Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Mạnh Kiều đứng trước mặt cô gái mặt nạ, giọng điệu mang theo mấy phần lấy lòng nói: "Cô đi cùng bọn tôi nhé?"

Lần trước cô gái mặt nạ không chút do dự đưa cô và Nghiêm Mục ra khỏi không gian hai tầng, điều này chứng tỏ cô ấy cực kỳ tự tin vào thực lực của mình. Cô gái mặt nạ chưa từng lập đội, có vẻ như cũng không để kẻ nào vào mắt, nhưng Mạnh Kiều biết cô ấy luôn chú ý đến mình cho nên cô mới chủ động đến đây kết bạn.

Cô gái mặt nạ nở nụ cười.

Mặc dù trên mặt nạ lạnh như băng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Mạnh Kiều nghe thấy cô ấy cúi đầu khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Cô đừng nhắm vào tôi, tôi không muốn tham gia."

“Lẽ nào cô không muốn rời khỏi nơi này sao?” Lúc Mạnh Kiều hỏi câu này, trong lòng hơi chột dạ, bởi vì cô gái mặt nạ kia dường như thật sự không thèm để ý đến cái phó bản này.

Cô gái mặt nạ ngồi trên ghế đá màu xám cứng lạnh, đưa đóa bách hợp trong tay cho Mạnh Kiều: "Tôi có thể rời đi hay không không quan trọng, bởi vì chỉ cần tôi muốn là có thể được." Giọng điệu kia mang theo chút khinh thường và ngả ngớn với phó bản.

Cho dù là Nghiêm Mục cũng không có giọng điệu này, cô gái mặt nạ tự tin khiến Mạnh Kiều sinh ra chút nghi ngờ. Cô nhớ lại những gì cô gái mặt nạ đã làm mấy ngày nay, dường như quy tắc và quỷ đều không có tác dụng với cô ấy.

Là cao thủ sẽ đứng nhất bảng xếp hạng à?

Đầu ngón tay trắng nõn của cô gái mặt nạ ngắt một cánh hoa bóng nước, đưa lên mũi, thờ ơ hỏi: “Sao, hình như cô có rất nhiều câu hỏi nhỉ?”

“Không.” Mạnh Kiều vô thức gãi gãi cổ: “Được rồi, vậy chị chúc chúng tôi may mắn đi.”

"Ừm, chúc các cô may mắn." Âm thanh của cô gái mặt nạ dịu dàng.

Mạnh Kiều ủ rũ quay về nhà ăn, lắc đầu với Nghiêm Mục: “Cô ấy không đi.”


"Sao lại không đi? Cái cô đeo mặt nạ kia làm sao vậy?" Kẻ cơ bắp hỏi.

Mạnh Kiều liếm môi nói: “Sau khi tiến vào không gian hai tầng, chúng ta còn phải tìm được lối ra của thế giới hiện thực, nếu không chúng ta vẫn sẽ bị nhốt trong không gian hai tầng. Tôi biết một lối vào nhưng không xác định được lối ra ở chỗ nào. Ở trong không gian hai tầng nếu như chúng ta đi nhầm thì rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa. Ngoài tôi, Lý Vọng và cô gái mặt nạ ra thì còn có ai đã tiến vào không gian hai tầng không?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Kẻ cơ bắp đẩy Lý Vọng một cái: "Người anh em, cậu ở trong không gian hai tầng mà không tìm được lối ra nào sao?"

“Nếu tôi tìm được đường thì đã trốn về từ lâu rồi, còn có thể bị đám kia vứt đó sao?” Lý Vọng cả giận nhếch miệng nói.

Lúc này Diệp Tử nhỏ giọng nói cái gì đó với Liên Mộc Mộc, vẻ mặt Liên Mộc Mộc hơi bối rối, hồi lâu sau mới gật đầu, nhỏ giọng nói: "Được."

Bấy giờ Diệp Tử mới lộ ra vẻ yên tâm, quay sang Mạnh Kiều, giọng nói rất bình tĩnh: “Tôi có một biện pháp, tôi có đạo cụ là một sợi dây thừng không thể cắt đứt, chắc là có thể giúp mọi người. Bất kể cánh cửa nối liền hai thế giới thay đổi như thế nào thì sợi dây đều có thể xuyên qua hai thế giới. Một đầu dây cột vào người Liên Mộc Mộc, đầu kia cột lên người tôi, mọi người men theo sợi dây đó là có thể đi ra ngoài."

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Kẻ cơ bắp nói: "Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi."

Lý Vọng hỏi: "Sợi dây bên này cột vào người Liên Mộc Mộc, cô ấy là con gái lỡ đâu xảy ra chút chuyện gì thì chẳng phải khá nguy hiểm sao?"

Thực ra Liên Mộc Mộc cũng lo lắng chuyện này, nhưng Diệp Tử nói với cô ấy, một người an toàn hơn hai người. Lý lẽ này cô ấy cũng hiểu, dù sao lòng người còn cách một cái bụng, không thể đoán được trong lòng người ta đang nghĩ điều gì. Cô ấy dứt khoát nói: "Tôi có thể ở một mình, trong không gian hai tầng quá nguy hiểm, các người cần nhiều người hơn. Nếu chúng ta đi từng tốp từng tốp thì sẽ trở thành anh em hồ lô cứu ông nội, không thu hoạch được gì cả!"


Lý Vọng bĩu môi, thấy Liên Mộc Mộc kiên quyết như thế thì không tiện nói gì nữa.

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nhìn nhau, đứng dậy chào mọi người rồi cùng nhau đi vào không gian hai tầng trước, Diệp Tử thì thầm với Liên Mộc Mộc vài câu, Liên Mộc Mộc gật đầu, tỏ vẻ mình có thể tự lo được, bảo Diệp Tử đừng quá hấp tấp.

Đi qua hành lang quen thuộc, mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh khiến Mạnh Kiều cay mũi, cô mím môi đẩy cửa nhà vệ sinh ra, quả nhiên bên trong tối đen như mực, là phòng giải phẫu. Kẻ cơ bắp và ông chú trung niên nhìn thấy cảnh tượng lần này cũng không khỏi run rẩy, máu trong phòng mổ phun không ngừng từ khung giường sắt lên tận trần nhà, cả căn phòng còn đẫm máu hơn những gì Mạnh Kiều đã nhìn thấy trước đây. Hai người đàn ông không kiềm được mà bắt đầu run lẩy bẩy.

"Đây... đây... đây là?" Kẻ cơ bắp lắp bắp nói.

"Đúng là thí nghiệm trên cơ thể người! Cmn, mấy tên khốn vô nhân tính này! Nếu để tôi gặp được nhất định sẽ một rìu chém chết chúng!" Cơn sợ hãi qua đi, ông chú trung niên càng thêm tức giận: "Trước đây tôi đã từng tưởng tượng mình sẽ làm gì khi gặp đám giặc xâm lược này, ông nội tôi đã bị bọn chúng đánh chết trong cuộc kháng chiến chống Nhật! Hôm nay tôi muốn báo thù!" Người đàn ông trung niên nuốt nước miếng, trong lời nói đầy máu tanh.

Nghe ông ta kích thích như thế, kẻ cơ bắp cũng đứng bật dậy: "Đúng! Chú nói đúng lắm! Làm nhiệm vụ cmn chứ, hôm nay ông đây chỉ muốn báo thù! Đám giặc ngoại xâm này trước đây giết hại chúng ta, bây giờ còn không chịu buông tha! Xem tôi có chém chúng ra thành tám khúc hay không!"

Hận thù càng làm sục sôi ý chí chiến đấu hơn cả sợ hãi.

Nhưng Lý Vọng lại nhát gan, run rẩy đứng ở phía sau tất cả mọi người, âm thanh cũng run theo, che mắt không dám nhìn máu bắn tung tóe: "Mau lên, mau đi tìm manh mối..."

Kẻ cơ bắp không thích cái dáng vẻ này của Lý Vọng, mở miệng nói: "Lý Vọng cậu đàn ông lên một chút xem nào! Đừng sợ! Năm đó chúng ta đánh thắng được bọn họ thì bây giờ cũng vậy! Cậu sợ cái gì!"

Lý Vọng cắn môi dưới, không nói tiếng nào.


Nghiêm Mục không kích động như vậy, anh khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy có chỗ không đúng."

“Tôi cũng thấy vậy.” Mạnh Kiều gật đầu: “Hình như mùi máu tanh nặng hơn rồi.”

“Ừ.” Nghiêm Mục gật đầu: “Em định đến phòng bệnh kia trước à?”

"Ừ, tôi đoán chắc phải có manh mối ở đó. Từ đại sảnh đi vòng xuống lần nữa hẳn là được rồi. Tôi nhớ không xa." Trong tay Mạnh Kiều cầm dao giải phẫu lần trước cướp được từ bác sĩ Nhật Bản, quơ quơ trước mặt Nghiêm Mục: "Đi nhé?"

“Đi thôi!” Nghiêm Mục lặng lẽ mở cửa, trong hành lang sâu thẳm tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, trên hành lang là những vũng máu đỏ tươi, cạnh tường đặt hai ba khung giường, trên giường là một đống thịt đỏ au trương phình được một miếng vải nhuộm máu đỏ đắp hờ lên, ruồi đậu trên thi thể bay loạn trong không trung.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Vọng lập tức vịn tường nôn thốc nôn tháo, sau khi nôn xong anh ta lại phát hiện lòng bàn tay mình dính đầy máu trên vách tường thì điên cuồng hét ầm lên.

Kẻ cơ bắp nhướng mày, dứt khoát bịt miệng Lý Vọng lại: "Mẹ nó! Câm miệng cho ông, mọi người bị cậu dẫn đến đây rồi!"

Mạnh Kiều bước nhanh trên hành lang, không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Vẻ mặt hờ hững thường ngày của Diệp Tử cũng biến thành bi thương căm phẫn khi nhìn thấy gian phòng bệnh và phòng thí nghiệm.

Lính Nhật đi tuần nghe thấy tiếng bước chân thưa thớt thì thò đầu ra khỏi phòng trực ban, kẻ cơ bắp và ông chú trung niên còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Mục đã ném dao qua, lưỡi dao sắc bén cắt ngang cổ họng tên lính Nhật. Gã trợn mắt nhưng không phát ra được lời nào, đưa tay bịt vết thương đang trào máu lại, trước mắt tối sầm.

Mạnh Kiều lao tới, đỡ lấy xác tên lính Nhật, kéo vào trong phòng trực, lấy súng trên người gã xuống rồi canh cửa.

Cô không biết dùng súng, đương nhiên sẽ đưa súng cho Nghiêm Mục. Nghiêm Mục lắc đầu tỏ ý mình không cần. Mạnh Kiều lại hỏi Diệp Tử, Diệp Tử quen việc dễ làm giắt súng bên hông, nói: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ tìm ít đạn, đây là vũ khí hỏa lực duy nhất của chúng ta."

Cũng đúng, mấy cái khác đều là vũ khí lạnh.

Càng đến gần sảnh, mùi thối trong tòa nhà càng nặng, khi đến khu vực trống ở giữa, cuối cùng Mạnh Kiều cũng biết mùi hôi đó từ đâu bay tới! Trước mặt cô là vô số giày chất đống như núi, chiếc nào cũng có màu nâu và bẩn thỉu, máu từ bên ngoài thấm vào trong giày. Những đôi giày teo tóp này bị đè ép từng lớp từng lớp, chất thành một ngọn núi nhỏ ở trong góc.


Nghiêm Mục: "Ít là một trăm người."

Mạnh Kiều: "Cmn đúng là không có nhân tính!"

Lần này người đàn ông cũng không nói con gái mắng chửi người là mất lịch sự nữa.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều biết là có ý gì, kẻ cơ bắp đi tới núi nhỏ nhặt đôi giày lên xem, máu bên trong giày còn nhiều hơn bên ngoài, hơn nữa xét theo dấu vết thì ít nhất cũng phải mấy người đã mang cùng một đôi giày.

Đôi mắt của ông chú trung niên thoáng đỏ hoe, ngay cả nói chuyện cũng nghẹn ngào: "Chỗ này còn có giày trẻ con! Giày lớn cỡ này, bé con nhà tôi cũng mang cỡ đó! Chắc chỉ là năm, sáu tuổi thôi!"

Trong đống giày nam nữ còn có vài đôi giày trẻ em thêu hình hổ nhỏ, đôi mắt đen của con hổ đã bị nhuộm một lớp màu nâu sẫm thật dày, ông chú trung niên nhớ tới con gái mình, cầm chiếc giày bé xíu sờn rách ôm vào lòng, chợt òa khóc. Kẻ cơ bắp thấy cảnh tượng này cũng lau nước mắt.

Nghiêm Mục đứng trước cửa sổ, đối diện với hố hỏa táng trong khu vườn nhỏ. Trong hố đã chất đầy thi thể, ngọn lửa hừng hực cháy cao đến ba bốn mét, đứng bên trong tòa nhà vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt bọn họ. Những thi thể cong queo, các bộ phận cơ thể nằm rải rác xung quanh hố, tiếng đốt khớp xương lách tách từ ngoài cửa sổ truyền đến.

Mạnh Kiều nhớ lần đầu tiên bọn họ tiến vào, thi thể trong hố này gần như đã được dọn sạch, vậy mà chỉ qua một ngày nó lại được lấp đầy.

Chỉ có một ngày!

Mùi tóc đen cháy của thi thể bay bay trong không khí, làn khói dày đặc khiến Mạnh Kiều đứng gần cửa sổ không thở nổi, Nghiêm Mục đóng cửa sổ lại, nói nhỏ: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Bọn chúng bắt đầu giết người, hẳn là chúng ta sẽ không tìm được manh mối. Đợi đến khi bọn chúng giết sạch hết mọi người cũng có nghĩa là nhiệm vụ thất bại."

Diệp Tử đi vào phòng trực vơ vét một hồi, mấy phút sau, cô ấy lo lắng đi ra, nói: "Thiên Hoàng Nhật Bản tuyên bố đầu hàng."

Kẻ cơ bắp không biết câu nói này có ý gì: "Tốt rồi! Chúng ta giết sạch bọn chúng! Không chừa một mống! Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền!"

Mạnh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bọn họ giết tất cả mọi người, nhiệm vụ của chúng ta thất bại. Đi, đi tìm manh mối!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận