Tan học vào buổi trưa ngày thứ bảy, theo thường lệ thì sau khi ăn cơm trưa xong cô sẽ về nhà cùng Phương Hòe Nhĩ.
Tuy rằng thành phố Sam nằm ở phía nam, vào mùa đông thì cũng thỉnh thoảng mới có một chút tuyết rơi nhưng thời tiết tháng 11 vẫn chuyển lạnh, gió thổi một cái, lá cây bạch quả bị gió cuốn rơi xuống trải thành tấm thảm vàng trên đường.
Trong phòng, bà ngoại ngồi trên ghế sô pha đan khăn choàng, con mèo đen già nua kia vẫn không có tinh thần như cũ, nó nằm trên chân của bà ngủ gà ngủ gật. Chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc, tích tắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối nay Phương Hòe Nhĩ không cần đi học, cô ấy hẹn Lục Trà Chi trời chạng vạng tối sẽ cùng đi trượt ván ở bên bờ sông. Buổi chiều Lục Trà Chi làm xong bài tập, cô cùng ăn bà ngoại ăn cơm tối xong thì ôm ván trượt đi ra ngoài.
Bờ sông Bách Nhất nằm ở sau lưng khu biệt thự, quang cảnh xung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, có nhiều người địa phương ăn xong cơm tối thì sẽ đi đến đây tản bộ tiêu cơm. Nơi này có một khu đất trống chuyên dụng để người trẻ sử dụng để luyện tập trượt ván.
Mặt trời lặn ở hướng tây. Lục Trà Chi cả đoạn đường đi lướt ván trượt đến nơi đã hẹn, Phương Hòe Nhĩ ngồi trên ghế dài vừa chơi điện thoại vừa chờ cô.
Hai người chơi ở bên này khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, đi đến chỗ có bậc tam cấp, Lục Trà Chi bỗng nhiên có suy nghĩ gì đó, cô lấy điện thoại của mình ra đưa cho Phương Hòe Nhĩ rồi nói: “Cậu giúp tớ quay video đi! Tớ muốn gửi cho chị của tớ xem.”
Phương Hòe Nhĩ nhìn bậc thang thì đoán được suy nghĩ của cô, cô ấy nói: “Cậu muốn nhảy xuống từ chỗ này hả?”
“Đúng vậy.” Lục Trà Chi mở chức năng chụp ảnh trong điện thoại rồi đưa qua cho cô ấy, cô nói: “Nhớ là quay đẹp xíu nha!”
Trượt ván là môn thể thao mạo hiểm nổi tiếng, độ khó cực cao, tràn ngập văn hóa đường phố.
Ban đầu là Phương Hòe Nhĩ cùng học với Lục Trà Chi, hai người đã học trượt ván được 3-4 năm. Điểm khác biệt là Phương Hòe Nhĩ sợ ngã, cô ấy vẫn luôn không dám thử những động tác mạo hiểm, nhưng mà Lục Trà Chi thì tràn đầy nhiệt huyết, dù có té đến mức vào bệnh viện thì sau khi xuất viện cô vẫn sẽ tiếp tục chơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiệt huyết chưa bao giờ bị dập tắt.
Phương Hòe Nhĩ hỏi: “Cậu dự định làm động tác gì vậy?”
“Xoay bên ngoài, boneless*.” Lục Trà Chi suy nghĩ một lát rồi nói: “Rồi thêm kỹ thuật no comply into pivot*, cần phải thật ngầu mới được.”
*Boneless: kỹ thuật trong trượt ván, lướt xuống bậc tam cấp dùng một tay nhấc ván trượt lên.
*No comply into pivot: kỹ thuật trong trượt ván, hiểu nôm na là dùng chân điều khiển đuôi ván trượt.
Trong đầu của Phương Hòe Nhĩ tưởng tượng những động tác đó một lát thì cho rằng chúng rất nguy hiểm, cô ấy lo lắng nói: “Chỗ này có bậc thang không an toàn, đổi chỗ khác đi?”
“Tớ chính là muốn như vậy, thế thì mới thể hiện được tớ ngầu đến mức nào.” Ngữ khí của Lục Trà Chi rất tự tin nói: “Tớ chơi ở chỗ bằng phẳng nhiều lần rồi, cậu yên tâm, không có việc gì đâu.”
Phương Hòe Nhĩ vẫn cảm thấy không yên tâm, nói: “Đổi chỗ khác đi, động tác đó của cậu quá nguy hiểm.”
“Không đâu, không đâu.” Lục Trà Chi làm nũng xong thì ôm ván trượt chạy đến chỗ bậc thang, không cho cô ấy cơ hội từ chối, cô nói: “Tớ bắt đầu nha.”
Phương Hòe Nhĩ đành phải thỏa hiệp, giơ điện thoại lên lùi về phía sau một chút rồi căn dặn: “Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Lục Trà Chi gật đầu một cái, cô đè vành nón lưỡi trai xuống. Tóc dài đen nhánh không buộc lên mà để xõa ở sau lưng. Hôm nay cô không mặc chiếc quần lao động tràn ngập phong cách đường phố mà đổi sang mặc áo hoodie màu xám và quần jean màu đen, đôi chân thẳng tắp nhỏ nhắn, mắt cá chân gầy gò được giấu trong đôi Converse màu đen.
Bắt đầu ghi hình.
Lục Trà Chi giơ tay lên làm một động tác trái tim cực lớn ở trên đầu, không lên tiếng ám chỉ với Phương Hòe Nhĩ rằng: “Yêu cậu.”
Cô đạp lên ván trượt, khi trượt lên bậc thang thì chân sau đặt vào đuôi ván, cả người xoay một vòng trên không trung, rồi cùng ván trượt vững vàng rơi xuống mặt đất bằng phẳng.
Sau đó nhảy khỏi ván trượt, chộp lấy tấm ván trên không, xoay người rồi bước lên ván trượt bằng cả hai chân.
Động tác vừa gọn gàng vừa lưu loát, không hề có chút ngập ngừng và luống cuống nào.
Xung quanh đa phần là người trẻ tuổi đang luyện tập trượt ván, những ánh mắt kinh ngạc dõi theo cô.
Lục Trà Chi tiếp tục trượt về phía trước, làm một động tác no comply để ván trượt lật về phía trước và phía sau, rồi sau đó làm một động tác pivot.
Phương Hòe Nhĩ đi theo quay hình ở bên cạnh, trong lòng của cô ấy rất thán phục, đây đúng là một bữa tiệc thị giác.
Sau khi dừng lại thì hai người đã đi tìm một tiệm trà sữa gần đó.
Lục Trà Chi ngồi trên ghế cao dày có đệm, trong tay cầm một ly trà sữa matcha thêm đá, cô xem một lượt video đã được quay, càng xem càng cảm thấy hài lòng, cô gửi đoạn video đó vào Wechat của chị gái Lục Tuyết Đường.
Phương Hòe Nhĩ liếc thấy gương mặt tràn ngập nụ cười của cô, không thể không hỏi: “Vui vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lục Trà Chi đưa điện thoại đến trước mặt của cô ấy rồi nói: “Chị của tớ khen tớ đó, đương nhiên tớ phải vui vẻ rồi.”
Trên màn hình điện thoại di động, người có chú thích là “chị” đã trả lời ba tin nhắn.
[Chị]: Chi Chi giỏi thật đó.
[Chị]: Nhưng mà chơi trượt ván nhất định phải chú ý an toàn, không thể không cẩn thận giống như trước đây có biết không?
[Chị]: Đúng rồi, ngày mai thành phố Sam có mưa, nhớ mang theo dù.
Phương Hòe Nhĩ xem xong, xúc động nói: “Chị gái của cậu quan tâm cậu như vậy sao, còn theo dõi thời tiết ở chỗ chúng ta.”
Lục Trà Chi dĩ nhiên cũng chú ý tới chi tiết này, cô lấy lại điện thoại, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, chị ấy rất quan tâm đến tớ.”
Bất kể việc lớn việc nhỏ.
-
Sau khi về đến nhà, bà ngoại ở phòng khách xem ti vi mơ màng ngủ thiếp đi, Lục Trà Chi đi tới đánh thức bà ngoại rồi nói: “Bà ơi, buồn ngủ thì lên giường ngủ đi, ngủ ở đây dễ cảm lạnh lắm.”
Bà ngoại trả lời một tiếng “Được”, bà tắt ti vi, chậm rãi đứng dậy, cuối cùng còn không quên dặn dò Lục Trà Chi: “Cháu cũng đi ngủ sớm đi, sáng ngày mai thức dậy bà nấu mì cho cháu ăn.”
“Vâng.” Lục Trà Chi gật đầu rồi nói: “Bà ngủ ngon.”
Sau khi tắm xong Lục Trà Chi nằm dài trên giường chơi điện thoại, vừa khéo tin nhắn mới nhất là đoạn video mà Lục Tuyết Đường vừa gửi, là video của đài truyền hình ở trong khuôn viên trường của cô.
Lục Trà Chi nhàn rỗi nhàm chán, cô nhấn like rồi mở video ra xem.
Lúc đầu, hai người dẫn chương trình của đài truyền hình thông báo thời gian phát sóng một số chủ đề nóng hổi, sau đó mới chiếu một số clip biên tập về các hoạt động gần đây của trường.
Lục Trà Chi xem được hai phút thì theo bản năng muốn bấm tắt.
Cô nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, màn hình dừng lại trên sân khấu trong hội trường, ánh sáng ấm áp trong khán phòng sáng rực, biến đêm tối thành ban ngày.
Người thiếu niên mặc đồng phục học sinh đứng thẳng lưng nghiêm túc trước bục phát biểu trên sân khấu.
Lục Trà Chi cảm thấy dường như bản thân đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
...?
Cô không dám tin, xoa xoa hốc mắt, lần nữa bấm vào xem.
Người thiếu niên mà cô mong nhớ ngày đêm đang đứng trên sân khấu, lắng nghe lời nói của khán giả ngồi bên dưới.
Có người đứng lên hỏi anh: “Xin hỏi anh Hứa Hữu Trì, từ hồi cấp hai cho đến cấp ba thì anh chưa từng rời khỏi hạng 1, anh có bí quyết gì ở phương diện học tập này không?”
Biểu cảm trên gương mặt của Hứa Hữu Trì vẫn lạnh lùng như cũ, anh dường như không quan tâm nhiều đến bất kỳ sự tán thưởng hay ngưỡng mộ nào cả.
Chỉ nghe thấy giọng nói không có chút gợn sóng nào của anh vang lên qua micro.
“Chỉ số IQ.”
Phía bên dưới bỗng chốc trở nên yên lặng.
Bên dưới khán đài, Khương Vệ Vân sửng sốt cầm micro, sau khi phản ứng lại thì nhóm nam sinh chơi khá thân trong vòng của bọn họ đã bắt đầu ồn ào lớn tiếng nói: “Anh Trì lợi hại! Hứa Hữu Trì lợi hại nhất!”
Tiếng cười bùng nổ tràn ngập toàn bộ hội trường.
Ngông cuồng.
Thật sự là quá ngông cuồng.
Lục Trà Chi ở cách một màn hình mà cũng có thể cảm nhận được sự ngông cuồng trong giọng nói của anh.
Khi thái độ vừa lạnh lùng vừa phách lối toát ra trên người của anh, cùng với gương mặt vô cùng điển trai đó của anh thì hình tượng cậu chủ hoàn hảo kiêu ngạo đã xuất hiện.
Lục Trà Chi cong khóe môi.
Sau khi Lục Trà Chi thoát khỏi video thì cô phát hiện tài khoản với tên là “Hội học sinh Trường trung học cơ sở số 9 thành phố Lê” đã đăng đoạn video này.
Cô nhấp vào bài viết gốc chỉ nhìn thấy tất cả các bình luận bên dưới bài đăng.
[Học sinh 1]: Hứa Hữu Trì lợi hại nhất @Xu
[Học sinh 2]: Hứa Hữu Trì lợi hại nhất @Xu
[Học sinh 3]: Hứa Hữu Trì lợi hại nhất @Xu
...
Có lẽ là có mấy chục bình luận theo sau.
Lục Trà Chi nhấp vào tài khoản có tên là “Xu” đó, lần này không còn là ảnh đại diện màu đen nữa mà là một nhân vật hoạt hình.
Kaito Kuroba.
Trên gương mặt dán ba chiếc băng cứu thương, đồng tử xanh lam dường như có những ngôi sao trong đó, một bên mắt đang nheo lại .
Điều trùng hợp là Q của Lục Trà Chi, ảnh đại diện Q và Wechat của cô đều là cảnh lần đầu tiên Nakamori Aoko đã gặp lại Kuroba Kaito dưới tháp đồng hồ.
Trái tim của thiếu nữ lại gặp phải một kích trí mạng.
Lục Trà Chi liên tưởng suy nghĩ một chút, ngoại trừ Hứa Hữu Trì có tính tình lạnh lùng hơn rất nhiều, anh và Kuroba Kaito đều có cảm giác gần như giống nhau như đúc.
Kiêu căng, đơn thuần, không sợ gì cả ngập tràn cảm giác thiếu niên.
Trạng thái hoạt động của anh hạn chế người lạ, Lục Trà Chi bấm gửi lời mời kết bạn.
Ở chỗ dòng tin nhắn ghi chú, cô đang suy nghĩ không biết nên viết cái gì, nhưng cô lại sợ không viết thì lỡ như Hứa Hữu Trì không nhận ra cô, không đồng ý lời mời kết bạn thì sao đây.
Vì vậy cô tiện tay gõ một câu nói mà cô với anh đều quen thuộc rồi gửi qua.
-
Ban đêm, đèn trên sân bóng rổ ngoài trời bật sáng, ánh sáng trắng chói lóa.
Trong thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp, Hứa Hữu Trì ngồi trên sân, dùng khăn ướt lau tay rồi mở nắp chai nước suối ra.
Anh uống một hớp nước rồi một tay mở khóa màn hình di động.
Khóe mắt của Dịch Trách liếc thấy Q của Hứa Hữu Trì. Trong cột lời mời kết bạn của Q có rất nhiều lời nhắn kết bạn thì trong lòng anh ấy bắt đầu căng thẳng. Suy cho cùng, anh ấy chính là người đầu tiên bình luận trong bài đăng đó, trực tiếp công bố thông tin liên lạc của một anh chàng đẹp trai có tiếng.
Sau đó anh ấy đã xóa bình luận của mình rồi nhưng mà người hùa theo thật sự rất nhiều, dẫn đến mẫu bình luận đã tag tên của Hứa Hữu Trì vẫn còn để dưới khu vực bình luận đó.
Tuy rằng nói lúc trước người muốn tìm phương thức liên lạc của Hứa Hữu Trì cũng không phải là ít, nhưng mà không đến mức quy mô lớn như hai ngày nay, điện thoại giống như bị nhiễm virus vậy cứ điên cuồng nhảy ra lời mời kết bạn.
Trong cuộc sống hiện thực thì mọi người không dám nói chuyện với học bá lạnh lùng điển trai nhưng mà trên mạng thì lại vô cùng nhiệt tình. Dù sao cùng là nặc danh dù bị từ chối thì cũng không có vấn đề gì cả.
Chuyện này đã trực tiếp dẫn đến việc hai ngày nay Dịch Trác thấy Hứa Hữu Trì đang cực kỳ khó chịu ở trong nhà. Dịch Trác trải qua chuyện con thỏ đồ chơi và chuyện để lộ tài khoản lần này, anh ấy cũng tự biết điều mà không dám đi trêu chọc cậu chủ tức giận.
Danh sách kết bạn của Hứa Hữu Trì đều là người thân hoặc là bạn cùng lớp mà anh quen biết, người không quen biết thì sẽ không kết bạn.
Anh nhìn thấy một đống lời mời kết bạn, anh lười phải nhấp vào từ chối từng cái. Sau khi xóa các chấm đỏ, anh dự định thoát khỏi giao diện đó và nghĩ đến việc có thời gian rảnh thì sẽ đặt tài khoản ở chế độ không thể thêm bạn bè.
Ánh mắt của anh liếc thấy một cái ảnh đại diện quen thuộc, biệt danh cũng quen thuộc “Chạy trốn lúc hoàng hôn”.
Tin nhắn kèm theo lời mời là: “Cpdd, cậu là số một.”
...
Vậy nên trò đùa này không thể vượt qua rồi đúng chứ.
Hứa Hữu Trì cúi đầu, nhếch khóe môi, nhấp vào nút đồng ý ở bên phải.
Dịch Trác vẫn luôn dè dặt cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động của Hứa Hữu Trì, anh ấy lo sợ cậu cả Hứa không vui vẻ thì tối nay cậu chủ sẽ quăng mình ra ngoài cho ngủ ngoài đường mất.
Anh ấy biết Hứa Hữu Trì sẽ không kết bạn với người lạ, vậy nên cho dù những người ôm chút tâm tư kia biết được tài khoản của anh thì cũng không làm được gì cả.
Anh ấy nhìn chăm chú Hứa Hữu Trì mở mục lời mời kết bạn ra.
Vốn dĩ bước kế tiếp là nên thoát ra.
Nhưng mà.
Hứa Hữu Trì lại đồng ý một lời mời kết bạn.
Nhìn ảnh đại diện thì chắc là một cô gái.
???
Dịch Trác giống như là thấy ma, vội vàng đi tới, anh ấy cầm điện thoại của Hứa Hữu Trì, nhìn thấy giao diện chat với cô gái đó trên màn hình.
Dịch Trác nhìn thấy tin nhắn ghi chú của cô gái đó gửi đến, anh ấy giống như tỉnh dậy từ trong mơ ngộ ra chân tướng gì đó, xoay người nhìn về phía của Hứa Hữu Trì, đau lòng ôm đầu nói: “Bé Trì, dù là cậu muốn yêu đương qua mạng nhưng dựa vào nhan sắc này của cậu, có cần phải tự hạ thấp bản thân nuôi cá cho chị gái hải vương không? Hả?”