Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Mọi người quyết định rời khỏi đây, tạm thời ẩn náu trong trang trại rượu của thế giới song song. So với nơi này, thế giới của Mạnh Kiều an toàn hơn, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục cũng đã tích lũy đủ tinh thể để có thể du hành qua lại giữa hai thế giới nhiều lần.

"Sếp đang tìm chúng ta." Tiểu Kiều nói không đúng lúc, cô ấy liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần, lặp lại: "Sếp đang tìm chúng ta, chúng ta cần phải đến đó."

Hạ Tinh Thần biết ý của cô ấy, hai người có thể sẽ phải chia ra, cậu là người duy nhất biết rõ hai bên thế giới nên cuối cùng cậu sẽ phải dẫn đội.

"Sếp nói, để Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đi theo, và Bạch Thần nữa." Cô ấy hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Hạ Tinh Thần: "Thế giới bên kia trông cậy vào anh nhé, được không? Em sẽ mau chóng đến chỗ anh."

Tiểu Kiều rất ít khi lấy giọng điệu thương lượng để trưng cầu ý kiến ​​người khác, mặc dù lần này cô ấy không hỏi ý kiến ​​của Hạ Tinh Thần, nhưng trong giọng điệu lại có chút bất lực khẩn cầu.

Khi không liên lạc được với Bạch Thần, sếp sẽ dùng tín hiệu mã hóa để liên lạc với Tiểu Kiều, dù sao cô ấy cũng là tháp truyền tín hiệu di động.

Mạnh Kiều hỏi: "Sếp?"

"Ừ, hội trưởng." Bạch Thần thấp giọng nói: "Thần long thấy đầu không thấy đuôi, hội trưởng rất hiếm khi chủ động tìm người, xem ra đã xảy ra chuyện lớn."

Mạnh Kiều nheo mắt lại, nhưng cô lại đang nghĩ đến chuyện khác, sao cô cảm thấy mình ngày càng lún sâu vào việc của thế giới song song, lại còn phải gặp hội trưởng Hội Khoa Học nữa?

Đây là công thức của phim siêu anh hùng cá nhân của Hollywood à?

Hạ Tinh Thần không nói thêm gì nữa: “Em chú ý an toàn nhé.”

"Yên tâm, anh cũng vậy." Tiểu Kiều đưa con dao laser mình mang theo và đủ loại đạo cụ khác lấy được từ trên thi thể Giáo Sứ cho Hạ Tinh Thần. Hạ Tinh Thần dường như đang mang một túi quà Giáng sinh nặng trên vai, toàn là đạo cụ. Cậu chưa từng cảm thấy mình giàu có đến vậy.

“Đi.”

“Đi thôi.”

Trong tinh thể đang cháy, Hạ Tinh Thần, Bạch Trình Hi và San San đưa mọi người trở lại thế giới của mình, cả hai bên hẹn gặp nhau trước nhiệm vụ cưỡng chế tiếp theo. Mặc dù Mạnh Kiều không muốn chia tay San San nhưng cô bé ở lại đây quá nguy hiểm, mà Bạch Trình Hi bây giờ cũng đã có đủ khả năng để bảo vệ cô bé.

Trước khi rời đi, Mạnh Kiều kéo tai Bạch Trình Hi nói: "Chăm sóc em gái tôi cho tốt, nếu không tôi sẽ nói với người khác là bạn trai cũ của tôi chết rồi."

Bạch Trình Hi cười ha ha: "Chị có thể thừa nhận tôi là bạn trai cũ tôi đã rất bất ngờ rồi đấy, ha ha ha!"

Mạnh Kiều nghĩ thầm: Tên này có bệnh à? Cũng có phải thừa nhận cậu ta là bạn trai đâu.

Lẽ nào bạn trai cũ cũng có mặt mũi lớn vậy à?

Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều, Mạnh Kiều lập tức hơi chột dạ.

Anh khoác vai cô: “Đi thôi, đừng đứng đây nữa, làm việc đi.”

Trong đầu Tiểu Kiều đã hiển thị một bản đồ hoàn chỉnh, cô ấy chỉ về một phương hướng ước chừng: "Hơi xa, cách đây khoảng 200 km. Chúng ta lái xe đến đó đi."

Bạch Thần ném chìa khóa xe cho Nghiêm Mục: “Làm phiền rồi.”

Bạch Thần, Tiểu Kiều, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục lên đường. Thế giới thay đổi rất nhỏ. Ví dụ như trong ấn tượng của Mạnh Kiều, trên đường cao tốc thường xuyên có những trạm dừng chân, trong trạm dừng chân bày bán ngô luộc, xúc xích nướng, có nhà vệ sinh rộng rãi, sáng sủa. Nhưng mà nơi này trừ trạm dừng chân ra thì còn có cung miếu nho nhỏ.

Mạnh Kiều nhìn tượng thần không có ai thờ, gõ gõ đầu Tương Liễu: “Chúng ta sẽ sớm tìm được mi."

Mạnh Kiều lấy một giỏ đồ ăn nhẹ, bánh quy và đồ uống từ siêu thị ở trạm dừng chân ra. Hầu hết đều là các nhãn hiệu cô chưa từng thấy, nhưng cô có thể tìm thấy sản phẩm thay thế tương ứng trong thế giới của mình. Cô nhai khoai tây chiên bơ trong miệng, đưa một gói cho Bạch Thần.

Mạnh Kiều hỏi: “Hội trưởng là người như thế nào?”

Bạch Thần lắc đầu: “Tôi mới gặp hai lần, chỉ biết người nhà hội trưởng bị Giáo Hội giết chết, sau đó Giáo Hội vẫn luôn đuổi giết anh ấy. Hội trưởng là người rất thông minh, nghe nói là một thần đồng, tiến sĩ Vật Lý.”

Mạnh Kiều xòe tay nói: "Ồ, hiểu rồi. Gặp chuyện không thể quyết, lượng tử cơ học (*)."

(*) Ý chỉ người thiếu quyết đoán.

Bạch Thần nói: "Anh ấy rất ít khi xuất hiện, nhưng Tiểu Kiều là do anh ấy cứu, chỗ lánh nạn cũng là do anh ấy cung cấp. Anh ấy hầu như không quan tâm gì đến hoạt động của Hội Khoa Học, nhưng thỉnh thoảng sẽ dọn dẹp cục diện hỗn loạn cho chúng tôi. Nói tóm lại, anh ấy là người trầm mặc ít nói.”

"Hội trưởng bao tuổi rồi? Có phải là có râu trắng hai bên mép, trông giống pháp sư có năng lực cao cường không?” Tâm hồn hóng chuyện của Mạnh Kiều bùng cháy. Sau khi nghe Bạch Thần miêu tả, cô cảm thấy một nhân vật then chốt của cốt truyện chính vừa xuất hiện, toàn bộ tiểu thuyết nên đến phần kết thúc, trước khi kết thúc thường sẽ có một đoạn cao trào nhỏ, sau đó là một cái kết hoành tráng.

Mạnh Kiều: Đây có tính là lập flag không nhỉ?

“Không phải, anh ấy còn rất trẻ, cỡ bằng chúng ta thôi. Tiền thân của Hội Khoa Học là tổ chức do bố mẹ anh ấy thành lập, sau này bố mẹ qua đời, anh ấy mới thành lập Hội Khoa Học như hiện nay. Nghe nói bố của sếp cũng là nhà khoa học, tiếc là lý lịch của bọn họ đã bị Giáo Hội xóa sạch, nên chúng tôi không biết hội trưởng tiền nhiệm là người thế nào.” Bạch Thần hơi tiếc nuối, cậu ấy nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng có chút hiu quạnh.

"Thế giới của các người như thế nào?" Bạch Thần hỏi.

"Cũng không khác thế giới của cậu lắm, chỉ là tôi đoán khoa học kỹ thuật ở đó không lợi hại bằng chỗ các cậu, ví dụ như Tiểu Kiều." Mạnh Kiều cũng không cố kỵ: "Cho nên tôi đoán hội trưởng có thể sẽ biết được một ít tin tức của phó bản, không chừng hội trưởng là cao thủ phó bản nữa đó!"

Tiểu Kiều vẫn im lặng.

Mặc dù bình thường cô ấy trầm lặng hơn Mạnh Kiều rất nhiều nhưng hiện tại rõ ràng cô ấy đang có tâm sự.

"Sao vậy, nhớ Hạ Tinh Thần à?" Mạnh Kiều quay sang hỏi.

“Không, không phải chuyện này.” Giọng nói của Tiểu Kiều nhẹ nhàng và cô độc: “Sếp nói, anh ấy bị bệnh.”

“Bệnh à?” Mạnh Kiều hỏi.

Bệnh mà không cho dẫn Hạ Tinh Thần tới sao?

Tại sao bệnh lại muốn tìm bọn họ?

Xe chạy bon bon trên đường gần ba tiếng đồng hồ thì gặp nhóm người cắm đinh xuống đất để nổ lốp các phương tiện đi qua, sau đó nhào tới giết người cướp điểm. Tuy nhiên, bọn cướp không bao giờ ngờ rằng trên xe lại có bốn cao thủ, vừa bắt đầu làm việc này đã đụng phải họng súng.

Mạnh Kiều nhìn đám côn đồ đang đến gần, lắc đầu tiếc nuối: “Tôi là một cô gái văn minh, không muốn ra tay.”

Nghiêm Mục có chút không kiên nhẫn, hai ngày nay anh gần như không được nghỉ ngơi, tuy cơ thể vẫn có thể chống đỡ, nhưng tính kiên nhẫn đã giảm sút. Không đợi đám người đó móc súng ra, đinh bọn họ cắm trên đường đã trồi lên khỏi đất, xuyên qua không khí rét lạnh đâm thẳng vào trán đám người.

Nghiêm Mục không cần xuống xe đã có thể giải quyết xong chuyện này.

“Còn lại hai người, để cho hai người đấy.” Nghiêm Mục nói.

Kết quả, điểm của cả ba người đều tăng lên hơn một ngàn. Bọn người này có vẻ đã cướp bóc khá lâu mà vẫn còn chưa kiếm được số lẻ của điểm khi hoàn thành nhiệm vụ.

Vì thế trên đường đi tiếp, Mạnh Kiều nghịch nghịch những đạo cụ mới kiếm được.

— Leng keng

Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều đã nhận được đạo cụ: Búp bê Vu Độc.

Hướng dẫn sử dụng Búp bê Vu Độc: Đâm vào người tôi, người đau là bạn.

Búp bê Vu Độc có cơ hội hấp thụ linh hồn của cơ thể sống, khi linh hồn đối phương bám vào người Búp bê Vu Độc, nếu người sử dụng búp bê tấn công, hiệu quả tấn công sẽ xuất hiện trên người sử dụng và người bị sử dụng.

Mạnh Kiều đeo con búp bê lên cổ: “Hình như em lấy được một đạo cụ… đánh địch tổn thương một nghìn, tự hại mình tám trăm. Sao lần nào em cũng lấy được đồ chơi máu tanh thế nhỉ? Chẳng lẽ hệ thống cảm thấy em không đủ nữ tính à? Nghiêm Mục anh lấy được cái gì vậy?”

Vẻ mặt Nghiêm Mục kỳ quái khó tả, buồn bực lái xe.

“Có phải là đạo cụ kỳ lạ gì không?” Mạnh Kiều hỏi.

“Không phải.”

Mạnh Kiều khó hiểu nhìn người đàn ông, đưa tay sờ sờ người Nghiêm Mục: “Đó là cái gì, cái gì thế?”

Tiểu Kiều ho nhẹ: “Chú ý an toàn, đừng làm phiền tài xế.”

Mạnh Kiều dừng lại nói: "Không sao đâu. Trên đường không có ai cả. Vừa rồi vẻ mặt anh lúc lấy được đạo cụ không thích hợp, không phải lấy được son môi, gương hay giày cao gót gì đấy chứ?”

Nghiêm Mục cảm thấy tốt nhất không nên để Mạnh Kiều đoán, bèn lấy một chiếc mũ màu xanh lá cây ở bên hông ra, đưa cho Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều:...

À, cái này...

Mạnh Kiều thận trọng hỏi: “Đây là bị cắm sừng à?”

"Ừm."

“Chắc chắn là nón xanh bình thường thôi đúng không?”

Nghiêm Mục:...

Nghiêm Mục hỏi ngược lại: “Lẽ nào em hy vọng anh đội vào, rồi mộng tưởng thành sự thật?”

Mạnh Kiều xoa xoa tay: “Vậy thì không cần, nhìn tình hình hỗn loạn này đi, em cũng không có ai để cắm sừng anh. Tòa nhà bên cạnh bị nổ rồi, lão Vương cũng chẳng biết đã đi đâu.”

Nghiêm Mục:...

Tên đạo cụ: Bị cắm sừng

Hướng dẫn sử dụng: Đội nón xanh lên đầu sẽ khơi dậy lòng đồng cảm của những người ở trong phạm vi năm mét vuông, giảm tần suất bị đối phương tấn công, thời gian đóng băng là một tiếng, thời gian sử dụng là sáu mươi giây.

Thật là, một cái nón xanh thú vị.

Mạnh Kiều xòe tay nói: “Không nói cái này, còn gì nữa không?”

Nghiêm Mục: "Một vật phẩm dùng một lần, tên là áo choàng tàng hình. Chỉ có thể sử dụng một lần, khi sử dụng sẽ không bị bất kỳ vật sống hay vật chết nào phát hiện. Nói chính xác thì sau khi khoác nó vào, em sẽ ở trong trạng thái vô hình. Thời gian sử dụng sáu mươi giây. Chỉ có chức năng tàng hình, không thể phòng thủ."

Mạnh Kiều gật đầu.

Bạch Thần nhận được hai ly giấy - Ống điện thoại, hai bên cầm ly có thể giao tiếp qua suy nghĩ mà không bị hạn chế.

Xe chạy trên đường cao tốc thêm hai tiếng nữa rồi lại đi vào đường núi quanh co suốt một tiếng, Tiểu Kiều tiếp tục đóng vai trò là hệ thống dẫn đường hình người, cuối cùng bốn người đã đến một khu nghỉ dưỡng cabin gỗ được núi bao quanh. Ở đây yên tĩnh lại hẻo lánh, là dự án bỏ hoang của một nhà phát triển bất động sản nào đó, vì giao thông không thuận lợi nên trong vòng mười kilomet đều không có một bóng người.

Tiểu Kiều dẫn đường, dọc theo con đường lầy lội đọng sương, bốn người đi đến một biệt thự nhỏ có suối nước nóng, hơi nước trắng xóa khiến mắt Mạnh Kiều sáng lên, không ngờ vị hội trưởng này còn biết hưởng thụ như thế.

Cửa gỗ của biệt thự không khóa, Tiểu Kiều đẩy cửa ra, nhìn thấy một bóng người ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía họ. Trong lò sưởi đang cháy, củi kêu tanh tách. Trên bàn gỗ đặt sẵn một ấm trà tinh xảo, bên cạnh còn đặt mấy cái bánh quy hoa oải hương. Người đàn ông có mái tóc dài đến giữa lưng, trên vai khoác một cái khăn choàng cashmere màu xám nhạt.

“Vào đi.”

Giọng nói lạnh lùng của anh ta khiến Mạnh Kiều nghĩ đến sương giá trên đỉnh núi phủ tuyết.

"Cuối cùng thì các người cũng đã tới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui