Suỵt! Việc hiếu hỷ cùng diễn ra
Chờ đợi cảnh xung quanh biến hóa xong, Mạnh Kiều mới không tình nguyện chui ra từ trong ngực Nghiêm Mục.
Rõ ràng, cô không vừa lòng với nhiệm vụ này, cô không thích ở trong thôn. Cảm giác như không chỉ phải đấu tranh với quỷ mà còn phải đấu tranh với muỗi.
Hơn nữa, phó bản nhiệm vụ lần này còn là một câu hỏi.
Câu hỏi.
Mày hỏi tao, tao hỏi ai đây?
Hai người đứng ở một hành lang tòa nhà văn phòng cũ nát, đèn tuýp phát ra tiếng lách tách lách tách. Mạnh Kiều đưa mắt nhìn về phía trần nhà hỏi: “Phó bản thôn xóm. Bây giờ trong thôn đều xây tòa nhà văn phòng à?”
Nghiêm Mục cười: “Đi, nhìn khắp nơi xem.”
Toàn bộ toà nhà văn phòng chỉ có một công ty còn mở cửa dường như đang nói: Nào, nào, nào, xem tôi đi, tôi chính là manh mối mấu chốt của nhiệm vụ! Vì thế, hai người thảnh thơi đi tới chỗ sáng đèn.
Còn chưa đi tới cửa, đã có một ông chú trung niên chui ra. Ông chú chống nạnh hầm hừ chỉ vào hai người: “Đã bảo hai cô cậu đến sớm, một lát nữa là phải xuất phát rồi! Nhanh chuẩn bị đi! Có cầm thiết bị quay chụp chưa? Còn Mạnh Kiều, bảo cô làm trợ lý, chứ không phải để cô làm chủ. Có thể làm việc nhanh nhẹn tí không?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy NPC giống người thật như này. NPC này nhìn không khác gì đạo diễn ở thế giới hiện thực, giống hơn cả y tá ở bệnh viện tâm thần và nữ sinh nhất định phải chơi game kinh dị tìm đường chết. Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đi vào văn phòng, bên trong đều là thiết bị quay chụp chồng chất.
Đạo diễn chống nạnh dốc hết sức giậm chân: “Phiền chết đi! Cả đám còn chưa tới đủ. Hai cô cậu chờ ở chỗ này đã, tôi đi tìm bọn họ một lát! Con mẹ nó!”
Chớp mắt trong văn phòng không còn ai.
Nghiêm Mục ngồi trên sofa đen, Mạnh Kiều dính người nằm trong ngực anh. Cơ thể cô rất mềm, Nghiêm Mục như ôm một con mèo lớn. Mạnh Kiều cọ qua cọ lại trong ngực Nghiêm Mục, cô tiện tay cầm lấy một tờ báo, trên tờ báo đen trắng vậy mà cô lại nhìn thấy ảnh của anh Khổng nhiếp ảnh gia.
Chứng cứ viện nghiên cứu sinh hóa của quân Nhật tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người vô cùng xác thực. Tiến hành công tác an táng hài cốt liên quan và bắt đầu tiến hành đàm phán ngoại giao.
Ánh mắt Mạnh Kiều sáng lên: “Anh xem cái này nè!”
Trên đầu đề của tờ báo, giấy trắng mực đen viết tên 531 người gặp nạn. Đây là quyển sách nhỏ mà bọn họ mang về từ phó bản bệnh viện tâm thần. Nó thật sự được phóng viên đăng báo. Quyển sách trở thành chứng cứ thí nghiệm trên cơ thể người, sự kiện này nâng vấn đề lịch sử và ngoại giao lên một tầm cao mới.
Ở cuối bài, anh Khổng viết: “Chúng tôi sẽ không quên hành vi phạm tội của người Nhật, chúng tôi sẽ mang theo lịch sử đi tới tương lai. Bị vùi lấp không đại biểu cho không tồn tại. Cuối cùng sẽ có người khai quật bí mật từ trong bùn đất để lộ ra dưới ánh nắng.” Phần ký tên không phải phóng viên Khổng Nguyên đưa tin, mà là đội 20 phóng viên hội báo lần này đưa tin.
Mạnh Kiều hơi sửng sốt, không khỏi lệ nóng doanh tròng: “Vẫn có tác dụng! Em cảm thấy tài liệu mà chúng ta lấy ra cuối cùng sẽ biến thành chứng cứ, lên án tội ác của bọn chúng. Điều này thế mà lại khiến em cảm nhận được chút tồn tại kỳ lạ ở trong nhiệm vụ.”
Nghiêm Mục vỗ lưng Mạnh Kiều.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi này có thể là một thế giới song song không nhỉ? Một thế giới song song khác. Em thật sự hy vọng chính phủ xem quyển sách nhỏ để ghi dấu ấn của bọn họ.” Cô ngẫm nghĩ rồi chu cái miệng nhỏ lên: “Nhưng em không hy vọng trong mỗi thế giới song song chúng ta đều phải chịu trắc trở như này.”
“Thế giới song song có hàng ngàn hàng vạn, có chỗ khác nhau rất lớn, có chỗ khác đường cùng điểm đến.” Nghiêm Mục an ủi: “Nhưng ít ra em đã thay đổi một thế giới trong đó.” Anh khom lưng hôn lên mái tóc Mạnh Kiều: “Được rồi! Em đứng dậy đi, anh nghe thấy tiếng bước chân.”
Quả nhiên, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân từ xa tới gần.
“Chồng ơi, em hơi sợ.” Giọng một thiếu niên truyền đến: “Em thật sự sợ lắm, anh nhất định đừng để em lại một mình ở đây nhé. Office building này nhìn như có quỷ đó!”
“Đừng sợ.” Một giọng nam trầm thấp lại chững chạc trả lời cậu ấy.
Tiếng đạo diễn lại vang lên: “Đừng lề mề nữa. Nhanh chân, nhanh lên, nhanh lên!”
Mạnh Kiều bò dậy từ trên người Nghiêm Mục, vừa hay thấy hai chàng trai mới nói chuyện đi vào. Một người mặc áo sơ mi sáng màu, khoác áo gió màu đen, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, trong sự chín chắn chững chạc có thêm vẻ nghiêm khắc dò xét. Anh ấy đeo một cặp mắt kính không gọng khiến thoáng nhìn có cảm giác nghiêm nghị.
Cô không kiềm được chọc Nghiêm Mục: “Kính của anh đâu? Lần đầu tiên em gặp anh, anh đeo kính.”
“Giả làm thầy toán. Em nghiện rồi?” Nghiêm Mục cười nói.
Trong giây lát ánh mắt anh và người đàn ông đối diện nhau, anh biết ngay đây là một người thông minh.
Đứng bên cạnh người đàn ông là một thiếu niên cao khoảng trên dưới 1m75, mặc áo có mũ màu tím nhạt, phía dưới là một cái quần thể thao Nike màu đen. Thiếu niên ôm cánh tay người đàn ông, giống bé sơ sinh dính liền không muốn rời xa nhau một bước nào. Cậu ấy nhìn thấy còn có người sống ngoài NPC ra, lộ nụ cười tươi rói, vẫy tay: “Chào anh chị.”
Mạnh Kiều cũng vươn tay ra vẫy. Cô không dễ nói chuyện với người ta, chỉ có thể nặn ra một nụ cười xấu hổ.
“Tôi còn tưởng rằng chỉ có chúng tôi. Sợ chết đi được!” Thiếu niên thở phào một hơi: “Tôi tên Hạ Nhất, vị này là chồng của tôi.” Cậu ấy nói xong còn khoe khoang chiếc nhẫn kết hôn màu bạc trên ngón áp út tay trái.
Đạo diễn ở bên cạnh gõ nhẹ lên thẻ công tác trong tay: “Hạ Nhất cái gì mà Hạ Nhất, rốt cuộc cậu là Hạ Nhất hay Hạ Linh? Chỗ tôi không có thẻ tên của cậu.”
Trên mặt thiếu niên lập tức xuất hiện hai rặng mây hồng. Cậu ấy không ngờ tên thật của mình cứ vậy mà lộ ra ngoài. Hạ Linh lắc cánh tay của người đàn ông bên cạnh mình, tủi thân lại bất lực. Cậu ấy sợ chết đi được. Hơn nữa ở phó bản trước tất cả người chơi bị quỷ biết tên thật đều chết, cho nên cậu mới nghĩ tới việc giả danh. Ai biết mới khôn lỏi một tí đã bị người ta phát hiện. Thật sự quá mất mặt!
Mạnh Kiều nhếch lông mày.
Hạ Nhất.
Hạ Linh.
Nhất Linh Nhất Linh(*).
(*) Giới gay gọi người đóng vai trò công là 1, thụ là 0. Ở đây Hạ Linh muốn làm công (1) nên mới giới thiệu tên là Hạ Nhất.
Cười chết rồi.
Nhưng cô vẫn lễ phép nhịn cười.
Người đàn ông đứng bên cạnh thiếu niên khẽ thì thầm một câu an ủi cậu rồi xoay người nói với đạo diễn: “Ngại quá, bé nhà tôi thích nói giỡn. Tôi là Cốc Thu, em ấy là Hạ Linh.”
Đạo diễn tức giận giao thẻ công tác vào tay Cốc Thu: “Đừng có lấy nghệ danh linh tinh gì đấy!” Ông ta lại xoay người nhìn Nghiêm Mục và Mạnh Kiều, ném hai thẻ công tác cho bọn họ: “Nghe cho kỹ, thẻ công tác là thứ duy nhất tượng trưng cho công việc của các cô cậu. Không thể đánh mất, đã biết chưa? Nếu đánh mất thì cô cậu sẽ không phải người của đoàn phim này.”
“Được.” Nghiêm Mục treo thẻ của Mạnh Kiều lên cổ cô.
Thẻ công tác được làm rất tinh tế, phía trên có một tấm ảnh chụp Mạnh Kiều đang mỉm cười. Ảnh chụp này có thể sánh với ảnh loại mấy trăm tệ ở trung tâm thương mại, có trang điểm còn có photoshop: “Chờ rời khỏi phó bản, em muốn lấy ảnh chụp này. Thật là quá đẹp.”
“Người thật càng đẹp hơn.” Nghiêm Mục cười.
Mạnh Kiều không kìm nổi mà vui vẻ. Cô cảm thấy từ khi ở bên người đàn ông này dường như năng lực cảm nhận thế giới bên ngoài của cô đang tăng lên, làm cảm xúc của cô biến hóa càng ngày càng rõ ràng.
“Cốc Thu, cậu đi khiêng hai cái máy kia đến cửa, một lát nữa là lên xe rồi. Mẹ nó, sao còn chưa đến đủ vậy?” Đạo diễn dặn dò xong lại đi ra ngoài tìm người.
Cốc Thu.
Cốc Thu?
Mạnh Kiều cảm thấy hình như đã thấy qua cái tên này ở đâu rồi.
Mẹ nó, cao thủ!
Top 5 trên bảng điểm tích lũy, Cốc Thu!
Trong lòng Mạnh Kiều làm một tư thế nắm tay giơ lên cao. Đây là cao thủ thật sự! Cô ra hiệu bằng mắt cho Nghiêm Mục, Nghiêm Mục chỉ gật đầu rất khẽ.
Cốc Thu đút tay trong túi quần đi về phía thiết bị quay chụp, khi thấy tên của Nghiêm Mục và Mạnh Kiều, trong lòng anh ấy cũng hiểu rõ. Hai người này đều từng xuất hiện trên bảng xếp hạng điểm tích lũy, có vẻ muốn qua ải phó bản lần này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh ấy không phải loại người đâm sau lưng cướp điểm tích lũy, nhưng anh ấy cũng không cho phép có người mơ ước đồ thuộc về anh ấy.
Trước mắt, hai người Nghiêm Mục và Mạnh Kiều coi như an toàn.
Phó bản đã từ nhiệm vụ một người biến thành tác chiến nhóm, có người thông minh tóm lại là chuyện tốt.
“Ui ui ui, chồng ơi, em đến đây!” Hạ Linh từ sau lưng Cốc Thu vọt ra: “Để em làm, để em làm!” Cậu ấy dứt khoát vác thiết bị quay chụp lên. Thiếu niên nhìn có vẻ vẫn là sinh viên, tinh thần phấn chấn bồng bột hiện rõ trên mặt, tính trẻ con chưa hết. Nếu không phải ở trong phó bản nhiệm vụ, Mạnh Kiều nhất định sẽ tán thưởng tình yêu của hai người một phen.
Cốc Thu gật đầu giao cho cậu ấy: “Cẩn thận một chút.”
“Ừm ừm, anh ngồi ở bên cạnh đi.” Hạ Linh cười hì hì: “Đừng cách em quá xa, em sẽ sợ hãi.” Cậu ấy cũng không ngại người khác dùng ánh mắt gì nhìn cậu ấy, rất hưởng thụ cảm giác ở bên cạnh Cốc Thu.
Mạnh Kiều nhỏ giọng thì thầm bên tai Nghiêm Mục: “Em cũng muốn dựa vào anh. Em không muốn động não.”
“Không được.” Nghiêm Mục nhanh chóng quyết định từ chối: “Nếu có một ngày anh không ở bên cạnh em thì sao?”
Mạnh Kiều giả vờ kinh ngạc: “Có câu gì ấy nhỉ? Kéo quần lên rồi không nhận người? Không thể nào! Thế mà anh lại là kiểu người này!”
Nghiêm Mục: Đừng diễn nữa...
Hạ Linh dọn xong thiết bị thì ngồi ở trên đùi Cốc Thu. Cốc Thu có vẻ là một người chín chắn giỏi giang, nhưng lại dung túng cho bé người yêu bò lên bò xuống trên người mình.
Chỉ chốc lát sau, đạo diễn lại dẫn theo vài người tiến vào văn phòng. Phân biệt là em gái tóc dài - Hương Hương, chàng trai bán bảo hiểm - Trương Tuấn, lập trình viên - Triệu Nhất Minh, chú tài xế - Vương Tranh Tranh. Mấy người chào hỏi bốn người trong phòng, mọi người khách sáo làm quen nhau. Từ khi Mạnh Kiều trải qua chuyện Lý Vọng thì cô ôm cảm xúc tiêu cực với lập trình viên. Cô làm ra dáng vẻ lạnh lùng, chỉ hờ hững gật đầu.
Ngoài Cốc Thu, Hạ Linh ra, những người khác đều không phải người thành phố Giang Kinh, cho nên cũng không biết lần này bọn họ cùng vượt ải phó bản với mấy cao thủ. Lần này, trong nhiệm vụ chỉ có em gái tóc dài - Hương Hương và Mạnh Kiều là phái nữ, cho nên dĩ nhiên Hương Hương cũng đến gần Mạnh Kiều hơn, chủ động lấy lòng. Hương Hương rất đáng yêu, cho nên Mạnh Kiều để lộ ra thuộc tính mê ngoại hình, gật gật đầu.
Đạo diễn ho khan một tiếng: “Được rồi! Cầm đồ của cô cậu lên, xuất phát!”
Dưới sự dẫn dắt của đạo diễn, mấy người đi ra khỏi toà nhà văn phòng. Bên ngoài là bầu trời màu vàng đất như mới trải qua một trận bão cát. Trước cửa đậu một chiếc xe Iveco(*), một đám người đàng hoàng lên xe, chuẩn bị xuất phát.
(*) Iveco: Là một tập đoàn chuyên sản xuất và nghiên cứu xe, là một công ty sản xuất xe công nghiệp có trụ sở tại Torino, Ý và được kiểm soát hoàn toàn bởi Tập đoàn công nghiệp CNH.
—--------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mạnh Kiều: Mau xem, mau xem, có cao thủ!
Nghiêm Mục: Chính là anh, cảm ơn!