Ai đang gọi cô nhỉ?
Mạnh Kiều quay người lại, nhìn thấy ông cụ nhờ mình nấu canh hồi trưa đi tới.
Ông cụ dường như không bị thương nặng sau thí nghiệm, bước đi như bay.
"Hả? Sao ông lại ở đây?" Mạnh Kiều hỏi.
Ông cụ không nói gì, chỉ nhét vội một tờ giấy vào tay Mạnh Kiều, sau đó dứt khoát quay người lên cầu thang rời đi. Mạnh Kiều nhìn tờ giấy nhàu nát, muốn nói gì đó, nhưng cầu thang đã không còn bóng dáng của ông cụ nữa.
Sau khi trở lại ký túc xá, tầng hai đã tụ tập đầy người. Kẻ cơ bắp đang dựa vào tường chửi bới, em gái tóc ngắn ở cạnh đỡ anh ta, làm giá thịt cho anh ta dựa.
Mạnh Kiều vừa nhìn đã biết tên đầu đinh đã chết. Vừa rồi nhiệt độ cơ thể anh ta tăng cao, dứt khoát đi tắm nên nội tạng nổ tung, bọt máu trào ra từ miệng thi thể, tình trạng tử vong vô cùng thê thảm. Nhưng gần như không có ai cảm thấy bi thương hay đồng tình với anh ta, mọi người đều nghĩ đây là anh ta tự làm tự chịu.
“Cmn đáng đời!” Kẻ cơ bắp mắng.
“Haiz, còn có ai xảy ra chuyện không?” Ông chú trung niên thở dài: “Còn có mấy người không ở đây mà nhỉ?”
Nghiêm Mục đứng trong đám người nói: "Tôi vừa đi xem anh Khổng nhiếp ảnh gia rồi, đang ngủ, không sao."
Em gái tóc ngắn yếu ớt giơ tay lên: “Phòng bên cạnh tôi là con trai, vừa rồi nghe thấy tiếng đập đầu vào tường, tôi vốn định qua nhìn xem, nhưng cửa bị khóa không vào được."
Em gái tóc ngắn dẫn mọi người đến cánh cửa khóa chặt, kẻ cơ bắp đau đầu chửi rủa nhưng vẫn đá bay cửa. Thi thể trong cánh cửa đã sưng tấy đỏ bừng, như miếng thịt heo bị nấu chín, nằm rũ rượi trong phòng tắm. Bên cạnh thi thể có vô số đá viên, chắc là hiệu quả của đạo cụ.
Mà căn phòng bên kia là của ông cụ, ông ấy chết đã lâu, vẻ mặt thi thể rất an ổn, có thể thấy ông ấy không giãy giụa quá nhiều. Tuy lớp da trên bề mặt thực thể vẫn còn nóng, nhưng khác hẳn hai xác chết trước đó. Nghiêm Mục phán đoán, có lẽ ông cụ đã tự sát, có thể ông ấy có năng lực biết trước cái chết cho nên đã dùng thuốc dứt khoát kết thúc cuộc đời mình.
“Tôi không muốn lúc chết lại biến thành thịt heo bỏng tay đâu.” Kẻ cơ bắp cau mày nói: “Vừa rồi cmn nóng chết đi được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Lúc thì lạnh, lúc thì nóng, phó bản này làm gì mà nóng lạnh thất thường vậy?”
“Vừa rồi tôi còn tưởng tôi sắp chết cơ, ai ngờ!” Ông chú trung niên cũng phàn nàn một câu.
Em gái tóc ngắn vỗ vai kẻ cơ bắp an ủi: "Anh nghỉ ngơi chút đi, nhiệm vụ còn phải tiếp tục nữa."
Dường như cô ấy có tác dụng chữa lành, có thể dễ dàng xoa dịu nội tâm hỗn loạn của mọi người, biểu cảm trên khuôn mặt kẻ cơ bắp cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ông chú trung niên đếm số người: "Mọi người đều ở đây hết à? Sao tôi lại cảm thấy ít người thế nhỉ?"
Diệp Tử vẫn im lặng trong đám người từ nãy giờ chợt nói: “Còn thiếu hai cô gái, tôi không quen các cô ấy, nhưng bây giờ không nhìn thấy hai người đó. Hai người không có cảm giác tồn tại gì nên không được để ý lắm."
Liên Mộc Mộc chợt nhớ ra điều gì đó: "À, tôi nhớ còn có một người nữa! Một thanh niên đeo kính, mặc áo trắng tay ngắn, trông như bị bệnh trầm cảm, không nói chuyện với ai. Người đó cũng không thấy đâu!"
Mọi người tính toán lại mới phát hiện có nhiều người mất tích như vậy, sống không thấy người chết không thấy xác, hoàn toàn không có báo trước.
"Chúng ta tách nhau ra tìm đi." Kẻ cơ bắp đề nghị: "Này, đỡ tôi với! Già rồi mà còn để cho con gái nhà người ta đỡ cmn xấu hổ chết được!” Anh ta nhìn ông chủ nhỏ, không chút e dè nói. Ông chủ nhỏ vội đỡ kẻ cơ bắp.
"Hả? Người anh em, tôi thấy thể lực của anh không tệ đâu, mặt không đỏ, tim không đập nhanh." Kẻ cơ bắp nhìn ông chủ nhỏ bên cạnh.
Khuôn mặt đầy thịt của ông chủ nhỏ run lên, vặn lại: "Không có đâu, vừa rồi tôi sắp chết đấy."
Mọi người quyết định chia nhau đi tìm những người mất tích, thuận tiện tìm thêm chút manh mối, hẹn nhau gặp lại vào giờ cơm tối ở nhà ăn.
Không ai xử lý thi thể vì thi thể sẽ tự động biến mất.
Hiện tại người chơi ở đây chỉ còn lại: Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, nhiếp ảnh gia anh Khổng, cô gái mặt nạ, kẻ cơ bắp, ông chú trung niên, em gái tóc ngắn, Diệp Tử, Liên Mộc Mộc, ông chủ nhỏ.
Nghiêm Mục nhân lúc Mạnh Kiều một mình về phòng, đuổi theo sát bước chân cô gái. Sắc mặt Mạnh Kiều không tốt lắm, cô nhíu mày nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy ông ấy, chính là ông cụ kia, ông ấy cho tôi một tờ giấy.”
Mạnh Kiều đặt tờ giấy vào lòng bàn tay Nghiêm Mục, trên đó viết mấy chữ lớn: nhà vệ sinh tầng hai phía Nam khu khám bệnh.
Cô kể lại chuyện mình vừa trải qua, nhét quần áo bác sĩ vào trong ngực Nghiêm Mục: “Chúng ta thay quần áo trước đã, tối nay đi xem thử, chắc chắn sẽ có manh mối quan trọng.”
“Em cất tờ giấy đó đi.” Nghiêm Mục dặn dò, nhận quần áo rồi vào nhà vệ sinh thay.
Mạnh Kiều nhìn tờ giấy trên tay, nét chữ Khải của ông cụ rất đẹp, trông như chữ của giáo sư đại học hay nhà văn. Cô nhớ lại lần cuối cùng gặp ông cụ, ông ấy xin một chén canh rong biển. Sau đó Nghiêm Mục nói anh đã quan sát ông cụ rất lâu, không ai chịu nấu canh cho ông ấy, nên ông ấy cứ nhìn chằm chằm mình, muốn thử lần nữa. Lúc đó Mạnh Kiều nghe ông cụ huyên thuyên kể lại chuyện của cô cháu gái, cảm giác giống như nói gở trong phim kinh dị, không ngờ lại là thế thật.
Cô thay đồng phục y tá, váy trắng dài đến đầu gối, trông không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng lại rất dễ di chuyển. Mạnh Kiều vẫn đi một đôi bốt chiến binh ngắn màu đen, phối với bộ trang phục này thật chẳng ra gì, làm người ta nghĩ đến y tá quái vật trong “Silent Hill”. Nghiêm Mục mặc áo màu xanh đậm và quần dài bên trong, bên ngoài khoác áo blouse trắng.
Nghiêm Mục đứng trước mặt Mạnh Kiều, cô cảm thấy người đàn ông này trông giống hệt một bác sĩ, vầng trán cao, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh, khí chất nghiêm túc, người lạ chớ đến gần, còn đẹp trai cấm dục hơn lúc anh mặc trang phục thầy giáo dạy Toán lần đầu tiên gặp cô nhiều.
Nghiêm Mục nhếch môi cười khẽ: "Sao nào?"
Giọng nói trầm thấp lại gợi cảm.
Mạnh Kiều ngây người mấy giây rồi nói: "Đẹp lắm, đồng phục play. Sau này về thế giới thật anh có thể sắm vai bác sĩ đấy, rất đẹp, rất vừa người.”
“Em cũng vậy, y tá nhỏ.”
Mạnh Kiều cảm thấy Nghiêm Mục đang thả thính, nhưng cô không có chứng cứ xác thực, đành phải đi theo người đàn ông này đến nhà ăn.
Một bác sĩ và một y tá bước vào nhà ăn, làm một loạt người chơi sững sờ mấy giây.
Liên Mộc Mộc tỏ vẻ ngạc nhiên.
Kẻ cơ bắp thì bật cười: “Không phải chứ anh trai, cosplay trong nhiệm vụ à!?”
Liên Mộc Mộc cũng hóng chuyện nói nhỏ vào tai Diệp Tử: “Nhìn xem, cô thấy thế nào? Rất có cảm giác Giang Trực Thụ và Viên Tương Cầm.”
Diệp Tử khẽ ừ một tiếng.
Mạnh Kiều cau mày: “Quần áo bị ướt thôi.” Rồi cô lại nhìn Liên Mộc Mộc: “Hơn nữa, đầu óc tôi rất tốt.”
Liên Mộc Mộc che miệng cười, tự mình vui vẻ không nói nữa.
Mặc dù thí nghiệm đã kết thúc được một tiếng đồng hồ, nhưng các người chơi nam vẫn mỏi eo đau lưng như trước. Nhất là kẻ cơ bắp, anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, cả người đau nhức run rẩy, cứ như đã tập squat nặng cả ngày, hơi thở còn nặng nề hơn hôm qua: “Cmn khó chịu quá, cảm giác như không thở nổi nữa.”
"Có ai mang theo thuốc không?" Kẻ cơ bắp hỏi: "Thuốc giảm đau nào cũng được, khó chịu chết đi được!"
Mạnh Kiều sờ túi quần, phát hiện mình đã bỏ thuốc giảm đau trong phòng.
Lúc này, em gái tóc ngắn lại nhẹ nhàng giơ tay lên: "Tôi, đạo cụ của tôi có thể..."
Trông cô ấy như một học sinh giỏi dịu dàng tốt bụng, như một đóa hoa mong manh không chịu nổi gió táp mưa sa. Em gái tóc ngắn lấy ba bốn cái nhãn từ trong túi ra, sau đó đi đến kệ trái cây lấy một quả chuối. Cô ấy cẩn thận dán cái nhãn màu xanh nhạt lên quả chuối rồi đưa cho kẻ cơ bắp.
Em gái tóc ngắn ngượng ngùng cười: “Ăn đi.”
Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng. Em gái tóc ngắn trông rất bình thường, cô ấy đứng cạnh kẻ cơ bắp chẳng khác gì một nữ sinh bình thường thầm mến đội trưởng đội bóng rổ trường. Mặc dù kẻ cơ bắp lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ nhưng cô ấy lại có cảm tình với anh ta. Trước đây, cô ấy chỉ lẩm bẩm nói tên đầu đinh một câu, mà tên đầu đinh thích bắt nạt kẻ yếu đó đỏ mặt định đánh cô ấy, nhưng kẻ cơ bắp đi ngang qua cản lại. Cô ấy cảm thấy kẻ cơ bắp này chính là anh hùng của cô ấy trong nhiệm vụ.
"Đây là cái gì? Nhãn dán?" Kẻ cơ bắp khó hiểu.
"Tôi, tôi có một đạo cụ. Chỉ cần dán nhãn lên bất kỳ đồ ăn nào cũng có thể biến thành thuốc chữa bệnh." Em gái tóc ngắn dụ dỗ giải thích: “Tôi thấy anh đã khó chịu, cái này chắc dùng được.”
Cô ấy nói nhỏ nhẹ, nhưng trong nhà ăn không ai nói chuyện nên giọng của em gái tóc ngắn vang lên rất rõ ràng.
Kẻ cơ bắp đột nhiên thay đổi sắc mặt, tiến đến gần em gái tóc ngắn, cau mày, nhỏ giọng dạy bảo: "Không được để lộ trước mặt người khác! Cô muốn chết à? Nhỡ có người muốn lấy đạo cụ của cô mà giết cô thì sao?"
Em gái tóc ngắn sợ hãi vì lời dạy bảo đột ngột kia, cô ấy hoàn toàn không biết trong nhiệm vụ còn ẩn giấu nhiều quy tắc như thế. Em gái tóc ngắn bị kẻ cơ bắp dọa đến mức khóc nức nở: “Hả? Tôi cho rằng… tôi cho rằng sẽ không sao…”
Lúc này kẻ cơ bắp mới hòa hoãn lại: “Lần sau không được làm vậy nữa! Tôi sẽ bảo vệ cô, không để người khác cướp đạo cụ của cô đâu!”
“Ừ.” Em gái tóc ngắn rưng rưng nước mắt gật đầu.
Kẻ cơ bắp lột vỏ chuối ra, vừa định cắn một cái thì bỗng nghe thấy tiếng kêu lớn của Mạnh Kiều vang khắp nhà ăn: “Không được ăn!” Cô vừa hét, vừa ném quả chuối trên bàn tới kẻ cơ bắp.
Hành vi của Mạnh Kiều cực kỳ điên cuồng, khiến kẻ cơ bắp hoảng sợ.
“Cô làm cái gì vậy hả!?” Thấy quả chuối bị rơi, kẻ cơ bắp giận mà không có chỗ trút, lập tức mắng Mạnh Kiều: “Cmn cô điên à?” Sau đó lại quay sang Nghiêm Mục: “Anh có thể quản bạn gái điên của anh một chút không hả! Cmn thật đáng sợ!”
“Cô ấy đang cứu anh đấy.” Nghiêm Mục lạnh lùng nói.
"Hả... Hả?" Em gái tóc ngắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ấy nhìn Mạnh Kiều, lại nhìn kẻ cơ bắp: "Chuyện gì vậy..."
Mạnh Kiều gác chân lên ghế, khoanh tay trước ngực nói: “Bởi vì chúng ta đều là đối tượng thí nghiệm, không được làm trái lời bác sĩ đi hỏi manh mối, không được làm trái thí nghiệm gây cản trở cho tiến độ điều trị. Nếu anh là bác sĩ thì anh có cho phép đối tượng thí nghiệm của mình lén dùng thuốc trị liệu riêng không? Tuy tôi không dám chắc, chỉ chắc chắn được 80% là không được ăn thứ này. Nếu mà anh không tin thì có thể thử xem. Xem thử là hai người các anh cùng chết, hay chỉ có một người chết thôi.”
Kẻ cơ bắp nghe cô nói thế, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cuối cùng mới mắng một câu: "Mẹ kiếp..."