại kéo đến, điều có thể làm chỉ là tiếp nhận nó.
Nhưng anh ta không hề nghĩ tới, người yêu anh ta vừa rồi cách vách tường còn năm sáu bước, vậy mà bị người ta kéo đi làm đệm lưng, cuối cùng chết không toàn thây! Tiếng hoảng sợ cầu cứu của bạn gái vẫn luôn quanh quẩn ở trong tai anh ta.
Tại sao?
Tại sao chứ!
“Chẳng lẽ mạng của mày đáng giá hơn cô ấy à?” Người đàn ông hỏi.
Sinh viên đã ngây người. Thật ra đây không phải lần đầu tiên cậu ta làm chuyện này, theo lợi tránh hại là bản năng của con người. Chỉ cần mình không chết, cậu ta bằng lòng làm bất kỳ chuyện gì để giữ mạng sống của mình. Cậu ta tin vào thời khắc đó, mỗi người sẽ theo bản năng đưa ra lựa chọn giống cậu ta.
Người đàn ông bước đến gần sinh viên, mà sinh viên liên tục lui về phía sau: “Anh đừng tới đây, anh đừng đến đây! Anh… anh… anh muốn làm gì?”
“Anh đừng đến gần!” Diệp Tiệp lạnh giọng nói.
Người đàn ông lạnh mắt liếc Diệp Tiệp: “Con nhóc, đừng nhúng tay. Mày đâu có mất mát gì cho nên đừng đứng nói chuyện không đau eo!” Khí thế của anh ta hung dữ, mà người xung quanh cũng có tâm trạng giống cậu sinh viên lúc đó, phần lớn muốn tự bảo vệ mình, mà không phải là bảo vệ người khác.
Hạ Tinh Thần kéo Mạnh Kiều đến bên cạnh mình, nói nhỏ: “Anh Nghiêm đâu?”
“Anh đừng tới đây!”
“Con mẹ nó, anh đừng tới đây!”
Sinh viên tiện tay túm lên một cái điều khiển từ xa ném về phía người đàn ông!
Điều khiển từ xa đập vào trán người đàn ông, máu tuôn như suối, nhưng anh ta vẫn đi từng bước đến gần. Sinh viên không tình nguyện lùi đến gần cửa sổ phòng ngủ, cậu ta đã không có đường lui! Cậu ta không thể chết ở chỗ này! Tại sao cậu ta phải chết ở chỗ này? Còn phải bị người đàn ông hung thần ác sát, nhìn đã biết là đồ lưu manh đầu đường xó chợ giết chết!
Sinh viên cắn răng túm bình hoa pha lê bên cạnh lên chủ động khởi xướng công kích, ai biết người đàn ông kia không hề trốn tránh, ôm lấy eo cậu sinh viên nhào về phía trước!
Hận thù bị đè nén đã lâu của người đàn ông cuối cùng bùng lên trong giây phút này. Anh ta ôm chặt eo cậu sinh viên, hai người xuyên qua cửa sổ rộng mở, ngã thẳng từ tầng năm xuống!
Trên cửa sổ đều là kính vỡ nhuộm máu tươi.
Mọi người vội chạy qua nhìn, trên mặt đất bên ngoài tòa nhà là một vũng máu to, người đã chết.
Diệp Tiệp không tiếp tục nói gì mà nhìn về phía Mạnh Kiều: “Làm sao bây giờ?”
Mạnh Kiều không nói gì.
Diệp Tiệp lại hỏi: “Dán gương lại còn có thể dùng được không?”
“Chắc là không.”
“Vậy làm sao ra ngoài! Chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ có phải sẽ bị nhốt chết ở đây không?”
“Tôi không muốn chết ở chỗ này! Nghĩ cách đi, ai nghĩ cách đi!”
Sự tuyệt vọng nhanh chóng lan tràn trong đám người.
“Mẹ nó, giết người còn chưa đã nghiền, nhất định phải kéo mọi người đi cùng! Đây chẳng phải là thằng ngu à!” Chú Trương mắng.
Mạnh Kiều nhìn chung quanh một vòng.
“Đừng vội, có cách.”
Đúng là có cách.
“Gương còn mấy cái, không cần lo lắng điểm này.” Mạnh Kiều nói: “Tiếp tục đi, tìm được hồn ma là được.”
Mạnh Kiều nói vậy, có mấy người vẫn không yên lòng, ồn ào đòi Mạnh Kiều lấy gương ra đếm. Mạnh Kiều lạnh nhạt nhìn lướt qua, người nọ lập tức ngậm miệng. Có được sự khẳng định của Mạnh Kiều, trái tim vừa rồi nhấc tới cổ họng của mọi người cuối cùng cũng về chỗ cũ.
Nghiêm Mục trở về từ nhà hàng xóm.
Mạnh Kiều oán trách: “Lúc anh không ở đây đã chết hai người.”
“Ừm, anh biết.” Nghiêm Mục nói: “Người chết là sinh viên sáng nay phát hiện thi thể anh Mã. Mũ trên đầu không phải của anh Mã, mà là của cậu ta, cùng bộ với quần áo của cậu ta.”
Chết không đối chứng, anh không biết giữa cậu sinh viên và anh Mã có liên quan gì, nhưng anh không muốn quan tâm đến mấy thứ này. Nghiêm Mục lấy ra mấy tờ thông báo tìm người. Tờ thông báo tìm người này không phải ở tòa nhà, mà là hộ gia đình xung quanh. Ảnh chụp trên thông báo đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, như là minh tinh trên poster phim Hồng Kông.
Nhìn từ mức độ in đen trắng, làn da mấy cô gái trắng nõn, tóc không phải màu đen thuần, nghi ngờ là màu nâu hạt dẻ hoặc là nâu đỏ, tóc uốn, giống mớ tóc giả kia.
“Cô ta lột da người?” Mạnh Kiều hỏi: “Đây không phải họa bì à?”
Chẳng lẽ nữ chủ nhân ở nhà này tìm kiếm người qua đường giống với cô gái trong bức ảnh chụp đôi tình nhân, sau đó tiến hành giết hại?
Đây còn không phải là một kẻ giết người liên hoàn à?
“Anh thuận tiện đi xem đồng hồ nước và công tơ điện của nhà này. Đồng hồ nước chênh số rất lớn với các hộ bình thường. Khe hở gạch men sứ ở nhà vệ sinh còn có dấu máu vẩy ra. Có lẽ nữ chủ nhân nhà này đã giết chết những cô gái mất tích.” Nghiêm Mục nói.
Anh đi vào phòng khách, quan sát hai giây, gõ gõ vách tường.
Vừa rồi Mạnh Kiều quan sát đã lâu mà không phát hiện vách tường rỗng ruột.
“Kết cấu nhà này không đúng. Mấy căn hộ ở phía tây đều là phòng xép, một phòng hai sảnh, phía sau kệ sách này có lẽ còn một gian phòng ngủ khác.”
Quả nhiên sau khi Nghiêm Mục đẩy kệ sách ra, một cánh cửa gỗ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trên cửa gỗ dán chi chít những lá bùa màu vàng cam, ngoài ra còn treo giá chữ thập bằng bạc và một quyển Kinh Thánh nhỏ. Có thể nhìn ra nữ chủ nhân căn hộ này thật sự sợ hãi.
“Hơn nữa kệ sách này cơ bản là trống rỗng, trên mặt đất còn có dấu vết di chuyển. Vừa rồi em thật sự không nghĩ ra à?” Giọng điệu Nghiêm Mục dường như hơi kinh ngạc.
Mạnh Kiều bĩu môi, ai oán nhìn người đàn ông.
“Bùa này có tác dụng không?” Em gái quán rượu hỏi.
“Chắc là vô dụng, nếu không sao nữ chủ nhân nhà này có thể sợ thành như vậy?” Mạnh Kiều nói: “Ai mở cửa?”
Nghiêm Mục dứt khoát mở cửa ra.
Vo ve vo ve vo ve…
Đám ruồi đầu xanh từ trong phòng bay ra.
Phòng này không có cửa sổ, tối om.
Mạnh Kiều bật đèn pin, cổ tay cô vô thức run lên.
Đây là.
Từng tấm da người bị nhét vào trong những chiếc bình từ lớn đến bé!
Bảy cái đầu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mạnh Kiều.
Ánh đèn chiếu vào bình thủy tinh, cực kỳ quái đản.
Mạnh Kiều trầm cảm luôn.
Cô chợt nhớ đến câu chuyện bánh bao nhân thịt người mà hôm trước mới kể cho San San.