Đêm thật hỗn loạn.
Sự hỗn loạn Bạch Thần mong đợi đã lặng lẽ ập đến.
Nghiêm Mục khóa kỹ cửa, trở lại phòng ngủ, sấy khô tóc cho Mạnh Kiều, rồi ôm chặt bờ vai có phần cứng ngắc của cô. Mạnh Kiều rúc vào trong ngực anh, hạ giọng nói: “Giống như, một trò chơi.”
“Đừng suy nghĩ những chuyện này nữa, em mau ngủ đi.” Nghiêm Mục đặt một ly nước nóng lên tủ đầu giường cô, sau đó vén chăn ngồi vào trong.
Mạnh Kiều quay sang nhìn cái áo choàng tắm màu trắng và mái tóc ướt của anh, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống, nước trên tóc chảy xuống cằm, xuống xương quai xanh, trượt vào trong áo choàng tắm đang rộng mở.
Khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ở dưới ánh đèn nửa đêm trông thâm trầm lại gợi cảm.
Nghiêm Mục quay đầu nhìn cô, cười khẽ: “Sao nhìn anh chằm chằm thế?”
Mạnh Kiều hít sâu một hơi, không nói gì.
Trong mắt toát ra bốn chữ: Em chưa muốn ngủ.
Thời tiết đẹp, cuộc đời ngắn, em, chưa muốn ngủ.
Một giây tiếp theo, Nghiêm Mục nghiêng người đè xuống, anh đưa tay nâng đầu Mạnh Kiều lên, hôn lên môi cô.
Cảm giác áp bách bị chiếm hữu lan tràn khắp cơ thể Mạnh Kiều, bao bọc trong cảm giác an toàn, Mạnh Kiều cảm thấy mình như trút được gánh nặng. Trái tim hai người đập cùng một nhịp.
“Em nghĩ xong chưa?”
"Ừm."
Nụ hôn đầy chiếm hữu khiến không khí nóng hẳn lên, trên trán người đàn ông lấm tấm mồ hôi, chúng trượt xuống xương quai xanh.
Linh hồn Mạnh Kiều như chiếc thuyền đơn độc trôi lững lờ trên biển, dập dền theo con sóng. Trong đầu cô thoáng hiện lên rất nhiều chuyện, đặc biệt là khi cô dùng dao đâm vào ngực Nghiêm Mục ở chỗ mộ, rất nhiều chuyện cũng đã được định sẵn từ lúc đó. Mà lúc này, máu chảy trong cơ thể cô cũng nóng sôi như khi ấy.
Cô cảm thấy mình quen biết Nghiêm Mục đã được rất lâu, lâu đến mức một tay không thể đếm hết số lần cùng anh vào sinh ra tử, nhưng trên thực tế lại ngắn ngủi chưa đến một quý.
“Tập trung nào.”
Ánh đèn mờ ảo, hơi thở rối loạn.
Dưới ánh sáng mờ ảo, mắt cô nổi lên ánh nước mê ly, như nụ tường vi nhạt màu đợi nở rộ. Hơi thở nóng rực thiêu đốt ngọn lửa, quấn quýt đan xen bị cơn mưa phùn chẳng biết đổ xuống từ lúc nào bao trùm.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.
Nghiêm Mục dừng lại, khẽ hỏi: "Em ổn chứ?"
Mạnh Kiều ngồi dậy, vùi đầu vào bờ vai rộng lớn của anh. Đôi mắt mờ sương nhìn về phía ánh đèn neon nhiều màu sắc ngoài cửa sổ và màn đêm dài vô tận.
Một đêm đầy âm thanh.
Nhưng đầu óc cô lại trống rỗng.
Chân trời dần trắng xóa, một lúc lâu sau, Mạnh Kiều bật đèn bàn trong phòng lên. Cô mỏi eo đau lưng, cảm giác cả người như muốn rã rời, cô nhấp một ngụm sữa đã lạnh, dụi dụi đôi mắt mê man, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Đi được nửa đường, cô dừng lại.
“Muốn anh giúp em không?” Nghiêm Mục cười.
Mạnh Kiều vì bắp thịt đau nhức mà hơi hung dữ, tóc cô rối bù, mồ hôi nhớp nháp. Cô xoa xoa eo mình, nhìn thấy Nghiêm Mục đang nhếch môi cười thì tỏ ra tức giận, nhướng mày nói: "Em muốn một điếu."
Nghiêm Mục hút nửa điếu thuốc trong tay, nhìn ánh lửa đỏ cam, khẽ cười, bóp rơi phần còn lại: “Nếu em muốn ngủ thì mau đi tắm đi.”
“Cắt.”
Cô vọt vào phòng tắm, quan sát bản thân mình trong gương, phát hiện trên người mình đầy dấu vết của người đàn ông kia. Sau khi đi ra, cô quấn áo choàng tắm, trừng mắt nhìn Nghiêm Mục, tức giận nói: “Mặt người dạ thú!”
Người đàn ông ngồi trên sofa nhướng mày: “Sao? Em còn sức à?”
Mạnh Kiều chạy trốn.
Người trên thế giới này đã dần dần biến mất, trong khoảnh khắc biến mất, bọn họ có thể nghĩ đến nửa đời trước của mình, mình tham gia nhiệm vụ thế nào, nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa. Mạnh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một lớn, trượt dọc trên cửa sổ kính sát sàn. Cô quay đầu lại nhìn Nghiêm Mục đang ngồi hút thuốc trong bóng tối, khe khẽ thở dài: “Sống chết có số nhưng chúng ta cần phải quay về."
Nghiêm Mục biết cô đang nghĩ gì: "Anh sẽ tìm được biện pháp."
Mạnh Kiều cảm thấy mình quá mệt mỏi nên ngã xuống giường ngủ say. Rất hiếm khi cô được ngon giấc, nhưng hôm nay cô không có một giấc mơ đẹp, mà vô số lần mơ thấy khoảnh khắc Tiểu Kiều bị giết. Tay chân của Tiểu Kiều bị kéo mạnh đứt lìa ra, tiếng gào thét xé ruột xé gan như con thú vang vọng cả nhà thờ. Trong cơn ác mộng, Mạnh Kiều lăn lộn trên giường, trán toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng cô rơi vào một vòng tay ấm áp, có ai đó đang vuốt ve lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Mạnh Kiều từ trong mơ tỉnh dậy, bữa trưa đã bày sẵn trên bàn. Khách sạn đã hoạt động lại bình thường, những người biến mất ngày hôm qua như hoàn toàn thoát khỏi tâm trí của mọi người, không ai còn nhớ đến họ. Nghiêm Mục nói đây có thể là tác dụng vượt trội của khống chế tinh thần, phủ một lớp giả tạo màu xám lên ký ức của con người, khiến họ tạm thời quên đi những gì họ nên nhớ.
Bây giờ bắt đầu nghĩ cách rời khỏi đây.
Hai người vẫn đơn thương độc mã, không có bất kỳ vũ khí nào có thể tập kích vào viện nghiên cứu của Giáo Hội.
Nhưng nhiệm vụ thì sao, nhiệm vụ có an toàn hơn không?
“Anh quyết định đi.” Mạnh Kiều nói: “Em nghe theo anh.”
Cô đứng sấy tóc trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, nhìn thấy vết hồng hồng trên người, mặt dần nóng lên. Cô cố gắng tìm một số chủ đề thư giãn, hy vọng có thể quên đi những quấn quýt và mê đắm đêm qua. Máy sấy tóc khiến tai cô càng nóng hơn, Mạnh Kiều đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay người lại nói: "Chọn nhiệm vụ đi."
“Nếu thất bại thì sao?” Nghiêm Mục hỏi ngược lại.
"Em có lá bài chưa lật, chúng ta có thể ra ngoài." Mạnh Kiều còn chưa dùng phần thưởng của mình, ban đầu cô không định nói cho ai biết mình có đạo cụ Cánh cửa thần kỳ, nhưng bây giờ hai người đã xác định quan hệ, không cần phải giấu giếm nữa. Cô xoay người, tựa vào bồn rửa: “Thật đó, tin em.”
Mạnh Kiều giải thích cặn kẽ đạo cụ nhận được trong trò chơi trốn tìm và cách sử dụng nó.
“Anh tin không?”
Nghiêm Mục mỉm cười: “Sau khi rời khỏi trường Trung học Hạnh Nhạc, hệ thống từng nhắc nhở có nhiệm vụ bắt buộc và nhiệm vụ kích hoạt, tỷ lệ của hai loại nhiệm vụ này là 99%. Lúc đó em hỏi anh 1% còn lại là cái gì, còn nói em chắc chắn sẽ không bao giờ gặp phải cái 1% này. Nhiệm vụ kiểu phần thưởng, chúc mừng em trúng thưởng.”
Mạnh Kiều bước tới, ngồi lên đùi người đàn ông: "Chọn nhiệm vụ nhé, làm nhiệm vụ tương đối đảm bảo hơn. Chúng ta chưa từng giáp mặt trực tiếp với lực lượng tinh thần nơi này, nên em lo…”
"Không sao, chúng ta đi tìm đi." Nghiêm Mục nói, anh sờ sờ tóc Mạnh Kiều xem cô đã sấy khô chưa. Mạnh Kiều nằm trên vai anh, đột nhiên tim đập nhanh. Cô lập tức cắn môi mình, tay siết ngày càng chặt áo choàng tắm của Nghiêm Mục. Tim đập dữ dội, trong đồng tử thoáng hiện lên những hình ảnh kỳ quái.
Tương Liễu.
Tương Liễu mở mắt.
Trong đầu Mạnh Kiều tràn ngập màu đỏ tươi.
Sau đó, cô nhìn thấy một nhóm người mặc áo choàng đen quỳ sấp trên mặt đất, lẩm bẩm cái gì đó. Ngay sau đó, cảnh tượng này đã biến mất, trước mặt cô là nhà cao tầng và giao thông đã trở lại như ngày hôm qua.
Thị giác truyền đến!
Cô nhìn thấy góc nhìn của Tương Liễu, nếu Tương Liễu là sinh vật sống thì lúc này nó cũng có thể nhìn thấy cô. Nhận ra điều này, Mạnh Kiều rùng mình tỉnh táo lại. Cô lảo đảo lùi ra khỏi người Nghiêm Mục: “Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ. Có lẽ chúng ta bị phát hiện rồi. Em bị nhìn thấy, bị nhìn thấy.”
Nghiêm Mục không hỏi lý do, lúc nghe Mạnh Kiều nói anh đã đoán được. Người đàn ông nhanh chóng thu dọn mọi thứ, hai người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng riêng VIP trên tầng cao nhất của DA. Bọn họ không đi xa mà núp vào một góc nhỏ cạnh khách sạn, gần nửa tiếng sau, một đội hành động tiến vào phòng.
Nghiêm Mục gọi điện cho Bạch Thần.
Bạch Thần nói không có việc gì, cậu ấy sẽ xử lý chuyện thẻ, bảo Nghiêm Mục đừng lo lắng. Ai ngờ vừa cúp điện thoại, trong khách sạn đã xảy ra một vụ nổ dữ dội, kính vỡ và thuỷ tinh vương vãi trên đường, đè bẹp các phương tiện đậu hai bên đường.
Thật bạo lực!
Mạnh Kiều xoa xoa thái dương: "Em dám chắc cậu ta với Bạch Trình Hi chắc chắn là sinh đôi, hai người đều biến thái y như nhau!"
Bạch Thần nói với Nghiêm Mục địa điểm có thể xuất hiện nhiệm vụ kích hoạt, hai người quyết tâm đi trước.
"Bọn họ lại biết những cái này, có tổ chức tốt thật đấy, có tổ chức thì có thể tiến hành phân tích số liệu." Mạnh Kiều vừa bước nhanh vừa nói không biết là đang phàn nàn hay ghen tị.
"Bọn họ không có thực lực để chống lại Giáo Hội. Nhận được đạo cụ kinh nghiệm và thiên phú từ các nhiệm vụ là đường tắt. Nếu anh là bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng nguyên tắc lập đội của hệ thống để thường xuyên tích lũy kinh nghiệm. Dù sao thì trong nhiệm vụ nếu tìm được cơ hội thì có thể sống sót. Nếu anh đoán không sai thì trên bảng xếp hạng khu vực này chắc chắn có tên Bạch Thần.” Nghiêm Mục nheo mắt nhìn màn hình điện tử đang nhấp nháy, trên màn hình là một tấm áp phích của một cô gái xinh đẹp không hề liên quan.
Vội vã đi lướt qua đủ loại người, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đi đến một vườn hoa ở ngoại ô. Cô mò mẫm chỗ này sờ sờ chỗ kia, nhưng không có chuyện gì xảy ra. Cô nhớ rõ lần đầu tiên vào nhiệm vụ kích hoạt, bọn họ đã gặp phải thi thể chết thảm. Mạnh Kiều giống như một đứa trẻ mắc chứng ADHD (*), mỗi bước đi đều phải cố gắng tiếp xúc với nhiều diện tích nhất có thể.
(*) Chứng ADHD: là một rối loạn sức khỏe tâm thần bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động thái quá và hành vi bốc đồng. ADHD có thể dẫn đến các mối quan hệ không ổn định, hiệu suất làm việc hoặc học tập kém, lòng tự trọng thấp và các vấn đề khác.
Cho đến khi.
Nghiêm Mục tìm thấy thông báo tuyển dụng trên băng ghế.
"Chuyên mục thông báo tuyển dụng"
Đây là thông báo tuyển dụng của một chương trình truyền hình, tuyển trợ lý chụp ảnh, nhân viên quay phim đi cùng. Nghiêm Mục cầm lên xem, trong đầu bỗng vang lên một bản nhạc quen thuộc.
Mạnh Kiều nhận ra có điều gì đó không ổn, ôm cổ Nghiêm Mục, tay kia chọc chọc vào áp phích thông báo tuyển dụng.
Bí ẩn đến thế, chỉ có thiên tài mới có thể chạm vào!
—— Leng keng
Phó bản thôn xóm: Suỵt, việc hiếu - hỷ cùng diễn ra.
Phó bản nhiệm vụ: Nhà ai có người chết?
Phó bản nhắc nhở: Xin tôn trọng phong tục địa phương.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ căn cứ vào biểu hiện và tiến độ cốt truyện để cho điểm tích lũy tương ứng. Chúc ngài chơi vui vẻ.
Hết rồi?
Ngắn vậy à?
“Sao ngắn thế?” Mạnh Kiều hỏi: “Em cảm thấy mình bị lừa.”
“Bởi vì độ khó của phó bản đã tăng lên rồi, em không cảm thấy sao?” Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều, trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh hai người nhanh chóng thay đổi vặn vẹo, bọn họ đã đến một nơi xa lạ khác.