Một cơn gió xoáy xuất hiện trong tầng hai ngầm ở chỗ tránh nạn.
Cuồng phong cuốn lấy mũi tên Tiểu Kiều bắn ra, mũi tên đập vào vách tường lộp độp. Giáo Sứ vây về phía mấy người Bạch Thần, trên tay Bạch Thần dùng sức, tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên. Thiên phú của cậu ấy và Nghiêm Mục gần giống nhau - nổ tung, có thể khống chế vật chết nổ tung. Gạch men sứ bị ép thành bột phấn đồng thời lại bị đạo cụ trong tay Giáo Sứ cho về trạng thái cũ.
Diện tích tầng hai ngầm không rộng, dính đầy bóng người đen nghịt. Mũi tên laser của Tiểu Kiều lại lần nữa bay ra, cuốn theo dòng điện lao mạnh tới, nhưng dẫu sao Giáo Sứ đã thân kinh bách chiến, những mũi tên đó có thể khiến chúng bị thương một lần thì chúng sẽ không thể thua thứ này lần hai.
Giáo Sứ nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiểu Kiều, trào phúng: “Chỉ còn lại có một cái đầu không ngờ vẫn còn sống. Đúng là đáng kinh ngạc.”
Tiểu Kiều lạnh mắt nhìn bọn chúng, giương cung bắn tên. Ánh sáng lạnh màu lam từ đầu mũi tên mang theo dòng điện bắn ra, người nọ nâng cánh tay lên, lại nổi lên một cơn gió xoáy, nhưng mà lúc mũi tên bay tán loạn giống vừa rồi thì tơ máu của Bạch Trình Hi bắn ra như laser, quấn quanh cán mũi tên dùng sức kéo.
Bạch Thần phối hợp với Bạch Trình Hi, ngay lúc mũi tên bay đến, ánh lửa bắn ra, tan thành vô số mảnh nhỏ như kim, cắm vào ngực Giáo Sứ.
Tiếng kêu rên liên tục vang lên.
“Mọi người đi trước!” Bạch Thần hô: “Hạ Tinh Thần không thể đánh nhau, dẫn theo San San sẽ có nguy hiểm! Tiểu Kiều, chị đuổi theo bọn họ!”
Tình cảnh trước mắt không quá lạc quan, Giáo Sứ đông người, đạo cụ trong tay cũng càng phong phú hơn bọn họ. Bạch Thần không biết mình có thể kiên trì bao lâu. Tiểu Kiều không muốn đi, cô ấy nhìn Bạch Thần: “Tôi ở lại, cậu đi chi viện bọn họ. Thể lực của tôi không bị tiêu hao.”
Cô ấy lẻn đến bên cạnh Bạch Thần, trong mắt lập loè ánh sáng máy móc: “Tôi đã chết, tôi không sợ chết thêm lần nữa.”
“Tiểu Kiều...”
Bạch Thần phức tạp nhìn cô ấy.
Giáo Sứ nhảy ra từ trong bóng tối, trời đất quay cuồng hơi thở nguy hiểm khiến người ta căng thẳng tới không thở nổi. Tiểu Kiều đẩy Bạch Thần ra, tiến thẳng lên, nhảy đến phía sau Giáo Sứ dùng dao cắt cổ bọn chúng.
Thành viên Hội Khoa Học còn đang lục tục rút lui trong đường ngầm, Bạch Thần nhìn trần nhà sắp sập: “Tiểu Kiều, nếu chị còn không đi thì sẽ không kịp.”
“Một mình cậu không thể đối phó, tôi ở lại với cậu.” Tiểu Kiều bình tĩnh nói. Cô ấy không muốn làm một người chạy trốn nữa. Chạy trốn sẽ chết, chiến đấu hăng hái đến giây phút cuối cùng cũng sẽ chết, hơn nữa cô ấy vốn là người chết rồi.
Ở trong ấn tượng của Bạch Trình Hi, Tiểu Kiều chưa từng nói chuyện với cậu ta. Giờ phút này cô ấy quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên: “Cậu đi đi! Tiếp viện cho Hạ Tinh Thần! Cậu không phải thành viên Hội Khoa Học, không cần ở lại đây!”
Bạch Trình Hi nuốt nước bọt, cái gì mà cần hay không?
Chẳng lẽ phải để Bạch Thần ở lại với một cô gái đối phó với Giáo Sứ à?
Hành động chạy trốn này không có đạo đức đâu.
Mà hành vi chạy trốn cũng quá mất mặt, không lịch sự, cũng không có nhiệt huyết. Bạch Trình Hi đứng trong tro bụi: “Tôi sẽ ở lại với hai người.”
“Cút ngay!” Tiểu Kiều nổi giận gầm lên một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng đỏ ửng lên vì tức giận: “Bọn chúng đã đuổi tới đây, đến lúc đó chúng ta đều phải chết!” Cô ấy vừa nói chuyện vừa bắn tên. Bạch Trình Hi khống chế mũi tên, để chúng nó bắn về phía đám người rồi nổ tung.
Tiểu Kiều không bị hệ thống nhận định là “người chơi”, cho nên sau khi giết chết Giáo Sứ thì không có cách nào lấy được đạo cụ của bọn chúng. Đạo cụ súng lục và dao găm phát huy cách sử dụng nguyên thủy nhất trong tay cô.
“Bạch Thần, niêm phong cửa!” Tiểu Kiều nổi giận gầm lên.
Trên tay Bạch Thần dùng sức, đầu nổi gân xanh, trần nhà lập tức bị nổ thành mấy tảng lớn, chặn đường chạy trốn.
Bạch Trình Hi còn chưa kịp lựa chọn đã bị ngăn cách ở bên kia. Cậu ta còn chưa kịp mắng hai câu, ngay chỗ cửa lối chạy trốn truyền ra từng tiếng thét chói tai. Cậu ta cũng không nói nhảm nhiều nữa, tự lao về phía lối ra trên mặt đất. Nhiều năm trước, những hình ảnh bị người ta bắt nạt quanh quẩn trong lòng cậu ta. Cậu ta nhớ tới cảnh những tên lưu manh đầu đường, ác bá trong trường dạy dỗ cậu ta, trong cổ họng lan ra mùi máu tươi do tức giận bất bình. Hiện tại, không phải giống với cảnh tượng năm đó à?
Cá lớn nuốt cá bé?
Vậy sao cậu ta có thể để bọn chúng thực hiện đây!
Dường như nhiệt huyết dạy dỗ cuồn cuộn trào ra từ ngực, Bạch Trình Hi dùng sức, dùng máu mạnh mẽ cạy trần nhà vỡ vụn trên đỉnh đầu, phóng về phía tầng một ngầm.
Mà Giáo Sứ lúc này cũng chia binh làm hai đường, một đường đi vây đuổi chặn đường, một đường khác ở lại cầm chân Bạch Thần. Bọn chúng muốn bắt sống Bạch Thần, bởi vì người này vẫn luôn là phần tử nòng cốt của Hội Khoa Học, từ trong đầu cậu ta chắc chắn sẽ khai quật ra rất nhiều bí mật. Bạch Thần biết đối phương không dám giết mình, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng. Đầu lưỡi cậu ta liếm lên viên nhộng chứa thuốc độc ở sau hàm răng, cậu ta vẫn luôn ngậm viên nhộng này trong miệng, để phòng bất trắc.
Đã vô số lần cậu ta gặp phải cảnh bị đuổi giết, cảnh trước mắt chưa máu me cho lắm. Ngọn lửa cháy lên dưới chân Bạch Thần và Tiểu Kiều, vụ nổ mạnh bị đạo cụ phòng ngự trong tay Giáo Sứ cản lại. Khi Giáo Sứ cho rằng nơi xuất phát công kích mình là ở trước mắt, thì đường nước phía sau bọn chúng chợt vỡ ra, nước nóng rưới lên áo dài của bọn chúng, bốc lên khói trắng cuồn cuộn.
Giáo Sứ bất chấp, vứt ra một hộp hình vuông trong tay. Khi sương đen nổi lên bốn phía, Tiểu Kiều nghe thấy có tiếng nói nhỏ khe khẽ trong sương mù dày đặc quanh quẩn trong bóng đêm. Cô bắn ra ba mũi tên, ai biết trong sương đen truyền đến tiếng nghiến răng, một con cá ăn thịt người trong bóng đêm chợt vọt đến. Đồng thời, những thi thể bị Tiểu Kiều và Bạch Thần cắt đứt thành miếng thịt nhỏ đứng lên, trên thịt một lần nữa mọc ra tứ chi lạ lùng, không sợ đau chạy về phía hai người.
Bạch Thần xoay người, nhảy về hướng ngược lại với Tiểu Kiều. Đám thi thể đuổi theo hai người bị ép tách ra, Tiểu Kiều dẫn thi thể vào trong vùng đã bố trí sẵn bom, mà gạch men sứ dưới chân Bạch Thần cũng bắt đầu nổ tung, máu thịt thi thể bay tứ tung rồi lại tụ vào với nhau.
Tuy rằng Bạch Thần và Tiểu Kiều chỉ có hai người, nhưng cũng coi như có năng lực lấy một chặn một trăm.
“Chúng nó đang tụ lại!” Tiểu Kiều hô lên.
“Đừng sợ!” Trong giọng nói trong sáng của Bạch Thần mang theo chút mỏi mệt, ở chỗ tối mà Tiểu Kiều không nhìn thấy, hai mắt cậu ấy đổ máu. Đây là tác dụng phụ của việc sử dụng thiên phú quá độ.
Vách tường, đường nước, sàn nhà, đồ đạc, trong khoảnh khắc tất cả nổ tung, bụi nhấc lên khói mù nồng nặc. Mà Bạch Thần lại đốt hết chỗ bụi này. Lượng khí CO2 ở xung quanh tăng vọt, mặc cho Giáo Sứ có đạo cụ gì khác đều không thể sử dụng. Bọn chúng dùng áo dài che mũi lại bắt đầu mắng.
Lúc này, San San và Hạ Tinh Thần đã thấy lối ra.
Nhưng mà, chờ đợi bọn họ ở lối ra là hai Giáo Sứ mặc đồ đen.
Phần lớn thành viên Hội Khoa Học đều không có thiên phú và đạo cụ. Tuy bọn họ lớn tuổi hơn San San, nhưng ở trong mắt San San lại càng giống kẻ yếu tay không tấc sắt. Cô bé ở với chị một thời gian dài, trong xương cốt cũng đã có thêm sự cứng cỏi bất chấp. Cô bé còn nhỏ, đúng là cô bé muốn sống sót, nhưng trước mắt chỉ có thể ra sức đánh cược, nếu không cô bé, Hạ Tinh Thần và thành viên Hội Khoa Học ở phía sau đều phải chết.
Hạ Tinh Thần bảo vệ San San chặt chẽ, nhưng cô bé lại khẽ nói: “Anh lui ra sau đi.”
Giọng nói kia, không khác gì Mạnh Kiều.
San San không nhúc nhích, mà giơ tay lên.
Đột nhiên, bậc thang xi măng dưới chân Giáo Sứ bùng lên ngọn lửa lớn. Lửa mạnh hừng hực đốt da thịt, làm cho bọn chúng sợ hãi thét chói tai. Không ai ngờ một cô bé con phúc hậu và vô hại như vậy lại có thể bộc phát ra thiên phú tấn công mạnh đến thế!
San San cũng nổi điên, hét lên giận dữ vung hai tay. Ánh lửa dưới chân bắn ra bốn phía như một quả cầu lửa sáng ngời, vầng sáng trong mắt như mặt trời tỏa sáng bốn phía.
Ngay sau đó Hạ Tinh Thần đuổi theo, mà thành viên Hội Khoa Học cũng không có khả năng để một cô bé phấn đấu quên bản thân bảo vệ bọn họ, sôi nổi gia nhập chiến đấu. Đạo cụ của bọn họ phần lớn đều là râu ria, không hề có năng lực tấn công, nhưng trong giây lát mọi người cầm băng vải, dây thừng, thậm chí còn có gà trống chạy như bay gia nhập cuộc chiến.
San San đốt cháy tất cả những gì có thể đốt xung quanh. Cô bé hùng hổ, góc váy đều lóe ra ánh lửa.
San San vẫn luôn cảm thấy cô bé không phải là một người vĩ đại gì cả, ở trong lớp chỉ giữ chức tổ trưởng, thu bài tập, phát bài tập. Cô bé chưa từng nghĩ tới mình sẽ đột nhiên làm ra hành động anh hùng “không muốn sống” như này.
Lúc này mỗi người đều cần phải một mình đảm đương một phía. Hạ Tinh Thần ngày xưa đi theo sau lưng Mạnh Kiều cầm lấy đạo cụ nồi ném về phía Giáo Sứ. Lần đầu tiên cậu phát hiện cái nồi này thế mà sau khi bay một vòng thì còn có thể trở về trong tay mình, vì thế bắt đầu coi nó như chiếc boomerang cồng kềnh đập về phía đám người.
“San San, bên phải! Cẩn thận!”
“Cô nhóc, chạy đi! Có người đuổi tới!”
Nhưng sao cô bé có thể đánh thắng được người lớn. Cùng với ngọn lửa cháy là băng sương rét lạnh không biết từ đâu kéo đến, như chất dập lửa dập tắt ngọn lửa vừa rồi còn cháy hừng hực. San San không còn ngọn lửa bảo vệ, giống như dê con đợi bị thịt. Thiên phú hấp dẫn như vậy, Giáo Sứ vây lên muốn giết chết San San chiếm riêng cho mình.
“San San!”
“San San.”
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Bạch Trình Hi đón ánh lửa mà đến. Trên trán cậu ta thủng một lỗ, phía sau là thi thể Giáo Sứ còn chưa đuổi tới lối ra. Xung quanh cậu ta được mạ lên một tầng ánh sáng vàng, giống như là thiên thần hạ phàm.
San San quay đầu lại, lần đầu tiên cô bé cảm thấy bạn trai cũ của chị gái cũng có vẻ đẹp trai ngất trời.
Máu từ đầu ngón tay Bạch Trình Hi bay ra, hóa thành từng cây kim nhỏ, xuyên qua sợi tóc tung bay của San San, hoàn toàn đi vào ngực Giáo Sứ!
Trong bóng đêm hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Anh, anh cần máu không?”
San San đột nhiên nghĩ đến gì đó, thiên phú này của Bạch Trình Hi rất tốn máu nhỉ, cho nên lúc ấy mới cần máu của chị.
Bạch Trình Hi sửng sốt, cười hì hì nói: “Anh sợ chị của em đánh anh. Nấp sang một bên đi, cô bé.”
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục quay về chỗ tránh nạn bằng tốc độ nhanh nhất, từ thật xa đã thấy ánh lửa. Ngọn lửa cùng với tiếng nổ mạnh, trong bóng đêm yên tĩnh vô cùng bắt mắt. Âm thanh và ánh sáng ở hai hướng bất đồng, Nghiêm Mục lập tức phán đoán người của Hội Khoa Học chia làm hai nhóm.
“Anh đi xuống dưới, em ở trên mặt đất. Chú ý an toàn.”
“Được.”
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục sôi nổi gia nhập cuộc chiến.
San San gào rống như dã thú bùng nổ, Mạnh Kiều nhanh chóng xác định vị trí của em gái mình. Lúc này San San bị nhốt ở một cái lồng kính trong suốt, ngay giây phút Hạ Tinh Thần dùng nồi đập vỡ kính, Mạnh Kiều đi vào túm San San lên ôm vào trong ngực, lại thoáng nghiêng người.
“Chị! Chị đã đến rồi!”
“Nói tình hình.”
“Chị Tiểu Kiều và anh Bạch Thần ở dưới mặt đất!”
Mạnh Kiều tránh trái tránh phải, tìm một chỗ an toàn đặt San San xuống.
Cô quay đầu, trong lòng nặng trĩu.
Thi thể ngã xuống đất bắt đầu từ từ động đậy!