Lúc Vạn Niếp Niếp và Lý Đan trở lại ký túc xá thì trời đã tối, ký túc xá rất dễ tìm, để tiện cho giáo viên kiểm tra, tên của từng học sinh được dán lên cửa phòng ký túc xá của mình.
Đây là đêm đầu tiên hai người ở trường Trung học Hạnh Nhạc, gió đêm điên cuồng đập vào tấm kính sắp vỡ.
Hai người không chia giường ngủ, mà nằm co ro ở cái giường tầng dưới trong cùng. Đèn trong ký túc xá đung đưa, như cái xác chết treo lơ lửng trên bóng đèn dài.
Bây giờ Lý Đan rất mẫn cảm với bất kỳ điều gì khác thường: “Sao cái đèn này cứ nhấp nháy mãi thế?”
“Lâu ngày không sửa chữa, sắp hư rồi.”
Ánh đèn chập chờn làm Lý Đan sợ đến phát điên.
Nhưng mọi thứ ở đây đều quái lạ như vậy, so với chuyện bị bóng quỷ rượt đuổi thì ánh đèn thế này chẳng đáng sợ lắm.
Lý Đan rùng mình, âm thanh run rẩy: “Đêm nay… sẽ không tới tìm chúng ta chứ…”
“Không đâu.” Vạn Niếp Niếp cũng sợ hãi không thôi, trong tay cô ta cầm một cây kéo, nếu có bất cứ chuyện gì, chắc chắn cô ta sẽ không chút do dự đâm tới. Ngoài cửa truyền đến tiếng lớp trưởng và các học sinh vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí đáng sợ bỗng dịu đi. Cuộc trò chuyện vô nghĩa của NPC có thể xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của hai người.
“Nếu cô phát hiện ra cái gì thì phải nói với tôi ngay.” Vạn Niếp Niếp dặn dò.
Lý Đan chột dạ gật đầu, cô ta cũng cảm thấy áy náy vì đã quyết định bỏ rơi Vạn Niếp Niếp bỏ chạy một mình.
Chăn mền ẩm ướt bốc lên mùi mốc, trên tường có những vết ố vàng khó hiểu. Vạn Niếp Niếp nhìn đồng hồ, hy vọng có thể mau mau vượt qua đêm kinh hoàng này. Đợi đến khi mặt trời ngày mai mọc lên, cô ta quyết định điều tra lại manh mối nhiệm vụ, dù sao thì điểm tích lũy của cô ta cũng không đủ khấu trừ nhiệm vụ thất bại.
Hai cô gái tựa vào vai nhau mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ được bao lâu, Lý Đan bỗng bị một mùi hôi thối đánh thức. Bên tai trừ tiếng gió lạnh thổi bên ngoài, cô ta còn nghe thấy tiếng vật gì đó đang đung đưa trong phòng.
Cô ta lay Vạn Niếp Niếp đang ngủ say: “Niếp… Niếp Niếp… Cô có nghe thấy tiếng gì không?”
Vạn Niếp Niếp mở mắt ra, kim đồng hồ trên đồng hồ đeo tay chỉ đúng một giờ, là thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày. Cô ta thu mình vào trong góc trường, nhìn khuôn mặt ngày càng hoảng sợ của Lý Đan dưới ánh đèn leo lét.
Cô ta vểnh tai lên chăm chú lắng nghe: “Tiếng gió thổi?”
“Không… Không phải… Hình như còn một âm thanh khác nữa…” Lý Đan lại nhích gần vào vách tường, giường trên che khuất ánh đèn điện, chỉ có nguồn sáng lập lòe.
Vạn Niếp Niếp vừa nghe thấy Lý Đan nói thế thì chợt hoảng sợ, quay đầu kiểm tra xung quanh, phát hiện chẳng có gì kỳ lạ.
Kết quả, ánh mắt vừa quét qua mặt đất, cô ta bỗng cảm thấy hơi kỳ quái.
Sao trên mặt đất có một cái bóng?
Và ngọn đèn đang không ngừng lắc lư.
Không phải là…
Vạn Niếp Niếp nắm chặt cây kéo trong tay, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, hình như thấy một đôi chân màu trắng xanh treo dưới ánh đèn, đung đưa từ bên này sang bên kia.
Cô ta đã biết tại sao ánh đèn lúc sáng lúc tối rồi.
Không phải đèn bị hỏng, mà là có người chắn ánh đèn!
Lý Đan thấy ánh mắt Vạn Niếp Niếp đột nhiên thay đổi thì nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhưng không thấy gì cả.
“Sao vậy?” Cô ta hỏi nhỏ.
Vạn Niếp Niếp viết bốn chữ vào lòng bàn tay Lý Đan: Coi chừng đỉnh đầu.
Cô ta chỉ chỉ cửa ký túc xá, hai người định bò từ giường dưới qua, vừa hay ván giường ở giường trên có thể che chắn hành động của bọn họ.
Lý Đan không dám thở mạnh, cũng không dám hỏi Vạn Niếp Niếp đã nhìn thấy gì, bắt đầu lẳng lặng chuyển từ giường dưới trong góc ra giường dưới gần cửa.
Mà Vạn Niếp Niếp vừa bò, vừa nhìn chằm chằm vào nửa bên mắt cá chân có thể nhìn thấy đang treo lủng lẳng kia.
May là, con quỷ trên đỉnh đầu vẫn chưa phát hiện ra mình…
Mau rời khỏi đây…
Trong quá trình di chuyển, hai người không phát ra tiếng động nào mà bò từ giường dưới này đến giường dưới khác. Thế nhưng, đến khi Vạn Niếp Niếp quay lại thăm dò lần nữa, thì phát hiện đôi chân kia bỗng nhiên lại biến mất!
Trong không khí truyền đến tiếng hô hấp của ai đó, Vạn Niếp Niếp càng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Đột nhiên!
Lý Đan vốn đang chờ cùng Vạn Niếp Niếp xông ra, trước mắt bỗng tối sầm, không nhìn thấy gì cả!
Cô ta đột nhiên hoảng sợ, muốn hét thật to, nhưng miệng như bị người nào đó bịt chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng, Lý Đan lắc đầu nguầy nguậy, cổ họng phát ra tiếng nức nở.
Chuyện gì vậy?
Sao tự dưng lại không thấy gì nữa?
Tối quá!
Khó thở quá!
Vạn Niếp Niếp, Vạn Niếp Niếp đâu rồi?
Lý Đan tuyệt vọng vùng vẫy trong bóng tối, tưởng rằng mình đang bị vây trong hố đen tối mịt tối mù, không chút ánh sáng.
Cô ta đưa tay ra chầm chậm mò mẫm, đột nhiên chạm phải một thứ gì đó ướt át trơn trượt, từng cái từng cái, nhớp nháp, như tóc dính đầy máu thịt dơ bẩn.
Lý Đan chợt ý thức được cái gì đó, bỗng trợn tròn mắt há hốc mồm.
Đèn xung quanh không tắt, mà là cô ta bị tóc quấn chặt!
Cơ thể Lý Đan run rẩy, trong lòng tràn ngập đau đớn và sợ hãi.
Mau cứu tôi!
Vạn Niếp Niếp, mau cứu tôi với!
Cô ta cố gắng quay cơ thể cứng ngắc về phía sau, cô ta biết Vạn Niếp Niếp đang ở ngay bên cạnh mình.
Lúc này, Vạn Niếp Niếp đã sợ đến mức bật khóc, bịt miệng không cho mình hét lên, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô ta.
Cô ta nhìn thấy!
Mái tóc đen dài từ giường trên xõa xuống, trong nháy mắt quấn quanh đầu Lý Đan. Sau đó, một cái đầu lộn ngược dần dần trượt xuống từ phía đỉnh đầu hai người. Đôi mắt đỏ tươi mang theo ý cười lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vạn Niếp Niếp đang run lẩy bẩy.
Cô gái mặc đồng phục học sinh, trên huy hiệu viết hai chữ: Trương Manh.
Khóe miệng thối rữa tím tái hơi nhếch lên, Trương Manh khàn giọng hỏi: “Cậu thích tớ không?”
Lý Đan có thể nghe rõ những lời này của nữ quỷ.
Trả lời thế nào đây?
Trả lời cái gì?
“Cậu thích tớ không?”
Nữ quỷ hỏi lại lần nữa, tóc quấn vòng quanh Lý Đan từ từ siết chặt, sợi tóc men theo cái miệng đang muốn hét lớn của cô ta chui vào trong cổ họng.
Lý Đan cảm thấy mình sắp điên rồi, giật tóc lung tung, trong lồng ngực phát ra tiếng nức nở. Cô ta cảm nhận được mình sắp chết, từng sợi tóc đang chạy dọc xuống cổ họng cô ta, giống như trong dạ dày cô ta toàn là tóc đen.
Có ai… cứu tôi với…
Lý Đan cầu khẩn trong lòng, cô ta không nhìn thấy Vạn Niếp Niếp đi đâu rồi.
Những giọt nước mắt kinh hoàng không ngừng lăn dài trên mặt cô ta, đột nhiên, cô ta cảm thấy trước ngực ươn ướt, như là có cây kéo đâm vào lồng ngực mình.
Lý Đan đã chết.
Vạn Niếp Niếp hoảng sợ cầm lấy cây kéo dính máu từ trong lồng ngực của Lý Đan, dữ tợn nói với nữ quỷ: “Mày đi tìm Mạnh Kiều đi, đừng tới tìm tao!”
***
Lúc này Mạnh Kiều đang ngủ say.
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô từ từ mở mắt ra, trong bóng tối không có ai. Cô lại nhắm mắt, yên tĩnh trở mình ngủ tiếp.
Trong bóng tối truyền đến một giọng nữ lạnh băng: “Cậu đè tóc tớ rồi.”
“Ồ.”
Mạnh Kiều rên một tiếng rồi ngủ tiếp.
Bỗng nhiên, cô nhận ra có gì đó không đúng!
Là ai đang nói chuyện vậy?
Mạnh Kiều đưa tay sờ sờ, quả nhiên đụng phải một thân thể lạnh lẽo, làn da nhớp nháp dính đầy máu tươi.
Một luồng khí u ám quen thuộc, hình như cô biết là ai rồi.
Trương Manh.
Mạnh Kiều vuốt ngực, đứng dậy trong bóng tối. Sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch dưới ánh trăng ngoài cửa sổ. Khuôn mặt Trương Manh nổi đầy vết tím, có lẽ là vết bầm sau khi va chạm. Cô ấy xuất hiện trong trạng thái nửa trong suốt, không giống lệ quỷ, mà giống tàn niệm oan hồn hơn.
“Làm gì đấy?”
Mạnh Kiều nhận thấy dù giờ phút này Trương Manh trông hơi đáng sợ, nhưng hình như không có tính công kích gì. Một đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào cô, nói là mắt thì chẳng bằng nói là lỗ thủng.
Chẳng lẽ là vì mình đồng ý báo thù cho cô ấy sao?
“Tìm người.”
Trương Manh từ từ mở miệng.
Mạnh Kiều cảm nhận được cô ấy bây giờ ôn hòa hơn xế chiều rất nhiều, có lẽ đây là chút thiện niệm còn sót lại trong cơ thể nữ quỷ, điều này làm cô bắt đầu sinh ra cảm giác trước mặt mình lúc này chỉ là “người bình thường”.
“Tìm ai?” Mạnh Kiều hơi nhăn mặt, thực ra cô cũng cảm thấy bộ dạng bình tĩnh thản nhiên của mình vô cùng quái gở.
Trương Manh đưa một bức ảnh chụp tập thể của lớp 11-2 ra, trên tấm hình bê bết máu.
Mạnh Kiều nhận tấm ảnh, nhìn thử.
Theo lý thuyết thì những người sống sót của lớp 11-2 đều đang ở trong lớp, người bị Trương Manh giết đã chết, không còn ai cô chưa tìm thấy cả.
“Bọn họ chết hết rồi.” Trương Manh nói.
Mạnh Kiều nghĩ người Trương Manh muốn tìm chắc chắn là manh mối mấu chốt nhất của nhiệm vụ, nhưng mà cô nhìn kỹ ảnh chụp vẫn không phát hiện ra trong hình có thêm hay thiếu mất một người nào nữa.
Thật hiếm khi nữ quỷ này có thể ôn hòa bình tĩnh nói chuyện với mình.
Mạnh Kiều còn đang muốn hỏi thêm câu nữa, nhưng Trương Manh đã biến mất.
Lạ thật.
Chạy rồi sao?
“Trương Manh?” Cô khẽ gọi, thấy không ai trả lời thì định đứng dậy.
Giường đơn vốn bị một cái tủ hồ sơ cao một mét cản trở, nhưng khi cô đứng dậy, lại nhìn thấy một ánh sáng đỏ gay trong cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, mái tóc đen nhớp nháp len vào từ khe cửa, chậm rãi trườn về phía đầu giường.
Tay nắm cửa kêu cọt kẹt, ngoài cửa truyền đến tiếng cười trầm thấp.
“Khặc khặc khặc… Khặc khặc khặc…”
Không thể nào?
Lại tới!
Mạnh Kiều bỗng nhiên xoay người.
“Phịch!”
Cô vậy mà lại đạp hụt, ngã xuống đất. Gò má kề sát mặt đất, nhìn thấy ánh mắt hung ác dữ tợn đang nhìn mình.
Đây mới là Trương Manh!
Toàn thân Mạnh Kiều như bị co giật, cô đứng dậy muốn tìm thứ gì đó để phòng thân, nhưng ngay cả một ngón tay cũng chẳng khống chế được.
Tình huống gì đây?
Trán Mạnh Kiều vã đầy mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Con quỷ này đuổi theo cô nhất quyết không buông đúng không!
“Cộc ——”
“Cộc ——”
Nữ quỷ từ từ đến gần, nhưng cô ta không vội giết chết Mạnh Kiều, mà kéo theo vật gì đó ở phía sau.
Mạnh Kiều ở trong tối, nheo mắt lại.
Thứ mà Trương Manh đang kéo là thi thể của Lý Đan!
Đôi mắt Lý Đan mở to, trong mắt vẫn còn vẻ tuyệt vọng và bi thương. Cô ta như vẫn đang nức nở, muốn nói gì đó với Mạnh Kiều, nhưng mà những sợi tóc trong khuôn miệng nửa mở bò ra ngoài ngày càng nhiều, cản lại tiếng nói của cô ta. Trương Manh treo xác của Lý Đan lên trước mặt Mạnh Kiều.
Máu chảy dọc theo mắt cá chân Lý Đan, nhỏ tí tách xuống mặt Mạnh Kiều.
Trong phút chốc lòng cô rối như tơ vò.
Máu của Lý Đan xuôi dọc theo Thái Dương, chảy vào mắt Mạnh Kiều.
A a a a a!
Cô bỗng liều mạng giãy giụa, đột nhiên một đôi tay ấm áp giữ chặt cô lại.
“Tỉnh.”
“Tỉnh.”
Mạnh Kiều hoảng hốt trợn mắt, không có Trương Manh và Lý Đan, chỉ có Nghiêm Mục dịu dàng cười: “Em gặp ác mộng.”
“À… Vậy sao?”
Cô dụi mắt, một giọt nước mắt chảy ra.
Lý Đan đã chết rồi sao?
Hay vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ?
Mạnh Kiều hơi cử động vai, trong lòng có dự cảm không lành. Chỉ có bốn người chơi, ban ngày đã chết một, bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ, không thể chết thêm một người nữa.
Cô kiên định nhìn Nghiêm Mục: “Tôi phải về ký túc xá xem sao.”
Nghiêm Mục nghịch nghịch bông hồng trong tay, khẽ cười nói: “Em chắc chứ?”