Chạy trốn lúc hoàng hôn

Vào thứ sáu thành phố Sam có một trận mưa như trút nước, mây đen giăng kín, tạo cảm giác có một vị thần hung ác đang đến gần.
 
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, thời gian lên lớp không cần ra chơi, cán sự môn vật lý phát bài thi môn vật lý ngày hôm qua ra.
 
Phương Hòe Nhĩ nhìn trên bài thi của cô ấy viết một con số 68 điểm đỏ tươi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ấy bật khóc đi đến chỗ ngồi bên cạnh của Lục Trà Chi, liếc mắt nhìn thấy điểm của cô là 108.
 
“...”
 
So sánh giữa người với người dễ khiến người ta tức chết mà.
 
Lục Trà Chi đang làm bài tập môn toán, sau khi cô nhìn thấy Phương Hòe Nhĩ bước đến thì ngừng bút rồi hỏi: “Sao vậy.”
 
“Không có gì.” Phương Hòe Nhĩ ngồi xuống ở vị trí trước bàn của cô, bày bài thi ra trước mặt của cô rồi nói: “Tớ phát hiện tớ thật sự không hiểu vật lý.”
 
Lục Trà Chi cầm lấy bài thi xem lướt qua một lượt, cả bài thi khắp nơi đều là dấu gạch chéo đỏ, nếu như phải dùng một chữ để miêu tả thì chắc là thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
 
Cô giơ tay lên sờ mặt của Phương Hòe Nhĩ, giống như dỗ dành đứa trẻ vậy, cô nói: “Được rồi, được rồi, đừng buồn quá mà.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Hòe Nhĩ nắm chặt tay của cô, kề lên gò má của mình, nước mắt lưng tròng nói: “Tớ biết ngay là cậu thương tớ mà.”
 
Giọng điệu của Lục Trà Chi mềm mại như nước vậy, cô an ủi cô ấy: “Không sao đâu cưng à. Tớ dạy cậu, lúc gặp phải thất bại như này thì cậu hãy sờ lên ngực của bản thân, tự nói với chính mình rằng là một người đàn ông, cậu cần phải kiên cường.”
 
Phương Hòe Nhĩ lập tức hất tay của cô ra rồi nói: “Biến đi.”
 
Lục Trà Chi không nhịn được cười, ngước mắt lên nhìn rồi nói: “Bây giờ để tớ dạy cậu một phần trước nhé?”
 
Đôi mắt của Phương Hòe Nhĩ lại ngấn lệ: “Tớ yêu cậu, bé Chi của tớ.”
 
Lục Trà Chi cười khẽ, cô lật giấy nháp viết lung tung của mình sang trang mới rồi nói: “Đừng yêu tớ, không có kết quả đâu. Tớ đã rung động với khách mời nam rồi, không muốn làm bách hợp đâu.”
 
Phương Hòe Nhĩ đang muốn lên tiếng mắng cô thì Lục Trà Chi dùng đầu ngọn bút chỉ vào câu đầu tiên lựa chọn đáp án, cô thấp giọng nói với cô ấy: “Đừng phân tâm, nhìn chỗ này này.”
 
Phương Hòe Nhĩ lập tức hoảng sợ, cô ấy nghiêng đầu tập trung tinh thần nghe cô giảng bài.
 
Lục Trà Chi luôn có một loại ma lực như vậy, một giây trước vẫn có thể cười hì hì hà hà, một giây sau lại tiến vào một loại trạng thái khác ngay lập tức, hào quang vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng.

 
Phương Hòe Nhĩ thường xuyên gọi cô là “Xuyên kịch biến kiểm*”.
 
*Xuyên kịch biến kiểm: một kỹ thuật thay đổi mặt trong kịch Tứ Xuyên.
 
Phía bên này vừa giảng xong hai câu lựa chọn đáp án thì loa phát thanh truyền đến âm thanh của Chủ nhiệm giáo vụ.
 
“Mời lớp trưởng các lớp lập tức đến lấy tài liệu ở phòng Giáo dục đạo đức, lầu 2 tòa nhà Hành chính. Xin thông báo lại, mời lớp trưởng các lớp lập tức đến lấy tài liệu ở phòng Giáo dục đạo đức, lầu 2 tòa nhà Hành chính.”
 
Phương Hòe Nhĩ lúc này mới nhớ ra bản thân vẫn còn chuyện lớn chưa làm.
 
“Nè.” Lục Trà Chi cau mày, quơ tay ở trước mặt cô ấy rồi nói: “Cậu có nghiêm túc nghe tớ nói không vậy.”
 
Phương Hòe Nhĩ bừng tỉnh, cô ấy nói: “Ừ, ừ đang nghe, đang nghe, bé ơi cậu tiếp tục giảng đi.”
 
“Cậu có chắc là cậu đang nghe không?”

“Tớ xin thề.” Phương Hòe Nhĩ nói lời ngay thẳng, giơ ba ngón tay lên ngang bên lỗ tai rồi nói: “Nếu như tớ lừa cậu thì sẽ bị trời đánh.”
 
Vừa mới nói xong thì nhìn thấy trong bầu trời có một luồng ánh sáng trắng lóe sáng, ngay sau đó một tiếng “ầm” rất lớn vang lên, ông trời không cho cô ấy chút mặt mũi nào mà để sấm đánh.
 
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên kì diệu.
 
“Ái chà.” Lục Trà Chi để bút xuống, lưng dựa vào ghế, dù bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn cô ấy.
 
Phương Hòe Nhĩ ngẩng đầu lên trước ánh mắt lạnh thấu xương đó, cô ấy nói: “Không phải, cậu nghe tới giải thích, cái này là nguyên nhân thời tiết, không liên quan đến chuyện của tớ...”
 
“Được.” Lục Trà Chi đại phát từ bi nói: “Vậy cậu giảng lại cho tớ nghe câu ban nãy tớ giảng cho cậu đi.”
 
Phương Hòe Nhĩ không giảng được, cô ấy suy nghĩ “Đại trượng phu co được duỗi được”, thế là cô ấy quyết định đồng ý nhận sai rồi nói: “Tớ sai rồi.”
 
“Sai ở đâu.”
 
“Không nên mất hồn. Không nên không nghe công chúa điện hạ giảng bài.”
 
Nể tình thái độ nhận sai của đối phương tương đối tốt nên Lục Trà Chi lại nhấc bút lên rồi nói: “Không cho phép có lần sau.”
 
“Yêu cậu, yêu cậu.” Hai tay của Phương Hòe Nhĩ giơ qua đỉnh đầu, làm động tác bắn tim về phía của cô rồi nói: “Sau này tớ chính là hội trưởng của nhóm hâm mộ công chúa điện hạ lương thiện xinh đẹp.”
 

Lục Trà Chi ngước mắt lên, liếc cô ấy một lượt rồi nói: “Trước tiên cậu sửa lại hết các câu sai trong đề thi vật lý rồi hẳn nói tiếp.”
 
“...”
 
Mềm không được, cứng cũng không xong, cô gái này thật khó dỗ dành.
 
Phương Hòe Nhĩ cảm thấy cạn lời, cô ấy nói: “Biết rồi.”
 
-
 
Buổi trưa ăn cơm trưa xong, Phương Hòe Nhĩ đi cùng Lục Trà Chi trở về kí túc xá, sau khi bỏ cặp sách xuống thì lại chạy đến nhà đa năng, tìm được Chu Cảnh Nghệ đang đánh bóng vô cùng vui vẻ, họ kéo cậu ta đi đến lầu 2 của tòa nhà Hành chính. 
 
Chu Cảnh Nghệ liếc nhìn tấm bảng trước cửa viết rất to chữ “Phòng Giáo dục đạo đức”, mắt cậu ta bỗng tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi, cậu ta lên tiếng: “Đàn chị Nhĩ Nhĩ, tôi thật sự không phải cố ý bỏ con chuột đồ chơi vào trong ngăn kéo của cậu đâu, năn nỉ cậu tha cho tôi lần này đi. Tôi biết sai rồi, cậu đừng đưa tôi đến cái nơi sống không bằng chết này để hành hạ tôi mà. Chỉ cần cậu không giao tôi cho lão Dương thì tôi làm trâu làm ngựa cho cậu đều được mà hu hu hu.”
 
“...” Phương Hòe Nhĩ không ngờ tới còn có chuyện này, cô ấy bóp ấn đường, cố chống lại sự thôi thúc đá thứ không thông minh trước mặt mình ngã xuống đất, cô ấy nói: “Cậu thả lúc nào.”
 
“Sáng sớm hôm nay hu hu hu.” Chu Cảnh Nghệ níu vạt áo của cô ấy, trong mắt ngập tràn nước mắt, cậu ta nói: “Tôi sai rồi, tôi đã ý thức sâu sắc được lỗi sai của mình rồi. Tôi làm trâu làm ngựa cho cậu đều được, xin cậu đừng giao tôi cho lão Dương mà hu hu.”
 
“Đợi lát nữa tôi tính sổ với cậu.” Sắc mặt của Phương Hòe Nhĩ xanh mét, hung tợn trợn mắt nhìn cậu ta rồi nói: “Giờ cậu đi vào trong với tôi trước, tìm chủ nhiệm Dương giải thích rõ ràng về chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường hôm đó.”
 
Chu Cảnh Nghệ sững sốt rồi nói: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả.” Phương Hòe Nhĩ không nén được cơn giận, nói: “Cậu bị thiểu năng sao?”

“Không phải.” Chu Cảnh Nghệ khịt mũi một cái.
 
“Đừng giả bộ đáng thương.” Cô ấy không kiên nhẫn hất tay của cậu ta ra rồi ra lệnh: “Gõ cửa.”
 
Chu Cảnh Nghệ chần chờ hai giây, xong khi chuẩn bị sẵn tâm lý thì mới giơ tay gõ cửa phòng Giáo dục đạo đức.
 
Bên trong truyền tới một giọng nói: “Vào đi.”

Hai người mở cửa bước vào, khắp nơi trong phòng làm việc để đầy cây xanh, Dương Đức Thanh đang ngồi uống trà ở trước bàn làm việc. Ông ấy nhìn thấy hai người đi vào thì chậm rãi đặt chén trà xuống, ánh mắt không có sự ôn hòa như nước trà mà lại lộ rõ vẻ sắc bén lạnh lùng, hỏi: “Có chuyện gì?”

Chu Cảnh Nghệ cúi đầu, cậu ta trong nháy mắt nổi da gà.
 

Cậu ra thật sự rất sợ ông già này.
 
Lần trước cả đám người bọn họ vào ngày thứ bảy được nghỉ học đã hút thuốc trước cổng trường, kết quả không biết có phải trùng hợp hay không mà bị ông ấy bắt gặp rồi bị bắt tới phòng Giáo dục đạo đức.
 
Viết bản kiểm điểm bốn tiếng rồi lại bị ông ấy mắng thêm hai tiếng nữa, đợi đến khi cậu ta về tới nhà thì trời đã tối rồi, cậu ta còn bị ba mẹ vác roi dạy dỗ cho một trận, sau đó mới biết thì ra lão Dương đã gọi điện về nhà báo cho phụ huynh từ lâu.
 
Muốn phiền phức bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
 
Một người làm việc với một người không được sao.
 
Cứ phải gọi về báo cho phụ huynh.
 
Nhưng lần này Chu Cảnh Nghệ vẫn phải tém cái nết của bản thân lại, cậu ta ăn nói khép nép giải thích với Dương Đức Thanh rằng ngày đó lớp bọn họ chơi trò chơi, mới dẫn đến việc Lục Trà Chi đưa tờ giấy cho nam sinh đó.
 
Dương Đức Thanh nghe xong, kí ức liên quan đến sự kiện đó mới được khơi dậy một chút.
 
Chủ tịch Hứa đã lên tiếng kêu bọn họ đừng phê bình nữ sinh kia, bọn họ dĩ nhiên cũng không nói gì nữa.
 
Chu Cảnh Nghệ giải thích xong, cậu ta không dám thở mạnh, đứng tại chỗ chờ Dương Đức Thanh lên tiếng.
 
Cậu ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Dương Đức Thanh mắng chửi xối xả ít nhất là một tiếng đồng hồ. Kết quả đối phương lại hời hợt nói một câu: “Được rồi, tôi biết rồi, cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ai nữa, các em về sau không được phép chơi mấy trò như này nữa, quay về đi.”

“?”

Phương Hòe Nhĩ cũng cảm thấy mù tịt.
 
Dương Đức Thanh trong lời đồn là một lão ma đầu giết người không chớp mắt, ăn thịt người không nhả xương mà.
 
Thế mà ông ấy lại dễ dàng tha cho học sinh vậy sao?

Chu Cảnh Nghệ kịp thời phản ứng lại, cậu ta thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người chạy về phía cửa, như thể cậu ta không muốn ở lại nơi ngột ngạt này thêm một giây nào nữa.
 
Bước ra ngoài cánh cửa kia, Chu Cảnh Nghệ lập tức cảm nhận được thế giới rực rỡ và tốt đẹp, hô hấp của bản thân cũng trở nên thông thoáng hơn nhiều.
 
“Ông ấy… cứ như vậy mà bỏ qua cho chúng ta ư?” Phương Hòe Nhĩ vò đầu rồi nói: “Tớ còn cho rằng ít nhất cũng phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ nữa.”

“Như vậy không tốt sao?” Chu Cảnh Nghệ hừ một tiếng rồi nói: “Cậu còn hy vọng bị xử phạt. Lúc trước sao tôi lại không phát hiện cậu là người có khuynh hướng thích bị ngược đãi vậy.”

Phương Hòe Nhĩ vẫn còn nhớ chuyện con chuột trong ngăn kéo, cô ấy dừng bước chân rồi cười khẩy nói: “Chu Cảnh Nghệ, có phải cậu không biết cách nói chuyện không, tôi không ngại chỉ dạy cho cậu đâu.”
 
Chu Cảnh Nghệ cảm nhận được người đi bên cạnh mình đã dừng lại rồi.
 
Cậu ta quay đầu lại đối diện với con mắt u ám của Phương Hòe Nhĩ, con ngươi co rút một cái, trong lòng thầm mắng không xong rồi.
 
Cậu ta run rẩy nói: “Đàn chị đừng kích động, chúng ta có gì từ từ nói. Nói không với bạo lực, từ lúc tôi làm...”

 
“Cậu có biết không.” Phương Hòe Nhĩ lạnh lùng nói: “Dáng vẻ sợ hãi của cậu rất nhếch nhác, nhưng mà khi cậu bỏ con chuột vào trong ngăn kéo của tôi rồi mỉm cười thì trông đẹp lắm.”
 
“Đàn chị ơi, tôi biết sai rồi, hu hu cậu đừng giết tôi mà.”
 
Trong ánh sáng mờ mịt ở hành lang của tòa nhà, Chu Cảnh Nghệ nhận ra được Phương Hòe Nhĩ từng bước một ép tới gần. Tiếng bước chân đều đều vang vọng ở bên tai, cậu ta cảm giác nếu mình còn đứng đợi ở chỗ này nữa thì e rằng mạng chó cũng khó giữ được.
 
Sau nhiều lần lựa chọn, cậu ta hít một hơi thật sâu rồi xoay người co giò lên chạy nhanh xuống lầu dưới.
 
Phương Hòe Nhĩ đứng ở chỗ khúc quanh của cầu thang, cô ấy nhìn bóng dáng lảo đảo chạy xuống lầu của cậu ta mà không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
 
-
 
Lúc tan học vào ngày thứ bảy, chủ nhiệm lớp kêu lớp trưởng phát tài liệu nhận được trong giờ học ngày hôm qua xuống cho cả lớp.
 
Phía trên viết những lời mà Hứa Hành Châu đã nói vào ngày kỉ niệm thành lập trường, liên quan đến thủ tục cụ thể của việc hai mươi học sinh xuất sắc được du lịch miễn phí tại thành phố Lê. Bởi vì lớp 12 đang trong giai đoạn chuẩn bị thi vậy nên danh sách đều đưa cho lớp 10 và lớp 11.
 
Chủ nhiệm lớp nói: “Cơ hội lần này vô cùng hiếm có, không nói đến việc miễn phí hoàn toàn chi phí mà học sinh được tham gia còn có thể tham qua Trường trung học số 9 thành phố Lê, đồng thời được tham gia lễ hội đoàn thể của họ vào cuối tháng 11. Mọi người nhất định phải hăng hái đăng ký nha, sau cùng nhà trường sẽ dựa vào thành tích và biểu hiện thường ngày rồi chọn ra người được đi. Không được đi cũng không sao, bạn nào có hứng thú có thể đến tìm thầy để đăng ký.”
 
Trên đường về nhà, Phương Hòe Nhĩ còn đang cầm tờ đơn đăng ký, cô ấy rất để tâm nói: “Tớ vẫn chưa được ngồi máy bay, thành phố Lê trong như thế nào nhỉ? Có phải phồn hoa hơn nhiều so với chỗ chúng ta không? Xung quanh đều là biển.”
 
Lục Trà Chi cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Không đến nổi xung quanh toàn là biển. Cậu thích thì đi đăng ký đi, lần này không được đi thì đợi nghỉ đông tớ dẫn cậu đi.”
 
“Để tớ thử xem.” Phương Hòe Nhĩ gật đầu rồi nói: “Cậu cũng đăng ký đi, chúng ta cùng nhau đăng ký.”
 
“Tớ?” Lục Trà Chi quay đầu, trong giọng nói hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.
 
Phương Hòe Nhĩ chơi bài tình cảm: “Đăng ký đi mà. Cậu xem như là đi chung với tớ đi. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy rồi lẽ nào cậu nỡ để tớ đi một mình sao, cậu có còn là chị em tốt của tớ nữa không.”
 
“...”
 
Vẻ mặt Lục Trà Chi nghiêm túc, sữa lại: “Sai rồi. Phải là có phúc cùng hưởng, có họa tự cậu chịu.”
 
?
 
Hóa ra đây là chị em của mình sao?
 
Yêu rồi, yêu rồi.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận