Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Khi cả hai đang nói chuyện thì nhạc nền đột nhiên vang lên.

Nghiêm Mục không quay đầu lại, dứt khoát ném ra ba lưỡi dao. Lưỡi dao va chạm với không khí trong suốt chợt phát ra âm thanh giòn tan.

Mạnh Kiều nhìn chăm chăm vào luồng không khí dao động, mới phát hiện bọn họ đang đối mặt với một tấm lá chắn vô hình. Cô lùi về sau, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chuẩn bị cùng lúc tấn công với Nghiêm Mục.

Ai ngờ từ sau tấm lá chắn truyền đến tiếng cười quen thuộc, chính là người vừa mới trêu chọc trong nhà kho kia. Cậu ấy dời tấm lá chắn lộ mặt, nở nụ cười ngây thơ giả tạo. Cậu ấy có mái tóc màu sáng, đôi mắt lười biếng, khóe miệng nhếch lên, cậu ấy tao nhã nhún vai: "Ối chà, đã lâu không gặp."

Sắc mặt Mạnh Kiều bỗng chốc cứng đờ.

“Bạch Trình Hi!” Cơ thể cô giật giật, vô thức nhích lại gần Nghiêm Mục: “Chính là cậu ta! Tên biến thái, biến thái kia đó! Kẻ uống máu người!”

Chàng trai bật cười, để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào và hàm răng trắng bóc, nhìn cô gái trước mặt cười nói: “Không đúng, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi không phải tên Bạch Trình Hi, tôi là Bạch Thần.”

Mạnh Kiều nghi ngờ đánh giá Bạch Thần, cuối cùng cô hừ một tiếng: “Tôi không tin cậu không phải. Cậu chính là Bạch Trình Hi, cậu có lột da hay biến thành tro tôi cũng nhận ra.”

Bạch Thần thấy phản ứng của Mạnh Kiều thì che miệng cười: “Tôi đã tạo nghiệt gì mà chị ghi thù tôi đến vậy?”

Mạnh Kiều cau mày: “Cậu không phải tên biến thái Bạch Trình Hi kia sao?”

Bạch Thần lại bật cười: “Sao? Xem ra tôi là tên biến thái rồi.”

Mạnh Kiều lại nghẹn họng, cô cảm thấy mình không thể hiểu nổi người trước mặt này đang nói cái gì. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
4. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
=====================================

Bạch Thần nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mục, lời nói ra càng làm cho người ta phải khiếp sợ: “Nghiêm Mục đúng không?”

“Đúng vậy, hân hạnh gặp cậu.” Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Mục vẫn dán chặt lên chàng trai: “Cậu là ai?”

“Xem ra Tiểu Kiều của chúng tôi không nói cho các người biết rồi.” Bạch Thần che miệng: “Cô ấy đúng là vẫn lạnh lùng như vậy, tôi còn tưởng cô ấy sẽ ôm anh, hoặc nói cho anh nghe một số tin tức chứ. Nhưng mà so với tính cách của anh, tôi vẫn thích tính cách của anh ta hơn, làm cho người khác có cảm giác muốn che chở thật tốt.” Cậu ấy híp mắt, giọng điệu trầm bổng du dương, làm Mạnh Kiều nhớ đến mấy thằng nhóc trẻ trâu trong anime.

“Mấy người muốn biết cái gì? Đi theo tôi đi, nếu không một lát nữa những người đó lục soát khắp nơi thì chúng ta chạy không thoát nổi đâu.” Bạch Thần ung dung nói, nghe như cậu ấy hoàn toàn không phải nghi phạm đang bị truy nã.

Cậu ấy mở cửa container ra, bên trong là ba chiếc… xe đạp…

Mạnh Kiều: …

Mạnh Kiều: “Tôi cứ nghĩ cậu mở cửa ra ít nhất cũng sẽ có SUV hoặc là cái chổi, xe đạp hơi tàn rồi đấy.”

“Hừ, chị còn chẳng ngại ở trong quán trọ nhỏ, tôi còn chê cái này à?” Bạch Thần nhảy lên xe đạp: “Đi thôi đi thôi!”

Mạnh Kiều bất đắc dĩ, đành phải xoay người lên xe. Ở đây làm Mạnh Kiều nhớ đến Las Vegas, trên đường phố phồn hoa đầy rẫy ánh đèn neon, nhà cao tầng và tòa văn phòng phản chiếu sắc trời xanh. Trên bãi cỏ là các bạn nhỏ đang chạy đuổi, cô gái mặc váy áo thời thượng, dựa vào ghế thưởng thức Muffin và trà chiều.

Nhà cao tầng san sát nhau, cảnh tượng yên tĩnh thanh bình.

“Đẹp thật.” Mạnh Kiều không kiềm được cảm thán một câu: “Tôi nói thật, đã lâu lắm rồi tôi chưa có cảm giác sầm uất thế này.”

"Chỉ là bề ngoài thôi, bên trong đã thối nát rồi." Bạch Thần hừ một tiếng, dừng xe nhìn trời: “Chờ chút đi, ngắm cảnh, nhìn vào trong kia.”

Mạnh Kiều nghi ngờ nhìn chàng trai, rồi cùng Nghiêm Mục trốn sau máy điều hòa to lớn trong con hẻm. Chỉ chốc lát sau, tiếng chuông trên tháp chuông vang vọng, mọi người bỗng dừng công việc trong tay lại, quỳ rạp xuống đất, cùng nhau ngâm xướng ca khúc tối qua. Đôi mắt của họ đột nhiên trở nên trống rỗng mất hồn, đôi môi hơi hé mở, giống như những con ếch màu da người đang bị người khác điều khiển.

Mạnh Kiều sững sờ mấy giây, đầu bất chợt đau nhói, sau đó một đôi mắt đỏ rực lại xuất hiện trong đầu cô. Trong chỗ tối của đại não, rắn chín đầu từ từ xuất hiện, chúng thè lưỡi lặng lẽ tới gần.

Cô mất thăng bằng, dựa vào người đàn ông.

Nghiêm Mục ôm cô, khẽ hỏi: “Còn đau sao?”

Mạnh Kiều lắc đầu, cô cảm thấy lần này dễ chịu hơn lần đầu nghe thấy ca khúc này nhiều. Lần thứ hai nghe thấy nó, gần như cô đã có thể thích ứng, có thể bắt đầu ngâm nga. Ba người bị ca khúc kỳ quái vờn quanh, cơ thể Mạnh Kiều nóng dần lên, cô như một cái máy thu tín hiệu, thu thập tất cả năng lượng xung quanh, trong đầu đồng thời bùng nổ những âm thanh và ngôn ngữ kỳ quái, vô số hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Tiếng hát ngừng lại.

Trong chớp mắt, mọi thứ trở lại bình thường. Mọi người tiếp tục công việc như không có gì xảy ra, không ai nhắc đến chuyện vừa diễn ra, giống như đó chỉ là một phần rất đỗi bình thường trong cuộc sống của họ.

“Cái gì vậy?” Mạnh Kiều hỏi.

Bạch Thần lại lên xe đạp: “Theo tôi.”

Ba người đi xuyên qua trung tâm thành phố náo nhiệt, tiến vào một khu ổ chuột không có ánh đèn. Ở đây không có nhà cao tầng, đường phố âm u ẩm ướt, hai bên đường là tiếng người mua rau, tiếng kẻ bán thịt, tiếng dao băm dưới ánh đèn đỏ.

Bạch Thần nhỏ giọng giải thích: “Mới vừa rồi là lễ bái, mỗi ngày phải làm ba lần để bày tỏ lòng tôn kính với thần linh. Ai không làm sẽ bị coi là dị giáo đồ, sẽ bị Giáo Hội bắt lại.”

Quả nhiên là tà giáo gì đó.

Mạnh Kiều bĩu môi.

Men theo một con đường bí mật đi vào trong, bọn họ đến một nơi rộng rãi khác thường. Bia mộ được dựng ngay ngắn trên bãi cỏ, những tấm bia mộ màu xám dưới ánh mặt trời tỏa ra hơi lạnh. Bạch Thần đỗ xe ở một bên, dẫn Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đi tới ngồi nhà nhỏ canh giữ trong nghĩa trang.

Căn nhà chỉ có năm mét vuông, bên trong chẳng có gì ngoài một cái giường và một cái bàn. Bạch Thần quen thuộc ấn vào công tắc trên tường, trong phòng lập tức vang lên tiếng ken két, một đầu dò laser màu đỏ lộ ra từ trong tường, sau khi tiến hành kiểm tra con ngươi Bạch Thần xong, sàn nhà trong phòng bỗng hạ xuống, trở thành một cái thang máy to lớn.

Mặt đất sụp xuống, hai bên lộ ra vách tường kim loại và đường ống, bên tai chợt có tiếng gió rít.

Bạch Thần mỉm cười nhìn Nghiêm Mục và Mạnh Kiều, tao nhã cúi đầu: “Chào mừng đến với thế giới của Hội Khoa Học.”

Mạnh Kiều: “Ồ, người tà giáo.”

“Đing đoong.”

Thang máy đi xuống tới điểm cuối.

“Là tôi.” Bạch Thần lười biếng mở miệng: “Mau mở cửa, xem tôi tìm được ai nè.”

Máy giám sát rung rung, mở cánh cửa sắt khổng lồ màu xám trước mặt ra. Ánh sáng trắng trong phòng dần như làm lóa mắt Mạnh Kiều. Cô dụi mắt, sau đó xem xét mọi thứ trước mặt.

Gạch men và vách tường trắng, đàn ông và phụ nữ mặc áo thí nghiệm blouse trắng, robot đi đi lại lại trên hành lang, trông có hơi… khoa học viễn tưởng…

Cho nên thật sự gọi là Hội Khoa Học sao?

“Giáo Hội lại bắt người đi, tối nay phải đến ngục giam rồi!”

“Tôi nói các người biết hôm nay chúng ta nhất định phải lấy được đạo cụ, nếu không chúng ta đối phó với Giáo Hội kiểu gì?”

“Đúng là phiền chết đi được, nếu tôi mà bắt được đám Giáo Hội khốn kiếp kia, tôi sẽ cầm dao bếp băm nát chúng ra! Mẹ nó! Nguyền rủa chúng!”

Người qua đường tụ năm tụ ba không để ý đến khách mới tới, cũng không ngừng thực hiện dự án và nhiệm vụ của mình. Phong cách hùng hổ chửi bới này thực sự rất phù hợp với Bạch Thần.

Bạch Thần dẫn Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đến văn phòng của mình. Văn phòng của cậu ấy chỉ có một cái kệ sách để đầy tài liệu thí nghiệm, và một cái máy tính. Cậu ấy đang ngồi trên ghế thì một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng đẩy cửa tiến vào, cô ấy cầm hai ly nước chanh và một ly nước khổ qua. Sau khi đặt nước chanh trước mặt hai người rồi đưa nước khổ qua cho Bạch Thần, cô ấy lại cười mờ ám.

Mùi chanh thơm ngát làm Mạnh Kiều thoải mái hơn.

“Đây là Hội Khoa Học.” Bạch Thần nói: “Tôi phụ trách khoa học nghiên cứu và tuyên truyền dự án. Các người có vấn đề gì không? Hỏi trước, giải đáp sau.”

Nghiêm Mục tựa lưng vào ghế, nói ra suy nghĩ của mình: “Hội Khoa Học là một tổ chức chống lại Giáo Hội, tư duy của các cậu chắc không bị Giáo Hội khống chế, cho nên tự thành lập tổ chức này để chống lại Giáo Hội. Các cậu phá hủy sự ổn định của Giáo Hội cho nên Giáo Hội mới bắt các người.”

Bạch Thần cười cười: “Tiểu Kiều nói anh rất thông minh, nhưng có một chút sai lệch. Đầu tiên, chúng tôi không có phá hoại, mà chỉ muốn mang lại vẻ bình yên vốn có cho xã hội. Nói thế này, Giáo Hội có một nguồn sức mạnh, bọn họ hấp thu năng lượng thông qua lễ bái, khống chế tư tưởng của mọi người. Như vậy sẽ tạo thành một vòng tuần hoàn, Giáo Hội hấp thu năng lượng tín ngưỡng của mọi người, rồi dùng năng lượng đó khống chế mọi người.”

Mạnh Kiều: “Sao tôi nghe có vẻ huyền học quá vậy?” Cô thả ly nước chanh trong tay xuống: “Vậy sao cậu nhận ra điểm này?”

“Tôi được người ta đánh thức.” Bạch Thần cười nói: “Lúc đầu có người thức tỉnh từ trong khống chế, ý thức được đầu óc mình bị người ta giám sát, trí nhớ của mình là thật. Bọn họ hình thành Hội Khoa Học ban đầu, với hy vọng thông qua các phương tiện khoa học để chống lại tín ngưỡng thần linh này. Tuy nhiên, không được bao lâu Giáo Hội đã phát hiện ra họ, và ba năm trước Hội Khoa Học đã phải hứng chịu một vụ thảm sát, gần như tất cả mọi người đều chết hết."

Cậu ấy lấy từ trong ngăn kéo ra một bức ảnh và nói: “Chị xem, chính là bức ảnh này. Ngoại trừ tôi và một số người bên trái ra thì những người còn lại đều bị Giáo Hội đuổi cùng giết tận. Một tháng trước, có người mật báo, mạng lưới liên lạc giữa các thành viên của chúng tôi đã bị phá hủy, một số thành viên bị bắt giữ. Trong số mười người bị bắt, chỉ có mình Tiểu Kiều sống sót. Tiểu Kiều chính là cô gái thứ ba bên phải. Chị xem.”

Bạch Thần đưa ảnh chụp cho Mạnh Kiều xem.

Mạnh Kiều hoàn toàn sửng sốt.

Cô gái thứ ba bên phải có khuôn mặt giống hệt cô, chỉ là cô gái đó có mái tóc vàng, trong mắt mang theo vẻ điềm tĩnh và u sầu.

Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một người.

“Cô gái mặt nạ!”

“Cô ấy không nói cho các người biết tên à.” Bạch Thần che miệng cười nói: "Cũng đúng, nói tên ra, cô ấy còn phải giải thích nhiều chuyện, đây quả thực là phong cách của Tiểu Kiều."

Nghiêm Mục nheo mắt nói: “Đây là thế giới song song với thế giới của chúng ta.”

“Đúng.” Cậu ấy nhấp một ngụm nước khổ qua, cười khanh khách nói: “Là thế giới song song, hai người cùng tồn tại.”

Mạnh Kiều nhìn lại bức ảnh: "Vậy bây giờ Tiểu Kiều đang ở đâu? Ở thế giới của chúng tôi sao?"

Bạch Thần thở dài: "Nói chính xác thì Tiểu Kiều đã chết. Cô ấy đã chết cách đây hơn một tháng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui