Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Đã chết?

Tiểu Kiều đã chết?

Rõ ràng cô mới gặp mà.

“Chết như thế nào?” Mạnh Kiều hơi giật mình: “Tôi mới thấy cô ấy mà.”

Ánh mắt Bạch Thần cô đơn. Cậu ấy mím môi, trong mắt là sự đau thương: “Là ngũ mã phanh thây. Giáo Hội giết chết thành viên Hội Khoa Học vậy đó. Nghe nói đau đớn có thể mang đến sức mạnh cho thần linh, cho nên bọn họ lựa chọn phương thức này. Buộc dây thừng vào tứ chi, chuyển động bánh răng, ngựa sắt bắt đầu giậm chân tại chỗ kéo dây thừng. Thân hình và tứ chi của chị ấy từng chút bị kéo căng, cho đến khi chết.”

Đây là, cảnh mà Mạnh Kiều thấy.

Cho nên thật ra, cô gái đeo mặt nạ đã là người chết rồi.

Vậy nên.

20 người! Lúc ấy y tá ở bệnh viện tâm thần nói 20 người. Lúc đó anh Khổng là NPC quan trọng nhất trong nhiệm vụ, mà cô gái đeo mặt nạ là người chết. Cho nên hai người đều không trong phạm vi nhiệm vụ. Mạnh Kiều há miệng không nói ra lời. Cô vẫn luôn cho rằng cô gái đeo mặt nạ là cao thủ lạnh lùng, lại không biết cô ấy đã trải qua đau đớn của ngũ mã phanh thây.

“Lúc tôi tìm được chị ấy, chị ấy đã không còn hơi thở, nát thành mảnh vụn.” Lúc Bạch Thần nói đến chỗ này, ánh mắt lấp lánh. Cậu ấy dựa lưng vào ghế không nhìn Mạnh Kiều mà đưa mắt nhìn bức họa theo phong cách trừu tượng ở trên tường: “Là hội trưởng lấy não của chị ấy ra kết hợp vào trong cơ thể máy móc. Đây cũng coi như là sống lại, nhưng dẫu sao cũng không thể quay về dáng vẻ của quá khứ nữa.”

Cô gái đeo mặt nạ, vậy mà là chính cô ở thế giới song song.

Sau đó cô ấy chết dưới khổ hình khi tuổi còn xuân xanh.

Sự thật này làm cô rất sốc, nói không nên lời. Mạnh Kiều thuận tay cầm lấy nước chanh trên bàn, quay đầu nhìn Nghiêm Mục: “Có phải anh đã biết rồi không?”

“Ừ.” Nghiêm Mục gật đầu.

“Chuyện khi nào?”


“Lúc ở bệnh viện tâm thần, ánh mắt cô gái đeo mặt nạ chưa bao giờ rời khỏi em. Chưa từng! Em đi đến đâu thì cô ấy đi theo đến đó. Lúc ấy thật ra ông chủ kia nhắm vào em, nhưng bị cô ấy phá.” Nghiêm Mục nói: “Lúc ấy anh chỉ cho rằng cô ấy có quan hệ với em, không nghĩ đến điều này.”

“Hả? Cô ấy đã cứu em?” Mạnh Kiều nghi hoặc lại khiếp sợ.

“Ừm, ở ngày hôm sau.” Nghiêm Mục nói: “Thật ra anh cũng không nghĩ đến việc cô ấy là một em ở thế giới khác.”

Một Mạnh Kiều khác, trải qua cuộc sống chỉ có khó khăn.

Chết không toàn thây.

Bạch Thần lắc lư trên ghế: “Về phần thần linh là gì, thật ra chúng tôi cũng không biết. Nơi này tùy ý có thể thấy được tượng thần Tương Liễu, tôi đoán có lẽ là một vật thể cùng loại với rắn chín đầu. Nhưng nó ở đâu, chúng tôi cũng không biết. Chỉ biết hủy diệt thần linh ở phía sau, mới có thể giải trừ giám thị tinh thần và khống chế tinh thần của Giáo Hội đối với mọi người.”

“Vậy sao các cậu lại có thể đến thế giới song song?” Mạnh Kiều lại hỏi.

Cô buông nước chanh xuống mới phát hiện là cái cốc Nghiêm Mục mới uống.

Được, hôn môi gián tiếp.

“Tôi cũng không biết. Nếu tôi biết hết bí mật, nhỡ đâu bị bắt, bọn chúng đọc ký ức của tôi thì không phải cũng biết hết luôn à? Cho nên mỗi thành viên chúng tôi bị bắt thì đều sẽ lựa chọn tự sát để bảo vệ bí mật của Hội Khoa Học.” Bạch Thần nói: “Lúc trước Tiểu Kiều bị người ta tháo khớp cằm, cho nên... chị ấy tự sát thất bại.”

Bạch Thần lại thở dài.

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục sắp xếp lại lần nữa thông tin về Hội Khoa Học. Hội trưởng Hội Khoa Học là người đầu tiên thức tỉnh từ khống chế tư duy. Anh ấy phát hiện trong đầu mình bị Giáo Hội theo dõi. Giáo Hội khống chế cuộc sống của bọn họ, hấp thu lực lượng tinh thần của mọi người, cắm rễ hành động lễ bái vào trong cuộc sống của mọi người. Theo dõi đầu óc có thể ngăn chặn tội phạm, tìm được dị đoan.

Nhìn như bình yên, nhưng mọi người chỉ làm theo trình tự từng bước, không có bất kỳ linh hồn gì, mất đi giá trị làm người.

Mọi người từ sinh ra đến chết đi, tất cả mọi việc đều giả dối.


Dần dà, có thể vì sức mạnh khống chế tinh thần yếu đi, cũng có thể do Hội Khoa Học cưỡng ép đánh thức người từ trong cúng bái.

Vì thế, càng ngày càng nhiều người bắt đầu thức tỉnh, bọn họ hình thành Hội Khoa Học phức tạp. Mục đích là hy vọng giải cứu mọi người ra khỏi tay Giáo Hội.

Mạnh Kiều chống má ngẫm nghĩ. Cô phát hiện rất nhiều bug, nhưng không thể nói rõ được.

“Nơi này không có nhiệm vụ à?” Cô hỏi: “Là nhiệm vụ phó bản kỳ lạ, giết người này, phóng hỏa này, con gái tìm mẹ này, bà dì giết người này, không có à?”

“Có.” Bạch Thần nói: “Sau khi tham gia xong nhiệm vụ, không ai nhớ được hành động của mình. Bọn họ bị tẩy não, không cảm nhận được thế giới chân thật, thiên phú và đạo cụ thu hoạch được cũng bị Giáo Hội cướp đi. Người thức tỉnh bị bắt lại, dùng để cung cấp cho thần linh.”

Được lắm! Giáo Hội có một trang bị cấp SSS - Tương Liễu, cô cảm thấy cảnh tượng kỳ lạ gì đều có thể giải thích được.

Mạnh Kiều vốn cho rằng giải quyết phó bản nhiệm vụ là được, ai biết lại nhảy ra một thế giới song song.

Thế giới... song song...

Cô nhớ đến Nghiêm Mục đã từng nói những gì mình nhìn thấy chỉ là một góc tảng băng, biết càng nhiều, sự thiếu hiểu biết cũng càng nhiều. Nhưng nhìn thảm trạng của “mình” ở thế giới song song, cô không muốn oán giận, thậm chí còn hơi đau lòng. Rõ ràng là người giống nhau, tuổi tác giống nhau, nhưng Tiểu Kiều trải qua đau khổ hơn cô nhiều.

“Hiện tại cô ấy ở đâu?”

“Không biết. Chị ấy chưa bao giờ chủ động liên hệ với chúng tôi. Sau khi xảy ra việc đó thì chị ấy quen đi về lẻ bóng.” Bạch Thần đổi câu chuyện. Cậu chống cằm nhìn về phía Mạnh Kiều, thả chậm giọng nói: “Trước đó chị nói tôi là đồ biến thái?”

Khóe mắt Mạnh Kiều khẽ co giật, nghiêm túc gật gật đầu: “Ừm, đúng là đồ biến thái.”

“Biến thái kiểu nào?” Bạch Thần rất hứng thú khi nói về "chính mình”: “Có giống tôi không? Tuy rằng chị và Tiểu Kiều giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Tôi rất thích chị ấy, có cảm giác của đóa hoa tường vi lạnh lùng, đặc biệt muốn bị mưa gió tàn phá cho phai màu.”


“Cậu thích cô ấy?” Mạnh Kiều hỏi.

“Đương nhiên không rồi.” Bạch Thần đá lông nheo tươi cười: “Tôi bác ái, yêu tất.”

Mạnh Kiều trợn trắng mắt.

“Ừm, biểu cảm khi trợn trắng mắt của hai chị giống nhau như đúc.”

Mạnh Kiều:...

Mạnh Kiều lại uống một ngụm nước chanh: “Vậy không thể không nói, giọng điệu nói chuyện và lúc cười rộ lên của cậu cũng giống nhóc biến thái kia. Cậu ta thiếu chút nữa làm tôi chết. Nếu không phải tôi thông minh thì hiện tại Tiểu Kiều đã không có ‘chị em gái’ của cô ấy ở thế giới song song.”

“Rốt cuộc là kiểu nào?”

Mạnh Kiều kể lại một lượt chuyện Bạch Trình Hi từ đầu đến cuối. Bạch Thần còn chưa nói gì, Nghiêm Mục đã nhíu mày trước. Anh nhìn Mạnh Kiều chăm chú, môi khẽ mím, đường cong nơi cằm căng ra. Việc này làm cho cô nhìn thoáng qua là biết mình gặp rắc rối rồi. Nghiêm Mục nói: “Em không kể với anh đoạn ngã từ trên lầu xuống.”

Bạch Thần bày ra vẻ mặt xem trò vui.

Mạnh Kiều kéo cổ tay áo Nghiêm Mục: “Chỉ có một lần đó... Lần sau em nhìn thấy Bạch Trình Hi, thấy một lần đánh một lần đến khi đánh chết mới thôi, được không?”

Nghiêm Mục nhìn cô một cái: “Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

“Vậy lúc ấy làm sao chạy trốn?” Mạnh Kiều hỏi lại: “Anh đúng là đứng nói chuyện không đau eo.”

“Em có thể đẩy Hạ Tinh Thần ra.” Nghiêm Mục lạnh lùng nói.

Mạnh Kiều bĩu môi. Nếu Hạ Tinh Thần biết lúc nào mình cũng bị Nghiêm Mục vứt bỏ, chắc chắn sẽ ôm cô khóc hu hu. Nhưng cũng không biết rốt cuộc cậu ấy thế nào rồi, có phải đang ở cùng San San không? San San là bé gái, tốt xấu gì còn có một thiên phú mang tính công kích. Nếu San San có thiên phú râu ria như cô thì cô mới thật sự sợ hãi.

Nghiêm Mục dựa vào sofa, xoay người về phía Bạch Thần: “Làm cách nào chúng tôi có thể về thế giới của mình?”

Bạch Thần ngẫm nghĩ: “Chắc có một phương pháp, anh có thể thử xem.”

“Thử xem cái gì?”


“Tham gia nhiệm vụ phó bản.” Bạch Thần lười biếng nói: “Hai người cũng biết đấy, nhiệm vụ phó bản chia thành nhiệm vụ tự phát động và nhiệm vụ cưỡng chế. Nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng một lần, tôi mới làm xong tuần trước. Tôi bị zombie ở trấn nhỏ đuổi theo, còn gặp NPC ăn người, làm tôi sợ quá luôn. Hiện tại mới tháng đầu tiên, ai biết sau đó sẽ thế nào.”

“Sẽ xếp hạng, điểm tích lũy sẽ tiến hành xếp hạng, thực hành chế độ đào thải người đứng cuối. Các cậu có biết sau khi có thể chuyển điểm tích lũy mà không có chém giết quy mô lớn đúng là một kỳ tích không?” Nghiêm Mục cười lạnh trêu chọc: “Như vậy xem ra coi như Giáo Hội đã làm một chuyện tạo phúc. Một chuyện khác, chỗ các cậu không có màn hình lớn chiếu điểm tích lũy à?”

“Có.” Bạch Thần nói: “Nhưng màn hình đều bị che, tín hiệu bị cắt đứt rồi. Tháng trước, màn hình cả thành phố đều là màu trắng, không ngừng nhảy lên con số và nhân số. Người không sống được trong nhiệm vụ đi ra đều đã chết. Anh biết điều này có nghĩa gì không?”

Nghiêm Mục hừ một tiếng, cười: “Có nghĩa là sức mạnh tinh thần của Giáo Hội không đủ. Cho nên người của Hội Khoa Học càng ngày càng nhiều, người thức tỉnh từ trong khống chế tư duy cũng càng ngày càng nhiều.”

“Bingo! Đúng là như vậy! Những thứ mà mọi người thấy tất cả chỉ là biểu hiện giả dối.” Trong miệng Bạch Thần phát ra âm thanh piupiu, trên màn hình máy tính ở mặt bàn lập tức hiện ra hình ảnh.

Trong ảnh là nhiều thi thể nằm trong vũng máu, Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn: “Vì sao cậu không đánh số?”

Nghiêm Mục:...

Bạch Thần:...

Mạnh Kiều: “Chỗ này của các cậu còn có cuộc tàn sát lớn như này? Xã hội cũ?”

Bạch Thần: “Đây là tiến hành tàn sát người đã biết chân tướng phó bản. Phần lớn người rời khỏi phó bản rồi thì sẽ không còn ký ức về phó bản. Nhưng người thức tỉnh thì đều nhớ rõ quy tắc, đạo cụ, vân vân…, cho nên bọn họ bắt đầu lợi dụng tin tức không đối xứng để giết người. Càng quan trọng là người thức tỉnh càng ngày càng nhiều, thế giới này rất nhanh sẽ hỗn loạn. Giấu đầu lòi đuôi sẽ chỉ làm mọi người lún càng sâu.”

Nghiêm Mục nhìn ảnh chụp: “Chúng tôi không giúp được các cậu. Đây là chuyện của thế giới các cậu.”

Bạch Thần làm ra vẻ không sao cả: “Hiện tại tôi nói cho anh chị những việc này, chỉ hy vọng anh chị biết mà thôi. Dẫu sao Tiểu Kiều có ấn tượng tốt với anh chị. Hơn nữa hiện tại hai thế giới đã xuất hiện khe hở và vết nứt. Vết nứt sẽ càng lúc càng lớn. Khoan đã, tôi còn chưa hỏi vấn đề quan trọng nhất, hai người đến đây kiểu gì?”

“Chúng tôi... chạm vào xá lợi.” Lúc Mạnh Kiều nói ra thì hơi ngượng ngùng: “Cháy hừng hực, sau đó chúng tôi xuất hiện ở chỗ này. Ngày hôm qua chúng tôi ở khách sạn nhỏ, sau đó gặp gỡ người của các cậu.”

Bạch Thần cười: “Khách sạn ở khu phố đó à. Cười chết mất! Đều là sinh viên đi thuê phòng, vậy mà anh chị lại đi chọn chỗ này. Đêm nay cho anh chị ngắm cảnh đêm đây. Tuy rằng lòng người thối nát, nhưng bóng đêm rất đẹp, thích hợp nhất cho đôi tình nhân khí thế ngất trời mới ở cùng nhau như anh chị.”

Mặt Mạnh Kiều bị nói cho đỏ bừng: “Đừng nói lung tung!”

Nghiêm Mục: “Cảm ơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận