Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục, đột nhiên gian xảo nhếch miệng cười: “Không chịu trách nhiệm. Tôi làm gì anh mà tôi phải chịu trách nhiệm? Nhưng tôi là học sinh của anh, anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”

Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều, đột nhiên duỗi tay xoa mái tóc rối của cô.

“Làm gì đấy? Cách tôi gần thế? Trên mặt tôi có gì à?” Cô hoài nghi nhìn người đàn ông, xoa bóp khuôn mặt mềm mại của mình hai cái giống như một con thỏ con tự rửa mặt.

“Không có.” Người đàn ông tự bật cười, nghĩ thầm Mạnh Kiều thật sự có bệnh về cảm xúc.

Mạnh Kiều nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của mình cực nóng nhìn chăm chú về phía người đàn ông đi tới.

“Vậy em xem tôi là gì? Chịu trách nhiệm thì không có khả năng rồi. Em bảo vệ tôi thì còn được.”

Bây giờ người này đang làm gì thế?

Đùa giỡn cô à?

Không! Chúng ta là quan hệ chiến hữu quang minh chính đại.

“Thầy Nghiêm bớt đùa tôi đi. Không phải đùa tôi thì là ăn hiếp tôi.”

“Sao tôi lại ăn hiếp em?”

“Nếu không phải thiên phú của tôi thì anh sẽ có rất ít tin tức.” Mạnh Kiều ngẩng đầu, kiêu ngạo như bé khổng tước: “Không giống con trai của tôi, ngoan ngoãn đáng yêu.”

Cô nghiêng đầu liếc Hạ Tinh Thần ngủ say như chết. Thiếu niên yên lặng bình an ngủ như búp bê tiến vào mộng đẹp.

“Sao? Muốn bắt cá hai tay à?”

“Tôi không hề! Anh câm miệng.” Mạnh Kiều trừng mắt nhìn anh một cái: “Đó là con trai của tôi, đừng tưởng rằng người ta có lòng dạ xấu xa như anh nhé.”

Nghiêm Mục: “Tôi còn chưa chạm đến cả cánh tay em, tên nhóc kia còn ôm rồi.”

Mạnh Kiều: “Nếu anh không sợ chết, anh cũng thử đi.” Cô uống một ngụm rượu, cứng rắn chuyển chủ đề: “Chừng nào thì anh đi?”

“Huấn luyện em thêm hai ngày nữa. Dẫu sao thỏ con còn chưa biết đánh người, thả ra sẽ bị người ta đánh chết.” Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều chăm chú trong bóng đêm, khóe miệng anh mang theo ý cười nghiền ngẫm.

Mạnh Kiều không sợ. Hai người đối diện trong bóng đêm dường như nổ ra pháo hoa mờ ám. Không khí như đọng lại, bao vây hai người trong một bầu không khí kỳ diệu.

Thành phố không có ánh đèn, trong trời đêm xuất hiện từng ánh sao trời.

Cô gái hít sâu một hơi, xoang mũi đều là hương thơm trên cơ thể người đàn ông. Không hiểu sao trái tim cô đập thình thịch, còn kịch liệt hơn mấy buổi tối ở trung học Hạnh Nhạc. Hình như thân thể tĩnh lặng đã lâu cuối cùng đã sống lại, trên sân thượng đen như mực bắt đầu sinh ra kích thích và hưng phấn.

Hai người nhìn nhau rất lâu. Lần đầu tiên Mạnh Kiều bình tĩnh nhìn kỹ người đàn ông này.


Vào lúc nguy hiểm, anh mang cho cô sự yên tâm và bình tĩnh xưa nay chưa từng có. Anh thông minh, lại quả quyết, tôn trọng suy nghĩ của cô, như một tấm chắn lại như một thanh kiếm sắc, như dòng nước ấm áp lại như sương lạnh có thể đóng băng. Trong đầu Mạnh Kiều đột nhiên nhảy ra rất nhiều từ ngữ chính nghĩa và mới mẻ để miêu tả người đàn ông này.

Nghiêm Mục phá vỡ sự yên lặng, anh chậm rãi đến gần Mạnh Kiều.

Hơi thở ấm áp nhanh chóng lan tràn ở trên cổ cô gái.

Nghiêm Mục càng dựa càng gần, mang theo cảm giác áp bách. Ở trong nháy mắt kia, Mạnh Kiều cho rằng Nghiêm Mục sẽ cắn xé cô giống một con thú hoang dữ dằn.

Cuối cùng, người đàn ông ngừng ở bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận Hạ Tinh Thần.”

Hả?

Cho dù Hạ Tinh Thần che giấu rất tốt, nhưng Nghiêm Mục chú ý đến Hạ Tinh Thần có rất nhiều chỗ không hợp logic. Ví dụ như cậu chưa từng thấy rất nhiều đồ ở thế giới hiện thực, cậu sẽ không dùng danh từ riêng mà sẽ dùng ‘cái đó’ ‘đồ vật’ để chỉ đại. Nhưng cậu lại vô cùng thành thạo trong thế giới nhiệm vụ. Lúc ở Bạch Giác Quán, lần đầu tiên Hạ Tinh Thần đã lưu loát gọi là ‘thủ quán’, nhưng rất hoang mang với từ ‘đạo trưởng’ mà bọn họ quen thuộc.

Nghiêm Mục không có đủ chứng cứ, cho nên không nói tỉ mỉ với Mạnh Kiều. Ngày đó sau khi Mạnh Kiều sử dụng đạo cụ làm phân thân của mình chết, Hạ Tinh Thần không màng nguy hiểm ở cạnh thi thể Mạnh Kiều rất lâu, việc này càng làm cho Nghiêm Mục sinh lòng nghi ngờ. Theo lý thuyết hai người không quá thân, nhưng tình cảm của thiếu niên với cô gái lại không phải như vậy.

Nghiêm Mục suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được.

“Cậu ấy làm sao vậy?” Mạnh Kiều nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy cậu ấy không ổn à?”

Người đàn ông hoàn hồn, không khí tươi mát chuyển động giữa hai người: “Cậu ấy sẽ không hại em nhưng cậu ấy có vấn đề. Nghe thầy, không sai đâu.”

“Dựa vào cái gì?”

“Ở trung học Hạnh Nhạc, em là học sinh, tôi là thầy. Có thể hệ thống đã nhận định em không bằng tôi ở mọi phương diện, đặc biệt là đầu óc.”

Mạnh Kiều:...

Nghiêm Mục: “Cho nên em đề phòng cậu ấy một chút.”

Mạnh Kiều đột nhiên nói chuyện không suy nghĩ: “Anh đang ghen?”

Nghiêm Mục: “Tôi thật sự cảm thấy may mắn vì em không lấy thiên phú ‘định luật Murphy’ kia.”

Mạnh Kiều:...

Mạnh Kiều: “Tôi cảm thấy anh cũng không ổn.”

Nghiêm Mục: “Sao lại đến lượt tôi?”

Mạnh Kiều: “Vậy mà anh lại biết đánh cận chiến. Không phải anh là nhân viên trong viện nghiên cứu à? Viện nghiên cứu của các anh nghiên cứu dị nhân à?”

Sắc mặt Nghiêm Mục lạnh đi: “Bị em đoán trúng rồi.”


Mạnh Kiều lập tức co người về phía sau: “Anh cũng là dị nhân?”

Nghiêm Mục gật đầu: “Đúng vậy.”

Mạnh Kiều:??

Mạnh Kiều: “Anh đang lừa tôi.”

Nghiêm Mục: “Giờ mới nhìn ra à? Theo lời này thì em bị quỷ bám vào người cũng rất không khoa học. Tôi vô cùng hoài nghi em bị chồn nhập.”

Mạnh Kiều: Quên mất, còn có thiên phú...

Hai người nói chuyện phiếm rất lâu, cuối cùng Mạnh Kiều gối lên áo Nghiêm Mục ngủ mất.

Liên tiếp hai ngày sau đó, Mạnh Kiều gặp phải huấn luyện bản tăng cường.

Trong huấn luyện, Nghiêm Mục cực kỳ thích tiến hành huấn luyện tránh né trong phòng học trống.

Mỗi lần Mạnh Kiều đều không đánh lại, cả người toàn vết thương, tuy rằng đau nhưng lại không đến chết. Vì thế ngoài miệng cô còn hùng hổ xổ ra một câu: “Biến thái.”

“Tôi là thầy của em.” Nghiêm Mục ngồi xổm xuống nhìn Mạnh Kiều, trong mắt hiện lên sự đắc ý hiếm có.

Nhưng giây tiếp theo, Mạnh Kiều cầm dao để ở trên ngực Nghiêm Mục: “Hủy diệt đi!”

K.O.

Cô gái học rất nhiều chiêu thức lấy bốn lạng đẩy ngàn cân, nhảy nhót lung tung giữa từng làn lưỡi dao làm bằng giấy của Nghiêm Mục, cuối cùng còn học được cách đánh lén ngược lại anh.

Hai người đánh vui vẻ vô cùng, nhưng chỉ khổ Hạ Tinh Thần.

“Nồi của ta” không có thời gian làm lạnh.

Mỗi lần đều là Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều ra, cho cô uống một chén thuốc sền sệt.

Một giây trước Mạnh Kiều còn nửa chết nửa sống, giây tiếp theo đã trở nên hứng thú bừng bừng, còn có thể đánh tiếp mười tám hiệp.

Tuy rằng không thay đổi được cường độ cơ bắp, nhưng dựa vào thân hình linh hoạt cô gái đã có thể trốn tránh thành thạo. Không biết có phải tác dụng của chén thuốc không mà sức chịu đựng của cô cũng vững bước tăng lên.

Lần này Nghiêm Mục đến thành phố Giang Kinh là có nhiệm vụ, vì thế ba người quyết định ai làm việc nấy trước, liên hệ bằng di động. Sau giờ ngọ ngày thứ ba, người đàn ông rời khỏi Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần, đi về phía viện nghiên cứu. Mà Mạnh Kiều cũng bắt đầu quy hoạch tuyến đường một lần nữa, dựa vào tin tức tìm được trước khi vào nhiệm vụ Bạch Giác Quán, hai người quyết định đến địa chỉ của giáo viên chủ nhiệm tìm tòi một phen.

Địa chỉ của giáo viên chủ nhiệm ở một khu khác với trường học, Mạnh Kiều cũng không có bản lĩnh tùy tiện tìm một chiếc xe rồi cạy ra để đi giống trong phim tận thế. Vì thế hai người chỉ có thể dọc theo phố hẻm không người, đạp xe đạp về phía nhà giáo viên.


Rõ ràng là các tòa cao ốc, nhưng lại có vẻ cực kỳ đổ nát. Toà nhà văn phòng màu lam phản chiếu từng tầng mây đen bay là là trên trời, trên đường đi thỉnh thoảng có mấy con chó hoang chạy qua.

Vì lựa chọn đường nhỏ hẻo lánh không người, hai người đi xe xuyên qua công viên thành phố. Mùa hè cây cối xanh mượt bị gió thổi rung lên rào rạt, Mạnh Kiều đột nhiên dừng bước chân.

Bởi vì, nhạc nền trong đầu lại vang lên.

Tích tích tích... Tích tích tích...

Nhạc nền như tiếng viên đạn đập trên sàn nhà, mang theo cảm giác bị rình rập đến từ góc nhìn thứ ba. Mạnh Kiều được nhạc nền nhắc nhở nhiều lần như vậy thì biết trong bóng đêm nhất định có người đang nhìn trộm bọn họ.

“Cứu, cứu tôi... Cứu, cứu tôi với...” Trong bụi cỏ truyền đến tiếng cầu cứu chậm rì rì, yếu ớt. Mạnh Kiều nhìn thoáng sang Hạ Tinh Thần, hai người nhanh chóng quyết định quay về đường cũ. Âm thanh kia nghe không giống như cầu cứu, mà là một cái bẫy đặt ở đó “ôm cây đợi thỏ”.

“Hình như… có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.” Hạ Tinh Thần nhìn quanh bốn phía nhỏ giọng nói: “Tôi có thể cảm nhận được có người ở phía… phía sau.”

“Vậy đi về phía trước.”

Mạnh Kiều mở khóa kéo ba lô của mình ra, bên trong bày lưỡi dao xếp chỉnh tề mà Nghiêm Mục cho cô để phòng thân.

“Đi.”

Trong giây lát cô gái thu chân lái xe, trong lùm cây lập tức vang lên tiếng xin giúp đỡ liên tục.

“Cứu… cứu tôi... cứu… cứu chúng tôi...”

“Cứu… cứu chúng tôi với...”

“Cầu xin cô, cứu… cứu chúng tôi với...”

Từng cánh tay từ góc chết thị giác mà vừa rồi không thể nhìn thấy vươn ra, cánh tay đã thối rữa thành một loạt lỗ lớn màu đen, chất lỏng màu vàng không ngừng trào ra từ trong lỗ đen. Phía trước phía sau cộng lại có ít nhất mười mấy người bao vây Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần. Người dị dạng ở đâu ra nhiều vậy?

Hai đầu.

Ba cánh tay.

Còn có bốn chân.

Trong cổ họng người dị dạng phát ra tiếng vang “Ơ ơ ơ”. Dưới ánh nhìn chằm chằm của Mạnh Kiều, một người dị dạng toàn thân thối rữa, chỗ ngực và cổ lồi ra một cái túi lớn. Dưới tình huống làn da sắp bị xé toạc, một cái đầu mới máu thịt lẫn lộn nhô ra từ trong làn da trông giống đầu một người đàn ông trưởng thành như đúc. Trên mặt của cái đầu đó còn chảy nước mủ và chất lỏng, đôi mắt còn nhắm chặt như trẻ con nằm trong bọc nước ối.

“Cứu… cứu tôi... cứu… cứu tôi...”

Mạnh Kiều ôm tâm thái người đối diện có khả năng còn năng lực tư duy logic có thể tiến hành giao lưu đàm phán tốt đẹp, hỏi: “Anh trai, chị gái, có thể cho chúng tôi đi nhờ không?”

Nhưng mà, người dị dạng không có phản ứng gì.

Những lời “cứu… cứu tôi” giống như băng từ bị kẹt, khiến bọn họ không ngừng lặp đi lặp lại lúc gần chết.

Mạnh Kiều cảm thấy mình thật sự “trúng thưởng” rồi.

Dọc theo đường đi, Nghiêm Mục không gặp phải một người dị dạng nào.

Nhưng chỗ nào có cô thì có người dị dạng.


Lý lẽ gì đây!

Bị bao vây rồi.

Huấn luyện của thầy Nghiêm Mục nhanh như vậy đã đến lúc kiểm tra.

Mạnh Kiều xuống khỏi xe đạp, bảo Hạ Tinh Thần đứng ở phía sau mình. Giờ phút này cô cảm thấy mình giống như nam chính bảo vệ người đẹp yếu ớt ngây thơ ngọt ngào trong phim.

Không thể không nói, ba ngày tập trung cường hóa huấn luyện của Nghiêm Mục làm độ nhạy thân thể Mạnh Kiều tăng lên không chỉ một bậc. Lưỡi dao trong tay cô tuy rằng không bách phát bách trúng như anh nhưng gần như có thể tạo thành không ít thương tổn cho người dị dạng.

Hạ Tinh Thần không thể để cô gái chiến đấu một mình. Tuy rằng cậu không biết đánh, nhưng tay vẫn cầm một con dao nhắm mắt lại vừa hô vừa chém.

Nước mủ vẩy lên người cô gái. Cô cảm thấy mình giống như là một con gà luộc ngâm mình trong nước của đồ ăn thừa.

“… Vèo…”

“… Vèo…”

“… Vèo…”

Đột nhiên.

Ba mũi tên màu trắng lao đến từ phía sau Mạnh Kiều, hoàn toàn cắm thẳng vào ngực người dị dạng. Khi mũi tên cắm vào máu thịt thì nổ mạnh. Mạnh Kiều vội lùi về phía sau, nhanh chóng quay đầu lại.

Cô thấy…

Ở trên hòn non bộ cách đó không xa có một cô gái đang đứng. Cô ấy mặc quần bó màu kaki và giày bó màu nâu, trên áo sơmi rộng thùng thình là một hình thêu phức tạp, ăn mặc có phần giống với cao bồi miền Tây. Một mái tóc dài màu vàng tung bay, làn da trắng như tuyết không có một tí màu máu nào. Cô gái đeo một túi đựng mũi tên màu trắng bạc sau lưng, cung tên trên tay cũng làm bằng bạc cùng loại.

Cung tên vốn đã rất kỳ lạ.

Nhưng càng kỳ lạ hơn là cô gái này đeo một mặt nạ màu xám phát sáng. Mặt nạ che cả khuôn mặt giống như kỵ sĩ thép thời Trung Cổ.

Mũi tên trắng bạc bay ra từ đầu ngón tay cô gái, bách phát bách trúng.

Cũng chỉ qua mười mấy giây, trên mặt đất đầy bọt máu và thịt nát.

Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn cô gái, lộ ra nụ cười kinh doanh đặc trưng: “Cảm ơn cô.”

Cô gái không nói gì, nhảy xuống khỏi hòn non bộ, đứng ở trước mặt Hạ Tinh Thần nhìn chăm chú. Trên người cô ấy lộ ra sự rét lạnh ‘người sống chớ đến gần’, làm thiếu niên vô thức sởn da gà.

Cô gái nhìn chàng trai từ trên xuống dưới.

Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy khó thở, há mồm muốn nói gì đó, nhưng cô gái đã bỏ đi mà không quay đầu lại.

Đây là kiểu gì thế?

Sao đột nhiên lại nhảy ra một cô gái như này?

Mạnh Kiều nhìn theo bóng dáng cô gái, nâng Hạ Tinh Thần dậy, vỗ bả vai cậu: “Đừng ngây ra nữa! Nhìn người đẹp gì chứ! Cậu còn nhìn người đẹp nữa là tôi bảo người đẹp nhận cậu luôn. Đi thôi, đến nhà giáo viên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận