Nghiêm Mục vỗ vỗ tay, phủi bụi trên quần áo, nói: “Còn không ra, chờ gì nữa?”
“Tôi tưởng nhiệm vụ kết thúc rồi chứ?” Trong một góc truyền đến âm thanh: “Ban đầu tôi cho rằng Quỷ Quan Nương sẽ biến thành dáng vẻ của chúng ta sau đó giết người. Ai biết lại có hẳn ba con quỷ. Còn may có anh đấy, nếu không tôi xong rồi. Đáng tiếc! Lãng phí một đạo cụ của tôi để dụ ả ta ra.”
Mạnh Kiều và Trương Xán Xán cười hì hì từ trong một góc đi ra. Cô vốn muốn nhìn xem thi thể biến thành cái gì, kết quả trên mặt đất chỉ có một vũng nước than đen.
Hạ Tinh Thần đứng ngơ ngác ở tại chỗ.
Trước mắt đây là... Mạnh Kiều?
Cậu ngơ ngẩn nhìn người đi tới.
Mạnh Kiều ngượng ngùng cười: “Ngại quá, làm hại cậu đau lòng đến vậy. Tôi cho rằng cậu máu lạnh giống người đàn ông kia chứ. Đừng nóng giận, đừng nóng giận! Đừng tức nhé! Tôi không cố ý.” Cô nhìn hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, trong lòng tự trách mình. Cô xoa khóe mắt Hạ Tinh Thần, lại nhéo khuôn mặt thiếu niên.
Hạ Tinh Thần sững sờ nhìn Mạnh Kiều.
Bỗng nhiên.
Cậu ôm lấy cô gái, ánh mắt khẽ chớp: “Chị… không chết?”
Mạnh Kiều thiếu chút nữa bị Hạ Tinh Thần bóp chết.
“Không có... Bóp… bóp chết tôi rồi...” Giọng điệu Mạnh Kiều hối lỗi: “Tôi có một đạo cụ, có thể biến thành một người giống tôi như đúc. Chẳng qua hiện tại đã dùng hết đạo cụ kia rồi. Tôi vốn cho rằng có thể dẫn Quỷ Quan Nương ra rồi giết chết, ai biết ả ta không biến thành những người khác, mà là khống chế hồn ma của những người khác. Xem ra chúng tôi bận bịu uổng công, còn làm cậu đau lòng đến vậy.”
Nghiêm Mục vốn dựa vào tường, thấy hai người ôm nhau thì đi qua mạnh mẽ tách hai người ra: “Nhóc béo, em xem cánh tay của Hạ Tinh Thần còn không ôm được em.”
“Này, cân nặng của tôi chưa đến năm mươi. Anh bảo tôi béo á? Có muốn hai ta làm một trận không!”
Nghiêm Mục cười, giải thích ngọn nguồn sự việc với Hạ Tinh Thần đang trong trạng thái sững sờ.
Buổi sáng khi Ngô Mai chết ở trong nhà vệ sinh, anh và Mạnh Kiều đã quyết định sử dụng đạo cụ tấm di ảnh kia, để phân biệt năng lực giết người của Quỷ Quan Nương.
Hai người đều cho rằng sau khi Quỷ Quan Nương biến thành người quen thì mới giết người, kết quả trải qua chuyện vừa rồi hai người bọn họ mới biết ba người chết biến ảo ra kia đều không phải thân thể thật của Quỷ Quan Nương.
Hơn nữa năng lượng của Quỷ Quan Nương đang lớn dần, từ khống chế một người biến thành khống chế ba người tập kích bọn họ. Lúc trước Quỷ Quan Nương ở Bạch Giác Quán không đuổi theo là vì đối phương có hai người, ả chỉ có một. Nhưng hiện giờ dưới tình trạng ba đấu một, ả dứt khoát ra tay không chút lưu tình.
Thật là thông minh nha.
Hạ Tinh Thần nghe xong giải thích mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cậu nhìn Mạnh Kiều trước mặt, mím môi suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên lại kéo cô gái vào trong ngực mình, như là muốn hòa tan Mạnh Kiều vào trong xương cốt của cậu.
Mạnh Kiều bị tình cảm nồng nhiệt đột nhiên xuất hiện dọa sợ: “Sao... Làm sao vậy... Hạ Tinh Thần...”
“Thật tốt quá, chị còn sống.” Hạ Tinh Thần khóc, nước mắt dừng trên tóc Mạnh Kiều.
Đôi mắt Nghiêm Mục sâu thẳm, lại xách cổ áo Mạnh Kiều khiến cô rời khỏi vòng ôm của Hạ Tinh Thần, nói với thái độ nghiêm khắc: “Đừng động tay động chân với con gái nhà người ta.”
Hạ Tinh Thần dùng tay lau nước mắt: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không...”
“Không có việc gì.” Mạnh Kiều xua xua tay, cũng cảm thấy không có gì: “Trời đã tối rồi, chúng ta nên tìm chỗ. Dẫu sao cũng không thể ngủ ngoài đường cái được. Chúng ta đã không thể quay về Bạch Giác Quán, còn có chỗ nào có thể ở tạm một đêm không?”
Trương Xán Xán đứng ở bên cạnh, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: “Nếu không tìm nhà nào đó ở nhờ một đêm?”
Như lời bà chủ ở tiệm cơm, trấn nhỏ không có nhà trọ để dừng chân. Nhìn thấy có một nhà bán tạp hóa còn mở, nhìn có phần thân thiết, mấy người vào hỏi có thể tá túc một đêm không. Chủ quán bán tạp hóa đánh giá từ trên xuống dưới bốn người bẩn thỉu, cuối cùng vẫn cho người vào, đồng thời nói: “Vào đi.”
Bốn người quy củ nói cảm ơn.
Tuy rằng nhà này có người, nhưng lại có cảm giác rách nát giống như đã rất lâu không có ai ở. Trên đồ dùng đều là một tầng bụi rất dày, rất nhiều đồ ăn vặt trên quầy cũng đã hết hạn.
Ban đêm, bốn người ngồi trong phòng ngủ.
Nghiêm Mục lật xem một quyển sách đã ố vàng, phía trên chép lại chi chít các loại trận pháp và chú ngữ.
Nghiêm Mục không ngẩng đầu, hỏi thẳng: “Đôi mắt người bị hại sẽ hòa tan?”
Mạnh Kiều gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghiêm Mục: “Có thể biến ảo ra tà vật giống người bị giết chết?”
Mạnh Kiều: “Đúng vậy.”
Nghiêm Mục: “Nơi nó đi đến, xuất hiện ảo giác?”
Mạnh Kiều: “Rốt cuộc trên sách nói thế nào?”
Nghiêm Mục tìm được một quyển sách cổ trong phòng khách nhà họ Tôn, trên đó có rất nhiều pháp thuật hắc ám. Sách này có vẻ đã bị người ta lật xem rất nhiều lần. Người đàn ông cẩn thận phân biệt chữ viết bằng bút lông trên sách: “Chắc là cái này, Song Trọng Thân. Phía dưới có một hàng chữ giản thể viết ‘khởi tử hồi sinh’, có vẻ như chữ viết của Tôn Diệu.”
“Tôn Diệu vì muốn làm Tôn Khiết sống lại, cho nên dùng biện pháp Song Trọng Thân này?” Mạnh Kiều thò lại gần, có điều chữ trên sách làm cô hơi chóng mặt.
“Ừ.”
Hạ Tinh Thần nhận lấy sách, bắt đầu sắp xếp lại đầu đuôi chuyện năm đó: “Năm đó Tôn Khiết bị bệnh qua đời. Tôn Diệu vì để cứu chị mình sống lại mới tìm được phương pháp cổ, Song Trọng Thân. Song Trọng Thân là phương pháp thông qua hiến tế, tiến hành cải tạo với linh thể khác, linh hồn giống nhau như đúc bám vào thân thể người chết. Tuy rằng không phải khởi tử hồi sinh trên ý nghĩa chân chính, nhưng cũng sẽ làm người sống lại. Bởi vì không phải hồn phách ban đầu của người chết, cho nên linh thể tùy lúc có thể rời khỏi thân thể. Đây là đoạn dưới.”
Nghiêm Mục gật đầu: “Đúng là ý này. Nhưng trong quá trình này, không biết nguyên nhân gì mà Tôn Diệu thất bại, tuy rằng Tôn Khiết vẫn được triệu hồi khi Song Trọng Thân. Trong sách nói, dưới tình huống cực đoan, nếu người chết biến thành ác quỷ Song Trọng Thân, cần phải giết chết nó. Bởi vì không trừ ác niệm của ác quỷ thì nó sẽ giết chết càng nhiều người. Mà nó có năng lực sao chép mỗi người bị nó giết chết, dùng để mê hoặc càng nhiều người bị hại.”
Ánh mắt Trương Xán Xán còn đắm chìm trong đau thương: “Lúc Quỷ Quan Nương muốn giết chết tôi, tôi tưởng là dì của tôi, cho nên căn bản không có cách nào phản kháng. Cuối cùng đã tìm được căn nguyên rồi.”
Mạnh Kiều: “Trong nhiệm vụ, đây là những việc không thể kháng cự.”
Hạ Tinh Thần nhìn Mạnh Kiều.
“Vậy lúc ấy em thấy ai?” Anh đột nhiên hỏi: “Em đều không thân với mấy người đã chết này. Vậy sao lúc ấy em lại chết?”
“Anh đã quên còn có ảo giác à.” Mạnh Kiều bất đắc dĩ thở dài: “Tôi có thể thấy tình hình bên phân thân mà mình sử dụng. Cho nên trước khi chết, thật ra ‘tôi’ nghe được cậu thét chói tai, vì thế tôi lập tức mở cửa lại phát hiện Ngô Mai đứng ở cửa. Tôi cầm dao đâm chị ấy, chị ấy cũng không sợ đau mà che mắt tôi lại.”
“Xin lỗi.” Ánh sáng trong mắt Hạ Tinh Thần ảm đạm.
“Cậu có lỗi gì mà xin.” Mạnh Kiều cười cười: “Lại không phải cậu, là ảo giác.”
Cô quay về phía Nghiêm Mục: “Nhưng mà nói vậy, lực công kích có vẻ không cao lắm.”
Nghiêm Mục: “Ả ta giết càng nhiều người thì có thể khống chế càng nhiều, ba người đánh một mình em, em còn có thể thoát được à?”
Mạnh Kiều như đang nghiêm túc tự hỏi những lời này của Nghiêm Mục rồi cô gật đầu: “Anh nói đúng, từ giờ trở đi không cho anh rời khỏi tôi một bước. Tôi chết, anh chết.”
“Tôi cũng sẽ không rời khỏi chị.” Hạ Tinh Thần gật đầu.
“Nói mạnh miệng, lúc chết, em không sợ chắc?” Nghiêm Mục nhướng mày: “Vừa rồi ai nói đau?”
Mạnh Kiều trợn trắng mắt: “Tôi đây là cống hiến vì đội nhóm, anh đừng có biến lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú.”
“Mấy chiêu điên vậy cũng chỉ có em có thể nghĩ ra.”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Thôi! Không nói mấy lời vô ích này. Làm sao giết chết Song Trọng Thân?” Mạnh Kiều hỏi.
Nghiêm Mục nói: “Trên sách viết, đào trái tim ra.”
Mạnh Kiều nằm ở trên giường: “Việc này dễ! Không phải hai chị em nhà họ Tôn đều chôn ở trong nghĩa trang à? Sáng mai chúng ta đi luôn.”
Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều lại khôi phục vẻ hưng phấn, cười nói: “Đúng là nên nghỉ ngơi.”
“Tôi đi tắm rửa một cái.” Mạnh Kiều đứng lên.
Hạ Tinh Thần nhìn Mạnh Kiều muốn nói lại thôi, rất lâu sau mới nói một câu: “Tôi đứng ở cửa.”
Trương Xán Xán đứng dậy: “Tôi đi với chị Mạnh Kiều.”
“Được.”
Vì thế, hai người đàn ông đứng ở cửa nhà vệ sinh như là ông Hanh ông Cáp.
Trong nhà vệ sinh cực kỳ đơn giản, chỉ có một bồn cầu, một bồn rửa tay và vòi nước đã rỉ sét. Mạnh Kiều mở vòi nước ra, nước màu vàng sẫm phun ra một lúc lâu mới trong. Nơi này không có bình nóng lạnh, chỉ có thể tắm tạm bằng nước lạnh.
Mạnh Kiều run rẩy, tắm một lượt toàn thân trên dưới, lúc này mới cảm thấy thoải mái tinh thần. Nước lạnh băng, làn da trắng bệch, trên da còn lưu lại vết sẹo từ trung học Hạnh Nhạc.
Cô gái vui vẻ ngân nga dưới vòi nước, năm phút mới dừng lại.
Mái tóc ướt nhẹp dán lên hai bên tai, hai tay cô chống lên bồn rửa nghiêng đầu hỏi Trương Xán Xán: “Em có tắm không?”
“Không, không, không, không tắm.” Trương Xán Xán xua tay, cô ấy chỉ muốn sống sót, đã không để bụng chuyện cả người dính nhớp khó chịu rồi.
Mạnh Kiều không nói thêm gì, soi gương sửa sang lại quần áo của mình.
Đột nhiên.
Trong gương phản chiếu ra một bóng người.
Mạnh Kiều quay phắt đầu lại, sau lưng cô không có bất cứ thứ gì.
“Sao… sao thế?” Trương Xán Xán thấy dáng vẻ của Mạnh Kiều thì thấp thỏm.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa, Hạ Tinh Thần cũng nghe được động tĩnh.
“Xoay cổ thôi.” Mạnh Kiều cười, nhưng vẫn có một bóng người đứng trong gương. Cô duỗi tay sờ vào gương, giây lát trong gương vươn ra một đôi tay đen xì khô quắt, bóp chặt cổ tay của cô. Cảnh xung quanh lập tức thay đổi, gương và phòng tắm đều biến mất, cô lại xuất hiện ở trong phòng khách.
Mạnh Kiều thấy một người đàn ông trung niên quét rác, lau bàn trong phòng khách. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa cốc cốc dồn dập. Ông ta mở cửa, là một cô bé mặc váy dài đứng ở cửa.
“Tôn Khiết?” Trên mặt người đàn ông hiển nhiên có vẻ hoảng sợ. Mà không tới một giây, ông ta còn chưa kịp phát ra tiếng hét chói tai, đôi mắt đã chảy ra từng dòng nước đen. Tôn Khiết mỉm cười nhìn người đàn ông, ánh mắt tràn ngập khinh thường.
“Tình hình này là sao?” Mạnh Kiều run rẩy lẩm bẩm.
“Chị Mạnh Kiều! Chị Mạnh Kiều!”
Trương Xán Xán thấy vừa rồi Mạnh Kiều chạm vào kính rồi bất động thì vỗ bả vai cô: “Chị làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Kiều ý thức được mình đã về tới nhà vệ sinh, cô hít một hơi, lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Bên trong có ổn không?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Ngoài cửa, hai người đàn ông làm hết phận sự.
Mạnh Kiều mở cửa giống một con thỏ ướt nhẹp: “Không có chuyện gì.”
Cô ra cửa cố ý tìm hiểu chủ nhà cho bọn họ vào, không phải người đàn ông trong ảo giác kia.