Năm tấm gương, đã hoàn thành toàn bộ phong ấn.
Trong tòa nhà toàn bóng quỷ, nước càng ngày càng mãnh liệt, thang máy rơi xuống dưới tạo thành bọt nước. Em gái quán rượu thấy trên vách tường viết hai chữ to: Sân thượng.
Cô ta cõng Mạnh Kiều cũng không quan tâm được gì dứt khoát chạy lên sân thượng, phía sau là ma quỷ nhào lên như thủy triều. Tòa nhà này sắp sập. Bên kia, Hạ Tinh Thần ôm San San đi theo Nghiêm Mục cũng chạy lên tầng năm. Trong vách tường hiện ra đầu người và cánh tay, xé rách quần áo người chơi. Diệp Tiệp cầm gậy ra sức đánh gãy từng đôi tay máu, chém ra một đường máu.
Từ nãy, Nghiêm Mục vẫn luôn không cảm nhận được động tĩnh của Mạnh Kiều. Anh hơi hoảng, lần đầu tiên hai người tách ra, thậm chí còn không biết sống hay chết. Cơ thể Mạnh Kiều vốn là môi giới, số lượng lớn ma quỷ sẽ khiến cô yếu đi, căn bản không chống đỡ nổi.
Trên sân thượng là bóng tối vô biên vô hạn.
“Còn có thể đi đâu?” Diệp Tiệp hô.
Gió thổi vào mặt cô ấy: “Không còn đường! Làm sao để rời đi!”
Vốn cho rằng phong ấn năm con quỷ là có thể rời khỏi nơi này, ai biết nhiệm vụ còn chưa kết thúc, dường như nhất định yêu cầu bọn họ tìm được lối ra. Bọn họ đã bị ép lên tầng năm, nước cũng dần dâng lên quá nửa tầng bốn. Nghiêm Mục xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, nhìn về phía bóng tối sâu thẳm.
Trong cơn gió se lạnh, Hạ Tinh Thần đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc. Cô bé mà cậu gặp được ở nhà vệ sinh nam đang ôm quả bóng cao su mỉm cười nhìn cậu.
Cô bé chỉ xuống dưới sân thượng, nhưng nơi đó không hề đánh dấu lối ra. Hạ Tinh Thần đứng ở bên cạnh sân thượng, chỉ mình cậu có thể thấy cô bé này.
Có lẽ do cậu đã giúp cô bé hoàn thành nguyện vọng cuối cùng.
Cửa sắt trên sân thượng rung lên bần bật không tài nào đóng được, sợi tơ máu của Bạch Trình Hi như một chiếc mạng nhện, ngăn cản đường đi của quỷ.
Hạ Tinh Thần cảm nhận được cơn gió lạnh run. Còn không tìm thấy đường ra thì tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này, San San, Mạnh Kiều, Nghiêm Mục. Cậu đứng ở bên cạnh sân thượng, không do dự nữa. Có lẽ đây là đường ra kia, cậu cần thử trước.
“Anh Nghiêm, tôi nghĩ tôi biết lối ra.” Hạ Tinh Thần nói.
Cậu muốn nhảy xuống.
Nếu cậu đi ra ngoài, chứng minh nơi này mới là đường ra duy nhất. Nếu cậu chết, Nghiêm Mục chỉ có thể tìm kiếm đường ra khác.
“Cậu chắc chứ?” Nghiêm Mục không thể biết trong bóng tối dưới kia có thứ gì.
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Không chắc, hy vọng em ấy không lừa tôi.”
Em ấy là chỉ cô bé kia.
Hạ Tinh Thần nhìn về phía Nghiêm Mục: “Nếu tôi chết, anh giúp tôi chuyển lời cho Tiểu Kiều là tôi thích cô ấy. Thôi, cô ấy quá áp lực rồi, không nói cho cô ấy nữa.”
Khuôn mặt nhỏ của San San buồn bã, cô bé không ngờ đây lại là một lần sinh ly tử biệt.
Hạ Tinh Thần không chút do dự thả người nhảy vào trong bóng đêm.
Yên tĩnh.
Chỉ có tiếng ác quỷ chống cự.
“Anh Tinh Thần...” San San chạy đến cạnh nhìn về phía bóng tối. Khi cô bé hiểu ra thì khóc nấc lên: “Anh Tinh Thần! Anh Tinh Thần!”
Đột nhiên.
Một tia sáng bắn từ bóng đêm yên tĩnh về phía không trung. Giống như ánh mặt trời vén mây mù trong biển, như một ngọn đèn chiếu sáng bóng tối.
Là lối ra.
Nghiêm Mục để lại một hàng chữ trên mặt đất, ôm San San, che mắt cô bé lại: “Đừng sợ, chúng ta đi xuống.”
San San túm lấy góc áo Nghiêm Mục: “Khoan đã, quá mờ, chị không nhìn thấy.”
Ngọn lửa đốt cháy chữ viết của Nghiêm Mục.
Bên kia, chỉ còn lại ba người em gái quán rượu, Mạnh Kiều và Vạn Niếp Niếp nghiêng ngả lảo đảo đứng trên sân thượng. Đối mặt vực sâu mênh mông vô bờ, bọn họ đã cùng đường, chỉ còn lại lựa chọn liên quan đến tính mạng.
Em gái quán rượu nôn nóng hỏi: “Làm sao bây giờ? Mạnh Kiều chị tỉnh đi! Chị nghĩ cách đi!”
Mạnh Kiều mở mắt ra do sự rung lắc kịch liệt, vừa hay thấy dấu vết đốt cháy trên sàn.
Em gái quán rượu không tin dòng chữ này: “Thật sự phải nhảy xuống à? Có thể là đang lừa chúng ta không?”
Trong bóng đêm đột nhiên phóng lên một dải ánh sáng trắng, Mạnh Kiều khẽ xoay nhẫn, chậm rãi nói: “Nhảy, nhảy đi, hoặc là cô đẩy tôi xuống trước xem.”
Vạn Niếp Niếp cũng gật đầu: “Chỉ có con đường này.”
Cả người cô gái toàn là máu.
Mạnh Kiều đã nói như vậy, em gái quán rượu không do dự nữa. Dẫu sao hiện tại không có bất kỳ con đường nào khác có thể thoát ra.
Em gái quán rượu hạ quyết tâm ôm Mạnh Kiều thả người nhảy.
Hai người rơi tự do được ánh sáng ấm áp bao phủ. Ánh sáng trắng như tràn ra từ trong một chiếc gương khổng lồ, đầy bình yên.
Mặt gương như hồ nước, nuốt hai người đang rơi vào.
… Leng keng
Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ thoát đi, cảm ơn ngài đã có cống hiến trong nhiệm vụ.
Tiến độ hoàn thành phó bản là 95%, tốn 40 tiếng.
Phần còn lại của thông báo, Mạnh Kiều đã không còn nghe rõ.
Đầu óc cô mơ hồ.
Cuối cùng đã trở lại.
Cô nằm trên mặt đất lạnh băng, bông tuyết bay xuống bám vào quần áo mỏng manh của cô gái. Mạnh Kiều thở ra một hơi trắng xóa, sau đó cảm thấy mình được một người bế lên.
San San đỏ mắt đi tới đi lui cạnh cô: “Chị, em còn tưởng rằng sẽ không gặp lại chị nữa. Thật sự làm em sợ muốn chết!”
Mạnh Kiều vươn một cánh tay ra từ trong ngực Nghiêm Mục, vỗ vỗ đầu San San: “Không có việc gì, không phải chị vẫn tốt đây à.”
Giọng cô khàn khàn, cả người uể oải mất sức.
Nghiêm Mục nói nhỏ: “Em sốt rồi.”
“Dạ.” Mạnh Kiều chậm rãi nhắm mắt lại: “Vậy uống thuốc đi.”
Độ khó trong phó bản này không cao, nhưng nó sắp tra tấn Mạnh Kiều đến kiệt sức. Cô cuộn tròn trong ngực Nghiêm Mục, được người đàn ông ôm về phòng. San San đốt lửa trong phòng, căn phòng không có ai ở lập tức ấm áp.
Mạnh Kiều đắp hai cái chăn, mệt mỏi đến không muốn mở mắt, cũng không muốn nói chuyện. Bọn họ rời đi hai ngày, trên bàn còn có quả óc chó trước đó chưa ăn, nhưng thể xác và tinh thần của tất cả mọi người đều mệt.
San San ngủ một giấc say sưa, mà Hạ Tinh Thần cũng ngủ mất do suốt đêm mỏi mệt.
Trong nhà im ắng, chỉ có Nghiêm Mục đi ra đi vào, quan sát trạng thái của Mạnh Kiều.
Bởi vì không phải bị thương ngoài da, hơn nữa phát sốt cũng không phải trọng thương, cho nên đạo cụ của Hạ Tinh Thần không có tác dụng gì, chỉ có thể dùng thuốc hạ sốt. Mạnh Kiều sốt đến lơ mơ, toàn thân rét run. Cô là một người rất ít sốt, mấy năm nay thân thể của cô rất khỏe. Cô ở một mình nên càng thêm chú trọng sức khỏe, nếu không thì sẽ không có ai đưa đi viện. Nhưng chỉ cần Mạnh Kiều phát sốt thì chắc chắn sẽ mất cả tuần.
Nghiêm Mục mặc áo ngủ ôm Mạnh Kiều. Ở trong chăn Mạnh Kiều lúc lạnh lúc nóng, cả người đổ mồ hôi. Cô chui vào trong ngực Nghiêm Mục, cổ họng rầm rì âm thanh yếu ớt.
Đêm đó, cô lại mơ thấy tòa nhà kia, mơ thấy từng chuyện xảy ra với NPC nơi đó.
Mơ thấy hình ảnh kinh khủng, Mạnh Kiều sẽ giãy giụa hai cái, nhưng được Nghiêm Mục vỗ lưng, cô lại ngủ mất.
Nửa đêm, cô mở mắt, lông mi dường như sắp bị nước mắt làm cho dính lại. Người đàn ông vẫn ngồi ở bên cạnh cô, vỗ bả vai cô như bố mẹ dỗ con khi ngủ.
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục: “Hôi...”
Nghiêm Mục: “Hả?”
Cô nhớ đến thi thể do cô khống chế ôm người đàn ông. Cảnh kia quá ghê tởm, mà lúc đó Nghiêm Mục không có phản ứng ghét bỏ nào. Mạnh Kiều hít hít mũi, cô không biết vì hiện tại mũi bị tắc hay trên người anh thật sự không có mùi thối, nhưng vẫn cứ cố chấp nói một câu: “Hôi.”
Cố chấp giống như một con mèo nhỏ.
“Anh tắm rồi, không còn mùi thi thể đâu.” Nghiêm Mục kiên nhẫn nói: “Nếu em còn cảm thấy có mùi thì anh đi tắm lại.”
“Không cần.” Mạnh Kiều lẩm bẩm: “Dẫu sao em không ngửi được.”
Cô thật sự không còn sức lực mà nói chuyện, chỉ ôm eo Nghiêm Mục, gối đầu lên ngực anh. Qua một lát, cô lại cảm thấy ngực Nghiêm Mục quá cứng, vì thế thong thả nhích sang gối đầu.
Độ ấm phòng ngủ của Mạnh Kiều cao hơn San San rất nhiều, khoảng ba mấy độ, Nghiêm Mục nóng đến đổ mồ hôi.
Gió lạnh đập lên cửa kính, bên ngoài bông tuyết bay lả tả.
Ngày hôm sau, San San tỉnh dậy thì đi nấu cơm với Hạ Tinh Thần. Trong mấy tiếng không có chị gái ở cạnh, cô bé cố kiềm chế sự lo lắng, cố gắng tìm manh mối, làm tốt chuyện của mình. Dường như cô bé đã hơi hiểu cảm giác thoải mái không để ý đến sống chết của chị mình hiện tại, có lẽ bây giờ chị là vướng bận duy nhất của cô bé ở trên thế giới này. Nếu tất cả mọi người rời đi, có lẽ cô bé cũng sẽ không còn động lực sống nữa.
Cô bé đã hiểu rõ những việc này, rồi lại như không rõ.
Số người ở trang trại rượu giảm đi nhiều, không biết là chết ở trong nhiệm vụ hay là bị đào thải do điểm tích lũy. Cả trang trại to vậy yên lặng như trong phó bản, nhưng không có cảm giác bất an.
Hạ Tinh Thần tìm được nguyên liệu nấu ăn, về phòng làm cơm sáng. Cậu nấu cho Mạnh Kiều một ít cháo trắng, lại lấy bột protein và vitamin C ban đầu tìm được ở siêu thị, uống vào có vẻ không ngon hơn đạo cụ của Hạ Tinh Thần là bao. Mạnh Kiều nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi không muốn uống.
Mạnh Kiều bị ốm là một đứa bé chưa lớn, giọng điệu mềm mại, kéo dài âm cuối, phía sau âm cuối dường như còn có rất nhiều gợn sóng. Việc này làm San San không kìm nổi nghĩ rốt cuộc ai mới là trẻ con chứ!
Nghiêm Mục nhận bát cháo to còn bốc khói, đưa tới bên miệng Mạnh Kiều: “Ăn một miếng đi.”
Mạnh Kiều rúc vào trong chăn.
Nghiêm Mục nói: “Tốt cho thân thể em mà.”
Mạnh Kiều rầu rĩ nói: “Em muốn đi ngủ, đừng có tìm em.”
Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều từ trong chăn ra. Đầu cô như tổ quạ, mặt ai oán nhìn người đàn ông: “Em thật sự không muốn ăn, em muốn đi ngủ.”
“Protein, đường, vitamin đều có. Kháng thể là protein, trong thân thể em cần những chất này.” Nghiêm Mục nói rồi đỡ cô dậy: “Tự ăn hay để anh đút?”
Mạnh Kiều ngẫm nghĩ, trên người cô đau nhức, thật sự không muốn nhấc tay.
“Anh đút cho em.”
Nghiêm Mục kiên nhẫn dùng thìa xúc một miếng, đưa tới bên miệng Mạnh Kiều: “Nào, ăn đi.”
San San cảm thấy mình đứng ở chỗ này hơi lúng túng, vì thế xoay người sang chỗ khác để lấy nước ấm cho chị mình.
Mạnh Kiều liếm một miếng như bé mèo.
Hỗn hợp bột protein sền sệt trộn với vitamin C giống như Fanta được đun nóng rồi lại bỏ thêm bùn đất vào, Mạnh Kiều liếm một miếng rồi không muốn ăn nữa.
“Ăn đi.”
“Không!”
Hai người đối diện, giống như là “sen hót phân” và bé mèo kiêu ngạo của anh.
Nghiêm Mục thở dài: “Vậy em tự ăn đi, ăn nhanh lên. Ăn xong hãy ngủ tiếp. Nếu không em sẽ bị khó chịu thêm mấy ngày nữa đấy.”