Chạy trốn lúc hoàng hôn

Lục Trà Chi còn nhớ rất rõ, một tháng trước, trong buổi liên hoan của hội học sinh ở quán lẩu, Phương Hòe Nhĩ đã nói với cô rằng tòa nhà thư viện mới của trường mang họ Hứa.
 
Cuối cùng hôm nay cô cũng hiểu ra.
 
Không phải là “hứa” trong “hứa nguyện”, mà là “hứa” trong “Hứa Hữu Trì”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô trở lại đình hóng gió, ngồi xuống ghế đá trước ánh mắt vừa kinh hãi vừa ngưỡng mộ của mọi người, như thể cô là anh hùng cái thế vừa đi trảm yêu trừ ma.
 
Chu Cảnh Nghệ có thể nhìn thấy rõ ràng giáo viên chủ nhiệm cách đó không xa đang trừng mắt nhìn bọn họ, không tiếng động cảnh cáo bọn họ: “Đám nhãi ranh các cậu đều chờ đó cho tôi, khi nào tôi về sẽ cho các cậu lãnh đủ.”
 
Cậu ta rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, lời nói cũng lắp bắp: “Chị, chị quá độc rồi…”
 
“Đã đánh cược thì phải chịu thua có hiểu không?” Lục Trà Chi nhìn cậu ta bằng ánh mắt ghét bỏ: “Sao cậu không có tinh thần chịu chơi chút nào thế?”
 
“…” Chu Cảnh Nghệ nghiêm túc hỏi cô: “Chị, chị cảm thấy vi phạm luật chơi nghiêm trọng hơn hay tuần sau bị toàn trường công khai phê bình yêu sớm nghiêm trọng hơn?”
 
Lục Trà Chi hỏi lại: "Nếu là cậu, cậu chọn cái nào?"
 
"Người bình thường chắc chắn sẽ chọn vi phạm quy tắc trò chơi đó. Một bên là nhận chưởng phím A(*), một bên là đỡ chiêu cuối, hai thứ này bản chất khác hẳn nhau mà?" Chu Cảnh Nghệ đáp không cần suy nghĩ.
(*) Ý nói đòn công bình thường trong game
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Chi nói: “Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì, cậu cảm thấy tôi giống người thiểu năng trí tuệ hả?”
 
Chu Cảnh Nghệ bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng: “Nếu không phải thì tại sao chị lại chọn đỡ chiêu cuối chứ?”
 
Lục Trà Chi quay đầu nhìn bóng lưng dần dần biến mất ở ngoài cổng trường, thầm nghĩ hai người đã gần một tháng không liên lạc với nhau rồi. Cô thở dài một tiếng khẽ đến mức không thể nghe thấy, lẩm bẩm nói: “Thật ra tôi cũng muốn có cơ hội được yêu sớm.”
 
"Hả?" Chu Cảnh Nghệ cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản như vậy, nhưng cậu ta thật sự không hiểu.
 
"Trẻ nhỏ bớt hỏi chuyện của người lớn, ra chỗ khác chơi đi." Phương Hòe Nhĩ xoa xoa cái đầu nhỏ đầy nghi hoặc của Chu Cảnh Nghệ, quay đầu nhìn Lục Trà Chi: "Đợi lát nữa chúng ta cùng đi giải thích với thầy chủ nhiệm giáo vụ nhé, cứ ngoan ngoãn nhận sai là được, bình thường cậu có hình tượng tốt như vậy mà, chắc thầy sẽ không mắng đâu." 
 
“Không sao.” Lục Trà Chi nắm chặt con thỏ bông trong tay, nhìn Phương Hòe Nhĩ mỉm cười ngọt ngào thu hút: “Nếu thật sự công khai trước toàn trường thì cũng coi như tăng danh tiếng miễn phí cho tớ. Dù sao đại mỹ nhân đều sẽ nổi tiếng khắp trường mà.”
 
Cô đứng dậy, nói với Phương Hòe Nhĩ: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
 

Vì buổi tối khó có thể rời khỏi trường nên hai người xuống căng tin dùng bữa.
 
Trong lúc xếp hàng chờ gọi món, Phương Hòe Nhĩ vẫn không yên tâm kéo tay Lục Trà Chi: "Cậu thật sự không muốn đến gặp chủ nhiệm Dương giải thích sao?"
 
“Không đi.” Lục Trà Chi tỏ vẻ đương nhiên trả lời: “Công chúa cao quý không bao giờ khuất phục.”
 
"Cục cưng à, bây giờ cậu không phải là công chúa." Phương Hòe Nhĩ nhắc nhở: "Cậu là tội nhân xúc phạm thái tử sắp bị toàn trường công khai tố tội đấy. Nghe lời, lát nữa đi với tớ đến phòng giáo dục đạo đức đi."
 
Lục Trà Chi cụp mắt xuống, cẩn thận vuốt phẳng lông tơ trên con thỏ bông, vẫn thản nhiên nói: "Vậy cứ công khai thôi. Dù sao thì tớ cũng thực sự mắc lỗi."
 
"Cậu có thể chú ý hơn được không? Đây là phê bình chứ không phải tuyên dương đâu." Phương Hòe Nhĩ bắt đầu ý thức được thế nào mới thực sự là mệt mỏi từ đáy lòng: "Chi Chi, nghe lời đi, được không?"
 
"Nhưng anh ấy đã đến để đưa cái này cho tớ mà. Không hề dùng chuyển phát nhanh mà là đích thân trả lại cho tớ." Lục Trà Chi nhấn mạnh, quơ quơ con thỏ bông trước mặt cô ấy.
 
“Chỉ dựa vào điều này thôi, chẳng lẽ không đáng để tớ chịu phê bình công khai vì anh ấy sao?”
 
"..."
 
Phương Hòe Nhĩ phát hiện, nói đạo lý với người yêu đương mù quáng thực sự khó hơn lên trời.
 
-
 
Vì hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường nên buổi sáng chủ nhiệm lớp đã giao điện thoại cho học sinh, yêu cầu học sinh trả lại trước khi vào tiết tự học buổi tối.
 
Ăn tối xong, Lục Trà Chi và Phương Hòe Nhĩ đến lớp, lúc này có rất nhiều bạn học vẫn chưa về.
 
Lục Trà Chi liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, còn khoảng mười phút nữa là đến giờ chủ nhiệm lớp thường lên lớp.
 
Cô ngồi xuống chỗ của mình.
 
Bấm vào WeChat, đúng như dự đoán, trên giao diện thanh tin nhắn xuất hiện một số 2 màu đỏ bên cạnh ảnh đại diện màu đen của Hứa Hữu Trì.
 
[xyc]: cpdd
 
[xyc]: Có anh là một?
 
Lục Trà Chi nhìn hồi lâu, quyết định giả vờ không để ý tới nửa câu sau, đồng thời phát huy hết hàm ý của ba chữ "vô liêm sỉ".

 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: dddddddddddddd
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Vậy thì nhất trí rồi nhé, từ nay chúng ta sẽ là cp.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: [Ngoan ngoãn.jpg]
 
[xyc]:?
 
Lục Trà Chi xóa câu thứ hai anh gửi trước đó, ảnh chụp ảnh màn hình rồi gửi cho anh.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Không phải cậu nói muốn làm CP sao?
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: [Mèo con nghi ngờ.jpg]
 
[xyc]: À.
 
"..."
 
Lần này rõ ràng là một sự nhạo báng.
 
Lục Trà Chi vẫn luôn là tâm điểm chú ý, trước nay đều là người khác vồn vã theo đuổi cô. Cô đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế này đâu?
 
Trong lòng cô dâng lên một cơn tức giận, muốn phát tác mà không thể.
 
Cuối cùng anh đã trả lại con thỏ cho cô, và mối liên hệ duy nhất giữa hai người chính là tin nhắn WeChat này.
 
Có câu tục ngữ rất hay, đường internet quanh co, vì vậy hãy trân trọng đoạn nhân duyên này.
 
Lỡ như cô mất kiên nhẫn giận dỗi anh, sau này lại gửi tin nhắn cho anh, rồi tất cả những gì còn lại dành cho cô chỉ là một dấu chấm than màu đỏ thì phải làm sao bây giờ?
 
Cô đặt con thỏ bông lên bàn, nhắm mắt lại, niệm thầm mười lần trong đầu: "Không tức giận, không tức giận. Người khác tức mình không tức, tức hại thân không ai lo."
 
Khi mở mắt ra, cô thở ra một hơi dài, mặt không biểu cảm gõ phím trên điện thoại.
 

[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Tôi sắp phải nộp lại điện thoại rồi.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Cảm ơn vì chuyện con thỏ.
 
Nói xong, cô tắt ứng dụng, tắt luôn điện thoại.
 
Cô không hiểu trên đời này sao lại có người như Hứa Hữu Trì. Ỷ mình đẹp, mình được người khác yêu thích rồi muốn làm gì thì làm, không e dè gì cả.
 
-
 
Chiếc xe Bentley đang trên đường tới thành phố Phong.
 
Hứa Hữu Trì cúi đầu nhìn mấy tin nhắn Lục Trà Chi gửi tới, không hiểu sao thấy hơi buồn cười. Cảm giác như mình đã đắc tội một con thỏ, thỏ rõ ràng là tức giận đến ngứa răng nhưng vẫn không hề có sức công kích.
 
Vì ngày hôm sau phải đến trường nên sau khi đến nhà họ Hứa ​​ở thành phố Phong, ba thế hệ cùng nhau ăn tối, hai ba con đã nhanh chóng ra sân bay rồi lên máy bay trở về thành phố Lê.
 
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hữu Trì đeo cặp sách trên lưng trở lại lớp, còn chưa kịp ngồi xuống, Dịch Trác đã nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ tay áo đồng phục của anh, nhìn anh với ánh mắt cực kỳ đáng thương: “Bé Trì, tớ nhớ cậu.”
 
Hứa Hữu Trì cúi đầu nhìn anh ấy, thốt ra hai chữ: "Buông ra."
 
Dịch Trác bất đắc dĩ buông tay áo anh ra: “Ba mẹ tớ không cần tớ thì thôi đi, ngay cả cậu cũng không cần tớ nữa, quả nhiên tình cảm mười mấy năm của tớ đã trao nhầm rồi. Mà trao nhầm nghĩa là gì? Cậu có hiểu không?!"
 
"Muốn ở lại cứ việc nói thẳng, đừng lòng vòng kể lể mình đáng thương bao nhiêu." Hứa Hữu Trì mặt không biểu cảm vạch trần anh ấy.
 
Dịch Trác: "..."
 
Dịch Trác: “Được rồi, thứ sáu tan học nhớ đợi tớ, tớ nhớ món canh gà hầm của dì Lưu muốn chết.”
 
"Cậu có thể có chút tự giác của người ăn nhờ ở đậu không?" Hứa Hữu Trì kéo ra một cái ghế, ngồi xuống. "Không có gà, chỉ có canh, thích hay không thì tùy."
 
Dịch Trác: QAQ
 
-
 
Tối thứ sáu, trong phòng ăn nhà họ Hứa.
 
Ăn xong bát canh gà, Dịch Trác hài lòng đặt cái bát trong tay xuống, nịnh nọt Triệu Mạn: “Dì Triệu đúng là càng ngày càng trẻ ra, càng xinh đẹp. Lúc cùng đi ra ngoài người khác khéo còn tưởng dì là chị của con."
 
“Nào có khoa trương như con nói chứ.” Triệu Mạn ăn ít, đã đặt bát đũa xuống từ lâu, ngồi một bên che miệng cười khẽ: “Ấy, không phải con thích ăn món canh gà này sao? Ăn nhiều vào nhé, các con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải bổ sung dinh dưỡng mới được. Lần sau tới con nhớ gọi điện trước cho A Trì, dì sẽ bảo dì Lưu nấu cho con."
 
Dịch Trác cười tủm tỉm, vội vàng đồng ý: "Vâng ạ, cảm ơn chị. Lần sau em..."

 
Hứa Hữu Trì ở gần đó ngắt lời: "Gọi cho tử tế, đừng bày trò chiếm lợi với tớ."
 
“Con ăn xong thì về phòng mình mà nghỉ đi.” Triệu Mạn có chút không hài lòng nhìn anh: “Đừng làm phiền mẹ nói chuyện với Tiểu Trác.”
 
Cách đây rất lâu tình trạng này đã từng xảy ra rồi.
 
Triệu Mạn luôn thích sự sôi nổi, không thể trò chuyện với kiểu tính tình lạnh lùng và thờ ơ của Hứa Hữu Trì, trái lại, bà ấy hòa hợp hơn nhiều với một đứa trẻ thích nói chuyện còn khéo nịnh như Dịch Trác.
 
Hứa Hữu Trì đã quen với cách phân biệt đối xử của mẹ mình từ lâu. Bản thân anh cũng không để bụng, đi lên lầu trở về phòng.
 
Sau khi tắm xong, anh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, quàng khăn tắm lên vai, để nguyên mái tóc không sấy.
 
Dịch Trác ngồi ở mép giường anh, trong tay cầm một con thỏ bông màu hồng.
 
Nhìn thấy Hứa Hữu Trì đi ra, anh ấy nâng con thú bông lên trước mắt, cười đến thở hổn hển: "Không phải chứ bé Trì, cậu đặt cái này ở bên gối là muốn để cho con thỏ nhỏ này ngủ cùng cậu mỗi ngày sao? Cậu là dạng bé trai xinh xắn đáng yêu gì vậy? Có phải quá ngược với hình tượng lạnh lùng đẹp trai của cậu rồi không?"
 
Hứa Hữu Trì nhanh chóng bước tới, đoạt lấy con thú bông, đoạn nhấc chân lên đá anh ấy xuống đất: "Ai cho cậu chạm vào, tránh xa ra chút được không?"
 
Trên sàn có một lớp thảm, dù Dịch Trác bị đá ngã xuống cũng không tức giận, ngồi trên thảm vẫn cười nói: “Được rồi được rồi được rồi, tớ không chạm vào, không chạm vào. Con thỏ quý của cậu thì cậu cứ lấy đi, ui cười chết tớ rồi."
 
Anh ấy ôm bụng lăn lộn: "Cậu cũng quá mẹ nó đáng yêu."
 
“Đáng yêu con mẹ cậu.” Hứa Hữu Trì ném cặp sách lại cho anh ấy: “Cút về nhà cậu đi.”
 
“Sai rồi, sai rồi.” Dịch Trác nhịn cười: “Tớ sai rồi, tớ đảm bảo sẽ không cười.”
 
Nói xong, anh ấy thực sự không nhịn được nữa, gục đầu xuống cười đến mức bả vai giật giật.
 
Hứa Hữu Trì từ trên cao nhìn xuống anh ấy: "Cho cậu ba giây, hoặc tự cút ra ngoài hoặc tớ đá cậu ra ngoài."
 
"Ok ok ok." Dịch Trác từ dưới đất bò dậy, đặt cặp sách của mình lên ghế, lấy một ít quần áo trong tủ rồi vọt vào trong phòng tắm: "Tớ tự cút tớ tự cút đây, cậu chủ đừng tức giận nhé."
 
Hứa Hữu Trì đặt thỏ bông lại bên gối. Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, anh nghe thấy Dịch Trác từ bên trong hét lên: "Bé Trì, cậu cũng quá con mẹ nó đáng yêu!!"
 
“Dịch Trác.” Hứa Hữu Trì không nhịn được nữa, đứng ở cửa phòng tắm lạnh lùng cảnh cáo: “Tối nay nếu còn nói thêm một câu nữa, cậu tự xuống lầu mà nhặt cặp sách đi.”
 
Dịch Trác lập tức im lặng.
 
Nhưng trong lòng vẫn tiếp tục hò hét: "Bé Trì thế mà đáng yêu quá… Quá con mẹ nó đáng yêu!!!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận