Hôm thứ sáu, hạn cuối cùng để đăng ký cho hai mươi học sinh tới thành phố Lệ du lịch.
Môn duy nhất yếu nhất trong tất cả các môn của Phương Hòe Nhĩ chính là Vật lý, tổng điểm thành tích đều do những môn khác kéo lên nên lần trước thi giữa kỳ đã đứng thứ hai trong lớp. Cái thành tích này không tốt cũng không kém, thật ra có thể tiến vào danh sách lần này hay không cũng rất khó nói.
Nhưng cô ấy cảm thấy không có vấn đề gì, còn kéo theo cả Lục Trà Chi đi báo danh cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm sau là thứ bảy, cũng chính là sinh nhật mười sáu tuổi của Phương Hòe Nhĩ.
Buổi trưa tan học xong, Lục Trà Chi mời cô ấy tới quán “Lẩu tê cay cấp mười sáu”, ăn xong hai người đi mua vé để chuẩn bị đi xem phim, kết quả Phương Hòe Nhĩ nghe điện thoại của mẹ, mẹ cô ấy gọi cô ấy về nhà sau đó cả nhà cùng đi trượt tuyết.
Phương Hòe Nhĩ cúp điện thoại xong, ngón tay nắm chặt điện thoại, có chút ngượng ngùng hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”
Lục Trà Chi vừa mới lấy hai tấm vé xem phim từ máy bán vé xong, cô đưa một tấm cho Phương Hòe Nhĩ: “Trở về đi, hôm khác chúng ta lại đi xem.”
"Òa." Phương Hòe Nhĩ bước lên ôm chặt lấy Lục Trà Chi: “Bảo bối cậu thật tốt, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu.”
"Rốt cuộc là cậu yêu tớ hay muốn siết chết tớ." Lục Trà Chi đẩy tay của cô ấy ra, cười mắng: "Cách xa tớ ra một chút."
"Được rồi. Tớ cút ngay đây." Phương Hòe Nhĩ hôn lên má cô một cái, nói hoa mỹ hơn thì chính là cảm giác nghi thức trước khi tạm biệt, sau đó vẫy tay với cô rồi chạy đi: "Bái bai."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Hòe Nhĩ về nhà, Lục Trà Chi đi tới Starbucks mua một ly Matcha frappuccino rồi định đi xem bộ phim này một mình.
Tháng mười một, thời tiết đã chuyển lạnh.
Uống một ly nước lạnh vào bụng, dạ dày của Lục Trà Chi truyền tới cảm giác đau âm ỷ. Đằng sau có một bạn nhỏ đang ngồi, cả rạp chiếu phim đều không an phận. Bộ phim là phim trinh thám, lúc sát thủ xuất hiện, trẻ con bị dọa cho khóc òa hết cả lên, ánh sáng trong rạp chiếu phim đều tập trung tới bên này.
Trải nghiệm xem phim rất tệ hại.
Lục Trà Chi không có chút kiên nhẫn nào nhưng vẫn xem xong kết phim. Hung thủ bị đưa ra công lý, cả gia đình nhân vật chính hạnh phúc mỹ mãn, trong lòng cô có một loại cảm giác mất mát mơ hồ.
Lúc về nhà, cô đi trên con đường rơi đầy lá cây bạch quả.
Gió lạnh thổi qua, đang trong mùa đông lạnh giá mà lại có thiếu niên chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng đi sát qua vai của Lục Trà Chi.
Anh ấy đang gọi điện thoại, giọng nói trong trẻo mang theo chút lười biếng, giọng điệu rất cứng rắn, cười lạnh nói: "Cậu nói cái mẹ cậu ấy. Có biết bảo cậu đi ngăn cản Trần Ngang là có ý gì không? Nếu như hôm nay cậu ta tỏ tình với Ôn Ngưng thành công thì tôi sẽ lập tức trở về thành phố Lê giết cậu trước."
Vừa hung vừa ác.
Nghe ra còn là một chàng trai cực kỳ bảo vệ chủ.
Lục Trà Chi cúi đầu xuống cố nén cười, nhưng lại chợt nghĩ tới Hứa Hựu Trì.
Anh cũng ở thành phố Lê.
Anh đẹp trai như vậy, sẽ có người tỏ tình với anh ấy đúng không?
Anh sẽ đồng ý chứ?
Anh sẽ chơi game cùng với cô gái khác hay sao, giống như tuần trước chơi với cô vậy.
Anh có biết là có một cô gái tên Lục Trà Chi đang nhớ anh không?
Thiếu nữ có nhiều tâm sự như vậy, liệu anh có biết không.
-
Trường trung học số 9 thành phố Lê đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội đoàn thể cuối tháng. Có một hoạt động diễn xuất long trọng nên đến lúc đó sẽ dựng sân khấu ở trên thao trường.
Ban đầu Đường Nguyệt Trân đã dựa vào tài biểu diễn múa ba lê của mình trong bữa tiệc chào tân mà nổi tiếng toàn khóa, câu lạc bộ văn nghệ lần này cũng chuẩn bị để cô ấy lên múa một bài.
Cô ấy suy nghĩ hai ngày, tận dụng thời gian giữa các tiết đi tới lớp năm tìm Hứa Hựu Trì.
Đường Nguyệt Trân đứng ở sau cửa lớp năm. Nói chuyện cùng bạn nam mà mình thích khó tránh khỏi sẽ có chút e thẹn, giọng điệu cũng trở nên mềm mại, hoàn toàn không phải công chúa ba lê lạnh lùng không thể lại gần như trong lời đồn.
"Nghe bạn học nói cậu sẽ đàn dương cầm, đúng lúc chỗ tớ phải chuẩn bị một tiết mục múa, cậu có muốn..."
… Tới đàn nhạc cho tớ được không?
Còn nửa câu còn lại Đường Nguyệt Trân vẫn chưa nói xong, nhưng Hứa Hựu Trì đã không có ý muốn nghe tiếp nữa, anh lạnh lùng cắt ngang cô ấy.
"Không muốn."
Sạch sẽ dứt khoát tới cực điểm.
Vẻ mặt của Đường Nguyệt Trân cứng đờ giống như bị dội cho một chậu nước lạnh vậy.
-
… "Người đầu tiên mà bạn nam nhìn sau khi đánh bóng xong nhất định là người mà cậu ấy thích."
Đường Nguyệt Trân nhớ là bạn thân đã nói với cô ấy như vậy.
Cô nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Hứa Hựu Trì.
Trong thao trường tiếng ve kêu inh ỏi, trên đỉnh đầu là mặt trời chói chang, chói đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
Lúc huấn luyện quân sự, tất cả các bạn học cùng khóa đều mặc đồ rằn ri, nhưng chỉ có một mình Hứa Hựu Trì có vóc người trời sinh, trang phục huấn luyện quân sự bình thường ở trên người anh lập tức thể hiện ra sự ngăn cách với người khác.
Nhóm nam sinh của lớp năm kia thường xuyên đi cùng với anh, rất nhiều người bị rám nắng nên da hơi vàng. Nhưng Hứa Hựu Trì lại có làn da trắng, vừa cao vừa gầy, dây lưng được thắt bên ngoài áo khoác rằn ri làm tôn lên đôi chân dài và vòng eo nhỏ của anh, anh đứng trong nhóm người náo nhiệt cực kỳ nổi bật.
Lần đầu gặp mặt, anh lười biếng dựa vào thân cây, đang nói chuyện với bạn nam ngồi trên ghế đá.
Đường Nguyệt Trân chỉ nhìn thấy gò má của anh.
Anh giơ tay lên kéo vành mũ xuống sau đó nở nụ cười. Ngón tay thon dài xinh đẹp, đôi môi cũng rất đẹp.
Sự yêu thích lúc mười năm mười sáu tuổi đại khái chính là một thoáng kinh hồng*, hoặc là một khoảnh khắc đặc biệt nào đó chạm tới tiếng lòng.
*Một thoáng kinh hồng: ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai
Cô ấy cũng nhớ trận đấu bóng rổ hai tháng trước.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng đứng trên khán đài. Trong giờ giải lao giữa trận, người đầu tiên mà Hứa Hựu Trì nhìn chính là cô ấy.
Sau đó lại liên hệ với câu nói mà bạn thân cô ấy nói kia và rút ra được kết luận, đó là chắc chắn Hứa Hựu Trì cũng thích cô ấy.
Cô ấy đã tự thôi miên mình suốt hai tháng nay. Đến nỗi mà suýt chút nữa thì tin là thật, mãi đến bây giờ mới bị Hứa Hựu Trì làm cho tỉnh ngộ.
"Còn chuyện gì nữa?"
Hứa Hựu Trì dùng một chút kiên nhẫn cuối cùng của mình hỏi câu này xong, Đường Nguyệt Trân vẫn đứng tại chỗ với vẻ mặt sững sờ kia, không trả lời.
Hứa Hựu Trì không nói thêm nữa, xoay người trở về lớp ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Nói đến hóng chuyện thì Dịch Trác vĩnh viễn là người tích cực nhất, anh ấy túm lấy anh hỏi: "Thế nào? Người đẹp múa ba lê đã nói gì với cậu thế?"
Hứa Hựu Trì ngước mắt nhìn anh ấy: "Cậu rảnh lắm à?"
"Không có." Dịch Trác nhìn ra ngoài cửa, thấy bóng lưng cúi đầu chạy đi của Đường Nguyệt Trân thì lại được cảm nhận sâu sắc mức độ máu lạnh của Hứa Hựu Trì. Anh ấy không kìm được mà cảm thán: "Cậu làm gì người ta rồi? Hình như mắt cậu ấy hơi đỏ, có phải là khóc không?"
Lúc Dịch Trác vừa nói xong, Hứa Hựu Trì đã xem hết một đề chọn đáp án. Anh đặt bút viết chữ “C” xuống tờ đề thi, cũng không thèm ngẩng đầu lên đáp lại: “Không biết.”
Dịch Trác không dám tin vào lỗ tai của mình: "Cậu cứ qua loa lấy lệ như vậy à? Chỉ vậy thôi á?"
"Nếu không thì sao?" Hứa Hựu Trì hỏi: "Tớ nên có phản ứng gì khác à?"
Dịch Trác cẩn thận quan sát Hứa Hựu Trì mấy lượt rồi lắc đầu thở dài một tiếng, vô cùng thất vọng nói: "Chỉ e là cậu đã bị đối tượng yêu qua mạng hải vương kia hạ cổ rồi. Người đẹp rơi lệ mà cậu cũng không đau lòng chút nào, cậu có chút không bình thường."
"Im miệng." Hứa Hựu Trì nói xong thì lật tờ đề thi, sau đó lại dứt khoát viết đáp án của đề lựa chọn xuống: "Nếu như cậu rảnh như vậy thì tớ xin thêm mấy tờ đề thi từ chỗ giáo viên giúp cậu, cậu cần không?"
"..."
Dịch trác: "Không cần. Không cần thiết."
Dịch Trác thậm chí còn nghi ngờ Hứa Hựu Trì vốn không nghe anh ấy nói chuyện, đồng thời còn nắm giữ đầy đủ chứng cứ.
-
Lần lựa chọn học sinh tới thành phố Lê du lịch này, trừ việc xem xét trên phương diện thành tích ra còn phải tiến hành một lượt phỏng vấn. Cuối cùng đánh giá tổng hợp cả hai loại lại rồi chọn ra danh sách cuối cùng.
Toàn bộ quá trình đều cần phải dùng tiếng Anh để giao lưu, khẩu ngữ của Lục Trà Chi và Phương Hòe Nhĩ đều rất tốt. Sau khi qua phỏng vấn, Phương Hòe Nhĩ vỗ ngực như trút được gánh nặng: “May mà tiếng Anh của mình khá tốt, nếu không thì có khả năng thật sự hết hi vọng rồi.
Kết quả cuối cùng được thông báo vào thứ sáu. Trong danh sách lớp mười, Lục Trà Chi và Phương Hòe Nhĩ đều có tên trong danh sách.
Phương Hòe Nhĩ xem danh sách xong thì nhảy cẫng lên ôm lấy Lục Trà Chi ở bên cạnh, trong giọng nói còn mang theo sự kích động và hưng phấn không thể khống chế được: "Hu hu hu tớ vui quá đi! Chúng ta có thể đi chơi cùng nhau rồi!"
"Ừm." Lục Trà Chi cười đáp lại cô ấy.
Tham gia lễ hội đoàn thể của trường trung học số 9 thành phố Lê, trường trung học số 1 thành phố Sam cũng phải chuẩn bị một tiết mục, đến lúc đó sẽ biểu diễn trên sân khấu.
Văn Khải Trạch ở trong danh sách người được chọn là lớp mười một. Anh ta là chủ tịch hội học sinh, năng lực làm việc rất xuất sắc, rất được các thầy cô yêu quý. Chủ nhiệm cũng giao toàn quyền phụ trách chuyện này cho anh ấy.
Văn Khải Trạch tập hợp tất cả mọi người lại, cuối cùng quyết định biểu diễn nhảy. Hai mươi người chỉ đành hi sinh thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày ra, sau đó cùng nhau luyện tập trong phòng nhảy.
Lục Trà Chi có nền tảng trong nhảy múa, nhìn một cái là có thể nhận ra những người chân tay không quá nhịp nhàng khác không cùng một trình độ với cô.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng ngày, đến ngày chính thức xuất phát tới sân bay, tám giờ sáng, một nhóm người kéo vali ngồi lên xe buýt đi tới sân bay cùng với hiệu trưởng và chủ nhiệm.
Tối qua Phương Hòe Nhĩ phấn khích quá độ, lên máy bay được một lát đã cảm thấy mệt mỏi, cô ấy dựa vào bả vai của Lục Trà Chi rồi ngủ thiếp đi. Lục Trà Chi đắp chăn lên người cho Phương Hòe Nhĩ, một tay chống đầu ngây người nhìn tầng mây và kiến trúc dưới mặt đất bên ngoài cửa sổ.
Thành phố Sam tới thành phố Lê, thành phố Lê đến thành phố Sam.
Đây là chuyến bay mà những năm này cô đã ngồi một mình vô số lần.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thành phố Lê.
Đoàn người lại ngồi xe buýt đến khách sạn, cất hành lý, ăn cơm trưa xong lại xuất phát đi tới trường trung học số 9 thành phố Lê.
Bởi vì phải biểu diễn tiết mục nên mọi người đều đã thay sẵn quần áo phù hợp để nhảy rồi. Không mua đồ thống nhất, chỉ quy định tất cả mọi người đều mặc đồ màu đen.
Lục Trà Chi mặc áo dài tay lộ eo, quần yếm, giày Martin đen cổ cao.
Phần eo lộ ra kia vừa trắng vừa nhỏ, đường cong thon gọn mượt mà.
Trong phòng khách sạn, Phương Hòe Nhĩ nhìn bóng lưng của Lục Trà Chi, trong lòng cảm thấy hậu quả của việc được cô chơi cùng chính là, mỗi ngày đều cảm thấy bản thân bị dụ dỗ.
Cô gái này, có lúc thu hút người khác mà không biết, nhưng khả năng chọc tức người khác cũng không kém chút nào.
Vì thế mà mỗi ngày cô ấy đều chuyển đổi liên tục giữa bị bẻ cong và bị tức chết.