Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Emma.

Mạnh Kiều cảm thấy Josie đã nói như vậy cũng coi như nói gở cho Emma. Emma tám phần lành ít dữ nhiều.

“Khám tiền sản của cô ấy ổn chứ?” Mạnh Kiều vừa hỏi vừa vuốt nếp nhăn trên quần áo.

Josie nói: "Tốt lắm, rất khỏe mạnh. Cô đến để chuẩn bị mang thai, thực ra nghe đồn đãi nhiều cũng không tốt, mấy cái đó chỉ là để chúng ta giết thời gian thôi.”

Lớp học yoga chỉ kéo dài bốn mươi phút, bốn người hẹn nhau đi gặp Emma. Nghiêm Mục vốn đang đợi ở sảnh tòa nhà dịch vụ cũng không thấy đâu, Mạnh Kiều bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ khó tả. Cô không lo lắng Nghiêm Mục sẽ xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy anh đi mà không nói cô biết có hơi lạ, chắc là anh phát hiện được manh mối khác rồi.

“Sao vậy?” Josie nhận thấy vẻ mặt của Mạnh Kiều có chút kỳ lạ.

“Không thấy chồng tôi đâu.” Mạnh Kiều thản nhiên nói.

Josie mỉm cười như người từng trải: “Cô sốt ruột gì chứ, ở đây không lạc được đâu. Cho dù hai người yêu đương ngọt ngào, nhưng đàn ông vẫn cần một ít không gian riêng tư. Chồng tôi sau khi về đến nhà thì thích yên lặng ngồi trong xe hút thuốc một lát. Đàn ông mà, đôi khi bọn họ phải làm việc quá mệt mỏi.”

Công việc.

Nghiêm Mục thì có công việc gì chứ?

Được thôi.

Cho anh ấy chút không gian riêng tư.

Mạnh Kiều theo Josie đến viện phụ sản, bốn người phụ nữ trò chuyện suốt đường đi. Viện phụ sản cách tòa nhà dịch vụ không xa, đó là một tòa nhà hai tầng màu trắng tinh, tầng một dùng để khám thai, còn tầng hai là phòng bệnh và chăm sóc sau sinh. Bên trong tòa nhà vắng tanh, không có bầu không khí vui mừng khi một em bé chào đời, ngược lại làm Mạnh Kiều cảm thấy lạnh cả người.

"Lúc khám tiền sản có nói là con gái. Emma xinh đẹp như vậy, em bé chắc chắn là một cô công chúa nhỏ mắt to rồi. Tôi đã mua cho con bé một món quà, là vòng tay Bulgari nhỏ. Con bé sẽ thích cho xem." Josie không cảm thấy có gì bất thường, nhanh chóng bước lên lầu theo cầu thang xoắn ốc.

“Con gái tốt, con gái là tri kỷ nhất. Con trai lớn của tôi khi còn bé rất nhút nhát nên tôi phải tập luyện cho nó, giờ thằng bé phá không thôi.”

Mạnh Kiều bỗng tò mò tính cách của Nghiêm Mục khi còn nhỏ là như thế nào, anh có nghịch ngợm leo trèo thế không?


Bên ngoài phòng sinh rất ồn ào.

Nhưng rõ ràng là không có tiếng reo hò vui mừng nào cả.

Chồng Emma đứng ở cửa phòng sinh, hai tay để trước ngực, vẻ mặt lo lắng, trên tay là điếu thuốc đã bị dập tắt. Có vẻ anh ta quá lo lắng nên muốn hút một điếu thuốc để giảm căng thẳng, nhưng lại nghĩ đây là trước cửa phòng sinh, nên mới dập tắt điếu thuốc. Anh ta cũng quen biết Josie, nhìn thấy cô ấy đi tới, khuôn mặt tái nhợp thoáng nở nụ cười lịch sự.

Josie cách xa đến mấy cũng cảm thấy không thích hợp, nụ cười chợt tắt, cô ấy vội vàng bước đến trước mặt chồng Emma rồi thấp giọng hỏi: "Emma bị sao vậy?"

“Xuất huyết quá nhiều, không giữ được đứa bé.” Chồng Emma nói: “Emma vẫn đang cấp cứu.”

Người đàn ông để lộ một mặt suy sụp của mình.

"Tôi không biết tại sao chuyện này lại xảy ra. Mấy lần trước đi khám thai cũng không có vấn đề gì. Emma và đứa bé đều khỏe mạnh. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện này." Người đàn ông đưa một tay che mặt. Giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt anh ta đầy tơ máu vì lo lắng, nhìn ra được tình cảm hai vợ chồng rất tốt.

Năm người đợi ở cửa phòng mổ hơn mười phút, cuối cùng đèn bên trong cũng tắt.

Bác sĩ bước ra, nói với chồng Emma, tính mạng của Emma đã qua cơn nguy hiểm, đã ngừng chảy máu, cần chuyển đến phòng bệnh tiến hành kiểm tra chăm sóc.

Lúc này, bác sĩ Lisa cũng nghe tin chạy đến, cô ta chia buồn với chồng Emma vì đã mất đứa con, đồng thời đề cập sẽ mau chóng bắt đầu điều trị tâm lý cho Emma, nếu không trầm cảm và lo nghĩ sau sinh sẽ khiến cơ thể cô ấy rơi vào trạng thái bất ổn.

Thai lưu.

Từ cuộc trò chuyện giữa chồng Emma và Josie, Mạnh Kiều còn nghe được một thông tin khác: Thai nhi này đã chết từ trong bụng, không phải do tim ngừng đập đột ngột khi sinh, hơn nữa thời điểm tử vong là khoảng một tuần trước, nguyên nhân tử vong có thể là do cao huyết áp dẫn đến tiền sản giật.

“Đúng là cô ấy bị cao huyết áp nhưng tình trạng của cô ấy đã ổn định rồi. Emma là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn phải chịu nhiều áp lực. Lúc đó tôi không hiểu chuyện, cứ đối xử với cô ấy như bình thường. Sau này huyết áp của cô ấy hơi cao thật, đầu óc thường ong ong lên. Nhưng từ khi đến đây, những triệu chứng này không còn nữa.” Chồng Emma nói.

Nhưng mà, điều quan trọng nhất lúc này không phải là điều tra nguyên nhân thai nhi chết mà là chăm sóc người vợ vừa mất con của anh ta. Chồng Emma không hàn huyên quá nhiều với Josie mà đi theo bác sĩ đến phòng bệnh của vợ. Anh ta hy vọng khi vợ mở mắt ra sẽ thấy anh ta đầu tiên.

Mấy người Josie nghe tin cũng tái mặt, lẩm bẩm sao lại như vậy.

Mạnh Kiều quyết định rời khỏi đây trước, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Nghiêm Mục biết.


"Tôi không thoải mái lắm, tôi đi trước nhé." Mạnh Kiều nói.

Josie xin lỗi gật đầu: "Có cần tôi tiễn cô không? Sắc mặt cô không tốt lắm. Chúng tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, thực xin lỗi."

“Không sao đâu.” Mạnh Kiều vội rời đi.

Mùi máu trên người bác sĩ vẫn còn vương trong khoang mũi cô, đầu cô ong ong.

Tốt nhất là nên tìm Nghiêm Mục trước.

Khi Mạnh Kiều đi đến tòa nhà dịch vụ, cô đi ngang qua một khu vườn nhỏ có nhiều bụi cây, khu vườn được mô phỏng theo Alice, ở giữa có một bức tượng hình con thỏ đang cầm đồng hồ bỏ túi. Cô định nhanh chóng đi ngang qua nhưng lại nhận ra có điều gì đó không ổn. Tầm mắt mơ hồ nhìn qua tán cây tươi tốt dưới trời xanh mây trắng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nghiêm Mục.

Sao anh lại ở đây?

"Nghiêm Mục!"

Cô hét lớn, nhưng Nghiêm Mục không đáp lại.

Mạnh Kiều đi qua cổng vòm dây leo quấn quanh hoa hồng trắng, nhìn thấy người đàn ông nhắm mắt dựa vào ghế dài. Cô dừng lại, nhìn xung quanh trước, sau khi xác nhận không phải ảo cảnh mới tiến về phía trước. Bởi vì biểu hiện của Nghiêm Mục lúc này thực sự rất quái lạ, chỉ có lúc bị thương anh mới lộ ra vẻ phờ phạc như vậy.

"Nghiêm Mục?"

Mạnh Kiều lay người anh.

Đột nhiên, người đàn ông mở mắt ra.

Mạnh Kiều ngay lập tức cảm thấy một luồng sát khí đang tiến về phía mình.


Nghiêm Mục ngồi ngược sáng, anh giống như một con báo ẩn nấp đã lâu, đột nhiên nắm lấy cổ tay Mạnh Kiều, kéo cô vào trong lồng ngực nóng bỏng của mình. Đôi mắt người đàn ông cụp xuống, hơi thở dồn dập. Hơi thở nóng bỏng của anh gần như thiêu đốt Mạnh Kiều, tai cô bị hun đến đỏ ửng, lông mi khẽ run như cánh bướm.

"Nghiêm Mục?" Mạnh Kiều lại gọi.

“Anh đây.”

"Anh ở đây." Nghiêm Mục như đang cố gắng làm mình tỉnh táo lại, trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi giày vò đau đớn, gân xanh nổi lên như đâm vào mắt Mạnh Kiều. Cô muốn sờ trán anh, nhưng người đàn ông đã siết chặt tay cô.

“Đừng nhúc nhích.”

Tay chân hai người chỉ cách một lớp vải mỏng tang, cái áo tập yoga màu trắng của Mạnh Kiều để lộ bộ bra tập màu hồng phấn. . Ngôn Tình Hay

Nghiêm Mục mím môi, thở dốc năm phút, lửa nóng trong mắt rốt cuộc cũng tiêu tan.

“Được rồi.” Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Kiều sờ sờ má anh, hơi ấm lan tỏa vẫn còn đọng lại trên da anh, cô nằm trong vòng tay của người đàn ông, ngược với hướng ánh sáng, đôi mắt đen trắng rõ ràng quan sát một lúc: "Chuyện gì vậy?"

Cô không nói ra nửa câu sau.

Sao cô cảm thấy Nghiêm Mục vừa uống phải thuốc kích dục vậy?

Nghiêm Mục uống nước khoáng ừng ực, nước theo khóe miệng chảy xuống yết hầu của anh, làm ướt cổ áo thun trắng.

“Cho dù anh uống phải thuốc kích dục thì bây giờ chúng ta cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi, cần phải vậy sao?” Mạnh Kiều cười, biết Nghiêm Mục không sao, nên cô không quên trêu chọc anh.

"Ừm."

Nghiêm Mục trả lời ngắn gọn.

“Có chuyện gì vậy?” Mạnh Kiều rời khỏi vòng tay anh: “Em tưởng anh lén chạy đi rồi.”

“Rất kỳ lạ.” Nghiêm Mục hơi cau mày, suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra, anh chỉ có thể nhớ đại khái chuyện đã xảy ra, nhưng lại không nhớ nổi bất kỳ chi tiết nào.

Sau khi Mạnh Kiều đến lớp yoga, Nghiêm Mục đi vòng quanh tòa nhà dịch vụ, tìm hiểu thói quen làm việc của bác sĩ và điều dưỡng, đồng thời tìm kiếm một số manh mối. Khi rẽ vào một góc, anh ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Khoảnh khắc hương thơm lọt vào khoang mũi, có lẽ anh đã gặp ảo giác.

“Mùi hương đó thế nào?” Mạnh Kiều tò mò.


“Mùi của em.” Nghiêm Mục không cần suy nghĩ nói.

“Hả?”

Mạnh Kiều ngừng cử động, ngửi ngửi người mình như mèo con, phát hiện chỉ có mùi hoa hồng tối qua.

“Anh rất quen thuộc với mùi đó nên ma xui quỷ khiến đi theo, hình ảnh xung quanh bắt đầu méo mó, biến thành hình ảnh kép. Sau đó, hình như anh nhìn thấy em, thấy em mặc váy đi tới trước mặt anh, hỏi anh có nhớ em không, có muốn ra ngoài vui vẻ một chút không.” Nghiêm Mục nói.

Nghiêm Mục rất quen thuộc với Mạnh Kiều, anh biết những lời này không phải từ miệng Mạnh Kiều nói ra, rất có thể anh đã rơi vào bẫy.

Lúc đó toàn thân anh khô nóng, khi bị bóng người đó kéo đi, cơ thể anh như khúc gỗ bị sét đánh bốc lửa, nhưng anh cố gắng kiềm chế ý muốn đi theo người đó, lùi về sau, loạng choạng đi đến vườn hoa này, rồi cứ ngồi ở đây.

Mạnh Kiều hỏi: “Chẳng lẽ có người muốn có con với anh, lại còn tích cực chủ động như vậy?”

Nghiêm Mục lắc đầu, cảm giác sập bẫy người ta không tốt chút nào.

Mạnh Kiều vỗ vào ngực anh một cái, dường như có thể thấy được vết đỏ trên ngực Nghiêm Mục qua lớp áo của anh.

Mặc dù cô biết Nghiêm Mục bị mùi của mình đánh lừa.

Vậy thì kệ đi.

Cố tình gây sự đã!

Nghiêm Mục:...

Vậy anh có nên nói nữa không?

Mạnh Kiều nói: "Tiếp tục!"

“Anh nghi ngờ mùi hương đó có vấn đề, có lẽ là anh bị choáng váng.” Nghiêm Mục nói: “Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng anh nghi ngờ có điểm tương tự với thuật giáng đầu của Thái Lan, toàn bộ quá trình em sẽ cảm thấy hơi khó giải thích và phi logic, nhưng lúc đó não của em cứ như ngừng hoạt động vậy. Anh thừa nhận là anh sơ sẩy, xin lỗi em.”

"Nếu anh dám ngoại tình, em không ngại kế thừa thiên phú của anh đâu đấy." Mạnh Kiều nói.

“Sai rồi, sẽ không có lần sau đâu.” Thái độ của Nghiêm Mục cũng có chút chán nản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận