Chạy trốn lúc hoàng hôn

Lục Trà Chi không quay về quán bar "Sunset" nữa, Hứa Hữu Trì đưa cô quay về thẳng khách sạn luôn.
 
Ngoại trừ lúc ban đầu khi anh hỏi địa chỉ khách sạn của cô ra thì suốt cả chặng đường hai người chẳng nói một câu nào, cứ từ tốn bước đi.
 
Gió đêm vừa ẩm vừa lạnh, thổi bay mái tóc dài bên tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đi được nửa đường, Hứa Hữu Trì chợt mở miệng: "Chờ một chút."
 
Lục Trà Chi dừng lại, quay mặt qua nhìn anh: "Có chuyện gì thế?"
 
Anh hơi cúi người, đưa tay kéo áo khoá áo khoác của Lục Trà Chi lên, kéo từ dưới lên đến cổ cho đến khi "cạch"một tiếng, không để lại một chút khoảng trống nào.
 
Hứa Hữu Trì: "Được rồi, đi thôi."
 
Toàn thân Lục Trà Chi bị bọc lại kín mít không một kẽ hở, ngay cả cổ cũng bị che khuất. Cô bị hành động này của Hứa Hữu Trì làm cho hơi kinh ngạc sửng sốt, cô chớp mắt mấy lần, rồi bình tĩnh đi theo đằng sau, ung dung hỏi: "Làm sao thế?"
 
"Biển lạnh." Ánh mắt Hứa Hữu Trì nhẹ nhàng lướt qua cô: "Mặc ít sẽ bị cảm."
 
Lục Trà Chi ngẩng đầu lên, cố gắng để lộ cằm ra khỏi cổ áo, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Hữu Trì, vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu mặc áo khoác kiểu này à? Trong mắt thẩm mỹ của nam sinh các cậu thì mặc thế này là đẹp hả?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, cô còn cố tình giơ tay lên, lắc lắc ống tay áo trống rỗng, vì rộng quá nên đã che khuất toàn bộ cánh tay cô.
 
"Ừ." Hứa Hữu Trì trả lời, vẻ mặt không thay đổi: "Cực kỳ đẹp."
 
Lục Trà Chi không biết nói gì, nhưng cô không có ý định đối đầu với Hứa Hữu Trì, chỉ lẩm bẩm: "Thẩm mỹ của cậu hơi có vấn đề đấy."
 
Hứa Hữu Trì đưa cô về thẳng phòng khách sạn, nhìn cô đóng cửa phòng lại rồi mới rời đi.
 
Lục Trà Chi ngồi trên ghế sô pha nhắn tin cho Phương Hòe Nhĩ, nói mình đã về khách sạn.
 
Chờ tới khi Phương Hòe Nhĩ gửi cho cô một biểu cảm "OK", cô mới đi sạc điện thoại rồi vào trong phòng tắm tắm rửa.
 
Hứa Hữu Trì ra khỏi khách sạn thì bắt taxi về trường học.
 
Sau khi đăng ký thông tin ở phòng bảo vệ, Hứa Hữu Trì đưa tay lên xem đồng hồ. Giờ tự học buổi tối đã đến tiết cuối cùng rồi, anh không muốn làm phiền các bạn cùng lớp, nên quyết định không vào phòng học nữa mà về ký túc xá làm bài tập luôn.
 
Mười giờ, lớp tự học buổi tối của lớp 10 lớp 11 tan học.

 
Dịch Trác về đến ký túc xá, thấy Hứa Hữu Trì đang ngồi trước bàn học làm bài tập thì vội vàng chạy qua nói cho anh biết: "Giờ tự học tối nay, chị Bình đến kiểm tra kỷ luật thì thấy cậu không có ở đó, tớ nói cậu đi vệ sinh, thế là cô ấy chờ cậu nguyên cả buổi tối. Tớ đúng là khâm con mẹ nó phục cô ấy đó, ngày mai cậu cẩn thận một chút, chắc là cô ấy biết là cậu đi ra ngoài rồi."
 
"Ừ." Hứa Hữu Trì cúi đầu làm bài, vẻ mặt chẳng nổi gợn sóng: "Cảm ơn."
 
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn chứ." Dịch Trác vô cùng phiền muộn, hạ giọng nói xuống rất thấp: "Chắc là ngày mai cậu sẽ bị cô ấy mắng chết mất thôi."
 
Vẻ mặt Hứa Hữu Trì vẫn chẳng quan tâm: "Vậy thì để ngày mai hẵng nói."
 
"Anh trai à. Anh trai yêu quý của tớ ơi, anh A Trì của tớ à." Dịch Trác hoảng sợ hít sâu một hơi: "Cậu thật sự, không lo lắng một tẹo nào sao?"
 
"Lo lắng gì?"
 
"Bị chửi đó." Dịch Trác trừng to mắt, vẻ mặt khoa trương: "Ngoài mặt thì lúc nào chị Bình cũng thân thiện hài hòa với tất cả các bạn, cậu quên rằng lần trước cậu trốn học đi tìm ba cậu, sau đó cô ấy đã phê bình cậu ngay trước mặt cả lớp như thế nào sao?"
 
"À." Hứa Hữu Trì nhớ lại, là lần anh đến thành phố Sam đưa con búp bê thỏ cho Lục Trà Chi, tuần sau đó lên lớp, Nhiếp Bình đã bắt anh đứng suốt cả một tiết, còn phê bình anh nguyên một tiết học.
 
Ký ức ùa lại, Hứa Hữu Trì vẫn chẳng có phản ứng gì, giọng điệu rất lạnh nhạt: "Kệ cô ấy đi."
 
Dịch Trác muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nuối lại lời khuyên nhủ, đổi chủ đề: "Hôm nay cậu lại trốn học đi đâu đấy?"
 
Cuối cùng ngòi bút của Hứa Hữu Trì cũng dừng lại, sau đó anh đáp: "Tìm người."
 
"Tìm ai vậy?" Dịch Trác hỏi: "Nữ sinh lúc chiều sao? Đối tượng yêu qua mạng?"
 
Hứa Hữu Trì vô cùng nghiêm túc sửa lại: "Không phải là người yêu qua mạng."
 
"Thế thì là gì?"
 
Là gì nhỉ.
 
Chính bản thân Hứa Hữu Trì cũng không biết phải giải thích thế nào nữa.
 
Chỉ là anh cảm thấy, mối quan hệ giữa anh và cô quá đỗi phức tạp, phức tạp đến mức đã vượt qua khỏi phạm vi miêu tả thành lời của anh rồi.
 
Thế là cuối cùng vấn đề này vẫn chẳng có được một câu trả lời chắc chắn. Hứa Hữu Trì không muốn trả lời, Dịch Trác cũng không truy hỏi nữa, anh ấy lấy đồ thay rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
 
...

 
Sáng sớm hôm sau, chủ nhiệm lớp Nhiếp Bình vừa bước vào lớp, tất cả mọi người đều có thể nhận ra hôm nay tâm trạng của nữ ác ma đến thời kỳ mãn kinh này cực kỳ tệ hại, sắc mặt tồi tệ đến nỗi chẳng khác gì ăn phải thuốc nổ.
 
Quả nhiên, Nhiếp Bình cắt ngang luôn buổi đọc sách, gọi Hứa Hữu Trì tới phòng làm việc.
 
Lần tước là lần đầu tiên Hứa Hữu Trì trốn học, vốn dĩ cô ấy đã xử lý rất nghiêm khắc cũng là để đề phòng tình trạng tương tự tái diễn với anh, cũng là để nghiêm túc hóa lớp học.
 
Không ngờ chỉ sau một tháng, anh lại trốn học tiếp, thậm chí còn có bạn bè bao che giúp anh.
 
Trong văn phòng không có ai khác, Nhiếp Bình ngồi trước bàn làm việc, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đó của Hứa Hữu Trì là cô ấy lại nổi giận, không thèm che giấu giọng điệu chẳng mấy thân thiện: "Tối hôm qua em đi đâu."
 
Thái độ của Hứa Hữu Trì vô cùng nghiêm túc, anh đáp: "Em đi ra khỏi trường ạ."
 
"Tôi biết là em trốn học đi ra ngoài." Nhiếp Bình duỗi ngón tay ra gõ gõ lên mặt bàn: "Tôi hỏi là em đi ra ngoài làm gì."
 
Hứa Hữu Trì đứng thẳng trước bàn làm việc, không trả lời.
 
"Không nói hả?" Sau một hồi lâu im lặng, Nhiếp Bình hỏi: "Có cần tôi gọi mẹ em đến cho không?"
 
Hứa Hữu Trì cảm thấy, với tính sĩ diện của bà Triệu thì phải hơn năm mươi phần trăm là bà ấy sẽ không tha cho anh.
 
Nhưng anh cũng không coi cái kiểu mời phụ huynh tới thế này là một sự đe dọa, anh bình thản đáp: "Tùy cô, cũng được ạ."
 
"Hứa Hữu Trì." Nhiếp Bình nhắm mắt lại, kìm nén cơn giận: "Đúng là gia đình em rất giàu có, cho dù em không học hành gì thì ba mẹ em cũng hoàn toàn có thể cho em một tương lai tươi sáng mà những người khác có dành cả đời cũng không dám mơ tới. Nhưng em chấp nhận sa đọa, sống dưới cái bóng của be mẹ em hay sao?"
 
Nhiếp Bình nói: "Em cảm thấy việc em trốn học là đúng sao? Em cảm thấy có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc học, quan trọng đến mức khiến em từ bỏ học hành hay sao? Em là học sinh đứng đầu lớp, là học sinh xuất sắc trong mắt các bạn học, là tấm gương ba tốt trong mắt các thầy cô. Em có từng tự hỏi rằng, em làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến lớp, đến trường, đến các bạn học khác như thế nào hay không?"
 
Từ đầu tới cuối, Hứa Hữu Trì vẫn đứng nghiêm túc.
 
Bị mắng cũng không mất đi phong độ.
 
Bên ngoài phòng làm việc có người gõ cửa
 
Nhiếp Bình liếc nhìn Hứa Hữu Trì một cái, điều chỉnh lại biểu cảm rồi nói với người ngoài cửa: "Vào đi."
 
Đường Nguyệt Trân ấn tay nắm cửa xuống, trong ngực ôm một chồng tài liệu.

 
Cô ấy thấy Hứa Hữu Trì đứng trong phòng làm việc thì chợt cảm nhận được bầu không khí xung quanh có hơi khác thường, cô ấy nhỏ giọng nói: "Thưa cô... Em mang tài liệu tới cho thầy Lý ạ."
 
Giọng điệu của Nhiếp Bình bình tĩnh: "Được, em đặt trên bàn làm việc của thầy ấy đi."
 
"Vâng." Đường Nguyệt Trân gật đầu, đặt tài liệu lên trên bàn rồi nói: "Cảm ơn cô ạ."
 
Trước khi đóng cửa phòng làm việc lại, cô ấy lại nhìn về phía Hứa Hữu Trì một lần nữa qua khe cửa,
 
Hàng mi dài của anh khẽ rũ xuống, lưng thẳng, bộ đồng phục bao bọc thân hình gầy gò của anh.
 
Từ khi cô ấy bước vào cho đến khi cô ấy ra ngoài, Hứa Hữu Trì vẫn luôn duy trì tư thế ấy, chưa hề xê dịch một chút nào.
 
Một bóng hình cứng cỏi, không hề cúi đầu.
 
Là một chàng thiếu niên.
 
Một chàng thiếu niên trong mắt không có cô ấy.
 
...
 
Chờ tới khi Đường Nguyệt Trân đóng cửa phòng làm việc lại, Nhiếp Bình mới mở miệng lần nữa, hỏi anh: "Em có cảm thấy hành vi trốn học của mình là đúng hay không?"
 
Hứa Hữu Trì không nói lời nào.
 
Nhiếp Bình hỏi tiếp: "Lần sau em có còn trốn học nữa hay không?"
 
Hứa Hữu Trì vẫn không trả lời.
 
Nhiếp Bình mất hết hứng thú để tiếp tục nói chuyện với cậu.
 
Cô ấy giơ tay xoa xoa ấn đường đau nhức, xua tay, giọng điệu đầu hàng: "Em về lớp đi, cuối tuần khi trở về trường thì gọi mẹ em đến một chuyến luôn."
 
"Vâng." Hứa Hữu Trì trả lời xong thì bước ra khỏi văn phòng, còn cẩn thận đóng chặt cửa lại cho cô ấy.
 
Thái độ của anh bình tĩnh đến mức không có bất kỳ sự dao động nào.
 
Nhiếp Bình cảm thấy lời phê bình của mình với Hứa Hữu Trì dường như chỉ mang lại hiệu quả quá mức bé nhỏ, hoàn toàn không có sức ảnh hưởng nào cả.
 
Suy nghĩ của anh thật sự quá khó để bị người ngoài lay chuyển.
 
Nhiếp Bình vô cùng đau đầu, cô ấy thật sự không biết phải giáo dục Hứa Hữu Trì kiểu gì nẵ.
 
Một thiếu gia kiêu ngạo, sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của bệ thần.

 
...
 
Ngày thứ hai đến thành phố Lê, Trí Hằng đã sắp xếp một hướng dẫn viên địa phương dẫn học sinh của trường trung học số 1 thành phố Sam đi tham quan. Suốt một ngày dài, họ đã đi tổng cộng bốn địa danh nổi tiếng của thành phố Lê. Cũng đã thấy được bãi biển mà Phương Hòe Nhĩ mong đợi nhất.
 
Buổi chiều lúc gần tới giờ ăn cơm, Lục Chính Thiên đích thân tới đón Lục Trà Chi đi ăn. Sau một hồi giải thích với hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, rồi rồi xuất trình giấy tờ, Lục Chính Thiên mới thành công đưa Lục Trà Chi đi.
 
Trên xe, Lục Trà Chi ngồi trên ghế phụ của chiếc Maybach chơi điện thoại. Trong lúc đợi đèn đỏ, Lục Chính Thiên tranh thủ nhìn cô con gái ruột đã lâu không gặp, không khỏi cười một cái, rồi khen: "Hiệu trưởng của các con có ý thức an toàn cao thật đấy."
 
Lục Trà Chi đáp một tiếng, tùy ý nói: "Cũng tạm thôi, cũng khá cao ạ."
 
Sau khi đến nhà hàng, nữ phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng.
 
Lục Tuyết Đường xin nghỉ nên tới trước hai người họ một lúc, đang ngồi chờ trong phòng.
 
Sau khi món ăn được dọn lên, ba cha con trò chuyện mấy câu, Lục Chính Thiên quan tâm nói: "Chi Chi, gần đây ở chỗ thành phố Sam thế nào?"
 
"Cũng được ạ." Lục Trà Chi đặt dụng cụ ăn uống xuống, nhấm một ngụm nước rồi từ từ nói: "Nhịp độ ở trường cấp ba có nhanh hơn so với hồi cấp hai một chút, những thứ khác thì không có gì khác biệt, vẫn giống như trước ạ."
 
"Vậy có từng nghĩ tới chuyện." Dẫn dắt một hồi lâu như vậy, cuối cùng Lục Chính Thiên cũng đưa câu chuyện đi vào trọng tâm: "Đến thành phố Lê này với ba và chị gái hay không?"
 
Lục Trà Ch đã đoán được trọng tâm câu chuyện sẽ đi theo hướng này từ trước, nhưng khi thật sự nghe thấy rồi, động tác của cô vẫn hơi khựng lại trong một khoảnh khắc.
 
Cô cười, không trả lời trực diện: "Chuyện này thì để sau hẵng nói đi ạ. Con vẫn chưa bàn bạc với bà ngoại."
 
"Ừ." Lục Chính Thiên cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, tiếp tục đưa ra điều kiện: "Con có thể tới cùng bà ngoại cũng được. Căn nhà ở đảo Lộc Nguyệt, chẳng phải lần trước con nói thích đó sao? Ba đã mua cho con rồi, cũng đã trang trí và nhận nhà rồi, con có thể chuyển vào ở bất cứ lúc nào."
 
"Vâng." Lục Trà Chi gắp một miếng sườn thịt bò đưa cho Lục Chính Thiên, cười lên như làm nũng: "Ba là tốt nhất, cảm ơn ba."
 
Sau khi cơm nước xong thì tài xế lái xe qua đây, Lục Chính Thiên không để Lục Trà Chi về khách sạn ở mà đưa cả cô và Lục Tuyết Đường về nhà luôn.
 
Người giúp việc đã sớm làm theo phân phó, quét dọn phòng của Lục Trà Chi sạch sẽ, thay xong chăn ga mới, quần áo cũng đã được xếp gọn gàng trong phòng thay đồ.
 
Lục Trà Chi tắm rửa rồi thay váy ngủ, nhìn căn phòng lâu nay không có người ở, không có sức sống gì cả nhưng vẫn mới tinh tươm sạch sẽ này, cô bĩu môi chế giễu.
 
Lục Chính Thiên vẫn còn ở phòng làm việc tiếp tục công việc chưa hoàn thành trong ngày hôm nay.
 
Lục Trà Chi nằm cuộn mình trên giường, ôm con gấu bông mà Lục Chính Thiên mua cho hồi cô còn bé, lăn lộn hai vòng.
 
Chủ tịch Lục oai phong tung hoành nơi thương trường, giờ đây đối diện với con gái mình, chẳng phải cũng đưa ra điều kiện như khi đang ngồi trên bàn đàm phán đó sao.
 
Nhưng những đồng tiền tấm séc mà ông nắm trong tay, dường như cũng chẳng phải tình thân.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận