Cái gì là cái gì?
Mạnh Kiều nhìn theo ánh mắt của Hạ Tinh Thần, đây không phải là chiếc Beetle của mình hay sao?
“Chờ đã!” Tối qua cô gái bị người đàn ông tập kích nên nhớ kỹ, sẽ không quá ngang nhiên đến gần.
Cô lặng lẽ đến gần, tiện tay nhặt viên đá lên, bất ngờ ném nó đi.
"Đùng!"
Còi báo động lập tức vang lên giữa đường phố yên tĩnh, đèn sau xe nhấp nháy không ngừng. Hạ Tinh Thần đột nhiên kéo Mạnh Kiều, liều mạng chạy về phía ngược lại. Cổ tay của cô gái bị chàng trai nắm đến đau nhức, hai người chạy được hai, ba trăm mét, Mạnh Kiều mới nhận ra chẳng có ai đuổi theo mình!
“Chạy cái gì thế!” Mạnh Kiều thở hổn hển nói: “Dừng lại, dừng lại... Không có ai cả!”
Lúc này Hạ Tinh Thần mới buông tay ra, vẻ mặt nghi hoặc.
“Không có ai đuổi theo chúng ta cả.” Mạnh Kiều nhìn chung quanh, mắt của cô rất tốt, trước mặt ngay cả một vật sống cũng không có, chứ nói chi là người: “Đúng là không có ai, chẳng lẽ sau khi người đàn ông kia cướp xe của tôi đi thì xảy ra chuyện gì nên bỏ chạy rồi?"
Cô gái tự lẩm bẩm, quyết định đi xem một chút, dù sao có xe thì cô có thể tiếp tục lái xe lên đường. Khi đến gần, Mạnh Kiều mới ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, chính giữa mùi máu khuếch tán chính là chiếc Beetle.
Mạnh Kiều nhíu mày, nín thở chậm rãi đi từ sau ra trước, xung quanh yên tĩnh, trông không có gì dị thường.
Lúc này cô mới lôi kéo Hạ Tinh Thần từ chỗ xe đang đậu vòng qua trước xe, thấp thỏm nhìn vào trong xe qua kính.
Hạ Tinh Thần sợ đến độ răng va cầm cập, nhưng vẫn một tấc không rời Mạnh Kiều.
Hai người vòng ra phía trước xe, kinh hãi sửng sốt!
Một đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm vào hai người họ qua tấm kính.
Cô gái loạng choạng lùi lại giẫm lên chân Hạ Tinh Thần, cậu hoảng sợ hét lên, kéo Mạnh Kiều toan chạy tiếp: "A! Có người! Có người!"
Nhưng người trong xe không hề nhúc nhích.
Lúc này hai người mới nhận ra người đàn ông có hốc mắt lồi trên xe đã biến thành một xác chết gớm ghiếc từ lâu, trong mắt là vẻ ghê tởm và sợ hãi trước khi chết.
"Chết... chết rồi?" Mạnh Kiều như đang tự lẩm bẩm, lại như đang chờ đợi Hạ Tinh Thần trả lời.
“Hình như vậy.” Chàng trai run rẩy gật đầu, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, không dám tiến lên một bước, chỉ đứng xa xa nhìn xem: “Chắc là chết rồi.”
Mạnh Kiều lưu loát phủi bụi trên người, hơi khựng lại, kéo mở cửa xe.
Thi thể ngồi ở ghế lái đột nhiên nghiêng về phía cô, cô gái lách người né tránh. Mạnh Kiều có thể khẳng định đây chính là người đàn ông trung niên đã cướp chìa khóa xe của cô đêm qua.
Tối hôm qua người này đi chưa được bao xa, sao lại chết ở đây?
Sao lại chết được?
Cơ thể bị xé toạc, ruột từ trong bụng chảy lan đầy đất, chảy thẳng đến chân của Mạnh Kiều.
Một mùi hôi thối xộc lên mũi, nếu không phải Mạnh Kiều đã trải qua thử thách của nhiệm vụ, chắc bây giờ cô sẽ vịn Beetle liều mạng nôn thốc nôn tháo. Cô không phải bác sĩ pháp y, nhưng cũng đủ kiến thức để phân tích được người đàn ông đó đã bị bạo lực tổn thương đến chết, không ai bị lòi ruột mà còn sống nổi đâu nhỉ!
Nhưng ai đã giết ông ta?
Người đàn ông này có gì đáng quý sao? Không giống lắm!
Hơn nữa xe cũng không bị cướp mất.
Cô nhìn Hạ Tinh Thần đang đứng ở xa, không dám di chuyển: "Lại đây."
Cậu nuốt nước bọt.
“Lại đây.”
Hạ Tinh Thần che mắt, rề rà di chuyển.
“Cậu cảm thấy cái gì đã giết chết ông ta?” Mạnh Kiều hỏi.
Hạ Tinh Thần tái mặt: "Không, không biết..."
Mạnh Kiều ngồi xổm xuống, dùng thanh gỗ nhỏ bên cạnh chọc vào bụng dưới của thi thể: "Cậu thấy giống bị gấu moi nội tạng ra không? Đây rõ ràng là vết thương bị xé toạc."
Giống như có một cặp móng vuốt xé bụng người đàn ông còn sống sờ sờ ra, nhưng mà…
Nhưng mà gấu ở đâu ra?
Lùi mười ngàn bước mà nói, nơi này xung quanh là rừng rậm, môi trường sinh thái tốt, có gấu thật, nhưng người đàn ông này có xe hơi, thì sao có thể bị dã thú tấn công được? Nếu đánh không lại, ông ta cũng có thể trốn trong xe. Nếu như gặp phải dã thú có thể đánh thắng được, chẳng hạn như lợn rừng thì ông ta còn có thể dứt khoát nghiền nát chúng.
Mạnh Kiều suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến con mèo dị dạng ở hầm giữ xe, nhíu mày.
Không thể nào...
Cô nhìn xung quanh, không có sinh vật biến dị nào khác đột ngột xuất hiện, vội vàng nói: "Đi thôi đi thôi... Chúng ta lên xe..."
"Hả... Hả?" Hạ Tinh Thần có vẻ nghi hoặc: "Ý chị là cái này ư?"
“Ừ, nhanh lên.” Mạnh Kiều đẩy cậu: “Xe này vốn là của tôi, nhưng bị ông ta cướp mất!”
“Lúc nào?”
“Trước khi gặp cậu, lên đường rồi nói tiếp, đúng lúc cậu có thể nghỉ ngơi một lúc.” Mạnh Kiều mở cửa: “Đi thôi!”
Hạ Tinh Thần cúi đầu nhìn thi thể trên mặt đất, đột nhiên dùng hết sức giẫm lên tay người đàn ông, rồi nghiền nát chân ông ta, sau đó nhanh chóng lên xe, đóng kỹ cửa sổ.
Mạnh Kiều thắt dây an toàn, dứt khoát khởi động xe, tiếp tục lái dọc theo đường cao tốc vắng vẻ.
Trên đường đi, Hạ Tinh Thần ngơ ngác nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, giống như một đứa trẻ tò mò, người này không phải người nhân bản trong căn cứ nghiên cứu nào chạy ra ngoài đấy chứ? Chẳng lẽ là lần đầu ra ngoài hóng gió nên chưa từng thấy cái gì?
Nhưng cô không hỏi gì, chỉ là khóe mắt thường liếc trộm Hạ Tinh Thần, trên đường gồ ghề xóc nảy, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, sau đó thì không thấy người đi đường nữa. Chàng trai dựa vào kính từ từ ngủ thiếp đi, Mạnh Kiều phát một bài “Highway Don’t Care” rồi tập trung lái xe.
Cứ mỗi ba tiếng, Mạnh Kiều sẽ tìm một lối ra ở bên trái hoặc bên phải, trốn trong một khu rừng hoang vắng hoặc sau một ngôi nhà để nghỉ ngơi, lúc này cô sẽ đánh thức Hạ Tinh Thần dậy, để cậu chú ý động tĩnh xung quanh, còn mình từ từ nhắm mắt lại ngủ nửa tiếng.
Mặc dù là con gái, lái xe đường dài như thế chắc chắn sẽ mệt không chịu nổi, nhưng cô dựa vào ước muốn có thể gặp em họ Lâm San San sớm mà cố gắng kiên trì.
Lái xe từ ngày đến đêm, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng khoảng cách đến Giang Kinh chỉ còn 200 km, lúc này đã hai giờ sáng. Đích đến đã ở trong tầm mắt, nhưng Mạnh Kiều không còn chút sức lực nào, cô vừa lái vừa ngủ gật, mấy lần suýt bay khỏi đường cao tốc vì nhắm mắt.
“Nghỉ ngơi đi.” Hạ Tinh Thần thực sự không nỡ nhìn bộ dáng tiều tụy của Mạnh Kiều, nói.
Mạnh Kiều gật đầu, lái xe ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một thị trấn nhỏ.
Mặc dù là rạng sáng, nhưng thị trấn có vẻ nhiều khói lửa hơn các thành phố lớn, ở ngã tư đường có hai ba người đang đốt tiền giấy trong chậu đồng.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt bầm đen của họ, cô gái có thể thấy rõ làn da lộ ra của họ đầy lỗ đen, trông đã nguy kịch.
Trong bóng tối, không ai có thể tìm thấy niềm an ủi nào từ cảm giác tim vẫn đập hay đang căng thẳng, chỉ có cảm giác lạnh lẽo vô tận.
Mạnh Kiều xoắn xuýt hồi lâu, không biết có nên ngủ trong xe hay không, ngủ trong xe thì sau đó lỡ có xảy ra chuyện sẽ dễ chạy trốn hơn, nhưng chỗ ngồi của Beetle quá nhỏ, mỗi lần cô vừa chợp mắt đều sẽ đau lưng nhức eo mà bừng tỉnh, cả người khó chịu gần chết.
Cuối cùng cô quyết định tìm một nơi khuất để nghỉ ngơi cho đến bình minh.
Hai người đỗ xe xong, tìm được một nhà hàng bỏ hoang, cửa nhà hàng mở toang, nồi niêu xoong chảo bên trong vung vãi khắp sàn, mặt bàn phủ đầy bụi, có vẻ như đã lâu không có ai dùng.
Mạnh Kiều cũng không cảm thấy bẩn, dứt khoát co ro giống như một con nhím nhỏ trong góc dưới quầy thu ngân, mơ hồ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Hạ Tinh Thần cách cô rất gần, dựa vào hộc tủ bên cạnh, bàn ghế lộn xộn trước mặt vừa vặn chắn ngang cơ thể của chàng trai, hai người cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, đều chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya mù mịt, gió vào thu hơi lành lạnh, cuốn theo bụi đất.
Mạnh Kiều vẫn luôn ngủ rất say, cả ngày dài lái xe mệt mỏi, cô đã kiệt sức từ lâu, tiếng vang yếu ớt từ ngoài cửa hoàn toàn không thể xâm nhập vào mộng đẹp của cô.
Ánh trăng sau tầng mây đen xuyên qua, giống như một buổi đêm bình thường.
Hai người ngủ chừng hai ba tiếng đồng hồ, Mạnh Kiều đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc, giống như nhạc nền phim kinh dị dần dần tiến lên bắt lấy nhịp tim của bạn, khiến da đầu tê dại, bắp thịt cả người tức khắc căng cứng.
Âm nhạc từ đâu ra vậy!
Mạnh Kiều choàng tỉnh, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng nhạc nền phim kinh dị lại ở trong đầu cô, Mạnh Kiều như có thể tưởng tượng ra hình ảnh một cái đầu lăn lông lốc.
Cô bị điên à?
Hay hư não rồi?
Hay quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác?
Cô bị nhạc nền khủng bố dọa sởn gai ốc khắp người, lặp đi lặp lại liên tục khiến cô hết buồn ngủ, Mạnh Kiều vỗ đầu, nhưng cô không cảm thấy đau đầu, có trời mới biết cái nhạc nền đang lặp đi lặp lại trong đầu cô xuất hiện thế nào!
Mạnh Kiều vuốt vuốt mi tâm.
Đột nhiên.
Tiếng nhạc kinh khủng kia dừng lại.
Lộc cộc lộc cộc.
Hình như có thứ gì đó từ cửa lăn vào, Mạnh Kiều khẽ nhúc nhích cơ thể, từ dưới quầy thu ngân hơi thò đầu ra, nhìn thấy cách đó một mét là một cái đầu người còn mới, bê bết máu!
Cô kéo quần áo của Hạ Tinh Thần bên cạnh mình, thuận tay bịt miệng cậu lại, nhíu mày thì thầm: "Đừng lên tiếng!"
Hạ Tinh Thần lập tức trở nên cảnh giác, cậu đột nhiên mở mắt nhìn xuyên qua đống bàn ghế lộn xộn, thấy một bóng đen hung dữ đứng ngoài cửa kính.
Nhìn giống người, nhưng nương theo ánh trăng lờ mờ, có thể thấy cái bóng này có ba tay hai đầu!
Mà bóng người kia còn đang ôm một cái đầu tóc dài trong tay…
Quái… quái vật…
Mạnh Kiều phát hiện ánh mắt của Hạ Tinh Thần có gì đó không đúng, cô quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa đã hét ầm lên.
Người ngoài cửa cao chừng một mét tám, nặng khoảng một trăm ký, chắc hai người bọn họ cộng lại mới bằng đối thủ bên ngoài. Càng đáng sợ hơn chính là, một cái đầu của bóng người kia đang nhìn đường phố, một cái lung lay sắp rớt lại nhìn vào bên trong nhà hàng!
Hạ Tinh Thần lập tức ấn đầu Mạnh Kiều xuống, hai người co quắp trong hộc tủ giữa bóng tối.
Cái đầu lúc lắc vặn vẹo, phát ra âm thanh nghiến răng hút máu trong không gian yên tĩnh.
Mặc dù đáng sợ, nhưng có vẻ như không có ý định xông tới.
Hai người thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng rống quái dị, một con quái vật khác không biết từ đâu xuất hiện, nhe răng cười toe toét.
Mạnh Kiều có thể thấy rõ một cái lỗ lớn trên ngực người dị dạng kia, có ánh trăng trắng xuyên qua.
Nhưng hai người dị dạng kia không để ý đến họ, mà nhìn về phía đường phố.
Cô lặng lẽ quan sát.
Đột nhiên, một đôi mắt đỏ như máu mở ra trên lồng ngực của người dị dạng kia!
Hai người nhìn nhau!