Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần ăn uống thỏa thích cơm thịt xào, không thể không nói đồ ăn mua bằng điểm tích lũy đổi bằng mạng ngon thật!

“Thịt ba chỉ xào này ngon thật đấy, không ngấy, nước tương cũng thơm nữa.” Mạnh Kiều ăn đĩa cơm.

Hạ Tinh Thần ăn từng muỗng sau đó điên cuồng gật đầu.

Nghiêm Mục không ăn ngấu nghiến như hai người. Anh đánh giá đường phố bên ngoài, ăn cũng thong thả ung dung. Lúc sắp ăn xong, Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Nào, anh đã nghe được những gì?”

“Tôi biết Quỷ Quan Nương là ai.” Nghiêm Mục lau miệng.

“Sao nhiệm vụ này nhanh như vậy?” Mạnh Kiều phát ra nghi vấn từ nội tâm: “Tôi còn tưởng rằng manh mối sẽ ẩn sâu lắm cơ.”

“Tàm tạm.” Nghiêm Mục thờ ơ nói.

Nói ẩn sâu thì không đúng, chỉ hơi tốn chút sức. Lúc anh vừa đến đồn cảnh sát, cảnh sát nói năng thận trọng về chuyện Quỷ Quan Nương. Đầu tiên là sợ hãi, tiếp đó là hoảng hốt. Sợ hãi là một năng lượng bảo vệ cảm xúc, khi sợ hãi biến thành phẫn nộ, cảnh sát muốn đuổi Nghiêm Mục ra ngoài. Người đàn ông sử dụng một chút thủ đoạn nho nhỏ, cuối cùng lấy được tin tức từ trong tay cảnh sát đang nơm nớp lo sợ.

Ba người trao đổi tình báo, rất nhanh nhặt ra tin tức về Quỷ Quan Nương.

Quan Nương là chỉ nữ cư sĩ trong Bạch Giác Quán, mà thủ quán là chỉ đạo trưởng.

Thôn này vốn có một nhà họ Tôn, chị gái tên Tôn Khiết, em gái tên Tôn Diệu, bởi vì bố mẹ qua đời sớm cho nên hai chị em sống nương tựa vào nhau. Tôn Khiết và Tôn Diệu là một cặp song sinh, tình cảm cũng rất tốt. Hai chị em thường xuyên đến huyện bên cạnh buôn bán, cuộc sống rất khá. Hai người nhiều thời gian rảnh, cũng đã bái thủ quán Bạch của Bạch Giác Quán làm sư phụ, trở thành Quan Nương, làm chút việc thiện cho Bạch Giác Quán không cầu báo đáp.

Nhưng 5 năm trước, chị gái là Tôn Khiết đột nhiên phát bệnh cấp tính qua đời. Hai người vốn sống nương tựa vào nhau, cho nên em gái Tôn Diệu không cách nào chấp nhận sự thật này. Cô ấy ôm thi thể đến Bạch Giác Quán hy vọng thần linh có thể khiến chị gái khởi tử hồi sinh, nhưng điều này căn bản là ảo tưởng không thực tế.

Tôn Diệu chờ đợi cạnh thi thể sáu ngày. Vào ngày thứ bảy, không biết từ đâu cô ấy tìm thấy cấm thuật có thể làm chị gái sống lại.

Vì thế cô ấy dựa theo yêu cầu trong sách, dùng ba con gà trống làm tế phẩm, tiến hành nghi thức chiêu hồn. Nhưng đây vốn là người mê nói mộng. Nếu thần linh có sức mạnh, chị gái cô ấy ban đầu sẽ không chết vì bệnh. Tôn Diệu không có năng lực đổi hồn phách của chị gái về, ngược lại hai người đều chết ở trước tế đàn. Thủ quán Bạch phát hiện thi thể hai chị em ở tế đàn dưới mặt đất, chôn ở nghĩa trang công cộng.

Sau đó, thủ quán Bạch của Bạch Giác Quán bị chọc mù hai mắt, thắt cổ ở trước tượng thần. Từ đó về sau Bạch Giác Quán sụp đổ, hơn nữa có người bắt đầu nhìn thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của hai chị em nhà họ Tôn.

Khó trách sao ngày đó họ nhìn thấy hai mắt của thủ quán Bạch mù.

Từ đó về sau, không còn ai tiếp tục đến Bạch Giác Quán cúng bái, nơi đó dần dần trở thành đất hoang, thường xuyên có cô hồn dã quỷ lảng vảng.


Nghiêm Mục kể lại xong thì uống một ngụm nước trà.

Mạnh Kiều thì dừng cái tay đang xúc cơm lại, phát hiện vấn đề: “Mấy câu cuối là anh đoán hay là thôn dân nói?”

Nghiêm Mục nói: “Là thôn dân nói, nhưng tôi nghi ngờ có phần bịa đặt. Bọn họ nói là thủ quán Bạch tự sát trước khi mai táng thi thể Tôn Diệu và Tôn Khiết. Cho nên bọn họ không tận mắt nhìn thấy.”

Mạnh Kiều như suy tư: “Hai Quỷ Quan Nương?”

Hạ Tinh Thần bổ sung: “Năm năm trước! Thời gian trong thôn này bắt đầu có người chết cũng là 5 năm trước. Đôi mắt mỗi thi thể sẽ hòa tan thành nước màu đen, giống như Lý Bách mà hai người nhắc tới.”

Mạnh Kiều nói: “Trong tôn giáo phương tây, người bị ác ma bám vào sẽ không có lòng trắng mắt, đôi mắt là màu đen. Mắt là trung tâm, mà trong một vài phong tục tập quán đôi mắt cũng đại biểu cho tâm trí. Tôi cảm thấy Quỷ Quan Nương không bạo lực như Trương Manh ở trung học Hạnh Nhạc, sức chiến đấu hình như không quá mạnh. Nhưng rất dễ dẫn ảo cảnh. Ảo cảnh làm người ta bị thương, không bằng hành động thật.”

Ba người bàn luận, bà chủ ở bên cạnh nhỏ giọng nói chen vào một câu: “Mấy người nói không đúng.”

Mạnh Kiều kinh ngạc ngẩng đầu: “Không đúng chỗ nào?”

“Thủ quán Bạch không tự sát. Lúc đó không tìm thấy chứng cứ kết án qua loa mới có thể nói là tự sát. Chúng tôi đi vây xem đều thấy hết, lúc ấy xung quanh chỗ thủ quán Bạch thắt cổ viết rất nhiều chữ Tôn Khiết xiêu vẹo, lau cũng không sạch! Cuối cùng chúng tôi dùng sơn vàng đè lên.” Bà chủ nói với giọng khẳng định: “Nhất định là lúc trước chiêu hồn không thành, quỷ ám lên người Tôn Khiết, mới gây họa cho thị trấn thành như vậy!”

“Tôn Khiết... Tôn Khiết à...” Mạnh Kiều chống má: “Đúng rồi. Ngày đó tôi thấy được chữ ‘Khiết’ trên tượng thần.” Mạnh Kiều suy nghĩ lúc lâu: “Tôn Khiết biến thành quỷ hoặc là tà ma, bắt đầu giết người trong thôn. Cô ấy cũng là Nữ Quan Nương...”

Nghiêm Mục không nói gì, anh cảm thấy hiện tại nhận định còn hơi sớm.

Anh còn một vấn đề.

Ở trong nhiệm vụ trung học Hạnh Nhạc, phó bản tên là “Suỵt, bạn học của bạn đã chết.”

Phó bản này tên là: “Suỵt, bạn không biết ai giết bạn.”

Ai giết tôi?

***


Sáng sớm Trương Xán Xán và Ngô Mai đã đi ra khỏi Bạch Giác Quán. Hai người đi quanh trấn nhỏ một vòng. Bọn họ gặp mấy người chơi tối hôm qua không ở Bạch Giác Quán. Theo thứ tự là Trương Nghiệp - người đàn ông cơ bắp tập thể hình, Ngô Nguyệt - sinh viên môn nghệ thuật, Triệu Đức Trụ - tài xế taxi và Lý Vọng - lập trình viên.

Tất cả người chơi tụ tập ở một con đường gần trung tâm trấn nhỏ.

Trương Xán Xán và Ngô Mai như hình với bóng, hai người vốn dĩ có quan hệ thân thích bà con xa, cũng cùng nhau tiến vào nhiệm vụ, cho nên càng thêm tin tưởng nhau. Ngày hôm qua, họ đã quen biết nhóm bốn người Ngô Nguyệt, hai bên trao đổi tình báo, tin tức lấy ra gần giống với ba người Mạnh Kiều.

Thứ nhất, năm năm trước hai chị em Tôn Diệu và Tôn Khiết đã chết.

Thứ hai, trong năm năm này, bắt đầu có người chết không rõ nguyên nhân. Mỗi người chết thì đồng tử đều bị hòa tan thành nước đen.

Trừ cái này ra, cũng không có manh mối khác.

Người đàn ông cơ bắp tập thể hình Trương Nghiệp ‘phì’ một tiếng, giọng điệu và thái độ không quá tốt: “Đừng dông dài thế. Quỷ Quan Nương thôi mà? Không phải Tôn Diệu thì là Tôn Khiết. Chúng ta đào mộ hai người bọn họ nhìn xem sống hay chết, không phải được rồi à! Đừng lảm nhảm nhiều vậy!”

Lập trình viên Lý Vọng đeo kính đứng ở bên cạnh, khuôn mặt chất phác, giọng điệu cũng bình thản: “Muốn đào thì anh đào đi. Đến lúc đó chết thế nào cũng không biết. Còn không bằng tìm một chỗ trốn.”

Trương Nghiệp không thích nhìn kiểu văn vẻ của Lý Vọng: “Anh sợ cái gì mà sợ! À tôi đã biết, có phải điểm tích lũy của anh đủ để bị trừ điểm nhiệm vụ, cho nên anh chỉ cần sống sót là được!”

Lời này của Trương Nghiệp khiến đám người xôn xao.

Bọn họ đều không phải người mới vừa làm nhiệm vụ, đương nhiên biết quy tắc giết chết người chơi có thể đạt được đạo cụ và điểm tích lũy, nhưng biểu cảm của bọn họ đều cực kỳ có ý riêng.

Trương Xán Xán và Ngô Mai lùi về phía sau hai bước, mà tài xế taxi Triệu Đức Trụ thì kéo Lý Vọng ra sau mình, giận dữ trừng mắt với Trương Nghiệp: “Cậu đừng ở đây châm ngòi ly gián! Cho dù điểm tích lũy đủ dùng mà cậu không rõ quỷ giết người thế nào thì cũng sẽ chết ở nhiệm vụ này!”

Lý Vọng bị lời của Trương Nghiệp làm cho sợ run rẩy. Anh ta sợ người khác sinh ra suy nghĩ không an phận với mình, bắt đầu điên cuồng giải thích: “Tôi không có... Không phải... Tôi không có nhiều điểm tích lũy như vậy... Tôi chỉ cảm thấy chủ động tìm Quỷ Quan Nương khi chuyện còn chưa rõ là quá nguy hiểm!”

Triệu Đức Trụ mới thoát ra từ một phó bản tàu biển chở khách định kỳ. Trên tàu biển chở khách định kỳ đều là cá hổ ăn thịt người biến đổi gen có thể bám vào cơ thể người. Mà trong đội có người chơi vì tranh đoạt điểm tích lũy mà tàn sát nhau, rõ ràng mười mấy người có thể sống sót, nhưng cuối cùng chỉ có ba người rời khỏi phó bản. Điểm tích lũy không hề có tác dụng trước mặt ma quỷ trong nhiệm vụ. Cho dù “Nhiệm vụ thất bại” rời khỏi phó bản, bạn cũng cần phải sống đến ngày cuối cùng.

Trương Nghiệp vốn chỉ trêu Lý Vọng một câu, nhưng anh ta ngu xuẩn nói ra chuyện tàn sát mà mọi người đều không muốn nhắc đến, lập tức đứng vào vị trí đối lập với bọn họ, mất nhiều hơn được. Anh ta không giải thích, dứt khoát túm Ngô Nguyệt ở bên cạnh: “Đi, không để ý tới bọn họ nữa! Một đám phế vật! Đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”

Ngô Nguyệt không nói gì, lạnh như băng nhìn mấy người. Trương Nghiệp là bạn trai cô ta. Cô ta không thể hướng về người khác, vì thế hai người dứt khoát rời khỏi đám người chơi.


Bốn người còn lại lúc này mới khẽ thở phào.

Triệu Đức Trụ cau mày mắng: “Đồ biến chất! Đã lúc nào rồi còn nghĩ đến điểm tích lũy!”

Tâm trạng Lý Vọng không tốt lắm, giải thích: “Thật ra điểm tích lũy của tôi chỉ có 56, thật sự chỉ có 56! Không hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ chết! Mọi người nghĩ cách đi! Còn bốn người nữa đâu, ngày hôm qua tôi nhớ rõ còn bốn người mà?”

Trương Xán Xán biết anh ta chỉ ai. Cô ấy cảm thấy ba người Mạnh Kiều có vẻ đáng tin cậy hơn đám người này nhiều: “Tối hôm qua, chúng tôi đều ngủ ở Bạch Giác Quán. Buổi sáng nay, bọn họ nói đi tìm manh mối, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy. Chúng ta có thể phân công nhau tìm bọn họ xem, dẫu sao nhiều người thì sức lớn. Bọn họ có vẻ rất bình tĩnh, chắc có thể tìm tin tức hữu dụng gì đó.”

Triệu Đức Trụ gật đầu: “Nơi này không thể dùng di động. Chúng tôi đi phía đông, mấy người đi phía tây, dù sao thị trấn này cũng không lớn, chúng ta cũng thuận tiện tra xem. Mọi người đều cẩn thận đấy. Nếu gặp được vấn đề không đúng, đừng cứng đối cứng, cứ chạy thẳng đi!”

Trương Xán Xán gật đầu: “Được, vậy lát nữa chúng ta hẹn gặp ở đây.”

Hai người một tổ, mọi người rất nhanh bắt đầu hành động.

Trương Xán Xán và Ngô Mai đi về phía tây. Nơi này đều là nhà nhỏ hai ba tầng, thỉnh thoảng sẽ có mấy căn nhà bốn năm tầng gạch men sứ trắng cũ nát. Tầng dưới là cửa hàng bán thực phẩm, bán thịt. Cư dân nơi này sống cuộc sống cực kỳ bình thường. Bọn họ giống như là khách đi du lịch trong một trấn nhỏ xa lạ, ở lại một thời gian ngắn.

Ngô Mai đi một nửa thì dừng lại nói: “Xán Xán. Dì muốn đi vệ sinh, cháu có muốn đi không?”

Trương Xán Xán là một cô gái có thói quen ở sạch. Cô ấy nhìn ruồi bọ lượn vòng bên ngoài nhà vệ sinh công cộng thì lắc đầu: “Cháu không chịu nổi mùi này. Dì nhanh lên đi, cháu chờ dì ngoài cửa.”

“Được.” Ngô Mai gật đầu, tự mình đi vào nhà vệ sinh công cộng.

Nhà vệ sinh sạch sẽ hơn trong tưởng tượng nhiều. Ngô Mai đẩy gọng kính đen, nghiêm túc nhìn xung quanh nhà vệ sinh trống rỗng. Nhà vệ sinh có một bồn rửa tay hình chữ nhật, phía trên là một chiếc gương rỉ sắt đã nứt tung toé, bên trong là hai buồng vệ sinh có cửa gỗ màu lam.

Chị ấy hoài nghi đẩy hai buồng vệ sinh ra, bên trong không có người.

Lúc này Ngô Mai mới yên tâm. Mắt kính là đạo cụ của chị ấy, có thể xem xét nơi này có lệ quỷ không. Hiển nhiên nơi này không có ma quỷ đáng sợ gì, trước mắt xem như vẫn an toàn. Bấy giờ Ngô Mai mới nhanh chóng đi vào một buồng vệ sinh, khóa kỹ cửa.

“… Cộp cộp...”

Có người đi vào.

Ngô Mai sửng sốt, Trương Xán Xán cũng vào à? Nhưng âm thanh này nghe không giống như giày của Trương Xán Xán, cô nhóc kia thường xuyên đi giày vải.

Chị ấy ngồi xổm trong buồng vệ sinh, thoáng từ khe cửa nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên chị ấy nhìn thấy một bóng dáng màu lam, có lẽ là một cái quần thể thao màu lam.

Người nọ đứng trước buồng vệ sinh của Ngô Mai, khiến chị ấy hốt hoảng. Rõ ràng bên cạnh còn có một buồng vệ sinh, sao người này nhất định phải chờ chị ấy!


Ngô Mai là người chú trọng sự riêng tư, cho nên không muốn đi vệ sinh nữa. Chị ấy cho rằng mình đã gặp biến thái thích rình rập, vừa tức giận vừa sợ hãi. Chị ấy kéo quần muốn đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy quần thể thao màu lam này khá quen.

Ngày hôm qua hình như cũng có một người mặc bộ đồ thể thao này.

Lý Bách!

Thằng già lưu manh kia, sao lại theo vào đây!

Ngô Mai kéo quần lên, từ khe cửa đột nhiên thấy người ở cửa nhúc nhích. Ánh mắt cùng chuyển động theo bóng dáng đó, lúc này chị ấy mới phát hiện Lý Bách ở ngoài cửa vậy mà ghé sát người xuống đất, từ khe cửa nhe răng trợn mắt cười với chị.

Mà đồng tử của Lý Bách chợt hòa tan chảy xuôi nước đen!

Cửa gỗ bắt đầu đong đưa kịch liệt, Lý Bách vừa bò vừa nhìn Ngô Mai chằm chằm, vừa dùng tay lay cánh cửa yếu ớt.

Ngô Mai bị dọa choáng váng, dựa lưng vào két nước vệ sinh. Dưới mắt kính của chị ấy không có từng luồng khói đen thuộc về lệ quỷ, Lý Bách chính là Lý Bách.

Bị vây ở chỗ này thì cũng chết, Ngô Mai cắn răng một cái đá văng cửa, bỗng không có gì hết. Nhà vệ sinh im ắng, gương trống rỗng, mà ngoài cửa nhà vệ sinh vang lên giọng của Trương Xán Xán: “Ngô Mai, dì ổn chứ?”

Ngô Mai hai bước thành ba chạy nhanh ra, nhìn thấy Trương Xán Xán đứng ở cửa thì nở nụ cười. Chị ấy vội liên tục nói: “Đi mau, đi mau! Dì thấy Lý Bách, ông ta không phải người!”

Trương Xán Xán kéo tay chị ấy: “Được, chúng ta nhanh chạy đi.”

Ngô Mai đột nhiên khựng lại. Không đúng, đây không phải Trương Xán Xán! Con bé cực kỳ ghét mùi nhà vệ sinh, sao có thể đứng ở cửa chờ mình?

Chị ấy nhanh chóng hất tay Trương Xán Xán ra, kết quả thấy Lý Bách nhô ra từ phía sau Trương Xán Xán!

Ngô Mai chạy về phía ngược lại!

“… Cộp…”

Đầu Ngô Mai đập vào một thứ, lúc này chị ấy mới thấy rõ chung quanh. Vách tường màu trắng và cửa gỗ màu lam, chị ấy vẫn luôn ở trong nhà vệ sinh, mà tất cả những thứ vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác nho nhỏ.

Lý Bách quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi bò dậy, dùng tay bịt kín đôi mắt run rẩy đã chịu đủ kinh hãi của chị ấy.

Đen láy.

Đôi mắt, đang hòa tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận