Mười giờ tối, khi Hứa Hữu Trì bước ra khỏi khách sạn, đúng lúc một cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống từ trên bầu trời.
Thành phố Sam có sông núi vây quanh, xem như một thị trấn du lịch nhỏ không nổi tiếng lắm. Vì có môi trường ở đây rất trong lành, nên đã có một khu "Nghỉ dưỡng trong rừng" được xây dựng nên. Những căn biệt thự và khách sạn trong vùng này được xây dựng theo phong cách kiến trúc lãng mạn của châu Âu nhưng không mất đi vẻ trang nghiêm vốn có, nằm ẩn mình trong những khu rừng xanh tươi rợp bóng mát.
Trên con đường vắng vẻ không có người qua lại, trên đóa tường vi bám quanh tay vịn trạm khắc hoa văn ven con đường xanh hóa vẫn còn đọng lại những hạt mưa nho nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn đường lờ mờ.
Hứa Hữu Trì đeo AirPods, nghe cuộc điện thoại mẹ ruột nhà mình gọi tới: "Mẹ."
Giọng anh hòa vào cơn mưa đêm tĩnh lặng.
Lúc đó quý bà Triệu Mạn đang ngồi trước gương trang điểm, tiến hành quy trình chăm sóc da cần thiết hàng ngày trước khi đi ngủ. Thấy cuộc gọi đã được kết nối, bà ấy thuận miệng hỏi: "Ngủ rồi à?"
Hứa Hữu Trì: "Chưa ạ."
"Ừ." Triệu Mạn nhìn vào gương, dùng lòng bàn tay vặn nắp lọ kem dưỡng da ra: "Ba con nói đêm nay con ở lại thành phố Sam à?"
"Vâng." Hứa Hữu Trì nói: "Hôm nay hết bánh hoa hồng rồi, ngày mai đi sớm hơn vậy, ở bên này cũng tiện hơn một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bánh hoa hồng là thứ Triệu Mạn cố ý dặn dò hai ba con phải mua hàng trăm ngàn lần trước khi bọn họ xuất phát.
Địa điểm công tác lần này của Hứa Hành Châu là thành phố Sam nằm ngay bên cạnh thành phố Phong, bánh hoa hồng là đặc sản ở nơi này. Chúng được làm thủ công, mỗi ngày chỉ được bán với số lượng giới hạn ở một tiệm bánh ngọt đã mở gần trăm năm.
Cho nên lần này đến đây, nhiệm vụ bà Triệu giao cho đã rơi xuống người Hứa Hữu Trì.
Chuyện phải kể đến từ vài năm trước, một vị đối tác làm ăn của Hứa Hành Châu từng tặng ông ấy một hộp bánh hoa hồng khi bàn chuyện làm ăn, cuối cùng toàn bộ số bánh đều rơi vào bụng Triệu Mạn, sau khi ăn xong bà ấy vẫn luôn nhớ đến món bánh này.
Hứa Hữu Trì không biết rốt cuộc món bánh ngọt này ngon đến mức nào, lại có thể khiến cho Triệu Mạn, người ngày thường trong bữa chính cũng chỉ ăn no ba phần, ngay cả khi Hứa Hành Châu dỗ ngon dỗ ngọt mới ăn thêm một chút xíu lại nhớ mãi không quên như vậy.
"Quý bà à, ngài không giữ gìn vóc dáng mảnh mai tuyệt mỹ mà ngài luôn kiêu ngạo vì nó nữa à?" Anh hỏi.
"Câm miệng." Triệu Mạn cắt ngang chủ đề này: "Bên chỗ con có tiếng mưa rơi, con đang ở bên ngoài à?"
"Vâng."
"Được rồi." Triệu Mạn lười để ý đến anh, cũng không hỏi anh ra ngoài làm gì, chỉ dặn dò đơn giản: "Muộn thế này rồi đừng ở bên ngoài lâu quá, quay về nghỉ ngơi sớm đi nhé. Ngủ ngon."
Nói xong, nghênh ngang cúp điện thoại kiêu ngạo y như hoàng hậu nương nương.
Mưa vẫn lất phất, dai dẳng, nhẹ nhàng rơi trên áo khoác anh.
Hứa Hữu Trì đi dọc theo con đường hướng về phía trước, khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ sâu thăm thẳm, anh nghe thấy có tiếng động truyền đến từ bên trong.
Một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào nhưng ngữ điệu mỉa mai lại kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.
"Này, xấu như vậy nửa đêm còn dám ra ngoài hù dọa em trai nhỏ nhà người khác, rốt cuộc là anh cho anh dũng khí thế? "
Hứa Hữu Trì dừng bước.
Nhìn vào ngõ sâu.
...
Tốt xấu gì Trương Phong Hạo cũng là một kẻ nổi tiếng tàn nhẫn trong vùng này, chưa tốt nghiệp cấp hai anh ta đã ra ngoài lăn lộn rồi, thô bạo hung ác từ xưa đến nay, bằng này tuổi vẫn chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, huống chi còn sỉ nhục trước mặt đám anh em thân thiết của anh ta.
Đối phương còn là một nữ sinh tuổi tác không lớn lắm, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương, điệu bộ kiêu ngạo còn ngả ngớn, miệng nói ra những câu khó nghe đến cực điểm.
Anh ta cau mày, khuôn mặt vốn đã xấu xí lập tức nhăn tít lại, giọng nói thô ráp như sỏi đá: "Mày chán sống rồi hả? Mày có biết tao là ai không?"
Qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cách đó không xa, Lục Trà Chi mơ hồ thấy được khuôn mặt càng ngày xấu xí cũng càng ngày càng ghê tởm mà Trương Phong Hạo để lộ ra ngoài. Cô hơi nghi hoặc không biết rốt cuộc bản thân đã tạo nghiệp gì mà ông trời lại tra tấn đôi mắt và lỗ tai của cô như vậy.
Miệng cô cong lên lộ ra một nụ cười trào phúng, cằm hếch lên, cười giễu cợt một tiếng.
"Mày đi khắp cả bốn con phố đông tây nam bắc này..."Cô nhướng mày, lại lần nữa liếc nhìn Trương Phong Hạo, ánh mắt không hề sợ hãi, cũng không che giấu sự chán ghét bên trong. Cô gằn lên từng chữ: "Nghe, ngóng, thử, xem, ai, mới, là, ba."
"Mày là cái thá gì!" Có người phía sau không nhịn được đã lao tới, giơ nắm đấm lên hướng thẳng vào mặt Lục Trà Chi: "Anh Hạo! Còn chờ gì nữa! Đánh đi!"
Sắc mặt Lục Trà Chi không thay đổi chút nào, một tay nắm lấy hàm dưới của anh ta.
Bóng dáng nhỏ gầy vốn dĩ đang co rúm trong góc tường lập tức bò tới từng chút một, tay run rẩy túm lấy cổ chân của Lục Trà Chi.
Đừng đánh, một cô gái tay không tấc sắc không đánh lại được đám người này đâu.
Ý tứ của người dưới chân cô rất rõ ràng, nhưng Lục Trà Chi lại nhắm mắt làm ngơ. Cô nâng gối lên, định đá tên ăn nói ồn ào kia bay lên tường.
Cơn giận vốn bị Trương Phong Hạo đè nén trong lòng lại bùng lên. Anh ta siết chặt nắm đấm, bắp thịt cuồn cuộn nổi lên dưới lớp quần áo.
Đàn em dưới trướng mình bị người ta đánh, về tình về lý đều phải xông lên.
Sau lưng anh ta còn hai gã đàn ông nữa, ba người cùng nhau xông đến. Lục Trà Chi xoay người tránh thoát, vòng ra sau lưng bọn họ, cuối cùng vẫn phải lộ ra tay phải vẫn luôn giấu sau lưng.
Hại mưa nhỏ bám trên vỏ chai bia trống rỗng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong màn đêm.
Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp con ngõ sâu, mảnh vụn rơi xuống lả tả.
Hai người kia bị chai rượu đập vào lưng, đau đớn ngã xuống đất.
Trương Phong Hạo cũng sửng sốt một lát, sau đó càng tức giận hơn.
"Đã nể mặt mày rồi mày còn không biết điều đúng không!"
Trong tay Lục Trà Chi chỉ còn lại một nửa chai bia đã rượu, trời tối om om thế này, lỡ như mảnh chai vỡ không có mắt đâm chết người thì cô cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Cô cau mày rụt tay lại, vẫn đang do dự không biết có nên kéo cậu bé đáng thương ngồi sát bên tường kia chạy trốn cùng mình hay không, thì Trương Phong Hạo như đang phát điên đã cho cô một cái tát.
Cái tát rất hung ác, không hề cho cô thời gian phản ứng lại.
Trương Phong Hạo vừa giơ chân lên, định đã cô gái không biết phân biệt tốt xấu trước mặt ngã ra đất, thì bản thân đã bị người ta đạp vào khuỷu chân trước, khiến bắp chân ngã vào mảnh vụn thủy tinh rơi trên mặt đất.
Anh ta chưa kịp gào lên, đã bị đá thêm một cú cực mạnh, cả người lăn mấy vòng trên mặt đất, đầu đập mạnh vào tường.
Lúc anh ta ôm đầu gối, quay đầu lại chửi rủa, thì phía sau đã không còn một ai, chỉ còn lại anh ta và đám đồng đội vô dụng ngu như heo đang ngã đầy đất.
...
Mưa vẫn đang rơi.
Hứa Hữu Trì nắm lấy cổ tay của Lục Trà Chi, bước đi rất nhanh.
Phía sau hai người, là cậu bé tội nghiệp người đầy vết thương kia.
Lục Trà Chi bị tát một cái, đầu óc kêu ong ong không ngừng. Cô vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, đã bị kéo đi về phía trước, ánh mắt dừng trên bóng dáng chàng trai trước mặt.
Anh rất cao, cũng gầy nữa. Cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn được nửa bên mặt của anh.
Anh mặc một chiếc áo phông mỏng màu trắng bên trong, áo sơ mi trắng bên ngoài không cài cúc, vạt áo bị gió thổi tung bay,
Bên tai là tiếng gió gào thét và tiếng mưa rơi, trong bóng đêm tràn ngập sương mù và mùi hương thơm dịu của hoa tường vi.
Ngọn đèn đường màu vàng nhạt của đèn đường lúc sáng lúc tối, lúc đến gần lúc lại rời xa.
Ánh sáng và bóng tối đan xen trên khuôn mặt anh, lướt qua đường cong trên khuôn mặt.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp, hàng mi dày và dài như lông quạ, xương mày sắc bén, sống mũi cao thẳng...
Đời này Lục Trà Chi chưa bao giờ trông thấy ai đẹp trai như vậy.
Hô hấp của cô như ngừng lại, đầu óc cũng trống rỗng.
Trong khoảnh khắc ấy dường như tất cả các cơ quan trong cơ thể cô đều ngừng hoạt động.
Như rơi vào biển sâu lạnh lẽo, tối tăm, chỉ có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay anh truyền đến qua làn da trên cổ tay, và trái tim cô đang đập thật mạnh.
Thịch.
Thịch.
Tiếng trái tim xao động thong thả mà rõ ràng.
...
Hứa Hữu Trì dựa vào ấn tượng của mình về con đường gần đây khi anh đi dạo buổi chiều, đưa Lục Trà Chi đến trước cửa một hiệu thuốc mở cửa 24/7.
Lực nắm trên cổ tay đột nhiên biến mất, cuối cùng ánh mắt Lục Trà Chi cũng tập trung lại.
Lúc này đường phố vắng tanh, chị gái trực quầy thuốc đang ngáp ngắn ngáp dài nghịch điện thoại.
Hứa Hữu Trì sải bước vào trong, định mua bông băng, thuốc sát trùng và thuốc chống viêm.
Chị gái bán thuốc rời mắt khỏi điện thoại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, đầu óc trở nên tỉnh táo, nhanh chóng xoay người rời khỏi quầy đi lấy thuốc cho anh.
Thanh toán tiền qua WeChat xong, Hứa Hữu Trì quay người ra khỏi hiệu thuốc, sau đó lại đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua thêm vài thứ.
Trên chiếc ghế dài trước cửa, cậu bé đáng thương gầy gò tội nghiệp kia đang ngồi ở đó, dựa vào ánh sáng từ trong hiệu thuốc, có thể thấy rõ vết máu và vết bùn trên mặt cậu ấy, chiếc áo trắng cộc tay cũng đầy bụi bẩn.
Lục Trà Chi ngồi xổm xuống trước mặt cậu ấy, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy huy hiệu trường trên ngực áo đồng phục mùa hè: "Cậu cũng học trường trung học số 1 à? Sao lại đi tới chỗ này? Trong mấy con ngõ nhỏ kia đều là người không dễ trêu vào, cậu không biết sao?"
Cậu bé đáng thương cúi đầu, giọng nói lí nhí run rẩy vì sợ hãi: "Tôi học lớp 10, vừa đến thành phố Sam không lâu. Mẹ đang nằm viện, chăm sóc bà ấy xong buổi tối tôi mới quay về trường học, nào ngờ lại gặp phải..."
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi, cậu đừng sợ." Lục Trà Chi nhẹ nhàng nói: "Vết thương trên người cậu đều do bọn họ gây ra à?"
"Ừ..." Cậu bé đáng thương giơ tay lên xoa hốc mắt sưng đỏ: "Bọn họ đòi tiền tôi... Tôi không có..."
Nhìn dáng vẻ cực kỳ đáng thương này, Lục Trà Chi càng cảm thấy đau lòng.
Hứa Hữu Trì nhẹ nhàng đặt túi nhựa lên ghế.
Lục Trà Chi ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy vài sợi tóc rơi trên khuôn mặt hơi lạnh lùng của anh.
Da anh là kiểu trắng thiên về trắng lạnh, mắt hai mí rất sâu, con ngươi đen nhánh và trong trẻo đã phá nát vẻ dịu dàng lưu luyến của đôi mắt hoa đào, làm tăng thêm vài phần lạnh lùng hờ hững không nhiễm bụi trần.
Khí chất còn lạnh hơn cơn mưa đêm nay vài phần.
Lục Trà Chi kịp thời thu lại ánh mắt, lấy chai nước khoáng ra, đổ vào khăn giấy, vươn tay lau vết máu trên khuôn mặt cậu bé đáng thương.
Vu Húc im lặng nhìn chằm chằm chị gái đang chăm chú lau mặt giúp mình này.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông màu đen và váy kẻ sọc đen, chiếc vòng kim loại có hình hoa sơn trà trên cổ sáng lên dưới ánh đèn. Mũi cao, môi đỏ mọng, da trắng như tờ giấy, rất xinh đẹp, là kiểu nhìn thoáng qua sẽ khó có thể quên được, nét đẹp rất rực rỡ bắt mắt.
Bên má phải của khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay ấy hơi đỏ, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay in trên mặt cô.
Đột nhiên khuôn mặt trước mắt nhòe đi, Vu Húc chậm rãi nói: "Xin lỗi."
Lục Trà Chi dùng vài tờ khăn giấy mới giúp khuôn mặt non nớt của cậu bé đáng thương khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Sau khi nghe thấy lời cậu ấy nói, cô không nhịn được nhướng mày bật cười, khuôn mặt xinh đẹp trạng ngời cũng trở nên sinh động.
"Sao lại xin lỗi? Người bị bắt nạt là cậu, đâu phải tôi." Nói xong câu này, đột nhiên giọng nói hờ hững của cô có thêm vài phần nghiền ngẫm: "Ai, cậu bé đáng thương này."
Vu Húc ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người cô.
"Có nhận ra tôi không?"
Cậu ấy chậm rãi lắc đầu.
"Thế à..." Giọng của Lục Trà Chi hơi tiếc hận: "Tôi còn tưởng rằng một mỹ nữ xinh đẹp như mình chắc là cả trường đều biết chứ."
Vu Húc không nói câu nào.
Cô vẫn cười vô tâm như vậy, khóe miệng cong lên, giống hệt một con yêu tinh hồ ly thường lui tới nhân gian vào đêm tối tăm đầy gió.
Cô vươn tay vỗ nhẹ vào mái tóc xù lên của Vu Húc, nói: "Bạn nhỏ, nếu bọn họ còn mắt nạt cậu, cậu cứ đến lớp 3 khối 10 tìm Lục Trà Chi, nhớ kỹ tên tôi nhé, biết chưa?"