Nghiêm Mục xoa xoa tai nhỏ của Mạnh Kiều, nói: “Anh sẽ không ngoại tình đâu.”
Câu này như là đang nói cho người khác nghe.
Cô quay sang ngẩng đầu nhìn người đàn ông, hơi nhướng mày vì cô thực sự phát hiện ra một sợi tóc không phải của mình trên lưng Nghiêm Mục.
Chẳng lẽ lời cô nói ứng nghiệm rồi sao?
Không thể nào.
Mạnh Kiều cầm sợi tóc lắc lắc trước mặt Nghiêm Mục, so với độ dài tóc mình: “Mẹ nó, là thật này. Thứ hôm nay anh gặp không phải quỷ, mà là người thật.” Cô nắm cổ áo Nghiêm Mục, quan sát thật kỹ, thấp giọng nói: “Thật sự có người muốn giành đàn ông với em à?”
Mạnh Kiều ném tóc đi.
Cốc Thu và Hạ Linh tính thời gian, đi từ một phía khác của tòa nhà dịch vụ về, Hạ Linh nói: “Nơi này có vẻ khá cao cấp đấy, giống như bệnh viện phụ sản liên doanh với nước ngoài. Đội ngũ tư vấn tâm lý và bác sĩ phụ khoa cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng mà… có chút vấn đề…”
"Vấn đề gì?" Mạnh Kiều hỏi.
"Tới, tới, tới, chị qua xem đi!" Hạ Linh gọi Mạnh Kiều lại, giống như phát hiện ra một bảo vật kỳ lạ.
Mạnh Kiều đứng đối diện với tường ảnh, cẩn thận quan sát lý lịch của mọi người, nhưng không phát hiện được điều gì bất thường. Tất cả đều tốt nghiệp trường Đại học Y khoa nổi tiếng, và có kinh nghiệm y khoa.
“Chị nhìn lại đi, chị không nhìn ra thật đấy à?” Hạ Linh nói lớn: “Tôi cứ nghĩ con gái các chị liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay chứ!”
“Nhìn ra cái gì cơ?” Mạnh Kiều lại quan sát lần nữa.
“Tuổi tác.”
Lúc này Nghiêm Mục nói.
"Hả?" Mạnh Kiều nhìn mấy tấm ảnh của bác sĩ.
Hạ Linh đột nhiên vỗ vai Mạnh Kiều: “Để tôi nói! Ở đây hoặc là tuổi giả, hoặc là kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ quá đỉnh. Vừa rồi tôi đi ngang qua một số điều dưỡng, tôi nhìn mà cứ tưởng bọn họ chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng mà cô xem, ở đây viết bọn họ có từ năm đến tám năm kinh nghiệm làm việc ở các bệnh viện công lập, cộng với kinh nghiệm làm việc ở đây nữa thì thế nào cũng phải ba mươi lăm tuổi rồi. Có điều cái này còn quá đáng hơn!”
Hạ Linh chỉ vào bức ảnh của hai bác sĩ.
Nhà tư vấn tâm lý Lisa và bác sĩ khoa phụ sản Jonna.
Hôm nay Mạnh Kiều đã gặp Jonna, bác sĩ khoa phụ sản đã đỡ đẻ cho Emma.
Trông cũng đã ngoài ba mươi.
“Sau khi tốt nghiệp y khoa, bác sĩ Lisa đã có tám năm kinh nghiệm làm việc tại Trung tâm Y tế Hershy ở Mỹ. Sau đó, năm năm trước, cô ta gia nhập Tập đoàn DA với tư cách là giám đốc văn phòng tư vấn tâm lý, hai năm trước lại đến khu nghỉ dưỡng này là nhà tư vấn tâm lý thường trú. Chị nhận thấy vấn đề chưa? Người thật chị cũng đã gặp rồi đó, thậm chí người trong ảnh còn không trẻ hơn người thật nữa.” Hạ Linh chỉ ra vấn đề.
Ví dụ như Lisa có học lực tốt, tốt nghiệp bác sĩ ở tuổi hai mươi lăm, thì với mười ba năm kinh nghiệm làm việc, giờ đây cô ta đã phải ba mươi tám tuổi. Nhưng cô ta chăm sóc vẻ ngoài trông chẳng khác gì hai mươi lăm tuổi, hôm nay Mạnh Kiều còn cẩn thận quan sát da dẻ cô ta, phát hiện khóe mắt và cổ cô ta cũng không có nếp nhăn.
Vì lúc đó cô ta chỉ là một nhà tư vấn với hai, ba năm kinh nghiệm mà thôi.
Sao một người đã gần bốn mươi tuổi lại có thể trông như mới hai mươi được?
Mạnh Kiều nhìn ảnh trên tường một lúc.
“Thuật trú nhan?” Cô quay lại hỏi Nghiêm Mục: “Trẻ con?”
“Có lẽ là một loại chơi bùa ngải.” Nghiêm Mục nói.
"Cũng có thể." Mạnh Kiều gật đầu, mọi người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài. Cô biết nhiều loại bùa ngải hơn những người ở đây, nên bắt đầu phổ cập kiến thức: “Nhiều năm trước ở HongKong có một bộ phim về bánh bao nhau thai. Sau khi ăn bào thai hoặc nhau thai, khuôn mặt của người đó sẽ căng bóng xinh đẹp, trông vô cùng trẻ trung. Tuy đây không phải là bùa ngải gì, nhưng hiệu quả cũng tương tự. Cũng có tin đồn một số sao nữ đã dùng mỡ xác chết trong các nghi lễ để thu hút may mắn hoặc tẩm bổ da dẻ, chuyện này ở Đông Nam Á nhiều lắm.”
“Cho nên, như đã nói, bác sĩ và điều dưỡng bắt tay tạo ra thai lưu, mượn những nghi lễ cúng bái giam giữ anh linh trong búp bê để bọn họ sử dụng sao? Chỉ vì được trẻ mãi thôi sao?” Đầu óc Hạ Linh xoay chuyển.
"Có thể là vậy."
"Vậy thì những sản phụ này quá đáng thương!" Hạ Linh nói: "Cho nên nhiệm vụ của chúng ta lần này là giải cứu bọn họ. Tôi đã hiểu “đến nơi đến chốn” mà nhiệm vụ này nhắc đến rồi! Cho nên, chúng ta cần phải tìm ra điểm giới hạn kia! Ví dụ như tôi vừa thấy phù chú và bình thủy tinh.”
Mạnh Kiều không nói gì, trong lòng cô có một loại cảm giác kỳ lạ.
"Nếu như vậy, hiện tại tôi không cảm nhận được phó bản này có uy hiếp gì với chúng ta. Ý tôi là không có con quỷ nào đột ngột nhảy ra muốn đoạt mạng chúng ta.” Mạnh Kiều nói.
“Vậy không tốt sao!” Hạ Linh mỉm cười, một tay cầm quả dừa, một tay cầm cây kem vị dừa màu trắng.
Nói không tốt cũng không phải.
Nhưng Mạnh Kiều luôn cảm thấy kỳ quái.
Tuy nhiên, độ khó của nhiệm vụ này quả thực thấp hơn bình thường rất nhiều.
Khi bốn người đi đến cửa khu B, tình cờ nhìn thấy nhóm Azan mặc áo choàng trắng vội vã đi ngang qua, Azan đi đằng trước, phía sau là hai nam hai nữ cầm nến theo sát.
Trương Tiểu Thanh sống trong một căn hộ lớn trên tầng cao khu B, có hai phòng ngủ và một phòng khách, được trang trí sang trọng, ban công nhìn thẳng ra biển xanh. Điều dưỡng nhìn thấy Mạnh Kiều cũng không đuổi bọn họ đi mà chỉ bảo bọn họ tránh xa ra một chút, nếu không hương tro cúng bái bay dính vào quần áo sẽ khó giặt ra.
“Tháng này đã đến đây mấy lần, chỉ có cô ta là gặp quỷ nhiều thôi.”
"Haiz, đây là tâm bệnh, rất đáng thương. Chẳng trách khu nghỉ dưỡng suy nghĩ cho cô ta như thế."
Mọi người xung quanh đã quen với điều đó.
Hơn nữa, đây giống như hiện trường cầu phúc hơn là siêu độ, cũng không có mặt nạ dữ tợn và chú ngữ cao vút của samdambi (*) truyền thống.
(*) Samdambi: một nghi lễ cúng bái
Trương Tiểu Thanh mặc áo sa tanh màu vàng, ngồi đung đưa trên ban công, khuôn mặt cô ta hốc hác, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn, trông như đã trải qua quá nhiều gian khổ và gió sương. Cô ta thấy Azan thì cung kính đi tới. Bình thường cô ta rất tỉnh táo, nhưng khi gặp quỷ sẽ phát điên, tuy không có sức tấn công nhưng cũng hơi phiền phức.
Một điều dưỡng đi theo bên cạnh Azan, Mạnh Kiều thấy hơi quen, nhớ ra đó là người cô và Nghiêm Mục đã gặp ở nhà thờ tối qua. Vẻ mặt điều dưỡng hơi sầu lo, nhỏ giọng nói: “Quả thực không tìm được, chúng tôi làm lại một con khác, nếu có thể trị được chút tâm bệnh của cô ấy cũng tốt.”
Azan gật đầu.
Điều dưỡng lấy ra một con búp bê vải màu vàng đưa cho Trương Tiểu Thanh: "Bà Trương, chúng ta cầu nguyện với búp bê, cũng là đang cầu nguyện với đứa con không thể ra đời của bà, để nó phù hộ cho bà."
“Nó… nó ở ngay bên cạnh tôi… Nó bảo nó khó chịu…”
“Nó liên tục gọi mẹ… nó nói nó nhớ tôi…”
"Tôi thường nhìn thấy nó... trên trần nhà, trong chăn... trong bồn tắm... trong góc tường..."
Cô điều dưỡng đứng sau Mạnh Kiều thì thầm nhỏ nhẹ: "Cô ấy lại phát bệnh rồi, cứ nói đã thấy con mình. Tuần này cô ấy đã nói vậy ba lần rồi đó."
Từ lời nói của Trương Tiểu Thanh vừa rồi có thể nghe ra được anh linh không muốn tổn thương cô ta, mà chỉ muốn về nhà, muốn trở về bên cạnh mẹ mình.
"Để tôi đốt con búp bê đi..." Trương Tiểu Thanh cầm con búp bê lên.
"Bà Trương, búp bê cầu phúc không thể thiêu hủy, nó là số mệnh đứa bé để lại, liên kết chặt chẽ với số mệnh chúng ta." Azan khiêm tốn giải thích: "Chúng ta để cho nó yên nghỉ, thiêu hủy con búp bê này không có lợi với nó.”
Sau khi Azan nói xong, Trương Tiểu Thanh gật đầu.
Mạnh Kiều nghiêm mặt.
Không nói đến lý do, trọng điểm là con búp bê này không thể đốt.
Nhưng anh linh đã bảo Hạ Linh đối trụi một con búp bê.
Nếu thiêu hủy búp bê không tốt cho anh linh thì tại sao chính nó lại muốn nhập vào người khác rồi thiêu hủy đi?
Đây không phải là tự mâu thuẫn sao?
“Không được đốt búp bê chắc là một trong những tập tục của Palo giáo, bọn họ coi búp bê là một phần của thai nhi. Thân hòa khí vận nên thiêu hủy đi là điềm xấu. Đây là tập tục truyền thống.” Cốc Thu giải thích, hai ngày nay anh ấy đã tra xét rất nhiều tài liệu, cũng hàn huyên chuyện ở nhà thờ với hàng xóm xung quanh.
"Tôi có một câu hỏi, người có búp bê may mắn hơn những người không có sao?" Mạnh Kiều đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô hỏi nhỏ điều dưỡng.
Điều dưỡng lắc đầu: "Không đâu, thật ra búp bê chỉ là một loại để ký thác tình cảm thôi."
Mạnh Kiều mím môi không nói gì.
“Em nghĩ thế nào? Đây là sở trường của em.” Nghiêm Mục nói nhỏ.
Cô nhìn vào mắt Nghiêm Mục, múa máy cả hai tay: “Em đang suy nghĩ, búp bê có lưu giữ vận may của chính đứa bé hay không? Những may mắn này có thể được bố hoặc mẹ sử dụng, do đó mới dễ dàng mang thai lần nữa hơn. Hoặc là nhà thờ nhỏ này là nơi nuôi dưỡng cả hòn đảo, ý em là những con búp bê này giống như nhau thai hoặc là nguồn năng lượng. Hợp lý không?”
"Tuy nhiên, phong tục là phong tục, những lời giải thích giấu đầu hở đuôi chỉ là để che đậy sự thật. Em nghi ngờ anh linh không thật sự được siêu độ mà là chuyển vào trong con búp bê, cho nên mới có thể biến thành nguồn năng lượng. Mà bọn chúng muốn đi ra để được đầu thai thật, cũng chính là thiêu hủy búp bê. Nghe có mâu thuẫn không anh?”
Mạnh Kiều nói xong, trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Nhưng đây là cách giải thích duy nhất.
Tỷ lệ thụ thai tự nhiên ở đây rất cao, gần như các cặp đôi chỉ cần ở đây từ một đến hai tuần là có thể mang thai, ngoại trừ ngày đêm ở bên nhau, Mạnh Kiều cảm thấy tỷ lệ này hơi cao, nghe có vẻ là có sức người can thiệp vào. Thứ hai, trong búp bê có tóc, trông giống như là vật phẩm chỉ có tà thuật mới dùng đến, điều này làm Mạnh Kiều nghĩ Palo giáo không phải tôn giáo nghiêm chỉnh.
Trang phục trắng.
Hoa màu vàng hồng.
Rất giống với cảnh trong phim "Midsommar".
Anh linh bị giam cầm, muốn giải thoát.
“Một bên đang nói dối.” Hạ Linh nói.
Nghi thức cầu phúc đuổi quỷ đang diễn ra, hoa tươi rắc lên người Trương Tiểu Thanh, vẻ mặt cô ta như đã có được một chút bình yên.
“Nó còn đến tìm tôi không… Nó còn có thể nửa đêm gọi mẹ không…” Trương Tiểu Thanh ngơ ngác hỏi.
Thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của đứa bé khiến cô ta có chút lo lắng.
“Không đâu, nó sẽ lên thiên đường.” Azan dùng nến trắng huân trán cô ta, sương trắng vờn quanh sợi tóc của Trương Tiểu Thanh.
Mạnh Kiều không xem tiếp mà quyết định đi vòng quanh, vừa đi được mấy bước trong hành lang, cô đã nhìn thấy hai bóng đen chợt lóe trước mặt mình.
Một lớn một nhỏ.
Mạnh Kiều đuổi theo ra ngoài.
Quả nhiên.
Hai quỷ bé ngơ ngác nhìn cô.
Mạnh Kiều: Đây thực sự là con quỷ hiền nhất mà cô từng thấy...