Mây đen che trời.
Mạnh Kiều giơ tay, thi thể ngã xuống đất ào ào đứng lên, lung lay nhào về phía Giáo Sứ. Cô đứng tại chỗ, giống như một nữ phù thủy dục hỏa trùng sinh(*), cả người tản ra hơi thở dữ tợn và rét lạnh. Trong đầu Mạnh Kiều là một cảnh tượng hỗn loạn, cô tập trung khống chế người chết hoạt động.
(*) Dục hỏa trùng sinh: Xuất phát từ truyền thuyết "Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh", ý chỉ sự tái sinh, sống lại.
“Sống lại!”
“Sao bọn họ… bọn họ lại nhúc nhích!”
Ngọn lửa thiêu đốt trên da thịt người chết, phát ra tiếng xèo xèo.
Trong cơ thể Mạnh Kiều bùng lên lực lượng mạnh mẽ, đôi mắt cô thoáng hiện lên ánh sáng màu đỏ, giống như con rắn khổng lồ vừa mở mắt. Cô dang hai cánh tay, chậm rãi đi tới, gương mặt lạnh băng dường như biến thành người khác.
Phối hợp với máu của Bạch Trình Hi, Giáo Sứ bị thi thể đồng bạn của chúng nhào vào, người chết không sợ đau, cho nên mặc cho Giáo Sứ sử dụng đạo cụ gì, chỉ cần không nổ chúng thành vụn máu thì không làm nên chuyện gì.
Gió lạnh nổi lên bốn phía, thi thể đầy đất tràn ngập mùi máu tươi, bọn chúng đều biến thành con rối của Mạnh Kiều. Thành viên Hội Khoa Học không ngờ người bạn này của Bạch Thần lại có thể có năng lực lớn đến vậy, kinh ngạc liên tục nói: “Mau, mau cứu Bạch Thần! Anh ấy còn ở dưới đất!”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét kịch liệt.
Đột nhiên, thi thể ào ào ngã xuống đất.
“Mấy người giải quyết đi.” Mạnh Kiều bỏ lại một câu rồi chạy về phía chỗ tránh nạn ngầm.
Tình hình hiện tại của Nghiêm Mục còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Mạnh Kiều. Tầng hai ngầm hỗn loạn, vụ nổ khiến toàn bộ mặt đất lún xuống, trần nhà sập chia năm xẻ bảy. Tính cả Giáo Sứ, Tiểu Kiều và Bạch Thần đều bị đè dưới tấm xi măng, hai người này ôm tâm tư cá chết lưới rách.
Nghiêm Mục dùng đạo cụ tìm vị trí của Bạch Thần, cùng lúc đó Giáo Sứ khống chế cơn lốc thổi bay xi măng rơi đầy đất đánh úp về phía anh.
Ai ngờ cơn lốc được hóa thành từng lưỡi dao sắc bén uốn lượn, chém ngang lưng Giáo Sứ. Dao sắc ào ào cắm xuống đâm vào những miếng thịt đang một lần nữa khép lại.
Trên người Nghiêm Mục mang theo hơi lạnh, lực áp bách mạnh mẽ làm Giáo Sứ bị đè ở dưới tấm xi măng cũng không dám hít thở. Nhưng mà, dường như anh có thể cảm nhận được Giáo Sứ còn sống, ngón tay nhẹ điểm biến bụi rơi rụng trên vai bọn chúng thành kim đâm sâu vào ngực.
Đợi khi tìm được Bạch Thần, cậu ấy đã rơi vào hôn mê sâu. Đối phương quá nhiều người, cậu ấy bất đắc dĩ đành phải cho nổ toàn bộ chỗ tránh nạn ngầm, để mọi người đồng quy vu tận, vì lấy thời gian cho thành viên chạy trốn. Vụ nổ xảy ra trong nháy mắt, bởi vì thân thể Bạch Thần không chịu nổi khi sử dụng thiên phú quá độ, mà mũi và tai chảy máu, tập tức rơi vào hôn mê.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Kiều dùng thân thể của mình chặn tấm xi măng rơi xuống, đè ở trên người Bạch Thần.
Mạnh Kiều mang theo mọi người quay về, thấy Nghiêm Mục mới vừa đào Tiểu Kiều và Bạch Thần ra. Cô nhìn nửa thân thể và thanh kim loại nối vào với nguồn điện của Tiểu Kiều, hít sâu một hơi hỏi: “Chân đâu?”
“Bị đè ở dưới.” Nghiêm Mục thu xếp cho Bạch Thần: “Hạ Tinh Thần, chuyện còn lại giao cho cậu.”
“Được.”
San San nhìn thấy Tiểu Kiều bị vỡ tan nát thì òa khóc lớn, rõ ràng không có máu, rõ ràng chỉ là một trí tuệ nhân tạo, nhưng cô bé lại cảm thấy chắc chắn Tiểu Kiều đau thấu tim gan. .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Nghiêm Mục tìm ra cái chân bị đè bẹp của Tiểu Kiều, nhưng kim loại đã dập nát cháy thành màu đen, có vẻ không thể dùng lại. Lúc này có thành viên đứng ra: “Tôi là thợ điện, làm hai cái đùi này được. Anh Nghiêm, anh cho tôi chút thời gian, chắc chắn sẽ ổn.”
“Chỗ tôi có đạo cụ keo dính vạn năng cũng có thể sử dụng.”
“Tôi có băng vải, không biết có thể dùng không, nói là có thể bảo vệ tất cả miệng vết thương, tăng tốc độ lành!”
“Tôi có kem nền thần kỳ... Bôi vào có thể mọc ra một tầng da người ở ngoài...”
Thành viên Hội Khoa Học, cả trai lẫn gái, đều đứng ra. Bọn họ đứng trước cảnh tàn phá, nhìn sự đau đớn trước mặt.
Lúc Bạch Thần tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, Mạnh Kiều tìm một chỗ tương đối an toàn để mọi người nghỉ ngơi. Thành viên Hội Khoa Học tốp năm tốp ba dựa vào cây cối trong rừng, San San khống chế ngọn lửa đốt cỏ khô, cho dù là vào đông cũng có thể cảm nhận được chút ấm áp.
Chân Tiểu Kiều đã được sửa lại dưới sự trợ giúp của mọi người, tuy rằng màu da hơi thay đổi, nhưng đây đã là năng lực chữa trị tốt nhất ở dã ngoại. Mạnh Kiều ôm Tiểu Kiều, vuốt mái tóc vàng của cô, đuôi tóc bị đốt rụi trong cuộc chiến hôm qua, vì thế Tiểu Kiều đã cắt ngắn hẳn. Hiện tại cô ấy chỉ còn lại cái đầu máy tính, như một sát thủ lạnh lùng vô tình.
Bạch Thần biết tất cả những gì xảy ra vào tối hôm trước, cười ầm lên: “Tôi còn tưởng rằng mình sẽ chết chứ! Tôi đã chuẩn bị hy sinh anh dũng!”
“Vậy cậu phải cảm ơn Tiểu Kiều, lần sau phải tự làm cho cô ấy một đôi chân xinh đẹp.” Mạnh Kiều hừ một tiếng: “Hai người gan thật đấy. Hai người kiềm chân một trăm người, cũng không biết nghĩ gì nữa.”
“Chủ yếu biết hai người sẽ về mà.” Bạch Thần cười sang sảng.
Bạch Trình Hi ngồi bên cạnh Bạch Thần, đập cho cậu ấy một cái: “Oắt con, chỉ biết tự quyết định.”
Lời này giống hệt ngày xưa Bạch Mộ Nhiễm răn dạy Bạch Trình Hi. Lúc ấy cậu ta cảm thấy đó là trách cứ, nhưng sau này mới cảm thấy đây là sự khổ sở vì không được tin tưởng. Không biết bây giờ Bạch Mộ Nhiễm đang ở đâu, sau khi ra khỏi phó bản cậu ta đã rất lâu rồi chưa được gặp anh ấy. Thật ra cậu ta đi tìm anh trai để hai người có thể mở lòng thẳng thắn với nhau một lần, ai ngờ ngày hôm sau Bạch Mộ Nhiễm đã biến mất, không biết đi đâu.
Bạch Trình Hi nhớ đến quãng thời gian mình quậy phá không được người nhà tán thành, không kiềm được mà bật cười thành tiếng.
Tiểu Kiều lắp chân lại lần nữa rồi đi hai vòng, cảm ơn người đã giúp cô ấy. Hạ Tinh Thần dắt San San, mà ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Tiểu Kiều. Mạnh Kiều liếc nhìn San San, vẫy tay, cô bé ngầm hiểu chạy đến chỗ chị mình, để lại không gian cho Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều.
Hạ Tinh Thần nhìn Tiểu Kiều, trong lòng cậu ấp ủ nhiều điều muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu. Ngay giây phút nhìn thấy chân Tiểu Kiều bị đứt, quả thực cậu như phát điên, cùng giúp Nghiêm Mục lôi cái chân bị đè dưới xi măng ra, dùng ngón tay moi tới chảy cả máu.
Tiểu Kiều cúi đầu nhìn ngón tay bị băng bó của Hạ Tinh Thần, có phần tức giận xen lẫn cảm động: “Cậu không cần vậy đâu, tôi cũng không đau.”
“Chị đau, sao có thể không đau!” Hạ Tinh Thần vỗ mu bàn tay của Tiểu Kiều: “Em không muốn lại nhìn thấy chị xảy ra chuyện... Lúc ấy em cho rằng sẽ không còn được gặp lại chị... Em đi tìm Giáo Hội...”
Ngày đó, sau khi Tiểu Kiều bị ngũ mã phanh thây, Hạ Tinh Thần tìm được thi thể cô ấy, một lần nữa giao cho Hội Khoa Học, sau đó đi tìm Giáo Hội báo thù. Cậu cho nổ tất cả bom bố trí ở bên ngoài Giáo Hội, chuẩn bị đồng quy vu tận, lại không biết phạm vi nổ quá rộng dính vào tinh thể của người dị dạng bị đốt cháy. Vì thế cánh cửa nối hai thế giới bị mở ra, cậu chạy ra trong tiếng nổ mạnh, gặp Mạnh Kiều.
“Em đã ôm thi thể của chị một lần, em không muốn nhìn thấy lần thứ hai.” Hạ Tinh Thần đến gần Tiểu Kiều thêm một bước: “Em biết em không phải một người dũng cảm, so với Bạch Thần, Nghiêm Mục, thậm chí là Mạnh Kiều, em có vẻ yếu đuối lại tự ti, nhưng em thật sự muốn bảo vệ chị. Chị có ghét em cũng không sao…”
“Tôi thích cậu.” Tiểu Kiều đột nhiên ngắt lời Hạ Tinh Thần.
Mặt thiếu niên “soạt” một tiếng bắt đầu đỏ ửng.
“Chị… chị...”
“Vì sao cậu phải tự ti? Cậu chăm sóc San San rất khá, lúc cần thì cậu cũng xung phong lên trước. Rất nhiều thời điểm cậu đều kéo những người khác ra sau mình theo bản năng. Vậy là đủ rồi.” Tiểu Kiều cười rộ lên vẫn tươi đẹp như xưa.
“Chị… chị nói gì?” Hạ Tinh Thần sững sờ.
Vừa rồi Tiểu Kiều nói gì?
Nói thích cậu?
Thật hay giả?
“Tôi nói trong tiềm thức cậu biết phải bảo vệ người khác. Vậy là đủ rồi.” Tiểu Kiều lặp lại một lần.
“Không, em nói câu trước cơ.”
“Câu trước...” Mặt Tiểu Kiều cũng hơi đỏ, ánh mặt trời chiếu sáng mái tóc vàng rực rỡ của cô, sợi tóc mềm mại tung bay trong gió.
“Tôi thích cậu. Nhưng cậu phải biết rằng tôi đã là...” Tiểu Kiều vốn muốn nói mình đã là người chết, không xứng để yêu đương, cũng không xứng kết hôn. Dẫu sao ở cạnh một cơ thể máy móc là không có tương lai.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy đã bị một cái ôm cực nóng bao lấy. Hạ Tinh Thần ôm chặt cô ấy, dường như muốn hòa tan cô ấy trong ngực mình.
Hạ Tinh Thần dùng một tay ôm lấy lưng cô ấy, một tay khác thong thả vuốt tóc cô ấy. Trước kia, cô ấy không cảm thấy Hạ Tinh Thần cao như vậy, lần này trong cái ôm của cậu, cô ấy mới cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Hạ Tinh Thần nhỏ giọng nói: “Không... Anh không quan tâm em là cái gì, anh thật sự rất yêu em.”
Đây là lần đầu tiên cậu nói ra từ yêu này.
Nghe có vẻ nặng nề như lời hứa hẹn sẽ không tan biến.
“Từ rất lâu rồi anh đã muốn nói những lời này với em. Anh lên kế hoạch rất lâu, vốn định tỏ tình vào sinh nhật của em năm nay, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện như vậy. Tiểu Kiều, anh có thể lại lần nữa nhìn thấy em đã là may mắn nhất trong đời này. Anh muốn ở bên em, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.” Hạ Tinh Thần nói ra hết những lời đã giấu trong lòng bấy lâu.
Năm đó khi biết được Tiểu Kiều chết, cậu chỉ có một suy nghĩ ngọc nát đá tan. May mà lúc ấy trời xui đất khiến mà cậu không chết, nếu không sẽ không còn cơ hội gặp lại. Lần đầu tiên Hạ Tinh Thần ôm cô gái mình yêu, kích động tới mức nước mắt đong đầy trong hốc mắt, ngực cậu phập phồng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
“Anh không để bụng gì khác, chỉ cần em ở cạnh anh là được. Tiểu Kiều, vừa rồi có phải lời em nói có ý này không? Có phải em đồng ý ở bên anh không?”
Tiểu Kiều dán ở trên ngực Hạ Tinh Thần, khóe môi cong lên một nụ cười tươi rói.
“Ừm, anh nói đúng cả.”
Cách đó không xa, Mạnh Kiều nấp sau cây nhìn sang.
Bạch Trình Hi đi tới: “Kiều Kiều, làm gì đấy?”
San San đứng ở gần đó ngẩng đầu nhìn “bạn trai cũ của chị” thì thầm: “Tuy rằng anh không tệ lắm, nhưng mà chị của em và chị Tiểu Kiều đều không phải là của anh.”
Bạch Trình Hi: Đứa nhỏ này thật là... Cái hay không nói, nói cái dở...
Một nhát trúng tim đen.
Cậu ta cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt lanh lợi của San San: “Em gái... Về sau Tiểu Kiều có anh Tinh Thần rồi, ai chơi với em nhỉ?”
“Em… em còn có chị!” San San không bị lừa. Tiểu Kiều yêu đương chứ không bỏ rơi cô bé. Nhưng khi San San nghiêng đầu vừa hay thấy chị mình đang ngọt ngào với anh rể, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Thật sự không có ai quan tâm cô bé đấy à?
Quả nhiên dọa trẻ con mà dùng kiểu câu “Về sau mẹ có em rồi sẽ không cần cháu nữa đâu” rất có tác dụng.
“Anh tránh ra!” San San hét lớn một tiếng, đưa tới ánh mắt của không ít người.
Ánh mắt của Mạnh Kiều theo tiếng hét của San San liếc tới như dao nhỏ: “Bạch Trình Hi!”