Chạy trốn lúc hoàng hôn

Tin đồn lan đi như dịch hạch.
 
Chờ tới khi Hứa Hữu Trì và Dịch Trác về tới sân bóng thì những gì xảy ra trong siêu thị đã bị người khác truyền miệng, qua miệng bọn họ lại thành một nữ sinh trường khác nhảy nhót vô cùng ngầu vô tình khua phải chiếc áo khoác Hứa Hữu Trì đang cầm trên tay, cậu ấm này lại mắc chứng sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, đã lập tức ghét bỏ ném chiếc áo lên đầu cô.
 
Mọi người đều biết từ trước đến nay Hứa Hữu Trì luôn lạnh lùng với những cô gái bày tỏ tình cảm với anh, chỉ là không ngờ rằng lần này anh lại thẳng tay như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay trước mặt mọi người, ngay trước mặt tất cả các bạn học ở trong siêu thị, anh lại tỏ thái độ bất mãn với nữ sinh trường khác như thế.
 
Trong lúc mọi người đang than thở cậu cả Hứa không có nhân tính thì những cô gái thầm thích anh lại thầm ghi nhớ một nguyên tắc nằm lòng: Anh không thích người khác động vào đồ của mình.
 
Nhưng những người còn lại thì mơ hồ cảm thấy cô gái xinh đẹp trường khác đó thật sự vô tội, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế mà bị cậu cả tỏ thái độ.
 
Lục Trà Chi, thân làm người trong cuộc, lại chẳng biết tí gì về mấy lời đồn phi thực tế này.
 
Áo khoác của Hứa Hữu Trì là kiểu oversize, khoác lên người cô thì lại càng rộng hơn. Cô không kéo khoá áo lên, cảm thấy cái áo gió kiểu BF(*) thế này thật đúng là đẹp không chịu nổi.
(*)Style bạn trai.
 
Thật ra cô cảm thấy chiếc áo này trông đẹp cũng không phải là vì nó là phong cách BF gì đó, mà là vì chiếc áo khoác này là của Hứa Hữu Trì.
 
Yêu ai yêu cả đường đi mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Tri mặc áo khoác của Hứa Hữu Trì đi trên đường trong trường, thành công thu hút được ánh mắt dò xét của không ít người qua đường, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bọn họ "xì" một tiếng.
 
Lục Trà Chi: "?"
 
Cô cầm trên tay hộp sữa chua còn đang uống dở, hỏi Phương Hoè Nhĩ đang đi bên cạnh mình: "Cậu có cảm thấy suốt quãng đường bọn mình đi cứ có người khác nhìn bọn mình không?"
 
Phương Hoè Nhĩ đáp: "Tớ để ý từ lâu rồi."
 
"Sao thế nhỉ?" Lục Trà Chi có hơi thắc mắc, cô tự đoán mò: "... Là vì tớ quá xinh đẹp, nhan sắc của tớ thu hút ánh nhìn của bọn họ chăng?"
 
Phương Hoè Nhĩ thật sự không nghĩ ra lý do nào khác, cô ấy khựng lại mấy giây, rồi nói: "Có lẽ... Là vậy."
 
Lục Trà Chi bày ra vẻ mặt biết ngay mà, cảm thấy tuổi mình còn trẻ mà đã gánh vác sự thông minh và trí tuệ đáng ra không nên có ở cái độ tuổi này. Đuôi lông mày cô hơi nhướng lên: "Thế thì học sinh trường này cũng duyên dáng thật đấy."
 
...
 
Lúc về đến sân bóng, những học sinh lớp khác đã sang sân khác. Chơi bóng với Khương Vệ Vân một lúc, Hứa Hữu Trì nâng cổ tay lên, nhẹ nhàng ném quả bóng đi, bóng rơi chuẩn xác vào rổ rồi rơi xuống mặt đất.
 
Lúc Trà Chi đi ngang qua sát bên hàng rào sắt.
 
Vạt áo khoác rộng màu xanh đậm trên người cô rũ xuống tới tận bắp đùi, tay áo cũng dài, chỉ để lộ mấy ngón tay dài thon nhỏ ra bên ngoài.
 
Áo khoác không kéo khoá, Hứa Hữu Trì lại nhìn thấy vòng eo cô bị lộ ra.
 

Anh nheo nheo mắt, nhìn bóng dáng cô đi xa.
 
Cô đã đi rất xa rồi, anh mới từ từ thu ánh mắt lại.
 
Các học sinh trường trung học số 1 thành phố Sam lên xe buýt rời trường lúc năm giờ chiều, hiệu trưởng dẫn các học sinh đi ăn tối tại nhà hàng, sau đó mọi người mau chóng trở về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi, nghỉ lấy sức cho chuyến hành trình đến thành phố Lê cả ngày hôm sau.
 
Khách sạn toạ lạc bên bờ biển, ở cách đó không xa là một con đường bar trên bờ biển nổi tiếng.
 
Cơ hội tốt thế này, đương nhiên các học sinh không cam lòng bị giam trong phòng khách sạn rồi. Mười mấy người hẹn nhau trốn ra ngoài, tìm một quán bar có không gian khá đẹp, rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài hình bán nguyệt ở bên cạnh.
 
Sân khấu được bao quanh bởi những chùm hoa tươi rực rỡ diễm lệ, ánh sáng ngoài trời lúc về đêm mờ ảo, ánh đèn lộng lẫy cũng những tiếng cụng ly, trong không gian lan toả mùi rượu và hương hoa. Trên sân khấu, một người phụ nữ chơi piano, một người đàn ông cầm micro, cất giọng hát trầm ấm hát một bài tình ca tha thiết.
 
Sau khi các nam sinh ngồi xuống thì gọi nguyên cả một thùng bia, các nữ sinh thì không dám tuỳ tiện uống thử đồ có cồn, họ chỉ gọi rượu hoa quả hoặc đồ uống có nồng độ cồn thấp.
 
Lục Trà Chi đến trước quầy bar, nói một câu với người pha chế trẻ tuổi đang làm việc, người pha chế quan sát đánh giá cô mấy lần, có chút khó xử mà từ chối: "Em gái à, tuổi em cũng không lớn lắm, việc này... Không phù hợp lắm đâu."
 
Lục Trà Chi cười giải thích: "Không sao cả, em tới đây cũng không phải để uống."
 
"Hử?" Người pha chế trẻ tuổi hứng thú: "Thế tới để làm gì?"
 
Lục Trà Chi chớp mắt, vừa tinh nghịch vừa xảo quyệt, hạ thấp giọng đáp: "Chuyện này ấy à... Phải giữ bí mật."
 
...
 
Tiết tự học buổi tối đầu tiên tan lớp, vừa mới qua bảy giờ rưỡi, Hứa Hữu Trì đang làm bài tập, Dịch Trác đi nhà vệ sinh rồi quay về, vội vã không thể chờ để chia sẻ tin hóng hớt mà mình vừa nghe được cho Hứa Hữu Trì.
 
Dịch Trác: "Cậu biết gì không, bây giờ cậu lại có thêm một thiết lập nhân vật mới rồi!"
 
Hứa Hữu Trì hỏi: "Gì?"
 
Dịch Trác nín cười, từ tốn nói: "Cậu cả kiêu ngạo mắc bệnh sạch sẽ."
 
"?"
 
Hứa Hữu Trì tỏ rõ vẻ chán ghét, dường như khó mà chấp nhận nổi cái thiết lập nhân vật này: "Lại là cái danh xưng quê mùa chết tiệt gì thế."
 
Dịch Trác lắc đầu đầy ẩn ý, kể chi tiết đầu đuôi câu chuyện đằng sau cái danh xưng này cho anh.
 
Hứa Hữu Trì nghe xong phiên bản truyền miệng thì khoé miệng hạ xuống, chỉ đánh giá sáu chữ: "Trí tưởng tượng phong phú thật."
 
Dịch Trác rất hứng thú với mấy thứ tin đồn này, anh ấy ngồi trên ghế cười không ngớt: "Thì ra trong mắt các bạn học cậu là người cao quý lạnh lùng bất khuất như thế, nếu bọn họ mà biết cậu là người chủ động đi tìm chị gái xinh đẹp đó, thì thiết lập nhân vật hotboy trường học lạnh lùng cao ngạo của cậu sẽ sụp đổ ngay đó hiểu không hả?"
 
Hứa Hữu Trì "xuỳ" một tiếng, thái độ rất khinh thường, chẳng thèm để tâm đến chuyện này.
 
Anh đặt bút xuống, lấy điện thoại di động trong ngăn kéo ra. Vừa đúng lúc thông báo nhắc nhở quan tâm đặc biệt hiện ra, Lục Trà Chi đăng một trạng thái mới.
 
Hứa Hữu Trì mở ra, trạng thái chỉ có một bức ảnh, phía dưới có kèm định vị.

 
Trong tấm ảnh, trên bàn rượu bày một vòng bia, gần ống kính nhất là một ly Irish Mist.
 
Được pha chế từ rượu Whiskey Ireland, cà phê và kem tươi đánh bông lên, lớp bọt sữa được xếp lớp, cuộn lại thành hình hoa đẹp mắt, bên trên đặt lát chanh. Bề ngoài trông giống Mocha Frappuccino của Starbucks, mơ hồ có chút gì đó lãng mạn, nhưng thật ra lại là một loại rượu mạng được mệnh danh là một trong mười nữ sát thủ hàng đầu.
 
Định vị phía dưới hiển thị là quán bar "Sunset" ở vịnh Tinh Hà.
 
Ngoài ra, bên cạnh ly Irish Mist còn có một bàn tay cũng lọt vào khung hình.
 
Trên cổ tay đeo một chiếc vòng in chữ tiếng Anh của Curry.
 
Là tay của một nam sinh.
 
Đầu óc Hứa Hữu Trì trống rỗng trong khoảnh khắc.
 
Anh không muốn thừa nhận mọi tâm trạng tiêu cực đang tuôn trào hết ra ngoài, điên cuồng gào thét lý trí.
 
...
 
Sắc trời đã tối hẳn, màn đêm buông xuống, ánh đèn neon trong thành phố lại sáng lên.
 
Chiếc xe taxi dừng lại trước quán bar "Sunset", Hứa Hữu Trì trả tiền, mở cửa xe, hít thở không khí lạnh ẩm ướt bên bờ biển.
 
Cho tới khi anh đi vào quán bar, anh vẫn mặc áo khoác đồng phục của Trường trung học số 9 thành phố Lê, anh cứ đứng như vậy giữa đám đông náo nhiệt, mới bất chợt nhận ra hành vi bỏ học đi tìm Lục Trà Chi chỉ vì một bức ảnh không rõ ý nghĩa của mình hoang đường đến nhường nào.
 
Anh lách qua đám đông ồn ào, cuối cùng cũng tìm thấy Lục Trà Chi đang ngồi trên chiếc ghế dài.
 
Cô ngồi phía bên cạnh, nửa người ẩn trong bóng tối. Ngũ quan vốn đã sắc sảo quyến rũ của cô lúc này còn mang theo nụ cười rất sâu.
 
Đôi môi đỏ cong lên, trong đôi mắt ấy như chứa cả dải ngân hà vô tận.
 
Trên chiếc bàn trước mặt cô là ly Irish Mist trong ảnh, vẫn chưa uống tí nào. Mà trong tay cô đang cầm một ly bia đã uống quá nửa ly.
 
Đám bạn bè reo hò trêu ghẹo, cô đang định đặt ly xuống thì chiếc ly lại bị người ta giật mất ngay giữa không trung, cổ tay bị một sức lực rất lớn tóm lấy.
 
Lúc mọi người đều chưa kịp hiểu gì thì Lục Trà Chi đã bị Hứa Hữu Trì kéo ra khỏi quán bar.
 
Trò chơi trên bàn rượu bị buộc phải kết thúc.
 
Chỉ còn lại một đám người quay mặt lại nhìn nhau, Văn Khải Trạch là người đầu tiên đứng dậy định đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị Phương Hòe Nhĩ cản lại.
 
Phương Hòe Nhĩ biết rõ kế hoạch của Lục Trà Chi, cô ấy chẳng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này tí nào, cô ấy bình tĩnh nói: "Không sao, đó là bạn của Chi Chi, bọn họ cần nói chuyện riêng."
 
Văn Khải Trạch nhìn về phía cửa quán bar, trong lòng rất lo lắng, hỏi ba câu hỏi liên tục: "Chuyện gì cơ? Là bạn bè sao? Cậu ta nhất định phải đưa cô ấy đi hay sao?"
 

"Không có chuyện gì đâu hội trưởng." Phương Hoè Nhĩ không biết trả lời câu nào trước, đành phải né những vấn đề đó đi, ra hiệu bảo anh ta ngồi xuống: "Lát nữa là cậu ấy sẽ quay về thôi. Hội trưởng ngồi xuống trước đi, chơi tiếp nào."
 
Mặc dù Phương Hoè Nhĩ nói vậy, nhưng Văn Khải Trách vẫn vô cùng lo lắng. Nhưng vì sĩ diện nên anh ta không thể thể hiện quá nhiều được, một hồi lâu sau đành phải ngồi xuống.
 
Kẻ trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo.
 
Anh ta tưởng rằng chuyện anh ta thích Lục Trà Chi có thể giấu được tất cả mọi người, nhưng những người ngồi trên bàn rượu đều biết rõ.
 
Hội trưởng vĩ đại luôn được xem là ví dụ của sự thành công, nhưng trên phương diện tình cảm đơn phương chắc chắn là một kẻ thất bại.
 
Tới gần tháng mười hai, buổi tối bên bờ biển thưa khách hơn nhiều. Thuỷ triều rút rồi lại dâng, gió biển thổi tan cái nóng bức trong quán bar khô nóng.
 
Lục Trà Chi bị Hứa Hữu Trì tóm lấy cổ tay, đi trên con đường xanh dọc bên bãi biển.
 
Đi mãi, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng nhạc từ quán bar nữa, Hứa Hữu Trì mới buông tay ra.
 
Anh vẫn không quay đầu lại, trông có vẻ như rất không muốn để ý tới cô.
 
Lục Trà Chi nhìn bóng lưng cao gầy và chiếc áo đồng phục trên người anh, cô bật cười.
 
Hứa Hữu Trì nghe thấy tiếng cười của cô thì lập tức bực mình, cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn cô, lạnh lùng hỏi: "Cười cái gì?"
 
Lục Trà Chi dùng hai tay nắm lấy vạt áo đồng phục của anh, nhón chân tiến lại gần.
 
Bốn phía vắng vẻ không một bóng người, bên tai chỉ còn lại tiếng gió biển gào thét và tiếng hít thở.
 
Ánh mắt của Hứa Hữu Trì dần mơ hồ, đầu óc tỉnh táo chưa được nửa giây, lại bị những suy nghĩ mông lung chiếm chỗ.
 
"Này." Cô nói.
 
Ở khoảng cách quá gần, Hứa Hữu Trì không khỏi nheo mắt lại, thấy rõ vết đỏ ửng trên má cô.
 
Trên người cô toàn là mùi rượu, hơi thở mang theo độ ấm nóng phả vào gương mặt anh.
 
Ý cười trên môi Lục Trà Chi như được nhân lên vô hạn lần: "Hứa Hữu Trì, nhịp thở của cậu loạn rồi."
 
Hứa Hữu Trì sửng sốt trong giây lát, rồi anh giật tay cô ra, lùi về sau hai bước.
 
Anh phản bác: "Không có."
 
Lục Trà Chi nói: "Có đấy."
 
Hứa Hữu Trì nghiến răng phủ nhận: "Không có."
 
"..."
 
Lục Trà Chi bĩu môi: "Thế thì được rồi, cậu không, nhưng tôi thì có."
 
"..."
 
Hứa Hữu Trì tức đến mức không muốn nói chuyện với cô nữa, sải những bước chân dài đi về phía trước.
 
Lục Trà Chi cảm thấy mình như vừa chọc tức một chàng trai giống như một con cún to xác vậy. Bình thường lúc nào cũng rất ngoan ngoãn hiền lành, nhưng một khi tức giận là chẳng thèm để ý đến người khác.
 

"Hứa Hữu Trì!"
 
Lục Trà Chi đứng tại chỗ gọi anh lại.
 
Bước chân của Hứa Hữu Trì dừng lại, nhưng anh vẫn không quay đầu.
 
Lục Trà Chi chạy bước nhỏ đến phía sau anh, kéo lấy vạt áo đồng phục của anh, nói: "Cậu quay lại đây."
 
Anh vẫn không động đậy.
 
Lục Trà Chi nói lại lần nữa: "Cậu mau quay mặt lại, nhìn tôi, nhìn vào mắt tôi."
 
Hứa Hữu Trì quay người, rũ mắt xuống nhìn vào gương mặt cô.
 
Vẻ mặt anh hờ hững, đôi mắt đào hoa vốn dịu dàng tình cảm giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng và xa cách.
 
"Hứa Hữu Trì, cậu có biết thành ngữ này không." Lục Trà Chi hỏi.
 
Cách đó mười mét là mặt biển, trong đêm khuya, sóng vỗ vào bờ, tạo nên những đợt bọt nước lấp lánh.
 
Ánh đèn đường kéo dài bóng người, gió thổi tung mái tóc dài của cô.
 
Hứa Hữu Trì vẫn im lặng chẳng nói gì.
 
"Câu nói nguyện giả thượng câu(*)."
(*)Ý chỉ người tình nguyện mắc bẫy.
 
Lục Trà Chi nói nhỏ xong thì lấy điện thoại di động ra, mở trạng thái kia lên ngay trước mặt Hứa Hữu Trì.
 
Trạng thái đã được đăng khá lâu, nhưng chỉ có một lượt xem, bên cạnh có một dòng chữ nhỏ, là "chỉ một số bạn bè có thể xem được".
 
Cô nhấp vào dòng chữ đó, danh sách bạn có thể xem chỉ có một người.
 
Đến đây, biểu cảm lạnh lùng của Hứa Hữu Trì cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
 
Lục Trà Chi cười thoả mãn. Cô cất điện thoại đi, tiến sát đến gần mặt anh. Trong con ngươi sáng ngời phản chiếu bóng hình của anh.
 
Nụ cười của cô chạm đến tận đáy mắt.
 
... "Hứa Hữu Trì, cậu mắc câu rồi."
 
...
 
Đêm đó, đèn đường ven biển sáng rực, gió biển luồn vào cổ áo sơ mi của Hứa Hữu Trì, lạnh đến thấu xương.
 
Tâm trí anh hỗn loạn, im lặng đứng đối diện với Lục Trà Chi.
 
Anh chợt hiểu ra, loại rượu mạnh nhất thế gian, chẳng phải là rượu Vodka 96 độ.
 
Mà là đôi mắt của Lục Trà Chi.
 
Anh chỉ nhìn qua thôi, đã rơi vào cái bẫy say khướt đến đáng thương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận