Mọi người đồng loạt quay đầu lại, đứng ở cửa là kẻ điên ngày hôm qua ngây dại đuổi theo Hương Hương.
Vết thương trên mặt đã kết thành vết sẹo dữ tợn, anh ta cười hì hì chạy đến: “Chúng ta đều sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết... Chúng ta chết... Mấy người chết... Mấy người chính là người tiếp theo...”
Trương Tuấn đứng bật dậy: “Đmm, còn bịa ra cả ca dao!” Anh ta xách gậy lên đi về phía kẻ điên. Còn chưa đi được đến bước thứ hai, đột nhiên tiếng hét chói tai vang lên, bóng người hư thối lại lần nữa xuất hiện. Nó nhào về phía kẻ điên, kẻ điên tru lên, còn chưa kịp phản ứng đầu đã rời khỏi thân thể!
Máu tươi nóng hổi phun ra từ cổ, bắn lên mặt Trương Tuấn. Thi thể kẻ điên ngã thẳng xuống trước mặt tám người. Hương Hương sợ tới mức hét lên.
Cốc Thu nắm chặt nắm tay, trong nháy mắt một luồng điện có thể nhìn thấy rõ ràng dọc theo người anh ấy lan xuống đất chạy lên người xác chết biết đi, trong tiếng đùng đoàng vang dội ánh lửa màu đỏ cam bắt đầu bùng lên.
Mạnh Kiều trợn tròn mắt, Nghiêm Mục nhanh chóng hóa chiếc đũa thành kim loại.
Anh hất tay, ba chiếc đũa bắn nhanh vào trong ngọn lửa!
“Keng keng keng!”
Chiếc đũa xuyên qua thân thể giãy giụa, ghim thẳng nó xuống đất.
Từng tiếng tru lên giống như tiếng gió quanh quẩn trong núi mãi đến khi ngọn lửa tắt mới thôi. Lúc này mọi người mới thật cẩn thận đi qua xem, Nghiêm Mục đến cạnh thi thể xác chết biết đi bị cháy đen, đá hai cái: “Đã chết, chết hẳn rồi.”
Mạnh Kiều hít sâu một hơi cũng đi qua, dây thừng trên cổ tay thi thể này đã bị giãy đứt. Trong da thịt cũng có xi măng và cỏ dại găm ở trong. Trong lỗ mũi thi thể chứa đầy bùn đất, thoạt nhìn đây là người có cách chết giống Tam Cẩu Tử.
Trương Tuấn và Triệu Nhất Minh thấy một cô gái như Mạnh Kiều mà còn đến gần thì cũng tiến lên vài bước quan sát. Mà Cốc Thu thật sự không rời Hạ Linh một tấc, Hạ Linh không muốn đến, anh ấy cũng không đi mà đỡ Hạ Linh về phòng.
Mạnh Kiều nhìn tay mình lại nhìn thi thể cháy đen trước mặt. Cô lén lút cầm một miếng vải trên người thi thể nắm chặt trong lòng bàn tay rồi đứng lên xoay người rời đi. Nghiêm Mục đuổi kịp, hai người đi thẳng đến góc sân. Cô hít sâu một hơi, ngừng thở tỉ mỉ xoa vải dệt trong tay.
Bóng tối, tim đập nhanh, không thở nổi, đau đớn…, chậm rãi thẩm thấu vào trong máu Mạnh Kiều.
Cô bóp chặt cổ họng mình cố gắng hít thở. Đây là một người phụ nữ, chính xác hơn là một người phụ nữ bị lừa bán đến đây. Từ cảnh trong trí nhớ, đây có lẽ là chuyện của ít nhất ba mươi bốn mươi năm trước. Sau khi bà ấy bị lừa đến thôn thì bị nhốt ở trong nhà, sau đó sinh được một đứa con trai, bà ấy lại bắt đầu nảy ra suy nghĩ chạy trốn. Ai biết, lúc ấy thôn làng lại xuất hiện chuyện như hiện tại, vì thế người phụ nữ này bị chọn làm tế phẩm. Bà ấy bị trói chặt, sau đó ném vào trong núi, cô độc mà chết.
Mạnh Kiều nhìn thấy đứa con trai của bà ấy trong những hình ảnh như đèn kéo quân, là một đứa trẻ ngu dại. Cô càng lúc càng thấy quen rồi chợt nhận ra bà ấy chính là mẹ của Tam Cẩu Tử, không khỏi đau buồn thay.
Nhưng, Mạnh Kiều nhanh chóng phát hiện ra chỗ không thích hợp. Lúc trước người phụ nữ này chỉ bị trói chặt tay, sao sau này lại biến thành xi măng và xiềng xích? Cô xoa xoa phần ngực khó thở, kể tất cả những gì mình nhìn thấy cho Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục nói: “Có lẽ sau này người trong thôn phát hiện mấy thứ này sẽ sống lại, cho nên dùng xi măng đổ bê tông.”
“Chẳng phải xi măng thì vẫn sẽ sống lại à?” Mạnh Kiều khịt mũi coi thường với phương pháp bịt tai trộm chuông này.
Hôm nay, không có người ồn ào muốn đi ra ngoài tìm manh mối. Mọi người đã kiệt sức, sớm về phòng nghỉ ngơi. Khắp nơi đều là xác chết biết đi có thể bẻ gãy đầu người đi qua đi lại, không có ai muốn đi tìm xui xẻo.
Trương Tuấn dùng tủ quần áo chặn cửa phòng, ba người đàn ông còn cầm mấy cái chai nhựa giải quyết nhu cầu sinh lý ngay tại chỗ. Mà bên Mạnh Kiều nhiều người, mọi người cũng cuộn tròn ở trên giường đất. Bên ngoài mưa rơi tí tách, năm người trong phòng câu được câu không nói chuyện trời đất. Bọn họ đều quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi rồi lại đi tìm manh mối.
Tuy rằng cái chết gần ngay trước mắt nhưng Mạnh Kiều cảm thấy phó bản này an toàn hơn những phó bản trước nhiều. Ít nhất với bọn họ mà nói thì không có người kích hoạt điều kiện tử vong. Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, làm mọi người cố chịu đựng càng ngày càng buồn ngủ. Hạ Linh ngủ say trong ngực Cốc Thu, mà Mạnh Kiều cũng ngủ thiếp đi sau khi liên tiếp ngáp vài cái.
Mưa càng lúc càng to rồi đột nhiên tạnh khi màn đêm buông xuống.
Mạnh Kiều ngủ một giấc tới nửa đêm. Ngủ từ buổi chiều đến buổi đêm là phúc lợi chỉ khi ở lỳ trong nhà mới có. Cô ngồi dậy vươn vai, động tác này làm Nghiêm Mục bừng tỉnh.
Nghiêm Mục chống khuỷu tay ngồi dậy, hỏi: “Không ngủ à? Không mệt?”
Anh nói xong, cô lại ngáp một cái thật to, hốc mắt bị cơn buồn ngủ làm cho ươn ướt: “Buồn ngủ... Em duỗi người một cái thôi, ngủ tiếp đây...”
“Được.” Nghiêm Mục xốc chăn lên: “Vào đi, đừng để cảm lạnh.”
Mạnh Kiều lại ngoan ngoãn chui vào trong ngực Nghiêm Mục. Cô nghịch ngợm hôn lên cằm người đàn ông một cái.
Nghiêm Mục hạ giọng: “Đừng quậy.”
Cô gái nhịn cười.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng sột soạt. Có người đi tới đi lui ở trong sân, không kiêng dè chút nào. Mạnh Kiều nghe được tiếng động lại mở mắt ra, cô dùng tay ra hiệu “đi xem” rồi xoay người xuống giường. Cô lén đẩy cửa ra thành một cái khe, nhìn thấy trưởng thôn vừa hay đi ra khỏi phòng bếp, trong tay xách theo hai con gà mới bị vặt lông. Người đen mập đứng ở trong sân chờ trưởng thôn, thấy trưởng thôn ra thì cuống quýt đi lên cầm giúp: “Ôi, ôi, ôi, để cháu, để cháu.”
“Cậu nói nhỏ chút, đừng làm ồn đến người ta!” Trưởng thôn nổi giận nói.
“Không đâu, không đâu, cháu sẽ chú ý.” Người đen mập cười, xách theo gà đi ra ngoài.
Cảnh này không đáng sợ.
Nhưng Mạnh Kiều lại cảm thấy quá quỷ dị.
Giọng điệu của trưởng thôn cực kỳ bình thản, đã không còn bi thương và đau khổ của ban ngày. Người đen mập cũng cười hì hì. Giống như tất cả chuyện ban ngày chưa từng xảy ra. Chẳng lẽ bọn họ phải dùng gà làm nghi thức gì?
Cho dù làm nghi thức thì nên là gà sống mới đúng, thuật giáng đầu(*) ở Đông Nam Á thường xuyên dùng đến gà trống. Lúc bọn họ làm phép sẽ cắn đứt cổ gà trống, sau đó phun máu gà tanh tưởi lên mỡ của xác chết hoặc là vật phẩm đối ứng.
(*) Thuật giáng đầu: được ghi chép trong quyển Hồ sơ quỷ dị, thuật Giáng Đầu hoặc Cống Đầu thuật, thuật Cuồng Đầu (Tame Head) là một loại vu thuật được lưu hành ở Đông Nam Á.
“Làm sao vậy?” Hạ Linh bị Mạnh Kiều đánh thức, mơ màng hỏi.
“Không có việc gì. Ngủ đi.” Trả lời cậu là giọng nói khiến người ta yên tâm của Cốc Thu.
Mạnh Kiều vốn muốn chui ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cao thủ Cốc Thu còn không vội thì cô vội làm gì? Không có gì quan trọng hơn “ổ chăn Nghiêm Mục” được.
Cô chớp mắt, lại chui vào trong ổ chăn.
Nghiêm Mục hỏi: “Không đi?”
Mạnh Kiều nói: “Không đi, ngủ.”
Nghiêm Mục cười.
Một giấc này ngủ thẳng đến hừng đông, dường như là một ngày nắng. Ánh mặt trời từ khe hở bức mành lọt vào, khắc lên đất là hai quầng sáng ánh vàng rực rỡ. Gà trong thôn cũng gáy sáng ò ó o, tất cả toả ra sức sống bừng bừng. Mùi đồ ăn bay vào qua khe cửa, Mạnh Kiều vừa ngửi đã biết là trứng gà xào hành tây, cháo gạo trắng, bánh sữa bò nướng áp chảo, khoai tây thái sợi xào tiêu cay.
Đẩy cửa ra, quả nhiên trên bàn tròn trong sân bày một bàn lớn đồ ăn thơm ngào ngạt.
Trên đồ ăn bốc khói trắng nóng hôi hổi, Mạnh Kiều vừa ngửi là đói bụng ngay.
Trưởng thôn mang sang hai đĩa đồ ăn, híp mắt nói: “Dậy rồi, nhanh ăn cơm đi! Tôi vừa làm xong, lát nữa còn có chuyện, không ở cùng mấy cô cậu được!”
Mặt mày trưởng thôn hồng hào, tinh thần toả sáng. Mạnh Kiều nhìn cảnh này, không kiềm được vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình.
Đây là đang nằm mơ hả?
Không phải.
Vậy đây là ảo cảnh?
Cũng không phải.
Trưởng thôn không để ý biểu cảm cứng nhắc của Mạnh Kiều, ông ta lau tay nói: “Các cô cậu tự nhiên nhé, tôi đi trước. Cứ để bát đũa đấy là được, đến lúc đó tôi bảo thằng hai nhà tôi dọn. Đến đây cứ tự nhiên như nhà mình, đừng câu nệ.” Ông ta nói xong thì đi thẳng ra ngoài cửa.
Điều này quá kỳ lạ rồi.
Cốc Thu và Hạ Linh từ trong phòng đi ra, đơn giản tìm hiểu tình hình. Hạ Linh dùng chiếc đũa chọc trứng gà xào xong lại ngửi: “Hình như thơm thật đó, cảm giác cũng có thể ăn. Ai thử không?”
Ngày hôm qua con gái chết, hôm nay nhiệt tình nấu một bàn đầy đồ ăn cho mọi người. Mọi người không thấy cảm động, chỉ cảm thấy cả người sởn gai ốc.
Triệu Nhất Minh nhấc tay: “Tôi, tôi, tôi đi tìm con chó đến xem! Trương Tuấn, anh đi cùng tôi!”
Trương Tuấn đồng ý, vì thế hai người đàn ông trộm lôi con chó cỏ cách vách đến. Mấy người vây quanh đút cho chó một lúc lâu, phát hiện con chó há miệng ăn ngon lành, không hề có chút phản ứng xấu nào.
“Tôi đã hiểu! Ngày hôm qua có người chết, hôm nay ăn cỗ.” Hương Hương nói.
Mạnh Kiều:...
Không khí căng thẳng trong thôn dường như lập tức được giảm bớt, tuy rằng từng nhà vẫn treo vải bố trắng, nhưng người đi lại càng ngày càng nhiều. Trong thôn còn có thể nghe thấy tiếng thăm hỏi nhiệt tình, điều này khiến tám người càng không quen nổi. Mọi người vẫn quyết định chia thành ba tổ đi tìm manh mối liên quan.
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đi trên đường nhỏ trong thôn, bên cạnh truyền đến tiếng gõ “Cộc… cộc… cộc”. Cô duỗi cổ ra nhìn, trong sân nhà này bày đầy bó củi từ to đến nhỏ.
Cô gái hô một tiếng: “Chú ơi làm phiền rồi. Đây là đang làm gì thế?”
“Đóng quan tài!” Trong nhà truyền đến tiếng một người đàn ông thô lỗ cúi đầu làm việc.
Mạnh Kiều lại thuận miệng hỏi: “Đóng quan tài cho nhà ai à?”
Cũng là đang hỏi, nhà ai chết người.
Người đàn ông thô lỗ to giọng nói: “Không biết, nhưng nhất định sẽ chết người.”
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục: “Kỳ lạ! Thế này không phải là rủa nhà người ta à? Không ai đánh chết ông ấy à? Hơn nữa, ngày hôm qua đã chết nhiều người như vậy, ông ấy làm được đủ quan tài à?”
Nghiêm Mục ra hiệu vào xem.
Mạnh Kiều gõ cửa, vòng qua tấm ván gỗ bước vào: “Lại quấy rầy chú, sao chú biết nhất định sẽ có người chết thế?”
Người đàn ông thô lỗ dừng việc, dùng tay áo lau mồ hôi, cau mày đánh giá hai người: “Ồ, người bên ngoài à? Cô cậu không hiểu, đây là phong tục ở chỗ chúng tôi. Đừng quan tâm nhà ai chết người, dù sao nhất định sẽ chết người. Tôi đóng trước cái quan tài này, ngày mai đỡ phải làm vội. Hai cô cậu đi dạo chỗ khác đi, tôi đang bận lắm, không có thời gian nói chuyện với cô cậu.”
Nghiêm Mục nheo mắt lại nhìn tấm ván gỗ trong tay ông ấy, hỏi: “Vậy xin hỏi, nhà ai sắp đẻ ạ?”
Người đàn ông thô lỗ cũng không ngẩng đầu: “Con gái trưởng thôn đấy.”
Con gái trưởng thôn?
Mạnh Kiều sửng sốt.
Không phải ngày hôm qua con gái trưởng thôn đã chết à?