Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Mẹ nó.

Sao nút của cô lại rơi ra rồi?

Mạnh Kiều kéo cái áo len lên, phát hiện trong khe bồn rửa có một hai sợi len trắng. Đúng là len trên quần áo của cô, nhưng vừa rồi cô không có tới đây. Chẳng lẽ ở đây còn có một Mạnh Kiều khác mà cô không nhìn thấy?

Cô cầm chiếc bút đánh dấu trong tay, bỏ vào túi.

Thật kỳ lạ.

Mạnh Kiều ra khỏi nhà vệ sinh, lại bưng hai đĩa đồ ăn nhẹ tự làm. Cô đổ hành lá và rau mùi xắt nhỏ vào nước tương vừng, đồng thời thêm một ít đường và giấm.

"Bây giờ là mấy giờ?" Mạnh Kiều hỏi.

“12:20.” Nghiêm Mục nhìn thấy Mạnh Kiều đã trở lại, bắt đầu dùng đũa đảo thịt. Nồi lẩu cà chua sôi sùng sục, thịt bò béo ngậy gần như trong suốt nấu thêm vài giây là chín. Anh khéo léo đặt nó lên đĩa của Mạnh Kiều rồi nói: “Em ăn nhanh đi, coi chừng nóng.”

Sự chú ý của Mạnh Kiều hoàn toàn không ở đây.

12:20.

Nghĩa là cô vào nhà vệ sinh đã hai mươi phút, vậy mà Nghiêm Mục cũng không đi tìm hay gửi tin nhắn cho cô sao?

Đúng rồi, tin nhắn.

Mạnh Kiều lục túi xách, tìm thấy cái điện thoại IPhone mang ốp Pikachu, cô mở Wechat ra, bên trong vẫn còn đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ngày hôm qua của cô Mạnh Kiều và San San, hai người đang nói ngày mốt sẽ ăn sủi cảo nhân gì.

“Vừa rồi em đi lâu vậy mà sao anh không gọi em?” Mạnh Kiều hỏi: “Anh không sợ em rơi vào bồn cầu à?”

Nghiêm Mục cười: “Em lớn như thế sao rơi được? Điện thoại di động của em rơi ra thì chắc được. Có điều em chỉ vào rửa tay thôi mà, không quá hai phút. Anh sai rồi, lần sau anh sẽ đứng ngoài cửa chờ em."

Hai phút?

Mạnh Kiều có chút bối rối.

“Không ăn à?” Nghiêm Mục hỏi.

"Ăn chứ." Mạnh Kiều sẽ không bao giờ cau có với đồ ăn ngon, mặc dù cô đang vô cùng nghi ngờ về tình trạng hiện tại của mình, nhưng cô vẫn sẵn sàng tin tưởng người đàn ông trước mặt, dù sao thì mọi thứ trông cũng tốt đẹp, vẫn đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Ăn xong nồi lẩu, hai người đến công viên gần đó đi dạo, giống như đôi vợ chồng già, Nghiêm Mục mua kẹo bông màu hồng và súng phun bong bóng cho Mạnh Kiều. Xung quanh toàn là trẻ con chơi đùa, thỉnh thoảng có hai ba người đưa giấy thông báo mất tích lên hỏi xem có thấy người thân của mình không, Mạnh Kiều vươn người ra, cố gắng nắm lấy không khí để xem có chất gel trong suốt bất ngờ nào không.

"Em làm gì đấy? Có cần anh bế em lên không?" Nghiêm Mục vòng tay qua eo cô, thật sự nâng cô lên.

Sự dung túng và cưng chiều của người đàn ông đối với cô khiến Mạnh Kiều cảm thấy đây không phải là một giấc mơ.

Cô cúi đầu nhìn Nghiêm Mục, nghĩ tới một vấn đề mấu chốt: “Anh không hút thuốc nữa à?”

“Ừ, anh cai rồi.” Nghiêm Mục nói.

"Tại sao?" Mạnh Kiều hỏi.

Thuốc lá không phải thứ có thể dễ dàng bỏ được.

Nghiêm Mục ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen của anh chỉ còn lại hình ảnh của cô, Mạnh Kiều đột nhiên nhớ lại cái đêm hai người trốn Giáo Hội ở suối nước nóng của trang trại rượu, cô đã nói rất nhiều lời đỏ mặt tim đập với anh, cho nên cô bỗng im bặt.

Thời tiết ấm áp, hiếm khi được nhàn nhã đi dạo. Hai người lang thang bên ngoài đến chập tối mới đi chợ mua một ít rau củ quả. Giá rau thịt cao hơn cô nhớ rất nhiều, nhưng đây đã là giá sau khi có quy định, suy cho cùng, ngừng hết mọi hoạt động sản xuất hơn nửa năm đã ảnh hưởng rất lớn đến trái đất.

Về đến nhà, Nghiêm Mục đi nấu ăn.

Mạnh Kiều ngồi trên sofa hướng ra ngoài mặt trời lặn, quan sát cổ tay mình, cổ tay cô lại xuất hiện một vết đen. Cô đột nhiên ngồi dậy, cây bút đánh dấu cấn dưới mông.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thứ này rơi ra khỏi túi cô từ lúc nào mà lại ở đây nhỉ?

Mạnh Kiều lại lục lọi trong túi, phát hiện đây không phải là hai cây bút giống hệt nhau, mà đó là cây bút cô lấy từ trong quán lẩu.

Có vấn đề.

Đầu óc cô nhanh chóng chuyển động, cô đã ở trong nhà vệ sinh của quán lẩu suốt hai mươi phút, thời gian trôi đi một cách tuyến tính, nhưng bọn họ lại không hề hay biết.

Thời gian của cô bị đánh cắp rồi?

Không đúng.

Phải chăng đã có người phong ấn ký ức của cô, khiến cô không nhớ nổi khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Vậy thì di chứng thiên phú của cô tạo thành là mất trí nhớ sao?

Không phải.

Sắc mặt Mạnh Kiều rất nghiêm trọng, cô nhéo nhéo mi tâm, nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ sơ hở hay điểm biến dạng nào.

Nghiêm Mục bưng một đĩa trứng xào cà chua từ trong bếp đi ra: “Đến đây, tối ăn thanh đạm một chút, anh đi xào thêm đĩa rau củ nữa. Em xới cơm đi nhé, ăn sớm một chút, nếu không em lại đầy bụng.”

"Được." Mạnh Kiều nở nụ cười.

Nếu như đây là ảo giác thật vậy thì nó đã kéo dài quá lâu rồi. Ranh giới giữa ảo giác và hiện thực ở đâu? Cô bắt đầu vào ảo giác từ bao giờ? Trí nhớ của cô cái nào là thật, cái nào là giả? Cô mím môi, bỗng cảm thấy đau đầu.

“Sao vậy?”

Nghiêm Mục thấy Mạnh Kiều không nhúc nhích.

Mạnh Kiều xua tay, cầm quần áo và túi xách lên: "Em nhớ sáng nay vẫn chưa lau ly, để mai thì không tốt, em đi lau đã."

Cô vội bước vào phòng, muốn chừa một không gian riêng để mình được yên tĩnh một lúc. Mạnh Kiều vừa đi đến cửa sổ, vốn định cầm cái ly lên, nhưng ngón tay bỗng đau đớn. Ngón trỏ bên tay phải chảy ra một giọt máu, trông nó vặn vẹo.

Bây giờ cô ngày càng chắc chắn đã có thứ gì đó đánh cắp ký ức của cô.

Có lẽ bút đánh dấu không gợi lên được ký ức, cho nên khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cô chắc chắn đã sử dụng những phương pháp khác, hy vọng tìm ra manh mối, nhưng đáng tiếc, ngay cả khi nhìn thấy vết thương, cô vẫn không thể đoán ra được.

Vết thương.

Máu.

Đợi đã, có máu.

Cô nên tìm kiếm thứ gì đó dính máu, có lẽ sẽ tìm ra câu trả lời.

Không có trên ly.

Không có trên ga giường, chăn bông hay tủ đầu giường.

Mạnh Kiều nhìn cái túi vừa rồi vẫn còn trên ghế, quả nhiên trên khóa kéo có chút vết máu. Trong túi không có điện thoại di động, lúc này điện thoại di động lại xuất hiện trên ghế. Quả nhiên, ở vị trí bên trái màn hình điện thoại có một dấu vân tay máu, khi màn hình mở lên, vết máu càng rõ ràng hơn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ký ức của cô đang nhắc nhở cô xem điện thoại di động ngay bây giờ.

Vậy…

Trong điện thoại có cái gì sao?

Mạnh Kiều cầm chặt điện thoại, chuẩn bị vào nhà vệ sinh để kiểm tra: "Em đau bụng, lát nữa ăn cơm nhé được không?"

“Vừa rồi kem lạnh quá sao?” Giọng nói của Nghiêm Mục vang lên.

“Không sao đâu!”

Mạnh Kiều lẻn vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.

Cô mở điện thoại di động lên, để lại tin nhắn trong trường hợp khẩn cấp, cô sẽ không chọn Wechat, mà chọn… Góc trên bên trái của điện thoại hiện lên một chấm đỏ nhỏ, chứng tỏ đang ghi âm, Mạnh Kiều mở ứng dụng ghi âm, thời gian ghi âm đã vượt quá ba tiếng. Ba tiếng trước, cô đang cùng Nghiêm Mục thảo luận về ký ức đã qua ở khu thương mại, lúc đó cô đã phát hiện ra điều gì?

Cô nhớ lúc đó mình đã nhét điện thoại vào túi quần, trước khi về nhà cô lại cất vào túi vì sợ làm mất.

Dài quá ba tiếng đồng hồ, đoạn âm thanh có phần rè rè khó đoán được chuyện gì đã xảy ra, Mạnh Kiều tăng tốc phát, nhưng ngay câu đầu tiên cô đã choáng váng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Là mày.”

"Quả nhiên là mày vẫn luôn điều khiển tao."

"Tao sẽ không bao giờ quên những chuyện này. Thế giới này là giả, thế giới này chỉ là một giấc mơ. Mày không thể làm tổn thương tao, điều duy nhất mày có thể làm là đợi tao tỉnh dậy từ trong giấc mơ."

Là giọng của cô.

Đột nhiên, một luồng điện phát ra từ trong đoạn ghi âm.

Sau đó, giọng nói của Nghiêm Mục vang lên: "Em muốn ăn kem không? Anh thấy em thèm lâu lắm rồi.”

Cuộc trò chuyện hoàn toàn liên tục, giống như vừa rồi Nghiêm Mục không nghe thấy những lời lo lắng của cô, tất cả mọi thứ ở đây đều là giả, vậy cô vừa gặp chuyện gì?

Mạnh Kiều không thể trốn trong nhà vệ sinh quá lâu, cô cất điện thoại, rời khỏi phòng ngủ đi ăn cơm. Nghiêm Mục nấu một nồi canh bắp với sườn, đây vốn là món ngày thường cô thích nhất, nhưng bây giờ cô lại không nuốt trôi. Nghiêm Mục lo lắng nhìn cô, giống như lúc anh phát hiện Mạnh Kiều bị thương.

Lúc này, cô tin thế giới này là giả, những người xung quanh chỉ là ảo ảnh, hơn là tin Nghiêm Mục là kẻ ác ẩn nấp bên cạnh điều khiển cô kia.

Mạnh Kiều cố gắng nghĩ về ranh giới giữa thực và mơ, nhưng ký ức đã qua bỗng trào dâng.

Rắn chín đầu nổ tung.

Bạch Trình Hi và Nghiêm Mục bị thương.

Thi thể của Hồng y Giáo Chủ.

Người thương vong đầy rẫy.

Một thế giới mới buông xuống, đường phố hồi phục sức sống, con người hồi sinh nhờ tệp ghi đè lên kho lưu trữ.

Trí nhớ càng ngày càng rõ ràng.

Rõ ràng cũng có thể là giả tạo.

Mạnh Kiều nghĩ tới câu này, khi một người nói dối, để đảm bảo tính chân thực của lời nói dối, người đó thường sẽ thêm vào rất nhiều chi tiết không liên quan, mà trí nhớ của cô lại là như vậy. Nó quá phong phú và quá logic, giống như cuốn tiểu thuyết do chính cô viết ra, hoàn toàn tuân theo logic của cô. Nhưng dù đó là phó bản hay mọi thứ diễn ra trong thế giới hiện thực thì sẽ luôn có những thứ vượt quá tư duy của bản thân.

Ví dụ như anh linh cuối cùng lại trở mình trong phó bản bờ biển.

Ví dụ như nụ hôn của Nghiêm Mục ở phó bản 531.

Những điều đó không xảy ra một cách tự nhiên như nước chảy mà phát sinh đột ngột.

Nhưng mà trong trí nhớ của cô không hề có tình huống nào đột ngột xảy ra.

Có người đã bóp méo ký ức của cô.

Những ký ức không tồn tại, ký ức đã bị lấy đi tạo thành cô của hiện tại.

“Đồ ăn hôm nay anh làm không hợp khẩu vị của em sao?” Nghiêm Mục hỏi: “Xin lỗi, bữa trưa đã ăn tương vừng quá nhiều dầu mỡ, buổi tối tốt nhất là nên làm riêng rau và trứng.”

"Không, anh làm rất ngon, em thích lắm." Mạnh Kiều chớp mắt, cô nắm lấy tay Nghiêm Mục, trìu mến nhìn người đàn ông trước mặt: "Chỉ là em vẫn chưa quen với ngày tháng bình yên hiện tại, cám ơn anh đã luôn làm bạn với người hay lo như em.”

Ở đây giống như thế giới song song bình yên tươi đẹp.

“Đừng nói những lời như vậy, cuộc đời của chúng ta còn rất dài, rồi sẽ tốt hơn thôi.” Anh hôn lên trán cô như thường ngày.

Nụ hôn của Nghiêm Mục khiến Mạnh Kiều cảm thấy lưu luyến, trong lòng cô ngứa ngáy, như có một con bướm bay vào từ bên tai, đôi cánh rung rinh, lớp lông tơ nhỏ xíu khiến cô cảm thấy ê ểm. Đây thực sự là một nơi khiến cô cảm thấy mê đắm.

Ăn tối xong, Mạnh Kiều mở điện thoại di động, kết nối với máy tính.

Đây mới là trạng thái cô phải có.

Không nên quá lưu luyến điều giả tạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui